Giấc ngủ này của Đường Nghiên rất tốt, tốt đến mức khiến nàng tham lam không muốn tỉnh dậy, nàng cảm giác mình như được đặt trong một nơi thật mềm mại, ấm áp, còn có mùi thơm quen thuộc quanh quẩn nơi chóp mũi, như thể nàng nằm giữa những bông hoa mùa xuân, bao quanh là ánh nắng ấm áp, khiến mắt có chút chói không thể mở ra được.
Nghĩ đến đây, Đường Nghiên cố gắng nheo mắt lại một chút, đón ánh nắng ngoài cửa sổ, thực sự rất chói mắt, nàng cố gắng nhiều lần mới mở to mắt ra, nàng vẫn đang ở trong phòng khách, chính là... nàng đang nằm trên đùi của cô Kỷ!
"Con tỉnh rồi!"Kỷ Du Thanh bị động tác của nàng làm tỉnh lại.
Đường Nghiên ngồi dậy, giơ tay vuốt thẳng mái tóc rối bù sau giấc ngủ của mình: "cô... cô Kỷ, con xin lỗi, con... con ngủ quên mất."
Kỷ Du Thanh ngồi dậy duỗi ra cánh tay nhức mỏi của mình, sau đó đứng dậy đi về phía phòng bếp hỏi: "Bữa sáng muốn ăn gì?" Dừng một chút, đổi lời: "Không, cái này coi như là bữa trưa đi."
"Cái gì cũng được ạ." Đường Yên ngồi thẳng lưng trả lời.
Bữa trưa là một bữa ăn đơn giản ba món một rau một thịt, còn có canh, Đường Nghiên ăn xong phụ giúp dọn dẹp, nàng trở về phòng làm bài tập, mặc dù học đại học nhưng cũng có rất nhiều bài tập về chuyên ngành, đặc biệt là so với các bạn cùng lớp, Đường Nghiên không có ưu điểm gì nổi bật, điều duy nhất nàng có thể làm là học tập chăm chỉ hơn những người khác.
Nắng chiều ấm áp, Đường Nghiên đang ngồi ở bàn làm bài tập, mọi thứ yên tĩnh đến mức nàng có thể nghe thấy tiếng đầu bút sột soạt trượt trên mặt giấy, đột nhiên có tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh. Tạm dừng bút nàng giương mắt lên xem, màn hình sáng lên, người gọi đến là Tiểu Vân.
Đường Nghiên đưa tay cầm điện thoại lên đặt bên tai nghe: "Tiểu Vân?"
"Bây giờ cậu đang ở đâu? Cậu không sao chứ?" Giọng nói của Triệu Tiểu Vân có vẻ lo lắng.
"Mình đang ở nhà cô Kỷ, có chuyện gì vậy?"
"Anh họ của cậu, chính là Đường Á Văn, không biết từ đâu lấy được số điện thoại của mình, oanh tạc cả buổi sáng bắt mình đưa địa chỉ của cậu. Chắc chắn là anh ta sẽ gây phiền phức cho cậu". Triệu Tiểu Vân phàn nàn.
"Anh ta có đến trường tìm mình, rồi mình cho số điện thoại của anh ta vào danh sách đen. Thật xin lỗi Tiểu Vân, mình gây phiền toái cho cậu rồi." Đường Nghiên nói lời xin lỗi.
"Không sao đâu, mình cũng chặn số anh ta rồi, Đường Á Văn này thật sự lúc nhỏ hư hỏng đến khi lớn cũng không thay đổi chút nào."
Đường Nghiên rơi vào im lặng.
Triệu Tiểu Vân vội vàng nói thêm: "cậu không sao là tốt rồi, mình lo nên gọi cho cậu hỏi thăm, mình còn phải làm việc đây đang trộm mà gọi cho cậu đấy."
"Hôm nay là thứ bảy mà cậu vẫn còn phải đi làm." Đường Nghiên kinh ngạc.
"Không còn cách nào khác, chi phí ở đây quá cao, không tranh thủ kiếm tiền làm sao được?"
"Vậy cậu nhớ chú ý sức khỏe, khi nào có thời gian mình sẽ tìm cậu."
"Được rồi, mình cúp máy đây, tạm biệt".
Sau khi cúp điện thoại, Đường Nghiên đặt điện thoại trở lại bàn, thở dài một cái, trong lòng cảm thấy bất lực, nhìn thấy Đường Á Văn quấy rầy bạn mình, nàng lại không thể làm gì được, nàng cũng thực lo lắng một ngày nào đó hắn đến làm phiền cô Kỷ.
Vấn đề này thực sự rắc rối và khó giải quyết.
Làm bài tập được nửa chừng, nàng phát hiện một phần khác của bài tập yêu cầu phải làm trên máy tính, Đường Nghiên lục lọi trong cặp sách mới nhớ ra mình để máy tính ở ký túc xá trường, ngày hôm qua không mang về, mà giáo viên sẽ kiểm tra bài tập về nhà vào thứ Hai. Điều này thật tồi tệ phải làm thế nào đây.
Đang ngồi trên ghế nhìn lên trần nhà suy nghĩ xem nên làm gì thì nàng chợt nhớ ra trong phòng làm việc của cô Kỷ có một chiếc máy tính, nhưng nàng không biết cô Kỷ có cho nàng mượn không. Nàng hơi ngượng ngùng khi hỏi mượn, như vậy cô Kỷ sẽ nghĩ nàng làm việc cẩu thả vứt đồ lung tung, rõ ràng biết có bài tập mà còn để quên máy tính.
Sau một thời gian dài đấu tranh tâm lý, Đường Nghiên quyết định chủ động đi tìm cô Kỷ dù sao nếu không hoàn thành bài tập về nhà thì khi đến lớp nàng cũng không thể giải thích với giáo viên.
Đường Nghiên ôm sách giáo khoa đi ra khỏi phòng, phát hiện cô Kỷ không có ở phòng khách, nàng mím môi, lấy hết can đảm gõ cửa phòng ngủ của cô.
"Mời vào." Kỷ Du Thanh từ bên trong nói.
Đẩy cửa bước vào, thứ đầu tiên đập vào mắt là một khung cửa sổ lồi lớn, Kỷ Du Thanh đang ngồi ở cuối giường, một tay đang cầm điện thoại hướng mặt giường để xuống khi thấy Đường Nghiên vào.
"Cô Kỷ, con muốn mượn máy tính của cô, con..."
Nàng còn chưa nói xong, Kỷ Du Thanh đã nói: " Đi đi, thư phòng không đóng cửa mật khẩu là sáu số không."
"Vâng!" Đường Nghiên gật đầu, không quên nói lời cảm ơn với cô Kỷ trước khi rời đi.
Kỷ Du Thanh cười đến ngọt ngào nói: "Cám ơn cái gì, tiểu tử ngốc."
Nàng mang theo cuốn sách, thận trọng bước vào phòng làm việc của cô Kỷ, đây là lần đầu tiên Đường Nghiên ngồi trên chiếc ghế này, chính xác là nơi cô Kỷ đã ngồi trong vô số đêm tăng ca, trong lòng nàng có chút khẩn trương, mò mẫm hồi lâu mới tìm được nút nguồn, đợi máy tính khởi động nhưng nhịp tim của nàng lại đập có chút nhanh.
Quả nhiên, trên màn hình xuất hiện một thông báo yêu cầu mở mật khẩu, Đường Nghiên nhập sáu số không như cô Kỷ nói, máy tính đã được bật thành công, thứ hiện ra trong tầm mắt là một bức ảnh màn hình khổng lồ. Máy tính của cô Kỷ rất lớn, so với của nàng còn to gấp hai lần, khi nhìn thực thoải mái.
Điều thu hút nàng hơn nữa chính là bức ảnh trên màn hình máy tính, không phải ảnh hệ thống hay ảnh mạng, mà là ảnh của chính cô Kỷ, trong đó còn có một người phụ nữ khác, Đường Nghiên từng gặp bà ấy một lần chính là mẹ cô Kỷ, trong ảnh cảhai tựa vào nhau mỉm cười hạnh phúc trước ống kính.
Không thể không nói nếu cứ nhìn bức ảnh này thì ai cũng sẽ bị nụ cười đó lây nhiễm mà không tự giác lộ ra nụ cười.
Đường Nghiên nghĩ rằng cô Kỷ mỗi tối làm việc ở đây nhất định sẽ bớt mệt mỏi mà càng có thêm động lực ý chứ.
"Mọi chuyện thế nào? Con đã mở nó ra chưa?" Kỷ Du Thanh đột nhiên xuất hiện ở cửa, Đường Nghiên giật mình, nhanh chóng bấm vào trang web để tránh bị bắt gặp nhìn chằm chằm vào màn hình quá lâu.
"Đã mở ạ."