Giản Sóc hết sức rõ ràng, nếu không làm theo ý của Lâm Nguyệt, thì những ngày tiếp theo của anh đại khái chỉ có thể mô tả bằng bốn chữ.
Một lời khó nói hết. [*]
[*] 一言难尽.Hai năm gần đây, kỳ thực tính cách của Lâm Nguyệt đã thay đổi không ít.
Trở thành một Lão ngoan đồng, càng lớn tuổi lại càng giống một đứa trẻ, không lý trí như lúc còn trẻ, có thể tự do buông thả mà suy nghĩ, làm việc theo ý mình.
Giản Sóc có thể hiểu được, nên cũng đồng ý tiếp nhận loại “bắt nạt” này của Lâm Nguyệt.
Chỉ cần Lâm Nguyệt vui vẻ, có thể sống vui sướng theo ý mình là tốt rồi.
Giản Sóc thở dài, dựa vào sofa, ngẩng mặt, mang theo một chút nghiêm túc, thật lòng nói: “Con chỉ đi lần này thôi.”
Lâm Nguyệt cười híp mắt, duỗi một ngón tay ra huơ huơ trước mặt Giản Sóc: “Một lần cũng được rồi.”
“Ôi.”
Thuyết phục con trai thành công, Lâm Nguyệt rất vui vẻ, lúc này mới nhớ tới chuyện Giản Sóc nói “đau đầu” trong điện thoại.
“Ối, phải rồi, con trai, con không sao chứ?” Lâm Nguyệt nhích lại gần Giản Sóc, giơ tay sờ lên trán anh.
Giản Sóc bật cười: “Mẹ, con không sao.”
Lâm Nguyệt đẩy anh một cái: “Nhanh lên lầu nghỉ ngơi đi. Đêm nay ở lại đây, bảo Đường Tống sáng mai mới đến đón con đi.”
“Vâng.” Giản Sóc đứng dậy, “Vậy con đi lên trước đây.”
“Đi mau đi.”
Giản Sóc véo mi tâm, bắt đầu nghĩ về chuyện công việc, nào ngờ mới lên tới lầu hai đã chạm mặt với Giản Chính Quốc.
Giản Sóc: “….” Không phải đi câu cá rồi sao?
Giản Chính Quốc: “…..” Hạ màn sớm thật.
Ông giơ tay chỉ chỉ dưới lầu, rồi lại lắc đầu với Giản Sóc.
Giản Sóc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Hai người đi lướt qua nhau, một người đi lên, một người đi xuống.
Hai giây sau, lại cùng bật cười.
Giản Sóc nghĩ thầm, ba mẹ anh đúng là tuổi càng lớn càng biết đùa!
Ngày hôm sau, đúng bảy giờ rưỡi sáng, Đường Tống đã đến.
Lâm Nguyệt gọi anh ta vào cùng ăn sáng. Lúc trước anh ta đã từng ăn cơm với Giản gia nên cũng không giả vờ khách khí từ chối.
Lúc Giản gia dùng bữa rất yên tĩnh, ăn xong bữa sáng là vừa đúng tám giờ.
Giản Sóc cũng định đi.
Một buổi tối nghỉ ngơi đã khiến cho chứng đau đầu của anh khá hơn nhiều.
Ngày hôm qua trộm rảnh rỗi một ngày nên đã chồng chất không ít công việc, anh đoán có lẽ hôm nay sẽ rất bận rộn.
“Mẹ, con đi đây.”
“Đợi một chút.” Lâm Nguyệt vội vã chạy tới, “Con trai à, con còn nhớ chuyện đã hứa với mẹ không?”
Giản Sóc bất đắc dĩ: “Nhớ ạ.”
Lâm Nguyệt gật đầu: “Đường Tống, đã sắp xếp thời gian xong chưa?”
“Đã xong rồi ạ.” Đường Tống vội trả lời, “Lịch trình hôm nay của sếp hơi nhiều, cho nên đã đặt chỗ tại một nhà hàng gần công ty, lúc 12 giờ, cháu cũng đã báo với cô Tống rồi.”
Lâm Nguyệt hài lòng, phất tay với hai người: “Đi nhanh đi, không thì sẽ muộn đấy.”
Giản Sóc đáp một tiếng, quay người rời đi.
Lúc lên xe, Giản Sóc mới thở dài một hơi.
Đường Tống buồn cười: “Sếp, nếu anh đã không muốn đi thì cần gì phải bảo tôi làm theo sắp xếp của phu nhân?”
Giản Sóc lạnh nhạt đáp: “Không để bà thành công sắp xếp một lần, vậy thì sau này sẽ phát sinh vô số lần nữa.”
Đường Tống ngừng một lát, gật gù đồng ý, đây là việc mà Lâm Nguyệt hoàn toàn có thể làm được.
“Được rồi, đi thôi. Buổi hẹn với cô Tống, nhắc tôi trước 20 phút.”
“Vâng, sếp.”
Hôm qua Giản Sóc nghỉ một ngày, đã chồng chất không ít công việc, gần như chưa bao giờ ngẩng đầu lên.
“Sếp, đã đến giờ xuất phát rồi.”
Đường Tống nhỏ giọng nhắc nhở anh.
Giản Sóc dừng lại, ký tên lên tờ văn kiện cuối cùng, sau đó mới đặt bút xuống, giơ tay xoa bóp cổ.
“Ừ, tôi biết rồi, sẽ xuống ngay đây. Cậu xuống lấy xe đỗ trước cửa đợi tôi đi.”
Đường Tống gật đầu.
Giản Sóc đứng dậy, qua phòng nghỉ thay một bộ âu phục khác, sau đó mới đi ra ngoài.
Tuy rằng Đường Tống đã đặt nhà hàng ở gần công ty, nhưng cũng không gần lắm.
Lái xe cũng mất khoảng 20 phút.
Đúng 11 giờ 55 phút, Giản Sóc đã bước vào nhà hàng, người phục vụ dẫn anh đến phòng riêng, trong đó không có một bóng người.
Giản Sóc ngồi xuống, để người phục vụ ra ngoài trước.
Mười phút sau, lúc 12 giờ 05 phút, cửa phòng bao mới được mở ra lần nữa.
Giản Sóc nâng mắt, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Tống Tuyết Nhã đang nhìn sang đây.
Tống Tuyết Nhã cười cười: “Xin lỗi anh Giản, trên đường bị kẹt xe nên mới đến muộn.”
“Mời ngồi.” Giọng Giản Sóc nhàn nhạt, “Trước khi cô Tống ra ngoài lẽ ra nên cân nhắc đến vấn đề kẹt xe mà xuất phát sớm hơn kế hoạch mới phải.”
Trên mặt Tống Tuyết Nhã thoáng hiện lên một tia lúng túng nhưng chỉ trong một giây đã biến mất, cô ta nói vẻ áy náy: “Xin lỗi anh Giản, lần sau tôi nhất định sẽ đúng giờ.”
“Cô Tống, tôi nghĩ không có lần sau đâu.”
Tống Tuyết Nhã sững sờ, cười gượng: “Anh Giản, chắc anh không phải là người hẹp hòi như vậy đâu nhỉ?”
Giản Sóc gật đầu: “Tôi là vậy đấy.”
Tống Tuyết Nhã: “….”
Giản Sóc rung chuông gọi người phục vụ tới: “Cô Tống, cô chọn món đi.”
Đầu óc Tống Tuyết Nhã đã mơ hồ, đoán không ra rốt cuộc Giản Sóc có ý gì.
Rất nhanh, các món ăn đã được bưng lên đầy đủ.
Khoảng thời gian về sau, Tống Tuyết Nhã cảm thấy đây là bữa ăn khó chịu nhất trong đời cô!
Lúc ăn cơm, Giản Sóc rất yên tĩnh, sử dụng dao nĩa không phát ra chút âm thanh nào, hơi cụp mắt dùng bữa, xem Tống Tuyết Nhã ở đối diện như không khí.
Tống Tuyết Nhã bình tĩnh nhìn Giản Sóc, cô ta thật sự không thể lý giải, sao lại có người ăn cơm giống ma như thế, hoàn toàn không phát ra một tiếng động nào. Hơn nữa sau một lúc quan sát anh, cô ta nhận ra không phải anh cố ý quên đi sự hiện diện của cô mà vì đó chính là dáng vẻ thật sự của anh.
Tim Tống Tuyết Nhã lộp bộp một tiếng.
Cái tên Giản Sóc này cô ta đã sớm nghe qua, cũng đã từng gặp mấy lần tại tiệc rượu, cô ta đối với anh quả thật có ý đó.
Hôm nay tới muộn năm phút là do cô ta cố ý làm thế.
Bởi vì cô ta đã từng nghe qua, Giản Sóc rất ghét người nào đi trễ, nên cô ta nghĩ, nếu hôm nay tới muộn năm phút mà Giản Sóc vẫn tiếp tục ở lại dùng bữa thì có thể chứng minh là, cô ta và Giản Sóc sẽ có cơ hội tiếp tục phát triển.
Nhưng bây giờ thấy anh như vậy, Tống Tuyết Nhã biết rằng mình đã hiểu sai rồi.
Giản Sóc còn có thể ở lại đây ăn cho xong bữa cơm này với cô, chỉ thuần túy là xuất phát từ sự giáo dục của anh.
Tống Tuyết Nhã không tiếng động thở dài, cảm thấy chán nản.
“Cô Tống.”
“Vâng?”
Tống Tuyết Nhã hoàn hồn, nhìn về phía Giản Sóc.
Anh đã đặt nĩa xuống, dáng vẻ rõ ràng là có lời muốn nói với cô ta.
Tống Tuyết Nhã cũng đặt dao nĩa xuống, ngồi ngay ngắn lại: “Anh Giản.”
Giản Sóc nói thẳng: “Cô Tống, tôi với cô không thích hợp, vì vậy không cần lãng phí thời gian của nhau. Sau khi cô Tống trở về có thể nói vấn đề nằm ở tôi.”
Tống Tuyết Nhã khinh thường, nhỏ giọng thầm thì: “Nhưng mà anh thì có vấn đề gì đâu chứ.”
“Tống tiểu thư.” Giọng Giản Sóc trầm thấp.
Không hiểu sao Tống Tuyết Nhã lại run lên, lập tức gật đầu: “Tôi biết rồi anh Giản. Tôi sẽ nói với người nhà là chúng ta không thích hợp.”
Giản Sóc gật đầu: “Vậy làm phiền cô Tống rồi.”
Tuy trong lòng Tống Tuyết Nhã thầm phỉ nhổ Giản Sóc nói chuyện nghiêm túc như đang bàn việc làm ăn nhưng bên ngoài lại nở nụ cười: “Không cần khách sáo.”
Dứt lời, trong phòng liền yên tĩnh lại.
Tống Tuyết Nhã ho một tiếng: “Anh Giản, thứ cho tôi mạo muội, gia thế của chúng ta tương đương, mà tôi tự nhận vẻ ngoài của mình cũng không kém, bỏ qua chuyện tôi đến trễ hôm nay, thì anh đối với tôi thật sự không có chút thiện cảm nào sao?”
Giản Sóc nhấc mắt: “Không biết từ “thiện cảm” trong lời cô Tống là có ý gì?”
Tống Tuyết Nhã suy nghĩ một chút: “Giống như chúng ta ấy, nếu không cảm thấy đối phương phiền chán thì sẽ có lần gặp mặt thứ hai.”
Giản Sóc liền sáng tỏ.
“Tống tiểu thư, thứ cho tôi nói thẳng, tôi và cô thật sự sẽ không có lần gặp mặt thứ hai đâu.” Giản Sóc đứng lên, “Xin lỗi cô Tống, tôi còn có việc, đi trước một bước.”
“Ơ…”
Tống Tuyết Nhã theo bản năng đứng dậy, đuổi theo Giản Sóc ra cửa.
Tống Tuyết Nhã ủ rũ ngồi xuống, lấy di động ra gọi về nhà, oan ức than: “Mẹ, làm sao bây giờ đây, con bị từ chối rồi.”
Sầm Tuế Tuế cầm điện thoại, hỏi người phục vụ mới tìm được bàn mà Đoạn Doanh đặt trước.
Sau khi cảm ơn người phục vụ đã dẫn đường, Sầm Tuế Tuế thấy mình còn phải đợi người nên bảo đối phương đi làm việc khác trước.
Người phục vụ đi rồi, Sầm Tuế Tuế mới lấy tập kịch bản trong túi xách ra, lật đến chỗ mà mình thấy tối qua.
Kịch bản trong tay đã bị cô lật đến mức nhăn cả một bên, lúc trước cô cảm thấy dù mình diễn nhân vật nữ thứ N đi chăng nữa thì bất luận có lời thoại hay không, cô đều sẽ diễn hết mình.
Đối với một Sầm Tuế Tuề không có thân phận, không có bối cảnh, thì mỗi một vai diễn đều có thể mang đến cơ hội sau này.
Ngày hôm qua sau trở về cùng Đoạn Doanh, Sầm Tuế Tuế đã ngây ngẩn một lúc lâu, thỉnh thoảng còn thử véo mình bởi vì luôn cảm thấy chuyện này như một giấc mơ. Đến lúc bị véo đau đến nhe răng trợn mắt mới ngốc nghếch cười ra tiếng, nên khi đọc kịch bản chẳng vô được chữ nào.
Tới tận lúc ăn cơm tối sau đó, Sầm Tuế Tuế mới tốt hơn không ít.
Mà một lúc sau, cô phải cố gắng học kịch bản một lần nữa.
Thời gian ba ngày tuy rất căng, nhưng đối với cô mà nói thì vẫn ổn.
Vì muốn Sầm Tuế Tuế càng quen thuộc với kịch bản hơn, tốt nhất là diễn nhân vật này một cách nhuần nhuyễn, nên đã tìm người liên hệ với biên kịch phim, thành công sắp xếp một cuộc hẹn vào ngày hôm nay.
Tối qua Sầm Tuế Tuế đọc kịch bản đến hơn hai giờ sáng, sau khi tinh tế đọc lại lần nữa, cô lại có cảm nhận mới.
Thấy thời gian hẹn cũng không sai biệt lắm, Sầm Tuế Tuế cố ý đến sớm một chút, xem lại một lần những vấn đề cần hỏi.
Rõ ràng lúc ra ngoài Giản Sóc đi rất nhanh, nhưng không biết vì sao vừa bước ra, anh đã nhìn thấy Sầm Tuế Tuế đang ngồi cạnh cửa sổ.
Dường như cô đang xem tài liệu, đầu hơi cúi xuống, xem rất chăm chú, vài sợi tóc bên tai rơi xuống, cô giơ tay vén vào sau tai.
Lúc nãy đã là giữa trưa, ánh mặt trời chiếu vào có hơi chói mắt.
Sầm Tuế Tuế đè lại tài liệu trên bàn, dịch sang bên cạnh một chút.
Bỗng nhiên, cô có cảm giác có người đang đứng bên cạnh.
Theo bản năng, Sầm Tuế Tuế nghĩ là biên kịch đã đến nên trên mặt liền lộ ra nụ cười, đứng lên: “Trần lão… Tổng giám đốc Giản?”
Nụ cười đang hiện lên lập tức khựng lại.
Giản Sóc nhíu mày: “Không muốn nhìn thấy tôi?”
Sầm Tuế Tuế vội vã xua tay: “Không có, không có, chẳng qua không nghĩ tới lại là anh thôi.”
Sầm Tuế Tuế luống cuống tay chân đẩy kịch bản về chỗ cũ, bởi vì gấp gáp muốn nhường chỗ ngồi cho Giản Sóc mà đầu gối bị đập vào ghế, cô đau đến hít khí lạnh.
“Ss —”
Sầm Tuế Tuế ngã ngồi trên ghế, tay xoa đầu gối: “Xin lỗi, xin lỗi.”
Lông mày Giản Sóc hơi nhíu lại: “Tôi hại chân cô đau mà cô còn xin lỗi tôi?”
Chẳng lẽ… xin lỗi riết rồi thành quen luôn hả?
Sầm Tuế Tuế nói thầm trong lòng, đừng có nói là bị đau chân, cho dù có đập cả đầu thì cô cũng không dám đắc tội với kim chủ ba ba đâu!
Giản Sóc ngồi xuống chỗ đối diện Sầm Tuế Tuế.
Sầm Tuế Tuế nhịn đau, ngồi ngay ngắn lại, hai tay đặt trên đầu gối, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.
Giản Sóc: “Không cần phải nghiêm túc như vậy.”
“Nên vậy mà.” Sầm Tuế Tuế đáp, hai tay vì căng thẳng mà nắm thành quyền.
“Sao cô lại ở đây?”
Sầm Tuế Tuế phản ứng chậm một lúc mới đáp: “Chị Doanh giúp tôi hẹn với Trần lão sư để tìm hiểu về kịch bản.”
“Trần lão sư? Trần Mai Khôi?”
Sầm Tuế Tuế gật đầu: “Đúng vậy.”
Giản Sóc cười nhạt: “Là tôi cân nhắc không chu toàn, cho cô thời gian căng quá.”
“Không có, không có đâu.” Sầm Tuế Tuế vội vàng nói, “Tổng giám đốc Giản, thật ra tôi đã đọc qua kịch bản rất nhiều lần rồi, có điều bời vì đã thay đổi nhân vật nên có một số chỗ không hiểu, nên muốn xin biên kịch chỉ bảo một chút.”
Giản Sóc cau mày: “Cô sợ tôi lắm hả?”
Không sợ mới hay đó!
Nội tâm Sầm Tuế Tuế điên cuồng gào thét, sau đó lại lộ ra một nụ cười: “Không có, tôi chỉ là… rất kính trọng Tổng giám đốc Giản.”
“Kính trọng?”
Bộ anh 70, 80 tuổi rồi hả?
Sầm Tuế Tuế cũng ý thức được mình nói sai nên mặt liền ảo não.
Giản Sóc thầm bật cười, đứng lên định đi, anh nghĩ có lẽ mình đừng nên tạo thêm áp lực cho cô gái nhỏ này nữa.
“Sầm tiểu thư, tôi không quấy rầy cô nữa, đi trước đây.”
Sầm Tuế Tuế đứng lên, hơi khom người: “À! Tổng giám đốc Giản đi thong thả…”
Lời còn chưa nói xong thì một giọng nam khác đã vang lên.
“Giản Sóc? Sao cậu lại ở đây?”
Sầm Tuế Tuế theo tiếng nhìn sang, chỉ thấy một người đàn ông mặc một thân áo đen, quần đen, trên mặt còn đeo khẩu trang đen đang đứng bên cạnh Giản Sóc.
Giản Sóc sững sờ: “Mai Khôi?”
Sầm Tuế Tuế há hốc mồm kinh ngạc.
Trần Mai Khôi là đàn ông???