Hương vị quen thuộc quá~~~
Giống hệt vị mì kéo anh từng ăn trong quân ngũ.
Nghĩ đến quân ngũ, ánh mắt Cố Bắc Cương tối sầm đi một chút.
Anh nhìn bát mì, bỗng nhiên ăn ngấu nghiến.
Mạnh Tịch ngồi đối diện Cố Bắc Cương vẫn lén quan sát anh, cô thấy Cố Bắc Cương nhìn mì do dự rất lâu, còn tưởng anh lo có độc nên không dám ăn.
Hina
Không ngờ chỉ trong chớp mắt, anh đã ăn như người c.h.ế.t đói vậy.
Hừ.
Ăn xong, Mạnh Tịch định rửa nồi, nhưng bị Trần Mai ngăn lại, nói mì do Mạnh Tịch nấu, bát không cần Mạnh Tịch rửa nữa, để Cố Bắc Cương rửa.
Mạnh Tịch vốn cũng không thích rửa bát, nghe Trần Mai bảo để Cố Bắc Cương rửa, cô cũng không cố khăng khăng.
Việc nhà có thể làm thì cô sẽ làm, nhưng cô cũng không thể một lúc nhận hết mọi việc.
Làm nhiều rồi sẽ dần dần thành ra việc gì cũng phải cô làm.
Cô còn phải làm nhiệm vụ, không thể suốt ngày quanh quẩn bên bếp núc được.
Hiện tại việc bán dược liệu đổi dược liệu đã thất bại, cô cũng chưa biết sẽ kiếm tiền ở đâu.
Ăn trưa xong Cố Bắc Cương và Trần Mai đều không ra ngoài nữa, Cố Bắc Cương đi sửa mái nhà, Trần Mai nói hôm qua mưa, nhà có mấy chỗ dột.
Trần Mai thì đeo giỏ sau lưng, nói đi ra sông rửa lạc đào hôm nay.
Lạc phải rửa sạch đất bùn bên ngoài, sau đó rang nguyên vỏ đem ra chợ bán.
Mấy củ lạc không nặng, Cố Bắc Cương biết mẹ anh không chịu ngồi yên, việc nhẹ nhàng cũng không ngăn mẹ, nên để Trần Mai làm.
Mạnh Tịch nghĩ mình cũng không có việc gì, nên đi theo Trần Mai ra bờ sông.
Đến bờ sông, Mạnh Tịch thấy bên sông có rất nhiều người ngồi xổm.
Chị dâu trẻ, bà cô già, và cả mấy cô gái chưa chồng, đều ngồi xổm trên những tảng đá lớn bên bờ sông.
Người thì rửa cỏ lợn, người thì rửa khoai tây, người thì giặt quần áo… hai ba người một nhóm, líu lo không ngớt chuyện.
"Ồ, kia không phải là mẹ thằng Bắc Cương sao, người đi theo sau là ai vậy?" Không biết ai hỏi một câu như thế.
Bạch Quế Vân bên cạnh lập tức đáp: "Còn ai nữa, con dâu lười của nhà họ chứ ai!"
"À, cô nói là Mạnh Tịch à! Mạnh Tịch này về làm dâu đã nửa năm, chẳng mấy khi ra ngoài, tôi cứ quên mất mặt mũi cô ta thế nào, cô ta không phải tóc dài sao?" Người hỏi chuyện vừa nói vừa nhìn Mạnh Tịch thêm mấy lần nữa.
Bạch Quế Vân nói: "Cũng không biết mấy hôm trước phát điên gì, đột nhiên cắt tóc đi, có khi là hết tiền tiêu, cắt tóc đi bán."
"Không thể nào! Nghe nói mỗi tháng Bắc Cương đều có tiền bồi thường từ quân đội, việc gì phải bán tóc lấy tiền?" Lại có một phụ nữ khác tham gia vào đội ngũ bàn tán.
"Sao lại không thể." Bạch Quế Vân làm vẻ mặt như biết hết mọi chuyện: "Mỗi tháng cô ta mua không ít đồ cho nhà mẹ đẻ, tôi đã gặp mấy lần ở chợ rồi, cô ta mua lỉnh kỉnh đủ thứ, xách lên xe buýt vào thành phố.
Đến chiều về tay không, Cố Bắc Cương có nhiều tiền mấy cũng không chịu nổi cách phung phí của cô ta."
···
Mạnh Tịch vừa xuất hiện, từ xa đã trở thành tâm điểm bàn tán của đám phụ nữ trong thôn.
Những người này nói người ta mà chẳng tránh né gì, lời họ nói Mạnh Tịch đều nghe không sót chữ nào.
Mạnh Tịch vốn không phải người dễ tính, cô vốn đã bực vì xuyên không, giờ còn bị người ta bịa đặt, càng tức không để đâu cho hết, không suy nghĩ gì đã định xông lên cãi nhau với Bạch Quế Vân.
Kết quả cô chưa kịp xông lên thì Trần Mai đã xắn tay áo lên trước, đừng thấy Trần Mai ở nhà hiền lành, ra ngoài bà rất dữ dằn, bà trực tiếp chạy lên chỉ vào mũi Bạch Quế Vân mắng: "Tôi nói họ Bạch kia, cái miệng thối của cô sao không thối từ sớm đi, để khỏi phải ngày ngày nói xấu sau lưng người ta."
"Ôi trời, Trần Mai, sao chị không hiểu, tôi đang nói cho công bằng với chị và Bắc Cương đấy, Bắc Cương tuy chân không được tốt, nhưng hàng tháng vẫn có lương.
Nó đâu có thua kém đàn ông bình thường, đáng lẽ nó phải tìm được một người phụ nữ tốt để sống hạnh phúc chứ, Mạnh Tịch này không biết sống tử tế, chúng tôi là hàng xóm láng giềng mới không thể nhịn được." Bạch Quế Vân vừa nói vừa liếc nhìn Mạnh Tịch đầy ẩn ý.