Tìm Em

Chương 7

Sầm Tuế Tuế ngồi bên cạnh, yên lặng nghe hai người tán gẫu, lượng thông tin rất lớn, đến nỗi sau khi nghe xong, Sầm Tuế Tuế bắt đầu lo lắng mình sẽ bị “diệt khẩu” bất cứ lúc nào.

Kịch bản phim 《Tìm Em》 có nguồn tư liệu sống là Giản Sóc, còn biên kịch là bạn tốt nhiều năm của anh, Trần Mai Khôi.

Giờ phút này, mặt Trần Mai Khôi tối sầm lại, gằn từng chữ nhắc nhở Giản Sóc: “Đừng có gọi tôi là Mai Khôi [*]!”

[*] Dành cho những bạn không biết: mai khôi (hay mân côi) còn có nghĩa là hoa hồng. Vậy nên nguyên văn câu này trong raw lẫn convert là: “Đừng có gọi tôi là hoa hồng!” =)

Giản Sóc lại cố ý gọi một lần nữa, cố ý chọc giận anh ta: “Đặt tên không phải là dùng để gọi à?”

Trần Mai Khôi cãi lại: “Cậu thử gọi một tiếng nữa xem?”

Giản Sóc mỉm cười: “Mai Khôi, Mai Khôi, Mai Khôi, rồi sao nào?”

Cái tên Mai Khôi này, là do mẹ Trần đặt. Lúc trước khi mang thai, mẹ Trần luôn chắc chắn rằng mình sẽ sinh con gái, mà thời điểm mang bầu cũng đúng là mùa hoa hồng nở nên mới đặt cái tên này. Sau đó sinh ra lại bé trai, tuy mẹ Trần có chút thất vọng nhưng vẫn muốn đặt tên cho con trai mình là Mai Khôi.

Mà người Trần gia vì sợ nếu tâm trạng mẹ Trần không tốt sẽ ảnh hưởng đến thân thể nên đành đồng ý luôn.

Thật ra lúc chưa đi học vẫn tốt, nhưng sau khi vào trường, một đứa con trai mà tên lại có nghĩa là hoa hồng, lập tức trở thành trò cười cho đám bạn học.

Trần Mai Khôi cũng từng kháng nghị không ít lần, nhưng mẹ Trần vẫn trước sau như một, quyết không thay đổi.

Về sau nữa, mẹ Trần đột ngột phát bệnh rồi qua đời, từ đó Trần Mai Khôi không hề nhắc đến chuyện đổi tên nữa.

Bây giờ anh ta đã là biên kịch nổi tiếng trong giới, không chỉ có tài mà gia thế cũng tốt, nên người   nhìn thấy anh ta đều sẽ cung kính gọi một tiếng “Trần lão sư”. Hai chữ “Mai Khôi” kia dần rất ít được nghe thấy, chỉ có mấy người bạn thân xấu xa mới gọi thôi.


Từ sau khi Trần Mai Khôi lấy tư liệu kịch bản từ chỗ Giản Sóc, cũng đã lâu hai người không gặp nhau rồi.

Không ngờ hôm nay lại trùng hợp gặp nhau, cảm giác khi gặp lại bạn chí cốt đặc biệt sung sướng.

Sau khi Giản Sóc trêu chọc Trần Mai Khôi xong liền chuyển đề tài sang Sầm Tuế Tuế.

“Đây là nữ chính của 《Tìm Em》, diễn viên Sầm Tuế Tuế.”

“Còn đây là biên kịch Trần Mai Khôi, cô gọi Trần lão sư là được rồi.”

Sầm Tuế Tuế lập tức đứng lên, cung kính cúi đầu trước Trần Mai Khôi: “Xin chào Trần lão sư, tôi là Sầm Tuế Tuế.”

Trần Mai Khôi ừ một tiếng, trong mắt thoáng hiện lên ý cười như có như không: “Ngồi xuống đi, không cần căng thẳng như thế.”

“Cảm ơn Trần lão sư, tôi sẽ cố hết sức không khiến anh phật lòng.”

Trần Mai Khôi nở nụ cười, chỉ vào Sầm Tuế Tuế rồi nói với Giản Sóc: “Cô gái này thì tôi còn thấy hài lòng, chứ người kia quả thật là không ổn chút nào.”

Giản Sóc gật đầu đồng ý: “Lúc trước xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn nên mới chọn lầm người.”

“Cũng may là giờ ổn định rồi.” Trần Mai Khôi cười, “Cô Sầm, vận may của cô khá lắm.”

Mặt mày Sầm Tuế Tuế cong cong: “Cảm ơn Trần lão sư ạ.”

Trong mắt Trần Mai Khôi rốt cuộc cũng lộ ra một chút ý cười: “Sao lại cảm ơn tôi?”

“Cảm ơn Trần lão sư dù trăm công nghìn việc mà vẫn đáp ứng lời thỉnh cầu của tôi.”

Trần Mai Khôi xua tay: “Vì tôi nợ ân tình của người ta nên lần này chỉ là đến trả mà thôi.”

Sầm Tuế Tuế vẫn cười híp mắt: “Dù sao sự hiện diện của anh vẫn rất đáng để tôi cảm ơn.”

Trần Mai Khôi nói với Giản Sóc: “Nhìn cô gái này xem, đúng là rất biết cách ăn nói mà.”

Giản Sóc cong môi: “Không sai.”

“Tổng giám đốc Giản? Không phải anh nói có việc sao?”

Ba người nghiêng đầu nhìn sang nơi phát ra tiếng.

Chỉ thấy Tống Tuyết Nhã đang khoanh tay đứng đó, sắc mặt không tốt giống như đang chất vấn.

Nụ cười trên mặt Giản Sóc dần nhạt đi: “Hình như cô Tống quản hơi nhiều rồi.”

Tống Tuyết Nhã nén lại sự tức giận: “Tổng giám đốc Giản, là anh nói có việc cần xử lý nên mới rời đi trước, chẳng lẽ việc cần xử lý trong miệng anh chính là đi ăn cơm với cô gái khác hả?”

“Ủa? Đây không phải là Tống gia Đại tiểu thư sao?” Trần Mai Khôi chống cằm, “Sao vậy? Không nhìn thấy tôi hả?”

Tống Tuyết Nhã chợt khựng lại.

Tất cả đều là người trong giới, sao lại có khả năng không quen biết được? Đặc biệt còn là người tuy còn trẻ mà có sát khí nặng như Trần Mai Khôi đây.

Tống Tuyết Nhã chỉnh lại tóc: “Anh Trần.”

Trần Mai Khôi gật đầu, đáp một tiếng.

Tống Tuyết Nhã thấy bên ấy đã yên rồi liền tiếp tục nói với Giản Sóc: “Tổng giám đốc Giản, chuyện này là anh quá đáng rồi.”

Vừa dứt lời, sắc mặt Giản Sóc lạnh xuống trong nháy mắt: “Cô Tống.”

Tống Tuyết Nhã theo bản năng co rúm lại, nhưng nghĩ tới chuyện mặt mũi của mình bị Giản Sóc mạnh mẽ đạp xuống đất như vậy, cô ta lại không thể nuốt trôi cơn giận này được.

“Tổng giám đốc Giản, nếu không thể cho tôi một lời giải thích hợp lý, thì sau khi quay về tôi sẽ ăn ngay nói thật với người nhà.”

Giản Sóc cười gằn: “Cô Tống đang uy hiếp tôi hả?”

Tống Tuyết Nhã khoanh tay lại lần nữa, hất cằm lên: “Đương nhiên là không phải. Tôi chỉ không cam tâm chuyện mình bị mang ra đùa bỡn mà thôi.”

“Bị đùa bỡn?” Giản Sóc cười trào phúng, đứng lên, đối diện với đôi mắt của Tống Tuyết Nhã: “Cô Tống, tôi nể tình cô là nữ, hơn nữa còn là người nhà họ Tống nên mới chừa lại chút mặt mũi cho cô.”

Tống Tuyết Nhã cau mày.

Giản Sóc chỉ vào một chiếc xe đang đỗ ngoài nhà hàng: “Chiếc xe này là của cô Tống à?”

“Là của tôi.”

“Cô Tống luôn miệng nói mình bị kẹt xe nên mới tới trễ, nhưng chiếc xe này, kể từ lúc tôi đến thì đã đỗ ở đây rồi.”

Mặt Tống Tuyết Nhã trắng bệch ngay tức khắc.

Trần Mai Khôi không có ý tốt bật cười: “Thì ra là như vậy.”

Giản Sóc liếc mắt qua Tống Tuyết Nhã.

Cô ta lập tức quay người, mặt mày xám xịt bỏ đi.

Tâm trạng Trần Mai Khôi rất tốt, gọi một tiếng “Tuế Tuế.”

Sầm Tuế Tuế vốn đang cố gắng để cảm giác tồn tại của mình thấp một chút nhưng đột nhiên bị gọi tên, mờ mịt nhìn sang: “Trần lão sư?”

“Ha ha ha ha ha ha!” Trần Mai Khôi cười ra tiếng: “Tuế Tuế, tôi có thể gọi cô như vậy không?”

Sầm Tuế Tuế gật đầu: “Dĩ nhiên là có thể ạ.”

Trần Mai Khôi chỉ vào Giản Sóc: “Để tôi nói cho cô biết, Tổng giám đốc Giản của các cô, độc miệng từ nhỏ rồi, lúc cô ở cạnh cậu ta thì phải chú ý một chút.”

“Hả?” Sầm Tuế Tuế nghiêng đầu nhìn Giản Sóc, nhỏ giọng lầm bầm: “Trông cũng không giống mà.”

Trần Mai Khôi cong môi: “Cậu ta đích thực là người như vậy đấy. Cô xem, cậu ta đối với phái nữ không hề dịu dàng, phong độ chút nào cả.”

“Trần Mai Khôi.” Giọng Giản Sóc nặng nề.

“Tôi chỉ có lòng tốt nhắc nhở cô thôi.”

Sầm Tuế Tuế gật đầu, rồi sau đó lại lắc đầu: “Hôm nay tôi và Tổng giám đốc Giản là trùng hợp gặp nhau, còn bình thường anh ấy rất bận nên chúng tôi cũng không gặp mặt nhau nhiều đâu.”

“Thì cũng như nhau thôi.” Trần Mai Khôi gọi người phục vụ tới lấy thực đơn: “Tuế Tuế muốn ăn gì?”

“Tôi không kén ăn, Trần lão sư cứ chọn đi.”

Trần Mai Khôi gật đầu, rồi lại hỏi Giản Sóc: “Chắc cậu không ăn đâu nhỉ?”

Giản Sóc ừ, giơ tay xem giờ: “Tôi phải đi rồi, lát nữa còn có cuộc họp.”

Trần Mai Khôi xua tay: “Vậy đi mau đi, đừng làm phiền tôi và Tuế Tuế tán gẫu.”

Giản Sóc đứng dậy, dư quang liếc qua bộ dáng vui vẻ của Trần Mai Khôi, bỗng duỗi tay tới trước mặt Sầm Tuế Tuế: “Đưa điện thoại di động cho tôi.”

Sầm Tuế Tuế:???

“Điện thoại.” Giản Sóc lặp lại lần nữa, “Nhanh lên nào.”

“À vâng.” Sầm Tuế Tuế mù mờ lấy điện thoại ra, mở khóa rồi đưa cho Giản Sóc.

Ngón tay anh di chuyển trên màn hình, sau khi nhấn nút khóa màn hình xong mới trả lại cho Sầm Tuế Tuế: “Đừng tùy tiện cho người khác mượn điện thoại.”

Sầm Tuế Tuế gật đầu: “Vâng ạ.”

“Ừ.”

Giản Sóc vẫy tay với Trần Mai Khôi: “Tôi đi trước đây, hôm nào hẹn gặp sau.”

“Được.”

Hai người nhìn Giản Sóc đẩy cửa nhà hàng ra ngoài, sau đó lên xe đi mất.

Trần Mai Khôi đổi tay chống cằm: “Tiểu Tuế Tuế.”

“Vâng?”

Bỗng Sầm Tuế Tuế rùng mình một cái, sao Trần lão sư lại đột nhiên… ặc… tỏ ra lấy lòng như thế chứ?

Trần Mai Khôi nhìn ra sự chần chừ trong mắt Sầm Tuế Tuế, nhưng vẫn không để ý mà bĩu môi với cô: “Không định xem Giản Sóc để lại cho cô cái gì sao?”

“À, đúng rồi.” Sầm Tuế Tuế cúi đầu mở khóa.

Trong danh bạ có thêm hai dãy số mới, một cái có tên là [Giản Sóc], cái còn lại là [Tiểu Đường].

Trần Mai Khôi nín cười.

Sầm Tuế Tuế cẩn thận cất điện thoại vào, số điện thoại của hai người này thật sự quá quý trọng rồi.

Trần Mai Khôi cười: “Người thường cùng lắm chỉ biết được số điện thoại của Đường Tống thôi. Tiểu Tuế Tuế vậy mà biết được cả hai người cơ?”

Sầm Tuế Tuế lắc đầu: “Tôi sẽ không gọi đâu.”

“Giản Sóc đã cho cô số thì ý là cho cô gọi rồi đó.”

“Tôi không gọi đâu.” Thái độ Sầm Tuế Tuế kiên quyết.

Trần Mai Khôi nhún vai: “Thôi được rồi, Tiểu Tuế Tuế, chúng ta nên đi vào chuyện chính thôi, cho tôi mượn kịch bản xem chỗ cô đánh dấu nào.”

“Vâng, cảm ơn Trần lão sư.”

“Đừng khách sáo.”

Sau khi Sầm Tuế Tuế đưa kịch bản cho Trần Mai Khôi liền ngoan ngoãn ngồi chờ kết quả.

Cùng lúc đó, Trần Mai Khôi lén lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn.

Sau đó, anh không để ý đến điện thoại nữa mà cũng thảo luận nội dung cảnh quay sắp tới với Sầm Tuế Tuế.


Trên xe.

Điện thoại Giản Sóc vang lên một âm thanh nhỏ.

Anh mở khóa ra xem, là tin nhắn đến từ Trần Mai Khôi.

Mai Khôi: [Sầm Tuế Tuế này liệu có phải là Tuế Tuế mà cậu đã từng gặp không?]

Là cô ấy sao?

Giản Sóc cũng không thể khẳng định được.

Chỉ là trực giác lại muốn chăm sóc cô một chút.

Từ trên người cô, Giản Sóc như nhìn thấy hình bóng của Tiểu Tuế Tuế năm xưa, nhưng muốn xác định xem có phải là cô hay không thì còn phải chờ kết quả điều tra.

“Đường Tống.” Giản Sóc nâng mắt, gọi Đường Tống đang lái xe.

Đường Tống liếc nhìn gương chiếu hậu: “Sếp?”

“Chuyện của Sầm Tuế Tuế đã bắt đầu điều tra chưa?”

“Đã bắt đầu rồi. Nhưng thời gian đã qua lâu rồi, hơn nữa chuyện mà chúng ta muốn tìm hiểu lại không có nhiều người biết, vì lẽ đó nên bên kia đã bảo là có thể sẽ chậm một chút.”

Giản Sóc gật đầu: “Vậy chờ đến lúc có kết quả, cậu tự mình qua đó một chuyến đi.”

“Vâng, tôi biết rồi.”

“Ừ.”

Giản Sóc cúi đầu, hồi âm cho Trần Mai Khôi.

Giản Sóc: [Cho dù là không phải đi chăng nữa thì vai diễn này vẫn là của cô ấy.]

Khi Trần Mai Khôi nhìn thấy tin nhắn này thì đã tạm biệt với Sầm Tuế Tuế một lúc lâu rồi.

Trần Mai Khôi cười khẽ: “Xem ra là đang chuẩn bị nâng đỡ người ta.”

Trần Mai Khôi trả lời lại: [Ok.]. Sau đó lại gửi một biểu tượng cảm xúc qua số điện thoại của Sầm Tuế Tuế.

【Chúc bạn gặp nhiều may mắn. jpg】

Lúc màn hình điện thoại sáng lên, Sầm Tuế Tuế theo bản năng liếc qua.

Vừa nhìn thấy đó là tin nhắn từ Trần Mai Khôi, liền vội vàng mở khóa định trả lời lại.

Nhưng đợi đến khi cô thấy rõ nội dung thì lại có chút mù mịt, đang nói về chuyện gì vậy?

Trần lão sư đã gửi cho cô một biểu tượng cảm xúc mà mấy ông chú trung niên thường dùng khi chat với nhau, một đóa hoa xoay tròn phát sáng, dưới đáy là vàng lấp lánh 【Chúc bạn gặp nhiều may mắn. jpg】.

Sầm Tuế Tuế trầm tư vài giây, sau đó chuẩn bị hồi âm.

Nhưng lại phát hiện mình không có biểu tượng cảm xúc tương tự, cô đành phải vào cửa hàng biểu tượng đến chọn một biểu tượng cảm ơn gửi đi.

Trần Mai Khôi:… Biểu tượng đó là do anh tùy tiện gửi đi thôi mà.


Ba ngày sau, Sầm Tuế Tuế quay trở lại đoàn phim cùng với Đoạn Doanh.

Lần quay lại này, ánh mắt khi mọi người nhìn cô đã khác hẳn lúc trước.

Thôi Linh bị đá ra khỏi đoàn phim, nữ chính đổi thành Sầm Tuế Tuế không có bối cảnh, chuyện này khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài dự đoán.

Người trong đoàn phim, ba người một nhóm, năm người một tổ, có quan hệ tốt thì đều lôi kéo nhau tán gẫu, sau đó bắt đầu loan truyền những tin tức không biết “nghe nói” từ đâu.

Mỗi người đều chỉ cảm thấy mình chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm với bạn mà thôi, nhưng người này bạn này lại truyền sang cho người bạn khác, vậy chẳng khác nào toàn bộ đoàn phim đều biết hết cả rồi.

Lâm Xán là người cuối cùng biết tới là vì phó đạo diễn không cẩn thận làm lộ ra, đã vậy còn kéo luôn cả “con ma lửa” Lâm Xán vào group chat của đoàn phim 《Tìm Em》 luôn.

[Mọi người đoán xem rốt cuộc Sầm Tuế Tuế này có bối cảnh như thế nào mà lại có thể giết chết Thôi Linh vậy?]

[Tôi cũng đang buồn bực đây, ở đoàn phim trước kia tôi cũng từng gặp Thôi Linh rồi. Nghe nói cô ta có chút quan hệ thân thích với Tập đoàn Ức Cảnh mà, Sầm Tuế Tuế có thể đẩy Thôi Linh sang một bên, chắc cũng lợi hại lắm nhỉ?]

[Không phải đâu! Tôi nghe nói là đích thân Tổng giám đốc Giản bổ nhiệm Sầm Tuế Tuế làm nữ chính đấy.]

[Mẹ ôi, chẳng lẽ Sầm Tuế Tuế đang ôm đùi của Tổng giám đốc Giản?]

[Không thể nào đâu, tôi nghe nói Tổng giám đốc Giản không thích phụ nữ mà.]

[???]

[???]

[!!!!]

[Là thật đó! Bạn của tôi đang làm ở Tập đoàn Ức Cảnh, cô ấy nói nhiều năm rồi cũng chưa từng nhìn thấy Tổng giám đốc Giản đi chung với cô gái nào cả, ngược lại là trợ lý của anh ấy, suốt 24 tiếng không rời nhau luôn đó.]

[… Mẹ ôi, những người có tiền thường chơi lớn như vậy đó hả?]

[【 buông tay. jpg】ai mà biết được? Có điều, cứ xem như tình yêu đích thực của Tổng giám đốc Giản là anh trợ lý đi, thì anh ấy cũng sẽ phải tìm một cô gái để kết hôn thôi, nếu không cả một gia sản lớn biết phải làm thế nào bây giờ?]

[Đúng, đúng.]

[Ơ này, nói chừng Sầm Tuế Tuế chính là cô gái đó đấy.]

[Ồ, đúng nha.]

Lâm Xán thấy đám người kia lại bắt đầu chuyển sang đề tài mới liền lên tiếng: [Xem ra các người rảnh lắm nhỉ.]

[Người này là ai vậy?]

[Không biết nữa.]

[Tôi là Lâm Xán.]

Nhóm chat bỗng dưng yên tĩnh lại.

Lâm Xán lại đánh thêm một câu nữa, nhưng vừa định gửi đi thì lại nhận được một thông báo.

【Bạn đã bị xóa khỏi Nhóm bát quái 《Tìm Em》.】

Lâm Xán:… Có vẻ như hai ngày qua tính tình anh đã tốt quá rồi thì phải?
Bình Luận (0)
Comment