"Bác sĩ Mạnh, cuối cùng tôi cũng đợi được cô!" Người đàn ông nhìn Mạnh Tịch, nhiệt tình nói.
"Đợi tôi làm gì?" Mạnh Tịch nhìn vài lần mới nhớ ra người đàn ông này là chồng của sản phụ lúc nãy, cô không khỏi nhíu mày,
"Có phải sản phụ có vấn đề gì không?"
"Cô ấy không sao, cô ấy khỏe lắm." Người đàn ông đáp.
Mạnh Tịch không hiểu: "Vậy anh tìm tôi có việc gì?"
"Bác sĩ Mạnh." Người đàn ông nhìn Mạnh Tịch với vẻ ngượng ngùng: "Lúc nãy tôi quá xúc động, quên cảm ơn cô cho đàng hoàng, cũng chưa trả tiền công đỡ đẻ cho cô.
Sau khi nhớ ra, tôi vội hỏi thăm, nghe mọi người nói đã hỏi cô, cô bảo sẽ đến trung tâm bách hóa, nên tôi mới đuổi theo.
Trong trung tâm bách hóa đông người, nhiều hàng hóa, tôi sợ vào trong sẽ không tìm được cô rồi lỡ mất, nên đành đứng đợi ở cửa, may mà đã tìm được cô.
Dù sao thì tôi cũng phải trả tiền đỡ đẻ cho cô, và muốn hỏi rõ đơn vị của cô, ngày mai tôi sẽ tặng bằng khen cho cô."
"Tôi không có đơn vị nào cả, tuy tôi có học y với thầy nhưng không làm trong ngành, hiện giờ chỉ là một người nội trợ bình thường, không cần anh tặng bằng khen đâu.
Còn về tiền thì thôi, lúc đó có nhiều người giúp vợ anh, tôi cũng chỉ làm việc trong khả năng thôi." Nếu có người chủ động nhờ Mạnh Tịch khám bệnh, chắc chắn cô sẽ lấy tiền khám.
Nhưng cô đỡ đẻ cho sản phụ đó, thuần túy là đi ngang qua gặp bệnh nhân làm việc tốt, lúc đó có nhiều người giúp người phụ nữ, dù cô có thiếu tiền đến mấy cũng không thể nhận số tiền này.
Hơn nữa cô cũng không phải cứu không, cứu người phụ nữ này, hệ thống sẽ cho cô phần thưởng.
Mạnh Tịch không muốn nhận tiền, nhưng người đàn ông kiên quyết muốn đưa, anh ta nhét tiền vào túi đồ dùng của Mạnh Tịch, nói: "Bác sĩ Mạnh, cô nhất định phải nhận số tiền này, cũng không nhiều, chỉ là số tiền thông thường trả cho người đỡ đẻ thôi, nếu cô không nhận chắc chắn vợ tôi sẽ giận.
Cô đừng lo về phía quán ăn, lúc người nhà tôi đón vợ tôi về, cũng mua kẹo mừng phát rồi, những thứ đã dùng, cái nào cần trả tiền chúng tôi đều đã trả.
Yên tâm, ơn nghĩa của mọi người vợ chồng tôi đều ghi nhớ."
Có lẽ người đàn ông đoán được Mạnh Tịch sẽ ngại nhận công, nên còn giải thích với cô về việc họ đã cảm ơn tất cả mọi người, sợ cô không thoải mái.
"Chỉ là việc nhỏ thôi, các anh mua kẹo mừng, cho tôi kẹo để lấy may là được rồi, tiền thì thôi." Mạnh Tịch nói xong liền đặt túi đồ xuống, định lấy tiền ra trả lại cho người đàn ông.
Không ngờ người đàn ông lại quay người chạy mất: "Bác sĩ Mạnh, tiền và kẹo mừng để chung với nhau, đều để trong túi của cô rồi, cô cứ giữ lấy, có dịp sẽ cảm ơn cô cho tử tế!
Tôi phải về xem vợ con đây, tạm biệt!"
Người đàn ông vừa nói vừa chạy, khi nói xong đã chạy đi xa lắm rồi.
Nhìn bóng người đàn ông và phong bì đỏ lấy ra từ túi đồ, Mạnh Tịch không biết nên khóc hay cười… này, cái người này!!!
Thấy người đàn ông chạy xa, Mạnh Tịch đành phải bỏ phong bì vào túi.
Cô chắc chắn không đuổi kịp người đàn ông, hơn nữa chuyến xe buýt cuối cùng sắp chạy rồi, nếu người đàn ông đã kiên quyết muốn đưa tiền này, Mạnh Tịch cũng đành yên tâm nhận tiền về nhà.
Xách đồ, Mạnh Tịch nhanh chóng đến trạm xe buýt.
Sau khi lên xe trả ba hào tiền xe, cô ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Xe lắc lư, đến thị trấn thì đã là hoàng hôn.
Nhìn mặt trời lặn, Mạnh Tịch hơi lo lắng bước lên đường về thôn.
Mặt trời một khi đã xế bóng, sẽ nhanh chóng chỉ còn lại nửa vành, Mạnh Tịch chưa về đến nhà, đường đi đã chìm trong hoàng hôn.
Cô đi trong rừng bạch dương dẫn về thôn, khu rừng đen kịt và gió chiều khiến cơ thể Mạnh Tịch bỗng dưng cảm thấy một luồng hơi lạnh~
Luồng hơi lạnh đó đến từ phía sau, Mạnh Tịch theo bản năng quay đầu nhìn.
Rồi cô thấy tên Nhị Lại Tử nổi tiếng trong thôn Cố gia, đang ở phía sau không xa, cười đểu theo mình…
Đệch, xấu vậy mà cười trông còn đáng sợ hơn.
Mạnh Tịch lo lắng nuốt nước bọt, quay người bước nhanh về phía trước.