Cái cay đắng ấy lan từ vòm họng xuống khoang miệng, lên mũi, thậm chí tràn vào cả lồng ngực.
Chuyện này xảy ra vào năm thứ hai sau khi nguyên chủ về thành phố, khi Mạnh Dao khóc lóc lo lắng mình sẽ không còn được cha mẹ yêu thương nữa, cô ấy đã tận tai nghe Tần Phượng nói.
Đây là một trong những chuyện cay đắng nhất trong lòng nguyên chủ.
Nguyên chủ chưa bao giờ vạch trần chuyện này, bởi cô ấy vẫn luôn hy vọng có được tình yêu thương của cha mẹ.
Nhưng Mạnh Tịch không còn hy vọng gì ở cha mẹ ruột của nguyên chủ nữa, nên cô muốn phá tan cái bình yên giả tạo nguyên chủ duy trì bao năm nay.
Cô muốn đoạn tuyệt quan hệ với những người thân không có trái tim này, để sau này cô thành công, họ sẽ không còn cơ hội bám víu.
Mạnh Tịch lạnh lùng nói: "Tôi biết được thế nào không quan trọng, dù sao tôi cũng đã biết rồi, hôm nay chỉ là nói rõ mọi chuyện thôi."
"Mày biết rồi thì sao?" Tần Phượng lúc đầu còn có vẻ ngượng ngùng, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ lý sự: "Cho dù chúng tao tìm mày về có mục đích, nhưng mày cũng đâu phải đi nông thôn, chúng tao cũng không đuổi mày về quê, còn nuôi mày đến ngần này tuổi, lại còn tìm cho mày một nhà chồng tốt."
"Nếu không phải chúng tao tìm mày về, bây giờ không biết mày đã bị cha mẹ nuôi không có giáo dục kia gả cho ông già nào để đổi tiền sính lễ rồi, mày không biết chút ơn nghĩa nào sao?"
Còn ơn nghĩa gì nữa! Nguyên chủ chẳng qua chỉ là nhảy từ hố lửa xuống hố băng, ở đâu cũng không được ai yêu thương.
Ơn nghĩa gì? Ơn nghĩa vì họ khinh ghét cô ngay từ khi chưa bước chân vào nhà, ơn nghĩa vì họ đặt tên cô là Mạnh Tĩnh sao?
Lúc nguyên chủ mới đến nhà họ Mạnh, vừa được Mạnh Hoài Thanh đặt tên, Mạnh Kiến An chủ động đứng ra nói sẽ dạy cô viết tên.
Lúc đó nguyên chủ vui mừng khôn xiết, tưởng anh trai ruột đã chấp nhận mình.
Kết quả Mạnh Kiến An dạy Mạnh Tịch viết tên, cố tình viết thành chữ Mạnh Tĩnh.
Lúc đó nguyên chủ thật sự không biết một chữ nào, nên theo cách viết của Mạnh Kiến An, viết tên mình thành Mạnh Tĩnh.
Trông thấy nguyên chủ viết ra tên đó, cả ba người trong nhà đều bụm miệng cười.
Nhưng chẳng ai nói cho nguyên chủ biết chữ Tịch đó là sai.
Vì thế nguyên chủ đã dùng cái tên Mạnh Tĩnh suốt nửa năm trời.
Mãi đến nửa năm sau đi học Mạnh Tịch mới biết cái tên mình đã luyện viết bao lâu thực ra là một chữ sai, vì chuyện này mà nguyên chủ trở thành trò cười của mọi người ở trường suốt một thời gian dài.
Cô ấy bị bắt nạt, cô lập và bạo hành ở trường, những người đó còn đặt cho cô ấy biệt danh: Con nhỏ độc ác.
Ngoài chuyện tên họ ra, cuộc sống của nguyên chủ ở nhà họ Mạnh cũng khổ không thể tả, thường xuyên đói ăn thiếu mặc.
Trước đây còn ở vùng núi, tuy nguyên chủ ăn uống cũng chẳng ra gì, nhưng không có cơm ăn, còn có thể lén lút kiếm ít rau dại để đỡ đói.
Nhưng trở về thành phố, không có cơm ăn thì chỉ có thể nhịn đói, cái bệnh dạ dày của cô ấy là do nhà họ Mạnh bỏ đói mà ra.
Hina
Thế này mà còn bắt Mạnh Tịch phải biết ơn?
Cô đâu có ngốc thế, cô không phải nguyên chủ, chẳng có chút vương vấn gì với cái gọi là tình thân đó, mới không để bọn họ tiếp tục PUA (thao túng tâm lý) đâu.
Mạnh Tịch cũng lười cãi với những người này, càng cãi càng thấy ấm ức thay cho nguyên chủ, nói lý với những người này đúng là như đàn gảy tai trâu, chi bằng đáp trả thẳng thừng.
Thế nên, Mạnh Tịch bực bội đáp lại Tần Phượng một câu: "Các người muốn tôi biết ơn thế nào? Lập hai cái bài vị thờ các người, mỗi ngày thắp ba nén hương, lạy ba cái đủ không?"
"Đồ bất hiếu, mày đang nguyền rủa cho chúng tao c.h.ế.t đấy à?" Tần Phượng nghe Mạnh Tịch nói vậy, tức đến nỗi lắc đầu, trông bà ta thật đau lòng xót xa.
"Biết thế này, năm đó chúng tao đã không nên đón mày về! Nên để mày ở quê tự sinh tự diệt, đỡ phải về thành phố làm tao với cha mày tức."