Trần Vi Kỳ vô cùng cạn lời, nhưng không muốn tiếp tục chọc giận con báo đang nhìn chằm chằm kia, chỉ có thể lườm anh một cái, im lặng tiếp tục ăn mì trong bát.
Vốn dĩ cô ăn rất nhã nhặn, thà chậm còn hơn vội vã. Bây giờ, cô càng ăn chậm hơn, từng sợi từng sợi một.
Nhưng Trang Thiếu Châu rất kiên nhẫn, cô ăn hết đĩa mì Ý đầy calo nhưng thơm ngon này cùng cô. Chỉ là Trần Vi Kỳ ăn quá ít nên hai phần ba còn lại đều do anh giải quyết.
Ăn xong, hai người đi súc miệng.
Trần Vi Kỳ lùa nước súc miệng hương hoa nhài vào miệng, sau đó nhổ vào bồn rửa, nhìn vào gương, nói: "Em buồn ngủ rồi, em muốn đi ngủ."
Trang Thiếu Châu ngắm nhìn hình ảnh của cô trong gương, cũng nhổ nước súc miệng, lấy khăn sạch lau nhẹ khóe môi.
Trần Vi Kỳ quay người bước ra ngoài, Trang Thiếu Châu theo sát sau cô. Cô lập tức đi nhanh hơn, nhưng chân người đàn ông dài hơn, bước đi rộng hơn. Khi đến gần cô, anh dễ dàng ôm eo cô nhấc lên, như thể nhấc một con vật nhỏ, nhẹ nhàng, không nói lý lẽ.
Trần Vi Kỳ biết sự yên lặng của anh chỉ là sự chuẩn bị, mạnh tay véo vào cánh tay anh, vừa bực bội vừa buồn cười nói: "Nửa đêm nửa hôm còn chống đẩy, anh bị điên rồi."
Trang Thiếu Châu bước đi thản nhiên, hơi thở cũng vậy: "Bạn của em từng ngồi trên lưng trai đẹp, anh sợ em ghen tị."
Trần Vi Kỳ: "Em không thèm ghen tị với người khác." Đâu phải là bảo vật quý hiếm giá trị ngàn vàng.
Trang Thiếu Châu nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nhẹ nhàng chạm vào điểm yếu của cô bằng ngón tay: "Hoặc, em muốn ngồi đây để chúng ta cùng nhau làm bài tập cơ bụng?"
Lời này thật táo bạo. Trần Vi Kỳ không nổi giận, ngược lại cười thành tiếng, cười bất lực, như sắp chịu thua anh vậy. Sau đó, cô lấy tay che miệng anh, mạnh mẽ cắn vào cơ bắp rắn chắc của anh. Hơi thở ấm áp rơi vào tai anh: "Trang Thiếu Châu, sau này không được nói những lời này nữa."
Chỉ nghĩ thôi đã thấy táo bạo, khiến cô đỏ mặt tía tai, họ đâu phải là nhân vật chính trong phim 18+.
Chống đẩy vẫn phải làm.
Trần Vi Kỳ ngồi trên lưng rộng của Trang Thiếu Châu, hai tay ôm chặt vai anh, cảm nhận những cơ bắp đầy sức sống và nóng bỏng dưới lòng bàn tay, thật sự rất có cảm giác an toàn.
Trần Vi Kỳ cắn môi, tay cô từ từ chạm đến ngực và cơ bụng của anh.
Cô khoan dung nghĩ, chẳng trách cô bạn kia của cô không thể cưỡng lại được, muốn chạm vào, vì bị thu hút từ đây nên mới chạm vào. Không thể trách họ, nếu trách thì chỉ trách người đàn ông này.
Mỗi nơi ngón tay cô lướt qua, cơ bắp anh căng chặt, cảm giác như có kiến bò qua, ngứa ngáy.
Giọng Trang Thiếu Châu khàn khàn: "Đừng nghịch."
"Chẳng phải anh muốn em chạm vào nên mới chống đẩy hay sao?" Trần Vi Kỳ nghịch ngợm, ngón tay trơn láng lướt qua lướt lại trên cơ lưng rộng của anh.
Trang Thiếu Châu không phản bác, bất lực để cô phá phách, kiềm chế từng tấc cơ thể, không để mình làm cô ngã xuống. Nếu làm cô công chúa này ngã xuống, chắc chắn cô sẽ cười nhạo anh không bằng lão Tứ và lão Thất.
Mỗi lần chống đẩy của Trang Thiếu Châu đều thực sự là chống đẩy, chứ không như những phù rể lươn lẹo kia, chỉ cần để nhẹ khuỷu tay nhẹ xuống đã tính một cái. Cánh tay mạnh mẽ của anh vì máu dồn mà phồng lên, chu vi cánh tay tăng lên một vòng, Trần Vi Kỳ nhìn thấy mà đỏ mặt, nghĩ đến cái thẳng tắp, khó thuần phục kia, khi vào bên trong còn lớn hơn một cách kỳ diệu, những đường gân xanh cuộn quanh đầy sức sống, tạo cảm giác tê tái.
Trần Vi Kỳ trong lòng bỗng nhiên hét lên, hoàn toàn không ngờ rằng sau khi nếm trải cảm giác đó, cô lại càng trở nên táo bạo hơn.
Trang Thiếu Châu không biết Trần Vi Kỳ đang nghĩ gì, chỉ nhận ra cô liên tục cựa quậy trên lưng anh. Mỗi khi anh hoàn thành một loạt động tác, Trần Vi Kỳ lại hét lên, như thể đang chơi trò cảm giác mạnh ở Disneyland.
Cuối cùng, không thể dừng lại được, hai người cùng ngã xuống tấm thảm dày.
Trang Thiếu Châu chỉ có thể giữ cô dưới thân mình, như con báo vồ lấy linh dương, hai cánh tay chống hai bên vai cô, sau khi vận động cường độ cao, hơi thở anh nặng nề: "Còn sáu cái nữa."
"Em cứ nằm đi."
Trang Thiếu Châu làm gì cũng đến nơi đến chốn, đã nói một trăm cái thì nhất định là một trăm cái. Trần Vi Kỳ bị hơi thở của anh phả đầy người, không tự nhiên nuốt một cái, hai người dùng ánh mắt và hơi thở chạm nhau, duy trì tư thế mập mờ này, cho đến khi sáu cái chống đấy cuối cùng hoàn thành.
Bầu không khí như bông hồng La Mã nở bung, lộ ra trái tim đỏ thắm. Khi Trang Thiếu Châu cúi xuống hôn, Trần Vi Kỳ đã yên lặng nhắm mắt lại, chờ đợi anh ngậm lấy môi lưỡi mình, hút ra cảm giác tê tái.
Trang Thiếu Châu cảm thấy cô thật ngoan ngoãn, ngoan đến mức anh không nỡ đối xử thô bạo với cô. Một giờ trước, anh mới dỗ dành cô ba lần, trái tim mềm mại màu hoa anh đào đã bị lăn thành một ngọn núi tuyết kẹo màu hồng đậm, cánh hoa nở bung, cần người chăm hoa dịu dàng chăm sóc, chứ không phải là bắt nạt.
Ba lần đối với Trang Thiếu Châu vẫn chỉ mới là bắt đầu, ở ranh giới giữa thoả mãn và không thoả mãn, kéo dài mãi. Nếu anh là người thích trì hoãn sự thỏa mãn, thì sự giằng co này có thể mang lại cảm giác sung sướng lớn hơn, nhưng anh lại không phải, anh muốn thỏa mãn, muốn kiệt sức, nhưng vì Trần Vi Kỳ mà cố gắng kiềm chế, học cách tận hưởng sự giằng co này.
Chăm sóc hoa cỏ không phải chuyện dễ dàng, Trần Vi Kỳ càng là loài hoa mỏng manh nhất, cần phải rất cẩn thận tưới tắm và chăm sóc.
"Trời sắp sáng rồi, em có buồn ngủ không?" Trang Thiếu Châu nằm bên cạnh Trần Vi Kỳ, một cánh tay luồn qua cổ cô làm gối cho cô.
"Có hơi thôi."
Trần Vi Kỳ bị hôn đến thở dốc, nhưng rất thoải mái, nằm ngửa với tư thế thả lỏng, đôi chân dài gập lại, cánh tay duỗi ra, mái tóc dài đen nhánh rối tung quanh cô, như một tấm lụa quấn lấy thân hình cô.
Bây giờ, cả cơ thể lẫn tinh thần cô đều rất thư giãn, thế giới dường như chỉ còn lại niềm vui, sự hưởng thụ, và cảm giác an toàn. Đã lâu rồi cô không có cảm giác này, một niềm vui tuyệt đối trăm phần trăm, không phải là niềm vui say sưa trong mơ, không phải là niềm vui xa hoa, mà là niềm vui chắc chắn, có thể nhìn thấy, ngày mai khi tỉnh dậy vẫn có thể tiếp tục có được.
Ở bên Trang Thiếu Châu không phải là niềm vui tạm thời.
Anh thật sự là một người đàn ông rất đặc biệt.
Trần Vi Kỳ nghĩ vậy, rồi dần dần chìm vào cơn buồn ngủ, như có làn nước dịu dàng tràn qua cơ thể, cô hài lòng ngáp một cái, nằm trên tấm thảm, mắt lim dim.
Tấm thảm mới được trải, màu đỏ thẫm, chất liệu len mịn, trên đó có chữ "Hỷ" truyền thống. Dù được làm bởi xưởng thủ công nội thất cao cấp dưới thương hiệu CDR, Trần Vi Kỳ vẫn thấy nó quê mùa, nhưng Tăng Văn Lan lại khăng khăng muốn trải, Trần Vi Kỳ đành nghe lời mẹ. Thực ra trong phòng ngủ còn có một đôi nến long phụng tinh xảo, lặng lẽ cháy. Dưới ánh đèn sáng, ngọn nến không mấy nổi bật, là ánh sáng nhỏ nhẹ dài lâu, đã cháy hơn một nửa, có lẽ đến khi trời sáng sẽ cháy hết. Không thiếu thứ gì trong cái phần động phòng hoa chúc này.
Trần Vi Kỳ khẽ khàng nhắm mắt lại. Trang Thiếu Châu không lên tiếng làm phiền, biết rằng lần này cô thực sự buồn ngủ. Anh nhẹ bước đi tắt đèn, rồi quay trở lại, ngắm nhìn khuôn mặt thanh thản của cô dưới ánh nến dịu dàng.
Ánh đèn soi giai nhân, càng thêm quyến rũ. Bóng tối trong phòng sâu đậm, khuôn mặt tinh xảo của Trần Vi Kỳ như chìm vào tông màu của bức tranh sơn dầu kiểu Rembrandt. Ánh mắt Trang Thiếu Châu chậm rãi di chuyển từ trán cô xuống hàng mi, chóp mũi, tai và đôi môi.
Trần Vi Kỳ biết Trang Thiếu Châu đang ngắm mình, nhưng cô thực sự rất buồn ngủ, cố gắng đưa tay lên, vuốt nhẹ qua mặt anh, lẩm bẩm: "Em thật sự buồn ngủ rồi..."
"Anh đưa em lên giường ngủ nhé."
"Ngủ thế này cũng được..." Lúc này Trần Vi Kỳ cảm thấy vô cùng thoải mái, không muốn di chuyển, xoay người hướng về phía Trang Thiếu Châu.
Trang Thiếu Châu đành phải lấy chăn và gối từ giường xuống, đắp kín cho cô, ngủ trên tấm thảm cùng cô. Anh chỉnh lại mép chăn, cẩn thận nhét đôi chân lộ ra ngoài của cô vào trong, tay nhẹ nhàng luồn qua dưới cổ cô, nhấc đầu cô lên để đặt gối vào.
Trần Vi Kỳ tận hưởng sự chăm sóc của anh, để mặc anh sắp xếp. Ban đầu cô nghĩ Trang Thiếu Châu là kiểu cậu ấm không cần động tay động chân vào bất cứ thứ gì, xa cách và tiêu xài phung phí. Càng tiếp xúc với anh, cô càng hiểu rõ mặt tinh tế ẩn sau vẻ ngoài kiêu ngạo đó, nhiệt tình mà dịu dàng.
Trên môi cô thoáng hiện nụ cười nhạt, bất ngờ nói: "Trang Thiếu Châu, thực ra anh tốt hơn nhiều so với em tưởng."
Trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng sột soạt của chăn và thảm. Dù giọng Trần Vi Kỳ nhẹ nhàng như lời thì thầm trong giấc mơ, Trang Thiếu Châu vẫn nghe rõ ràng. Ngón tay anh khựng lại một chút, rồi tiếp tục chỉnh lại chăn cho cô.
"Tốt như thế nào?" Anh nằm xuống bên cạnh cô, nhìn lên trần nhà.
"Rất tốt."
Trần Vi Kỳ rúc vào lòng Trang Thiếu Châu, dùng anh như gối ôm, cảm thấy rất thoải mái. Trang Thiếu Châu phải nghiêng người, ôm lấy thân hình mềm mại như băng tuyết này, Trần Vi Kỳ thuận thế vùi mặt vào lồng ng.ực anh, cọ nhẹ vài cái.
"Nếu anh tốt như vậy, em có thích anh không?" Trang Thiếu Châu bật cười, hỏi một cách vô tư, như thể chỉ là lời chúc ngủ ngon.
Chỉ có anh mới biết trái tim mình đang siết chặt.
Rất sợ cô lại im lặng hoặc ngủ quên, lẩn tránh câu hỏi này.
Trần Vi Kỳ trong lòng anh lại cọ quậy, xương cốt mềm mại. Lúc này, cô đang nửa tỉnh nửa mê, đã nghe rõ Trang Thiếu Châu nói gì.
Sau hai tháng, Trang Thiếu Châu lại hỏi câu hỏi này. Cô không còn bối rối như trước, bình tĩnh và điềm đạm hơn nhiều. Khi đã có cảm giác an toàn, trái tim dường như có thể nghĩ đến những điều cao siêu hơn.
Cô đã tự hỏi mình câu này, cũng đã có câu trả lời. Câu trả lời là——— cô sẽ không tìm kiếm những vấn đề khiến cô bận lòng, ví dụ như tại sao bảy năm thanh xuân bên Chu Tễ Trì lại không bằng vài tháng ngắn ngủi với Trang Thiếu Châu.
Vì những câu hỏi như vậy không có đáp án. Tình cảm và định mệnh không theo lý lẽ, không phải vài tháng thì thua vài năm.
Nhiều khi, một ngày, một giây, một khoảnh khắc có thể thay đổi cả cuộc đời.
Tình yêu là tự do, là rơi vào bất cứ lúc nào, không có lời giải mới là câu trả lời đúng.
Trần Vi Kỳ nhắm mắt, hít thở hương thơm từ cơ thể Trang Thiếu Châu, giọng nói quyến rũ khẽ vang lên, mang chút e thẹn như cô gái nhỏ, nhưng cô che giấu rất khéo, như chỉ là một lời thì thầm lười biếng trong mơ.
"... Em không nói cho anh biết đâu."
Câu trả lời này tốt hơn sự im lặng hàng trăm lần, nhưng cũng tồi tệ hơn gấp bội, khiến lòng Trang Thiếu Châu như bị cào xé, như sợi dây quấn quanh tim anh, kéo từng nhịp một, khơi gợi những dây thần kinh nhạy cảm.
Trang Thiếu Châu phải thừa nhận rằng Trần Vi Kỳ rất giỏi, cô tự nhiên biết cách quyến rũ đàn ông, cũng tự nhiên biết cách chơi đùa với họ.
Trang Thiếu Châu thở dài: "Tanya, em xấu xa hơn anh tưởng đấy."
Giây tiếp theo, từ vòng tay anh vang lên một câu: "Cậu Trang cũng kém kiên nhẫn hơn em nghĩ."
"......."
Cô buồn ngủ mà vẫn đáp trả một cách sắc sảo. Trang Thiếu Châu ôm chặt cô từ phía sau, ngón tay cái chai sần ấn nhẹ lên môi cô, xoa nắn đôi môi căng mọng, giọng trầm thấp ra lệnh: "Không được nói nữa, bảo bối. Ngủ đi."
Nói thêm nữa, anh sẽ rất muốn nhét "nó" vào đôi môi đỏ mọng của cô, để cô hoàn toàn mang dấu ấn không trong sạch, nhưng anh lại không nỡ, chỉ có thể nghĩ đến trong đêm tĩnh lặng trên biển.
Rất nhanh, người trong vòng tay anh lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn, nhẹ nhàng. Ánh trăng chiếu lên mặt biển vẫn dịu dàng gợn sóng, cặp nến rồng phượng trên bàn thờ đã cháy gần hết, chỉ còn lại một đoạn ngắn.
Trang Thiếu Châu không buồn ngủ, mãi đến khi phía đông dần sáng lên ánh bạc, màu nước biển đen đặc nhạt dần, trở thành màu xám xanh, khi thế giới còn chưa tỉnh giấc, anh mới ôm lấy vợ mình và chìm vào giấc ngủ.
............
Sau lễ cưới, khách khứa lần lượt rời đảo, hai gia đình Trần và Trang sử dụng ba chiếc máy bay tư nhân. Trần Vi Kỳ không trở về Hồng Kông cùng gia đình, mà cùng Trang Thiếu Châu trên chiếc du thuyền siêu sang đi chơi hai ngày ở đảo Brando cách đó trăm cây số.
Không có người giúp việc, vệ sĩ, chỉ có mỗi Bảo Bảo.
Trên đảo Bora Bora, hai người hầu như không có cơ hội ở riêng. Dù ra biển, lặn hay đi dạo buổi chiều, đi đâu cũng có một nhóm người đi theo.
Hai ngày ở Brando thực sự là khoảng thời gian cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Trần Vi Kỳ đi chân trần trên bãi cát mịn màng, mặc bộ bikini bướm màu hồng táo bạo nơi chân trời xanh thẳm. Một nửa b.ầu ng.ực tròn trịa lộ ra, cùng đôi chân dài không che giấu, làn da được ánh nắng chiếu sáng như tuyết mới. Trang Thiếu Châu cầm chiếc máy ảnh Fuji không biết lấy từ đâu, chụp rất nhiều ảnh cho cô và Bảo Bảo.
Hòn đảo nhỏ tư nhân này có tính riêng tư rất cao, bảo vệ khách hàng rất chu đáo, trong suốt các hoạt động không gặp bất kỳ người lạ nào khác. Họ như sở hữu cả một đại dương, một bãi cát trắng, một rừng dừa xanh ngắt. Họ hôn nhau trên bãi cát trắng, làm t.ình bên hồ bơi ngoài trời được bao quanh bởi rừng dừa, mạnh dạn đến mức adrenaline của Trần Vi Kỳ không ngừng tăng cao trong suốt quá trình.
Trang Thiếu Châu còn cho người chuẩn bị một chiếc trực thăng, đậu ngay trên sân đáp của du thuyền. Anh từng học lái trực thăng và máy bay cánh cố định khi còn du học ở Mỹ, giờ mới có dịp sử dụng, lái máy bay đưa Trần Vi Kỳ ngắm biển bảy màu từ trên cao.
Do điều kiện địa lý hạn chế, chiếc trực thăng thuê không quá xa hoa, cũng không có thiết kế cách âm, nhưng đã là chiếc đắt nhất ở địa phương. Tiếng cánh quạt ù ù, Trần Vi Kỳ đeo tai nghe chống ồn, mái tóc dài bị gió thổi xào xạc, váy áo cũng tung bay.
"Bằng lái của anh là thật hay mua vậy!"
Giọng nói của Trần Vi Kỳ truyền qua tai nghe vào tai Trang Thiếu Châu, câu nói ngây ngô như trẻ con ấy khiến Trang Thiếu Châu bật cười. Kính râm phi công màu đen đặt trên sống mũi cao của anh, che đi sự chiều chuộng và dịu dàng trong ánh mắt.
"Dù có là mua đi nữa, em vẫn ngồi ở ghế phụ lái của anh."
Trang Thiếu Châu bình tĩnh và tự tin đạp bàn đạp, đẩy cần điều khiển. Trực thăng đột ngột chuyển hướng trái mạnh mẽ, Trần Vi Kỳ không sợ hãi mà chỉ hào hứng nắm lấy cánh tay Trang Thiếu Châu.
Phía dưới là một màu xanh ngút ngàn, xanh biếc như ngọc lục bảo, sáng rực rỡ, lấp đầy tầm mắt.
Trên chiếc cổ trắng ngần của Trần Vi Kỳ đeo một chuỗi ngọc trai đen óng ánh, loại ngọc trai quý hiếm chỉ có ở Tahiti. Chuỗi ngọc không có thiết kế phức tạp, chỉ đơn giản là những viên ngọc được làm sạch, khoan lỗ, rồi xâu lại bằng dây, hoàn thành trong mười lăm phút, rất nguyên sơ. So với bất kỳ món trang sức tinh xảo nào trong tủ của Trần Vi Kỳ, nó không hề sánh được.
Nhưng chính sự đơn giản ấy lại vô cùng hợp với cô, màu đen xanh thẫm của ngọc trai như phản chiếu sự lạnh lùng và kiều diễm của cô. Ngọc trai khác với kim cương, đá quý, hay ngọc bích, không cần mài dũa, đánh bóng, hay cắt gọt, chỉ có nước biển tự nhiên và những con sò sống động mới có thể tạo nên những viên ngọc đẹp đẽ như vậy. Nỗi đau của sò mới khiến hạt cát trở thành ngọc trai.
Trang Thiếu Châu nghiêng đầu, ánh mắt sâu lắng khóa chặt Trần Vi Kỳ. Trong khoảnh khắc mơ màng đó, anh nghĩ, có lẽ Trần Vi Kỳ đến từ vùng biển đẹp nhất trên trái đất này, cô là viên ngọc trai đẹp nhất của đại dương.
"Không đi tuần trăng mật có cảm thấy thiệt thòi không?" Trang Thiếu Châu hỏi.
Trần Vi Kỳ đưa tay ra ngoài cửa sổ, cảm nhận luồng gió mạnh biến thành hình cầu trong lòng bàn tay. "Không thấy thiệt thòi. Thế này là tốt rồi."
Vì đám cưới lớn này, cả hai đã từ chối nhiều công việc và cuộc gặp gỡ, chồng chất giấy tờ và những việc cần quyết định như núi. Lịch trình của Trang Thiếu Châu trong tháng tới không có chỗ trống, anh phải bay đến Trung Quốc và Nhật Bản công tác, thậm chí hai ngày ở Brando này cũng là dành ra, tạm coi như tuần trăng mật.
Không hiểu sao Trang Thiếu Châu cảm thấy không thoải mái, tim anh như bị kéo căng. Anh thả một tay, nắm lấy ngón tay Trần Vi Kỳ: "Đừng hiểu chuyện như thế, Tanya. Anh sẽ cảm thấy rất áy náy."
"Áy náy gì chứ, em cũng bận rộn mà, đâu phải vì chiều theo anh." Trần Vi Kỳ mở to mắt, có hơi khó hiểu.
Tháng này gần đến Giáng sinh, công ty Nhuy Bạc tổ chức nhiều hoạt động lớn nhỏ, còn phải công bố đại sứ thương hiệu mới, một loạt quảng cáo cần quay, thị trường toàn cầu cần triển khai lại. Cô còn phải phân bổ thời gian cho một công ty khác.
Trang Thiếu Châu rất đẹp trai, hào phóng, biết cách lãng mạn, và trên giường khiến cô thoải mái, cô rất thích anh. Nhưng cô không thể ngày nào cũng vui chơi mà quên đi công việc.
Như vậy cô cũng sẽ cảm thấy rất áy náy.
Trang Thiếu Châu cầm tay cô, đưa lên môi cắn nhẹ: "Không phải em nói muốn đến trang viên của anh ở Nice, còn cả khu săn bắn nữa."
Ngón tay Trần Vi Kỳ tê rần, suy nghĩ cũng chao đảo. Cô xoa xoa ngón tay, nơi đó còn lưu lại cảm giác do Trang Thiếu Châu cắn. "Em rất muốn..."
Trần Vi Kỳ cảm thấy áy náy, gương mặt kiều diễm hiện lên nét buồn bã. Không phải vì tuần trăng mật không thành mà buồn, mà là buồn vì cô dường như có hơi không muốn làm việc, giống như Bảo Bảo không muốn về nhà sau khi chơi thả ga. Suốt nhiều năm qua, cô luôn ở chế độ cuồng công việc, từ sáng sớm đến tối mịt, cô yêu công việc.
Trang Thiếu Châu vốn là người giỏi trong việc nắm bắt cảm xúc, huống hồ đây lại là Trần Vi Kỳ, người anh đặt ở vị trí hàng đầu. Anh đã cảm nhận được sự buồn bã của cô rất dễ dàng mà không cần nỗ lực.
Không thể đi tuần trăng mật cùng anh, cô gái này rất buồn, điều đó khiến trái tim anh mềm nhũn, chỉ muốn ôm cô vào lòng, dùng những nụ hôn xóa tan nỗi buồn của cô.
Trang Thiếu Châu đặt tay vững vàng trên cần điều khiển, mắt nhìn thẳng phía trước: "Yên tâm đi, vợ à, anh chắc chắn sẽ bù cho em chuyến đi tuần trăng mật. Đợi khi nào em rảnh, chúng ta sẽ đi nhé, được không?"
"Ừm."
Trần Vi Kỳ trả lời lơ đễnh, nhưng cô đã quyết tâm điều chỉnh lại trạng thái công việc của mình.
Việc điều chỉnh trạng thái rất dễ dàng, ngày hôm sau khi trở lại Hồng Kông, Trần Vi Kỳ đã chuyển sang chế độ làm việc chuyên tâm, sáng đi sớm tối về muộn.
Cả hai còn một buổi tiệc cưới ở Hồng Kông, mời những vị khách không thể tham dự đám cưới trên đảo hoặc không điều chỉnh được thời gian. Trong phòng tiệc của khách sạn Star Top, có hơn bảy mươi bàn tiệc, chủ yếu là bạn bè của hai gia đình Trần và Trang trong các lĩnh vực, đa phần là những bậc trưởng bối, không khí nghiêm túc hơn nhiều, hoàn toàn là tiệc xã giao. Thậm chí cả Trần Vi Kỳ lẫn Trang Thiếu Châu còn dùng nước khoáng pha rượu khi đi chúc rượu.
Người đại diện toàn cầu mới của thương hiệu Nhuy Bạc là một nữ minh tinh nổi tiếng đến từ Trung Quốc. Nửa năm trước, cô ấy vừa giành được giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của một trong ba giải thưởng điện ảnh lớn trong nước, giá trị thương mại tăng vọt. Nhuy Bạc từng tài trợ trang sức cho cô ấy trong lễ trao giải đó, từ đó mà có mối quan hệ này.
Vì cửa hàng Nhuy Bạc trên toàn thế giới đều đang thay thế các áp phích của người đại diện mới trong chiến dịch Giáng sinh, nên các áp phích của người đại diện cũ cần phải tháo xuống. Trụ sở chính của Tập đoàn Thịnh Huy và tòa nhà Ánh trăng của Nhuy Bạc chỉ cách nhau hai con phố, đôi khi xe của Trang Thiếu Châu cũng đi qua đây.
Đây là cửa hàng flagship lớn nhất của Nhuy Bạc ở Hồng Kông, chiếm một nửa tòa nhà bảy tầng này, màn hình quảng cáo siêu lớn bên ngoài cửa hàng luôn phát các đoạn phim quảng cáo của Nhuy Bạc quanh năm.
Chiếc Bentley mang biển số "1" chầm chậm lướt qua con phố nổi tiếng về hàng xa xỉ này, thư ký Bạch ngồi ở ghế phụ lái, ngạc nhiên nhận ra bên ngoài tòa nhà Nhuy Bạc, công nhân đang dựng giàn giáo, tháo gỡ áp phích.
"Sếp, nhìn kìa, áp phích ngoài cửa hàng Nhuy Bạc đang được tháo xuống." Thư ký Bạch lập tức lên tiếng.
Trang Thiếu Châu đang cúi đầu xem tài liệu, nghe thấy giọng của thư ký Bạch, anh mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt trực tiếp hướng về tòa nhà Ánh trăng màu xanh nổi tiếng.
Công nhân làm việc nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã tháo xong áp phích từ trên cao. Áp phích khổng lồ mất đi sự hỗ trợ của giàn giáo và đinh vít, rơi xuống như lá rụng, gương mặt trên áp phích cũng biến mất.
Xe đi chậm lại, Trang Thiếu Châu nheo mắt, ánh nhìn sâu xa.
"Chắc là thay áp phích mới." Anh thản nhiên nói.
Thư ký Bạch: "Đúng vậy, Nhuy Bạc đã thay người đại diện mới, tất nhiên phải thay áp phích của người đại diện mới."
Trang Thiếu Châu ngừng lại một chút: "Thay người đại diện mới sao?"
Thư ký Bạch gật đầu, cười tươi: "Anh chưa biết à, sáng nay mới công bố đó. Anh Chu không còn là đại diện của Nhuy Bạc nữa, người đại diện mới là một người đẹp đó! Nhưng vẫn không đẹp bằng phu nhân của chúng ta."
Chiếc Bentley rời khỏi con phố, mặt Trang Thiếu Châu vô cảm, dường như đang suy nghĩ, ngón tay cái vu.ốt ve chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út. Một lúc sau, anh cười nhẹ, thấp giọng trách mắng: "Cậu lắm chuyện quá."