Tim Đập Thình Thịch - Tửu Tiểu Hi

Chương 44

Một đôi nam nữ đang hôn nhau nồng nhiệt, tràn ngập tiếng thở dốc trong căn phòng tối chỉ được chiếu sáng bằng ngọn đèn mờ ảo.

  Người đàn ông giơ tay vuốt tóc người phụ nữ nói: "Khi nào thì chúng ta có mới thể công khai ở bên nhau?"

  "Sắp rồi, chờ lão già kia quy thiên, công ty và ngôi nhà sẽ là của chúng ta." Người phụ nữ nhếch môi mỉm cười.

  "Lão già kia không phải còn có một đứa con gái lớn sao?" Người đàn ông hỏi.

  "Yên tâm, tôi sẽ không để con gái của người phụ nữ đó lấy đi bất kỳ tài sản nào của Thẩm gia."

  ......

  Một tiếng sét xé toạc bầu trời, Kỷ Du Thanh tỉnh dậy ở bàn làm việc, rèm cửa hé mở, ánh sáng chói lóa của tia chớp trong nháy mắt chiếu sáng căn phòng, hóa ra cô đã ngủ quên trong thư phòng lúc làm việc. Ánh sáng của máy tính mờ nhạt phản chiếu trên khuôn mặt cô, màn hình phía dưới bên phải hiển thị lúc này đã là ba giờ rưỡi sáng.

  Tiếng sấm nối tiếp tiếng sấm vang lên, mỗi lúc một to hơn, như thể nó ở ngay trên đầu mình, sắp xuyên thủng cửa sổ mà vào.

  Đường Nghiên bị đánh thức khỏi giấc ngủ, trằn trọc mãi nhưng không thể ngủ lại được nữa, cơn khát mãnh liệt khiến nàng bất giác vươn tay mò mẫm cốc nước trên bàn đầu giường, trong đó chỉ còn lại một chút nước. Khó có thể quên đi cơn khát nàng đành xuống giường, xỏ dép cầm theo cốc nước.

  Kết quả gặp cô Kỷ cũng đang cầm theo cốc nước ở phòng khách, không đúng, có vẻ như cô uống cà phê, có khói bốc lên từ cốc.

  "Nghiên Nghiên, con còn chưa ngủ." Kỷ Du Thanh hỏi.

  "Tiếng sấm lớn quá nên con bị tỉnh." Đường Nghiên vừa dứt lời lại một tiếng sấm lớn nổ trên đầu, tia sét lướt qua, Đường Nghiên có thể thấy rõ cơ thể cô Kỷ đang run rẩy.

  "Thật trùng hợp, cô cũng vậy." Cô giả vờ bình tĩnh nói.

  Đường Nghiên đưa cốc nước đầy lên miệng uống một ngụm lớn, giả vờ thản nhiên hỏi: "cô Kỷ, cô sợ sấm sét à?"

  Kỷ Du Thanh đang uống cà phê sửng sốt một chút, tay còn lại đưa về phía quầy bar bên cạnh, "làm sao có thể? Làm sao một người lớn như cô lại có thể sợ sấm sét?" Nói xong,cô dừng lại một chút. Lại hỏi Đường Nghiên: "Nghiên Nghiên, con có sợ không? sấm sét?"

  Đường Nghiên kiên định lắc đầu: "con không sợ."

  "Cái đó... khá tốt." Kỷ Du Thanh khẽ gật đầu, đúng lúc này, một loạt sấm sét ầm ầm ập đến, bàn tay của Kỷ Du Thanh mau chóng thu lại ôm chặt lấy cánh tay còn lại của mình, đôi mắt hơi nhắm lại, giống như đang đang lặng lẽ chịu đựng âm thanh đó.

  "Cô Kỷ, cô Kỷ, cô Kỷ..." Đường Nghiên gọi một hồi lâu, Kỷ Du Thanh tựa hồ đã rơi vào đầm lầy, giống như dù có cố gắng thế nào cũng không thể trốn thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn mình càng ngày càng chìm sâu hơn, cuối cùng rơi vào một đầm lầy, vực sâu đen vô tận.

  "Cô Kỷ, cô ổn chứ?"

  Kỷ Du Thanh nháy mắt tỉnh táo lại, hoảng sợ nhìn vào mắt Đường Nghiên: "cô không sao..."

  "Cô vừa mới..." Đường Nghiên có chút lo lắng, ngập ngừng nói.

  "Cô không sao." Kỷ Du Thanh nhàn nhạt mỉm cười, như muốn giấu diếm điều gì, "trở về phòng nghỉ ngơi nhanh đi, vẫn còn lâu mới đến sáng con còn có thể ngủ thêm mấy tiếng nữa."

  Đường Nghiên gật đầu, xoay người đi về phía phòng, đi được mấy bước thì nghe thấy tiếng động từ phòng khách, đi vào hành lang nàng dừng lại, quay đầu nhìn lại, cô Kỷ yên lặng ngồi trên ghế sô pha, bật TV.., âm thanh TV cũng được bật lên rất to.

 Từ chỗ nàng có thể nhìn thấy sờn mặt của cô Kỷ, không thể đoán được tâm trạng của cô lúc này, nhưng người tinh mắt có thể nhìn ra cô Kỷ rất sợ tiếng sấm. Dù sao sau những chuyện vừa rồi Đường Nghiên cũng hết buồn ngủ liền quay đầu tiến lại phía sofa, đặt cốc nước xuống ngồi cạnh cô Kỷ.

  Khoảng cách giữa hai người không gần không xa còn có thể chen thêm một người nữa.

  Kỷ Du Thanh kinh ngạc quay đầu lại hỏi:"Sao con không đi ngủ?"

  Đường Nghiên mím môi, đơn giản trả lời: "con không ngủ được."

  "Chắc là vì tối nay sấm sét quá lớn phải không?" Quý Du Thanh cười nhạt, "Vậy chúng ta cùng xem TV đi, đợi đến khi còn muốn ngủ lại thì về phòng."

  "Được!" Đường Nghiên gật đầu.

  Trên TV đang chiếu một bộ phim tên là "Thoát khỏi Shawshank ", là lần đầu tiên Đường Nghiên xem nó.

  "Bộ phim này cô xem không dưới năm lần, rất thích ý nghĩa của nó." Quý Du Thanh lẩm bẩm nói.

  Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai người cùng nhau xem cùng một bộ phim, ba giờ rưỡi sáng, đây là trải nghiệm mà Đường Nghiên chưa từng có, nhất định sẽ là một trải nghiệm khó quên.

  Sấm sét đã vang vọng trên bầu trời một thời gian, dường như không có ý định rút lui, mưa lớn cuối cùng cũng rơi xuống vùng đất này, Đường Nghiên đến Hoa Đô lâu như vậy mới là lần thứ hai nàng nhìn thấy mưa, lần đầu là khi bắt đầu huấn luyện quân sự, nhớ lại khi ở quê ngày mưa còn nhiều hơn ngày nắng.

  Bầu trời thu thập quá nhiều hơi nước, sau khi đạt đến điểm tới hạn, cuối cùng nó phun ra hết cùng một lúc, sau đó hạ cánh với tiếng lạch cạch thả ra mà không hề dè dặt.

  Khi sấm sét lại vang lên, Kỷ Du Thanh dường như bình tĩnh hơn rất nhiều, trước đây cô đã trải qua vô số ngày như vậy một mình.

  "Cô Kỷ luôn như vậy... đêm giông bão như này có chỉ một mình xem TV thôi sao?" Đường Nghiên tò mò hỏi.

  "Trong không khí như vậy, nếu chọn một bộ phim mình thích và xem nó sẽ được bao quanh bởi bóng tối thì sẽ có thể bình tĩnh lại."

  Đường Nghiên cái hiểu cái không gật đầu, lúc này Kỷ Du Thanh lại hỏi nàng: "Tại sao con không sợ sấm sét? Cô thấy, có vẻ như hầu hết các cô gái đều khá sợ điều này."

  Đường Nghiên cười nói: " ở dưới quê cũng hay có giông bão sấm sét như vậy, con từ nhỏ đã ở nhà một mình, chiếc giường nhỏ trong nhà là nơi trú ẩn của con còn có một chiếc cửa sổ không lớn không nhỏ, ban đêm có thể nhìn thấy trăng cùng đầy sao nữa. Con không có gì để chơi hay giải trí mà TV thì rất ít có cơ hội được xem. Mợ với anh họ không thích cho con vào phòng có TV nên con chỉ ở trong phòng nhỏ thôi. Con coi mọi âm thanh của thiên nhiên như đang đối thoại với con, tiếng ve kêu, tiếng ếch nhái, tiếng sấm sét, mưa rào, tất cả đã trở thành một phần cuộc sống của con trong những năm tháng đó, nên con không nghĩ sấm sét là một điều gì đáng sợ mà con thấy như là một phương thức nói chuyện của mọi thứ xung quanh vậy. "

  Đường Nghiên khi nói những lời này, Kỷ Du Thanh vẫn luôn cẩn thận chăm chú nhìn nàng, kỳ thật đứa nhỏ này có sự trưởng thành ngoài sức tưởng tượng của cô, mọi thứ nàng trải qua đều khiến nàng trưởng thành quá sớm.

  "Nghiên Nghiên, con biết không, con là đứa trẻ thật là cho người ta đau lòng."Kỷ Du Thanh nhịn không được giơ tay sờ đầu nàng.

  Đường Nghiên cúi mặt xuống, nhưng thực ra trong lòng nàng rất vui vẻ, bởi vì nàng cảm thấy mình thật may mắn, may mắn khi gặp được một người ấm áp như cô Kỷ.

  Tiếng sấm cuối cùng cũng tắt dần, âm thanh xa dần, tựa như đã trôi đi nơi khác, mưa vẫn không ngừng rơi, lúc này đã chiếu gần một nửa bộ phim, Đường Nghiên ngáp một cái, bắt đầu cảm thấy có chút buồn ngủ nàng quay đầu lại nhìn cô Kỷ, thế nhưng không biết cô đã ngủ từ lúc nào cứ như vậy nghiêng mình thiếp đi trên sofa

  Dù sao hiện tại đã là mùa thu, không cẩn thận rất dễ bị cảm lạnh, cô Kỷ hình như mặc quần áo rất mỏng suy nghĩ một chút, Đường Nghiên quyết định cẩn thận đứng dậy khỏi ghế sofa. Chậm rãi từng bước một, đi ra khỏi phòng khách, mở cửa trở lại phòng của nàng, ta tìm trong tủ một tấm chăn, ôm vào trong lòng, sau đó quay lại, chuỗi hành động này đều được thực hiện rất im lặng.

  Sau khi trở lại, nàng nhẹ nhàng đắp chăn cho cô Kỷ, cúi xuống nhặt chiếc điều khiển từ xa trên bàn chỉnh âm lượng TV ở mức nhỏ nhất, lúc này Đường Yên mới ngồi lại lên nghế tựa người vào đó không có âm thanh chỉ thưởng thức bộ phim bằng hình ảnh.

  Thật vất vả cơn buồn ngủ mới quay lại dưới sức ép của nàng đã biết mất toàn bộ. Có lẽ sẽ phải mất một lúc nữa mới buồn ngủ lại thì nàng sẽ về phòng, hơn nữa cô Kỷ đang ở đây không thể để cô một mình mà bỏ đi được.

  Đường Nghiên kỳ thực trong lòng cũng đang vui mừng, dù sao đây cũng là một biện pháp tốt để được ở cùng cô Kỷ.

  Không biết đã qua bao lâu, Đường Nghiên vẫn không cảm thấy buồn ngủ, đúng lúc này cô Kỷ giật giật thân mình, đầu trượt ra khỏi thành ghế sofa, trực tiếp rơi xuống trên vai Đường Nghiên. Trong nháy mắt tim Đường Nghiên bắt đầu nhảy kịch liệt nhanh đến mức nàng không thể thích ứng được.

  Đầu tiên nàng trộm liếc mắt một cái, lúc này khoảng cách mặt giữa nàng và cô chỉ cách có vài centimet. Đường Nghiên nhanh chóng quay đầu lại, cố gắng hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, cô Kỷ hô hấp đều đều mỗi một lần hơi thở đều trực tiếp hướng vào cổ Đường Nghiên ngứa ngáy không chịu nổi.

  Cảm giác đó thật khó tả.

  Cũng bởi vì khoảng cách quá gần, Đường Nghiên đột nhiên ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của cô Kỷ, trừ khi ở gần không thì rất khó ngửi được, đó không phải là mùi hăng nồng, Đường Nghiên nhớ tới lần đầu tiên nàng đến Hoa Đô khi gặp cô Kỷ lần đầu nàng cũng ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng này, không biết mùi cụ thể là gì, nhưng mùi rất thơm.

  Một mùi hương khiến người ta không thể kiềm chế được mà muốn hít thật sâu vào khoang mũi, Đường Nghiên cảm thấy có lẽ mình đã trúng độc mất rồi.

  Bởi vì cô Kỷ đang ngủ trên vai nên Đường Nghiên không dám cử động, nàng ngồi thẳng cứng ngắc.

Nàng vốn tưởng rằng mình có thể cầm cự được đến bình minh, chỉ cần cô Kỷ có thể ngủ ngon thì sự hy sinh này không đáng là gì.

  Nhưng nàng đã sai, dù sao nàng cũng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ bản năng của cơ thể, khi mí mắt chớp chớp cho đến khi không thể mở ra được nữa, nàng cũng chìm vào giấc ngủ đầu nàng ngẫu nhiên tựa vào đầu cô Kỷ.

  Hai người cứ như vậy rúc vào nhau, hình ảnh thật hài hòa tốt đẹp.

  Bình minh ngày hôm sau, Kỷ Du Thanh là người đầu tiên thức dậy, thời tiết ngoài cửa sổ dường như đã yên tĩnh trở lại, bên ngoài có mấy bà lão hàng xóm đang trò chuyện, TV tự động phát những phim còn lại trong danh sách phim. Kỳ lạ thay, nó đã bị tắt tiếng.

  Cô vô thức muốn giơ tay lên, lại phát hiện cánh tay mình bị thứ gì đó đè lên, cô từ từ mở mắt ra, phát hiện mình đang ngủ trên ghế sofa trong phòng khách, Kỷ Du Thanh được đắp một tấm chăn, cô mới nhớ ra đó là cái chăn mà tuần trước mình vừa đưa cho Đường Nghiên, Đường Nghiên nằm trong lòng cô, ngủ ngon lành trên tay cô, giống như một chú mèo con ngoan ngoãn.

  Không đành lòng đánh thức nàng, Kỷ Du Thanh trong chốc lát từ bỏ ý định đứng dậy, tiếp tục nhắm mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment