Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 43

"Mười tám tuổi phải không? cũng không còn trẻ nữa, đã đến tuổi yêu rồi." Lão Vương cười rạng rỡ, có lẽ là do uống chút rượu nên từ cái đầu hói cho đến cằm đều đỏ lên.

  Đường Nghiên muốn hết sức giấu đi ánh mắt của mình, không cùng đối phương đối diện nàng đặt một tay lên bàn, tay còn lại bên dưới giữ chặt chiếc khăn trải bàn màu trắng tinh.

  Đối phương nhanh chóng hỏi lại, có vẻ rất hứng thú với chủ đề này: "Trước đây đã từng yêu chưa? Tôi nhớ khi còn đi học, chúng ta thường nắm tay các nữ sinh

  "Không... không có..." Đối mặt với những người được gọi là người lớn này trêu chọc, Đường Nghiên hiển nhiên rất lúng túng, nàng không có kinh nghiệm yêu đương, cũng không giỏi giao tiếp với người khác.

  Kỷ Du Thanh liếc nhìn nhận ra vẻ mặt ngơ ngác của nàng, hít một hơi thật sâu, thanh âm không khỏi nâng cao đê- xi-ben: "Được rồi được rồi, con bé mới chỉ là một đứa trẻ, có thể đổi chủ đề được không?"

  "Mỹ nữ đã lên tiếng, chúng ta không nghe được sao?"

  "Quá bảo vệ rồi, hahahahaha..."

Sau đó bọn họ nói đến đề tài thăng chức tăng lương, Đường Nghiên lén lút ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô Kỷ, trong lòng cảm thấy rất biết ơn vì đã giúp đỡ mình.

  Thành thật mà nói, Kỷ Du Thanh không thích những dịp như vậy, nhưng trong đời cô đều phải đối mặt với những dịp như vậy, nếu không phải vì Mễ Nhã và Đậu Đậu thì cô đã không đến đây ngày hôm nay. Xã giao trong công việc đã quá nhiều, đối với các loại tiệc rượu cô cảm thấy quá mệt mỏi.

  Ăn tối xong mọi người lại đi hát, đã đặt phòng riêng chuẩn bị chơi đến khuya, Kỷ Du Thanh từ sớm đã không hành hạ bản thân như vậy, cô hiện tại rất chú ý tới sức khỏe, hoặc có thể cô đã già.

  "Mọi người cứ vui vẻ đi, chúng tôi về trước."

  "Đừng đi a, cô đi sẽ rất nhàm chán." Một người bạn trai nói.

  Kỷ Du Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, dùng ngữ điệu bình tĩnh nói: " Thiếu tôi cũng không quan trọng gì."

  "Du Thanh, để tôi chở cậu về Đậu Đậu đã ngủ rồi." Trương Mễ Nhã ôm đứa bé bước ra.

  "Chồng cậu đâu?" Kỷ Du Thanh theo bản năng hỏi.

  Trương Mễ Nhã đổi tư thế ôm hài tử, cánh tay có chút mỏi mệt, "Không phải là không thể đi sao? mình bảo anh ấy cùng bọn họ đi hát."

  Cô nói xong, Kỷ Du Thanh tự nhiên đưa tay cầm lấy những đồ nặng trên tay cô, phần lớn đều là quà tặng tối nay, sau đó cô quay về phía Đường Nghiên nói: "Nghiên Nghiên, giúp dì Trương mở cửa xe."

  "À, được." Đường Nghiên nghe xong lập tức hành động, mở cửa xe, để Trương Mễ Nhã ôm cô con gái nhỏ đang ngủ say vào trong xe.

  Xe chạy trên đường lớn mặt đường có chút ướt át, cách đó không xa có một chiếc xe phun nước vẫn đang hoạt động vào ban đêm, sau mùa thu thời tiết trở nên hanh khô hơn, đã lâu rồi không có mưa.

  Đường Nghiên nhạy bén chú ý tới tốc độ hiển thị trên màn hình của ô tô, lúc này cô Kỷ lái xe chậm hơn bình thường rất nhiều, suy đi nghĩ lại, chắc là vì ở ghế sau có một đứa trẻ nên vậy, trong lòng không khỏi cảm khái sự chu đáo của cô, luôn vô thanh vô tức đem những điều nhỏ nhặt này làm thật chu đáo.

  Nghĩ đến đây nàng mơ hồ nhớ ra, vì biết mình phải lái xe nên ly rượu vang cô chỉ nhấp có một hai ngụm, cô cũng biết kiểm soát bản thân thật tốt.

  Trương Mễ Nhã đang ngồi ở ghế sau, nhìn khung cảnh đường phố ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: "Đã lâu rồi cậu không đến chỗ mình phải không?"

  "Ừ."Kỷ Du Thanh trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, "cậu biết đấy, công việc của mình bận không thể đi được."

  Nghe vậy, Trương Mễ Nhã cũng thuận miệng nói theo: "vẫn tiếp khách rồi uống rượu nhiều à, chúng ta có tuổi rồi nên uống ít một chút không tốt cho cơ thể."

  "Không còn cách nào khác, công ty hợp tác các dự án lớn họ rất kỳ vọng vào mình nên chỉ có thể như vậy." Kỷ Du Thanh nhàn nhã nói.

  Nghe vậy, Đường Nghiên đang ngồi ở ghế phụ đều sửng sốt!

  Tiếp khách...uống ít đi...

  Có phải điều đó có nghĩa là cô Kỷ cần phải uống nhiều rượu trong công việc hàng ngày? Đường Nghiên biết, khi ở nhà, nàng thường thấy cô Kỷ vẫn bận rộn làm việc ở thư phòng vào đêm khuya, nhưng nàng không hề biết rằng cô cần giao lưu và uống rượu.

  Uống nhiều như vậy chắc rất khó chịu đi, mỗi đồng tiền cô Kỷ kiếm được đều dựa vào chính mình cố gắng và sự đánh đổi sức khỏe của bản thân.

  Không biết vì sao, Đường Nghiên tâm tình lúc này rất phức tạp, nhất là nghĩ đến cô Kỷ tiêu nhiều tiền cho mình, trong lòng lại càng khó chịu.

  "Trong công ty của cậu không có người nào đủ tư cách sao? Như thế nào mọi vệc đều để cho cậu, cứ mãi như vậy cũng không tốt để một ngày nào đấy sức khỏe đi xuống thì cậu sẽ nếm mùi đau khổ." Trương Mễ Nhã khuyên bảo.

  Kỷ Du Thanh vừa đánh tay lái vừa chú ý đến gương chiếu hậu, mở miệng nói:"Không có cách nào, một nhóm người dưới quyền của mình cũng cần ăn, cấp trên trông cậy vào mình. Bao năm tích lũy mối quan hệ không thể nói bỏ là bỏ được, nhiều khi cũng là do khách hàng chỉ đích danh nữa."

  Nghe vậy, Trương Mễ Nhã lập tức ngồi tiến về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Bọn họ không làm gì cậu chứ?". Truyện Hệ Thống

  Kỷ Du Thanh cười lớn: "Cậu đang nghĩ đâu vậy? cậu cho rằng mình sẽ là loại người như vậy sao?"

  "Quả thật không phải."Trương Mễ Nhã lại dựa lưng vào ghế, "khi chúng ta còn đi học ngay cả người khác khi chạm vào cậu cũng rất phản cảm."

  Đường Nghiên vốn là người ngoài cuộc lại im lặng kinh ngạc, cô Kỷ vốn rất phản kháng người khác giới chạm vào.. không ngờ một chuyến này từ miệng dì Trương này mà nghe được không ít chuyện liên quan đến cô Kỷ.

  Nàng tham lam đến mức muốn lái xe trên con đường này lâu hơn nữa, thậm chí còn muốn biết thêm nhiều điều mà nàng chưa biết.

  Xe rẽ vào một con đường nhỏ, bên trái là mặt hồ trong vắt lấp lánh dưới ánh trăng, bên phải là biệt thự, hai bên đường trồng liễu rủ, khi bị gió thổi bay rất đẹp.

  Cửa sổ xe phía Đường Nghiên mở ra một chút, nhưng không lớn lắm, gió lùa vào, hòa lẫn mùi hồ, không có mùi tanh, rất mát mẻ, người sống ở đây có thể nhìn thấy khung cảnh này mỗi ngày khi họ mở cửa sổ nhất đinh sẽ có tâm trạng vui vẻ suốt cả ngày.

  Xe chạy vào cổng có tiếng thông báo: "Xe tạm thời." Trên bảng thông báo điện tử hiển thị một loạt biển số xe, Đường Nghiên cảm thấy biển số xe của cô Kỷ đặc biệt dễ nhớ, chữ số cuối cùng là hai số 0. Nàng lần đầu tiên gặp liền ghi tạc trong lòng.


  Cô lái xe cho đến khi dừng lại trước một biệt thự nhìn ra hồ, Kỷ Du Thanh muốn tháo dây an toàn xuống xe, Trương Mễ Nhã ngăn cô lại, "Được rồi được rồi, không phải tiễn mình nữa cũng đã đến cửa nhà rồi, mình tự vào được".

  Đường Nghiên xuống xe theo hướng cửa sẽ thuận tiện hơn, Kỷ Du Thanh gọi một tiếng: "Nghiên Nghiên", Đường Nghiên lập tức hiểu ra, mở cửa bước xuống giúp mở cốp xe nhấc đồ vật xuống, đưa Trương Mễ Nhã vào.

  Trong nhà có động tĩnh, có người nhanh chóng đi ra giúp đỡ, Trương Mễ Nhã đưa đứa bé cho bà lão, sau đó dẫn Đường Nghiên ra cửa, lén lút nghiêng người nói nhỏ vào tai Đường Nghiên, nàng lập tức gật đầu mặt cảm thấy hơi nóng lên.

  Sau đó Trương Mễ Nhã vui vẻ cười nói: "Được rồi, nhanh lên xe đi, có thời gian tới chơi."

"Vâng!"Đường Nghiên nhanh chóng nhấc chân lên xe.

  Kỷ Du Thanh đợi nàng thắt dây an toàn xong, khởi động xe rồi hỏi:"Vừa rồi dì Trương thì thầm với con điều gì?"

  "Không, không có gì." Đường Nghiên không giỏi che giấu bản thân, mỗi khi nói dối đều đỏ tai.

  "Cô chỉ đùa thôi."Kỷ Du Thanh mỉm cười.

  Đường Nghiên im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu không khỏi nhớ tới lời dì Trương vừa nói vào tai.

  Cô Kỷ dường như không tiếp tục truy hỏi, theo sự hiểu biết của Đường Nghiên cô quả thật không phải một người thích phá bầu không khí và tìm hiểu cặn kẽ mọi việc và nàng cũng vậy.

  Khi xe lái về nhà, tốc độ của Kỷ Du Thanh tăng lên một chút, bây giờ đã là mười giờ tối.

  Lượng ô tô trên đường vẫn không hề giảm, mỗi khi đến đèn giao thông tại các nút giao thông quan trọng, ô tô sẽ luôn xếp thành một hàng dài, các biển quảng cáo của các tòa nhà cao tầng khắp nơi đều sáng đèn rực rỡ, các cửa hàng tiện lợi mở cửa 24/24 xếp hàng trên đường phố, nhiều tòa nhà văn phòng vẫn sáng đèn. Nhiều người làm thêm giờ vẫn đang phải vật lộn với những trận chiến đẫm máu trong công việc. Đây là hình dáng của một thành phố lớn.

  "Tối nay ăn đủ chưa? Có muốn gọi thêm đồ ăn không?" Kỷ Du Thanh đột nhiên hỏi.

  "Ăn... con ăn no rồi." Đường Nghiên lơ đãng trả lời.

  "Con chắc chắn chứ? cô thấy tối nay con ăn không nhiều lắm."

  "Hả?" Thấy Đường Nghiên không trả lời, Kỷ Vũ Tình lại bổ sung thêm một từ.

  "Thật sự không cần thiết, buổi tối ăn quá nhiều sẽ khó tiêu hóa, dễ dàng tăng cân."

  Quý Du Thanh nghe xong không khỏi cười lớn: "con tăng cân sẽ tốt hơn, thân thể con bây giờ so với lúc mới tới đây còn tốt hơn nhiều."

  Đường Nghiên không khỏi tự hỏi trong lòng, chẳng lẽ cô Kỷ là nói nàng tăng cân sao? Thật xấu hổ...

  Thấy nàng ủ rũ im lặng, Kỷ Du Thanh vội vàng giơ tay sờ đầu nàng, "cô không có ý nói con mập, chỉ là con từ gầy biến thành dáng người chuẩn mà thôi."

  "Cuộc sống sinh viên rất tốt... cô Kỷ nấu ăn cũng rất ngon." Đường Nghiên giải thích.

  "Khi mới bắt đầu đi làm, cô không biết nấu ăn. Hàng ngày đều gọi đồ ăn mang về hoặc đều là đồ ăn nhanh. Sau này dần dần học cách nấu ăn, ăn ở nhà sẽ tốt cho sức khỏe hơn."

  Đường Nghiên có câu hỏi trong lòng đã nghẹn thậlâu, muốn nói ra: "Dì Trương nói, ở nơi làm việc bình thường cô có rất nhiều cuộc xã giao.."

  Kỷ Du Thanh kinh ngạc liếc nhìn nàng, không ngờ cô bé này lại nghe được lời này, "Đúng vậy, rất nhiều hợp tác kinh doanh đều được đàm phán trên bàn rượu, may mắn là sau này nghề nghiệp của con sẽ không cần xã giao nhiều."

  Đường Nghiên mím môi, lấy hết can đảm nói: "cô Kỷ, cô có thể...uống ít rượu hơn và chú ý đến cơ thể mình hơn được không? Uống quá nhiều rượu cũng không tốt."

  Kỷ Du Thanh sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Được được được, nghe lời con, nhưng cô Kỷ cũng muốn cố gắng kiếm tiền, nếu không thì tiền đâu mà mua cho con nhiều váy nhỏ xinh như vậy."

  Đường Nghiên mím môi, phồng má lên: "con không cần váy, con chỉ cần cô khỏe mạnh thôi."
Bình Luận (0)
Comment