Trần Mai như gà mẹ bảo vệ gà con, đứng chắn trước mặt Mạnh Tịch: "Tôi hỏi cô đang nói nhảm gì thế, Mạnh Tịch vừa giỏi việc nhà việc nước, ai bảo nó không biết sống tử tế.
Nó gửi chút đồ về nhà ngoại thì sao, nhà tôi có đồ cho nó gửi, nó hiếu thảo thì có gì sai?
Phụ nữ lấy chồng rồi thì không được quan tâm cha mẹ đẻ nữa sao? Tôi còn chẳng có ý kiến, cô lo chuyện bao đồng làm gì?"
"Được rồi được rồi, tôi nhiều chuyện, được chưa!" Bạch Quế Vân không muốn làm Trần Mai giận, thấy Trần Mai một mực bảo vệ Mạnh Tịch, đành phải làm bộ yếu thế vỗ nhẹ vào miệng mình.
"Hừ!" Trần Mai lúc này mới thôi không để ý đến Bạch Quế Vân nữa, bà gọi Mạnh Tịch: "Con dâu, chúng ta đi!"
Thấy Trần Mai đã giúp mình ra mặt, Mạnh Tịch không nói gì thêm nữa.
Tuy Cố Bắc Cương rất đáng ghét, nhưng mẹ chồng này tốt thật, Mạnh Tịch khẽ cong môi, có chút vui vẻ đi theo sau Trần Mai.
Hai người đi xuống hạ nguồn, ngồi xuống một nơi khá xa đám đông.
Nước sông trong vắt, thỉnh thoảng có cá bơi qua dưới đáy, Mạnh Tịch thò tay vào nước, cảm nhận sự mát lạnh của dòng nước.
Hina
Ánh nắng rọi xuống mặt nước, lấp lánh gợn sóng, rất đẹp.
Cô ngẩng đầu nhìn xa xa, núi non trùng điệp, cây xanh um tùm.
"Nơi này đẹp thật." Mạnh Tịch không kìm được thốt lên, ở thời đại sau này ô nhiễm môi trường nghiêm trọng, rất khó tìm được nơi như thế này nữa.
"Phải đấy, con sông nhỏ này là báu vật của thôn chúng ta đấy." Trần Mai cười nói: "Người trong thôn đều giặt giũ nấu nướng nhờ nó."
Mạnh Tịch gật đầu, trong lòng nghĩ, nếu có thể sống mãi trong môi trường như thế này, cũng khá tốt.
Chỉ là cô không thể sống mãi trong môi trường này được, cô phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để trở về, nghĩ đến mẹ còn đang canh bên giường bệnh của mình, tâm trạng Mạnh Tịch không khỏi trở nên nặng nề.
"Con đừng nghĩ nhiều, Mạnh Tịch." Trần Mai thấy Mạnh Tịch đầy tâm sự, tưởng Mạnh Tịch đang nghĩ về những lời đàm tiếu của người khác, bà vỗ vai cô: "Những người đó quen thói bép xép, con đừng để ý là được."
"Mẹ, con cảm thấy thím Vương và thím Bạch rất kỳ lạ, họ có ác cảm với con, là vì họ đã định kế hoạch gả cháu gái góa chồng của thím Vương cho Cố Bắc Cương.
Nhưng trên đời đâu phải chỉ có mỗi Bắc Cương là đàn ông, rõ ràng anh ấy đã kết hôn rồi, họ còn bám riết lấy có ý nghĩa gì?" Mạnh Tịch chỉ buồn nhất thời, cô biết buồn chẳng có ích gì, vẫn phải sống tốt trong thế giới này, hoàn thành nhiệm vụ mới là việc chính.
Vương Thiết Hoa và Bạch Quế Vân không có ý tốt, Mạnh Tịch muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân cụ thể, để có thể nghĩ cách đối phó, tránh rắc rối về sau.
Nghe Mạnh Tịch nói, Trần Mai nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai, mới nhỏ giọng nói với Mạnh Tịch: "Chuyện này, mẹ sẽ nói nhỏ nguyên nhân cho con biết, con biết rồi không được giận Bắc Cương đấy!"
"Mẹ cứ nói, con không giận đâu." Mạnh Tịch nghĩ bụng, cô và Cố Bắc Cương chỉ là diễn kịch thôi, anh có phải là người của cô đâu mà giận.
"Haiz!" Trần Mai thở dài: "Chuyện này không phải lỗi của Bắc Cương, đều là do Vương Thiết Hoa và Bạch Quế Vân gây ra, Bắc Cương là bị thương trở về năm ngoái.
Nó vừa về, Vương Thiết Hoa đã đến nhà mai mối, nói muốn gả cháu gái cho Bắc Cương, Bạch Quế Vân cũng đến làm mối.
Chuyện này mẹ không đồng ý, Bắc Cương tính tình kiêu ngạo, bảo nó đi xem mắt nó còn không chịu, làm sao chịu cưới một góa phụ có con gái năm tuổi.
Mẹ tưởng mẹ không đồng ý thì chuyện sẽ qua, nhưng Vương Thiết Hoa không từ bỏ, bà ta cố tình bảo cháu gái giả say lẻn vào giường Bắc Cương nửa đêm.
Rồi…"
"Rồi bị bắt quả tang… hai người lửa gần rơm…" Mắt Mạnh Tịch bừng sáng vẻ tò mò, cô sốt ruột nhìn Trần Mai, đợi bà nói tiếp.
"Con này..." Trần Mai liếc Mạnh Tịch không vui: "Làm gì có, nếu bị bắt quả tang thật thì Bắc Cương đã cưới cô ta rồi."
"Ồ, không bị bắt, không ngủ được à?" Mạnh Tịch tiếp lời.