"Vậy thì đoạn tuyệt quan hệ đi, các người cứ coi như chưa từng nhận tôi làm con gái, sau này chúng ta ai đi đường nấy, đường ai nấy đi không được sao?"
"Còn về chuyện các người nói nuôi tôi năm năm đó, nếu các người nhất định muốn tính toán, vậy thì cũng tính luôn xem tôi như người giúp việc phục vụ cả nhà các người thì các người phải trả tôi bao nhiêu tiền lương!"
"Rồi tính tiếp xem, trong nửa năm tôi lấy Cố Bắc Cương, các người lấy đi từ chỗ tôi bao nhiêu đồ, có thể quy ra bao nhiêu tiền."
"Những gì tôi cho các người không nhiều hơn những gì các người cho tôi đâu, tôi không sợ tính cho rõ ràng, nếu các người nhất định muốn tính, chúng ta mời trưởng thôn thôn Cố Gia đến làm chứng nhé?"
"Mày không sợ mất mặt, nhưng tao thì có, mày muốn tính với chúng tao, vậy mạng của mày tính thế nào, mạng của mày là tao cho, vậy hôm nay tao có thể lấy lại mạng mày không, hôm nay tao đánh c.h.ế.t mày!" Mạnh Hoài Thanh nói xong, giơ tay định tát Mạnh Tịch.
Đúng lúc bàn tay ông ta sắp giáng xuống mặt Mạnh Tịch, Trần Mai từ bên ngoài chạy vào, đẩy Mạnh Hoài Thanh ra, đứng chắn trước mặt Mạnh Tịch nói: "Thông gia, có gì không thể nói cho phải, sao lại động tay động chân chứ!"
Trần Mai nghe người trong thôn nói thông gia đến nhà, vội vàng từ ruộng chạy về, định tự mình về tiếp đãi Tần Phượng và Mạnh Hoài Thanh.
Bà nghĩ hai vợ chồng thông gia là nhớ bệnh dạ dày của Mạnh Tịch, nên đặc biệt đến thăm.
Không ngờ bà vừa vào cửa đã thấy Mạnh Hoài Thanh giơ tay lên, không kịp suy nghĩ đã chạy lên chặn cái tát của ông ta.
Mạnh Hoài Thanh bị chặn lại, sắc mặt rất khó coi, ông ta nhìn Trần Mai nghiêm nghị nói: "Thông gia, đừng cản tôi dạy dỗ con gái mình!"
"Mạnh Tịch có làm gì sai đâu, nó ngoan ngoãn, hiểu chuyện, sao các người tự dưng lại đánh nó?" Trần Mai không hiểu hỏi.
Hina
"Gia môn bất hạnh!" Đối mặt với câu hỏi của Trần Mai, Tần Phượng giận dữ thốt lên bốn chữ.
Tiếp đó, Tần Phượng lại lôi ra những lời nói cũ, miệng bà ta như vòi phun nước tuôn ra không ngừng: "Mạnh Tịch rất độc ác, không thừa hưởng được chút thiện lương nào của tôi và cha nó.
Đúng là nhà quê mới sinh ra loại người xấu xa, nó thật quá tệ, làm việc chẳng nghĩ đến hậu quả.
Rõ ràng nó chẳng có học thức gì, không biết y thuật, vậy mà còn muốn nổi tiếng, giả làm bác sĩ đỡ đẻ cho người ta ngoài đường.
Chuyện hôm qua nó đỡ đẻ cho sản phụ ngoài đường đã lan truyền khắp nơi.
Việc nó hành nghề y bất hợp pháp chắc chắn sẽ bị vạch trần.
Một khi việc này bị tố cáo thì xong đời, cả hai nhà đều xong.
Không đánh cho nó một trận để nhớ đời, sau này không biết nó còn gây ra họa gì nữa."
Trần Mai bình tĩnh nghe hết những lời này, nhưng bà không dễ dàng tin theo lời một phía của Tần Phượng.
Nghe xong, Trần Mai quay đầu, nhìn Mạnh Tịch với ánh mắt dịu dàng, nhẹ nhàng hỏi: "Mạnh Tịch, nói cho mẹ biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Mạnh Tịch biết Trần Mai chắc chắn sẽ hỏi về tình hình, bà không phải người võ đoán, cô không vội vàng, từ từ kể lại chuyện hôm qua: "Hôm qua con về muộn là vì gặp một sản phụ đang chuyển dạ.
Lúc đó nước ối đã vỡ, cổ tử cung mở rất nhanh, trong tình huống đó đưa đến bệnh viện gần nhất cũng không kịp.
Để sản phụ sinh an toàn, con đã xưng là bác sĩ, chủ động giúp sản phụ đỡ đẻ, quá trình sinh..."
"Nghe chưa, nghe chưa, nó chỉ là con bé nhà quê, bản thân chưa từng sinh nở mà dám đỡ đẻ cho người khác, gan to thật.
Thế này, nếu không cho nó một bài học, hôm nay nó dám đỡ đẻ, ngày mai sẽ dám phẫu thuật cho người ta." Tần Phượng không đợi Mạnh Tịch nói hết đã vội vàng ngắt lời.
Giọng bà ta the thé chói tai, khiến Mạnh Tịch phải nhíu mày.
Lúc này, bên ngoài sân đã có một số người đứng xem.
Sắp đến giờ ăn trưa, mọi người từ đồng về vừa kịp lúc hóng chuyện này.
Có chuyện vui xem, đám người hóng hớt tất nhiên không thể vắng mặt.