Trần Vi Kỳ cầm trên tay một chiếc tách trà xương sứ tinh xảo vẽ tay, đứng trước cửa sổ văn phòng, lặng lẽ quan sát những công nhân bận rộn bên dưới.
Màu sắc của trà ngọc lộ xanh như ngọc bích lấp lánh, hương thơm thanh mát hòa quyện với hơi nóng làm mờ tầm nhìn, trên mặt kính ngưng tụ một lớp hơi nước mỏng.
Tấm áp phích khổng lồ chầm chậm rơi xuống từ toà nhà cao bảy tầng, nhẹ nhàng như một chiếc lá rụng. Đây là bộ áp phích cuối cùng mà Chu Tễ Trì chụp cho Nhuy Bạc trong thời gian hợp đồng đại diện. Hình ảnh anh ấy đội một chiếc mũ sang trọng màu đỏ tươi, tay cầm cây dù đen lớn, trầm tư giữa cơn mưa lớn cuối thu.
Biểu cảm của Chu Tễ Trì trước ống kính luôn tuyệt vời. Chỉ là một bộ áp phích nhưng ngay khi ra mắt đã đứng đầu danh sách tìm kiếm trên mạng xã hội trong nước.
Giờ đây, mùa thu ảm đạm đã qua, mùa đông ấm áp và đầy ánh nắng đã đến. Tấm áp phích cũng được thay thế bằng những hình ảnh chủ đề Giáng sinh rực rỡ với rượu nóng, sô cô la, những chiếc nơ và chuông vàng. Phối với màu đỏ cổ điển, xanh đá Peter và xanh rêu vừa sáng rực vừa nồng nhiệt. Đến ngày Giáng sinh, nhân viên cửa hàng sẽ hóa trang thành ông già Noel, phát quà ngẫu nhiên cho người qua đường, gồm nước hoa nhỏ, thiệp mừng đặt riêng của Nhuy Bạc, sô cô la, mặt dây chuyền kỷ niệm, và đồ chơi.
Tấm áp phích cũ bị tháo xuống, không còn giá trị sử dụng, nhanh chóng được công nhân vệ sinh nhặt lên xe thu gom rác.
Trần Vi Kỳ lặng lẽ quan sát cảnh tượng này, khuôn mặt điềm tĩnh.
Tháng trước, Chu Tễ Trì đã giành được giải Ảnh đế tại Giải thưởng Điện ảnh Phi Hoa năm nay, trở thành Ảnh đế ba lần trẻ nhất trong lịch sử điện ảnh Trung Quốc, giá trị thương mại của anh ấy tăng vọt, không còn như trước. Có vô số thương hiệu từ hàng đầu đến cao cấp đều gửi lời mời hợp tác. Tương lai của anh ấy rực rỡ, đúng như những gì cô từng nói với anh ấy, anh ấy sẽ nổi tiếng khắp nơi.
Vì vậy, không cần phải buồn bã khi người đi trà nguội hay bàn tiệc tan. Cô biết Chu Tễ Trì sẽ bay cao hơn trong thế giới điện ảnh mà anh ấy yêu quý.
Trần Vi Kỳ mỉm cười, nhẹ nhàng thu lại ánh nhìn, nhấp một ngụm trà nóng, hương trà thanh mát lan tỏa trong miệng.
Trà ngọc lộ này là quà của Trang Thiếu Châu mang về từ chuyến công tác Nhật Bản tuần trước, anh còn mang về rất nhiều món đồ kỳ lạ, từ bánh quy, sô cô la, khăn tay hoa hồng nhỏ, một cặp ly Edo Kiriko họa tiết nhà thờ hoa hồng, đến bộ đồ ngủ mà cô muốn vứt đi.
Nghĩ đến đó, Trần Vi Kỳ không nhịn được cười. Gói quà bọc nhiều lớp, khi mở ra cô tưởng là món đồ gốm sứ, hóa ra lại là bộ đồ ngủ hở hang.
Lúc đó, cô ném bộ đồ ngủ vào đầu Trang Thiếu Châu, mắng anh là đồ bi.ến th.ái. Trang Thiếu Châu điềm nhiên lấy bộ đồ ngủ xuống, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, giọng nói thản nhiên: "Cũng giống những bộ trong tủ đồ của em thôi."
"Bộ này... hở quá." Cô nghiến răng: "Những bộ của em là đồ ngủ đàng hoàng, đừng có đánh đồng."
Trang Thiếu Châu cầm lấy mảnh vải nhỏ màu xanh đậm trong tay, ngón tay thô ráp xoa nhẹ đường viền ren mềm mại, động tác vô tình nhưng đầy khao khát. Giọng anh trầm thấp: "Đàng hoàng hay không, mặc lên người em đều có hiệu quả như nhau."
"Hiệu quả gì?"
Anh im lặng vài giây, đôi mắt thường bùng cháy khao khát trên giường giờ lại lạnh lùng nhìn cô: "Khiến anh không chịu nổi."
"........."
Trần Vi Kỳ nhấp ngụm trà ngọc lộ giải nhiệt, không ngờ đã uống cạn cả tách. Việc nghĩ ngợi những điều này trong văn phòng khiến cô thấy đau đầu, điều mà trước đây chưa từng xảy ra.
"Sếp, cô có rảnh không, tôi có việc muốn báo cáo." Giọng của Mỹ Du vang lên ngoài cửa.
Trần Vi Kỳ nhanh chóng thu lại những suy nghĩ nóng bừng, tiện tay lấy một tập tài liệu đặt lên bàn, giọng nói giữ nguyên vẻ ôn hòa, bình tĩnh, không để lộ rằng cô vừa nghĩ đến những hình ảnh khiến mặt đỏ bừng. "Vào đi."
Mỹ Du vừa bước vào đã ngửi thấy hương trà thanh mát, mỉm cười hỏi: "Cô pha trà à? Thơm quá, đây không phải loại cô thường uống."
Trần Vi Kỳ thường thích uống trà đen, thêm một thìa sữa nguyên kem và hoa nhài vào để pha cùng.
Cô biết Mỹ Du vô cùng tinh tế, khứu giác nhạy bén, nên chỉ vào tủ đựng trà: "Trang Thiếu Châu mang từ Nhật về. Trước khi về cô nhớ lấy hai hộp."
Mỹ Du cười hì hì: "Không dám, không dám. Đây là quà của anh Trang tặng cô, tôi không dám nhận đâu. Đây là tình yêu đầy ắp của anh Trang dành cho cô mà."
Trần Vi Kỳ bảo cô ấy đừng nói linh tinh rồi chuyển sang việc chính. Mỹ Du nhanh chóng nghiêm túc lại: "Sáng thứ Sáu tuần này lúc chín giờ, Terira sẽ tổ chức họp cổ đông. Trợ lý Vương bảo tôi thông báo cô đến dự đúng giờ. Anh ấy sẽ công bố cô là thành viên mới của hội đồng quản trị Terira."
Trần Vi Kỳ hỏi: "Ba tôi không đi à?"
Thực ra Trần Huyên Trung tự mình gọi điện dặn dò Trần Vi Kỳ về tin tức này sẽ tiện hơn. Giờ lại để trợ lý thứ hai của ông ta chuyển lời, Trần Vi Kỳ trong lòng đã mơ hồ đoán được lý do.
"Trợ lý Vương nói chủ tịch sẽ đi công tác ở Pháp vào những ngày đó, không thể có mặt, bảo anh ấy thay mặt để tham dự. Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần đã ký xong, các cổ đông khác cũng đã ký đồng ý, cuộc họp chỉ là thủ tục. Chủ tịch có mặt hay không cũng không ảnh hưởng đến việc cô nhận được cổ phần! Điều này chắc chắn khiến người đó tức chết."
Mỹ Du đã theo Trần Vi Kỳ nhiều năm, mơ hồ nhận ra mối quan hệ giữa hai cha con rất vi diệu, nhiều khi quá khách sáo, như có một sự ngăn cách nhẹ nhàng giữa tình yêu thương và lòng hiếu thảo, không thể diễn tả bằng lời. Nhưng trong gia đình giàu có, mọi chuyện luôn phức tạp, không phải người ngoài như cô ấy có thể hiểu hết.
Dù sao đi nữa, đối với Mỹ Du, việc sếp có được cổ phần của Terira và ngày càng có tiếng nói trong tập đoàn CDR là một chuyện siêu tốt.
Trần Vi Kỳ nghe Mỹ Du nói đầy phẫn uất, nụ cười trên môi cô nhạt dần. Cô hiểu rõ, ba cô không muốn đồng thời đối diện với cô và Trần Tâm Đường, nên mới tìm cớ đi Pháp tránh cuộc họp cổ đông này.
Ba yêu cô, cũng yêu Trần Tâm Đường, chỉ muốn mọi chuyện công bằng giữa hai bên. Trong việc chuyển cổ phần Terira cho cô, chắc chắn ông ta đã hứa cho Trần Tâm Đường những lợi ích khác. Đối với Trần Huyên Trung, điều quan trọng nhất là duy trì thể diện của gia đình nhà họ Trần, không xé rách mặt trước công chúng, để mọi người biết rằng nhà họ Trần hòa thuận.
Thực tế, ai cũng hiểu rằng không thể nào làm vừa lòng cả hai bên, và giả vờ hòa thuận cũng sẽ có ngày bị vạch trần.
Trần Vi Kỳ không biết ngày đó sẽ đến trong hoàn cảnh nào, nhưng cô mơ hồ cảm nhận được, cơn bão đang kéo đến, sóng ngầm dâng cao, cô không thể tránh khỏi.
"Ừm." Trần Vi Kỳ rót đầy trà cho mình và Mỹ Du: "Tiểu Du, tôi muốn bàn với cô một chuyện."
Mỹ Du cầm tách trà lên nhấp một ngụm, cười nói: "Chuyện gì vậy, cô cứ dặn dò ạ."
"Tôi muốn cô đến Terira, giúp tôi theo dõi bên đó. Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp cho cô một vị trí tốt, lương cũng cao gấp ba lần hiện tại. Nhưng cũng phải xem ý nguyện của cô."
Mỹ Du ngạc nhiên: "Cô muốn tôi đến Terira á?"
"Tiểu Du, cô là người tôi hoàn toàn tin tưởng, để người khác đi thì tôi không yên tâm." Trần Vi Kỳ hiểu rõ thủ đoạn của Trần Tâm Đường, giỏi lôi kéo lòng người, chỉ có Mỹ Du đến đó cô mới không lo lắng.
"Tôi sang đó làm gì ạ...?"
"Tổng giám đốc khu vực Trung Quốc của Terira."
Mỹ Du suýt phun trà ra ngoài, vội nuốt xuống một cách lúng túng, đưa tay lau khóe miệng: "Sếp à, cô coi trọng tôi quá rồi đấy."
Mỹ Du cười khổ, ngón tay xoa thái dương một lúc lâu, muốn xem mình có đang mơ hay không, hay sếp đã lẫn lộn.
Cô ấy biết rõ khả năng của mình, nếu không nhờ năm xưa được Trần Bắc Đàn chọn để chăm sóc Trần Vi Kỳ, với tuổi tác và hoàn cảnh của mình, được làm trưởng nhóm ở một phòng ban nhỏ của một công ty con thuộc tập đoàn CDR đã là một điều may mắn lắm rồi.
Cô ấy chỉ là một đứa trẻ từ gia đình bình thường, ba mẹ đều là nhân viên phổ thông dưới trướng CDR. Nhờ thành tích học tập tốt, cô ấy giành được suất học bổng "Giáo Dục Tinh Anh" của tập đoàn mới có thể vào ngôi trường mơ ước. Nếu không nhờ vậy, gia đình cô ấy không thể nào trang trải nổi học phí cao ngất. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy theo Trần Vi Kỳ, làm việc tại bộ phận trang sức của tập đoàn CDR, sau đó theo cô ấy đến thương hiệu Nhuy Bạc, đảm nhiệm vị trí tổng thư ký. Có thể nói, Trần Vi Kỳ chính là trung tâm công việc và cuộc sống của cô ấy.
Cô ấy chưa từng nghĩ rằng có ngày mình phải rời xa Trần Vi Kỳ, để mở ra con đường riêng của mình. Điều đó chưa từng xuất hiện trong suy nghĩ của cô ấy.
Mỹ Du đã quen đi theo sau Trần Vi Kỳ, quen với việc sắp xếp tất cả lịch trình cho cô, quen với việc đến nhà hàng chỉ gọi món mà cô thích, quen với việc mỗi sáng chuẩn bị cho cô một tách espresso, thậm chí quen với việc mỗi thứ Tư dẫn Trần Bảo Bảo đi tắm rửa và làm đẹp ở cửa hàng thú cưng.
Trần Vi Kỳ không thích Mỹ Du như vậy, cô nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Cô tốt nghiệp Oxford, lại làm tổng thư ký của Nhuy Bạc suốt bốn năm. Những gì tôi từng trải qua, cô cũng đã trải qua. Tại sao lại không thể coi trọng cô cơ chứ? Ngay cả tổng giám đốc khu vực Trung Quốc của Nhuy Bạc gặp cô cũng phải khách sáo."
Mỹ Du cúi mặt xuống: "Đó là vì tôi đi theo cô."
Tất cả mọi người đều phải nể mặt cô ấy, ai cũng phải tôn trọng cô ấy, không ai dám làm khó cô ấy. Thậm chí, những người hâm mộ Trần Vi Kỳ trên mạng cũng biết đến Mỹ Du, luôn khen ngợi cô ấy là một cô gái xinh đẹp, tràn đầy năng lượng luôn theo sau sếp, gọi cô ấy là "Doraemon riêng của Trần Vi Kỳ."
Trần Vi Kỳ cười nhẹ nhàng, như làn gió xuân thoảng qua khung cửa: "Nhưng tôi cần cô đứng bên cạnh tôi, sánh bước cùng tôi, Yulia."
"Tôi vẫn nhớ khi chúng ta còn đi học, ở quán bar Scarfes uống cocktail, cô từng nói mơ ước thời nhỏ của cô là làm tổng giám đốc."
"Đó chỉ là lời nói trẻ con thôi, sao cô cũng tin. Hơn nữa, tôi còn bổ sung là, lớn lên ước mơ của tôi là ôm chân tổng giám đốc." Mỹ Du cười bất lực.
Trần Vi Kỳ cũng bật cười, nhưng cô không quan tâm lời nói trẻ con hay không. Cô đột nhiên đứng dậy, cánh tay vượt qua bàn trà, nắm chặt tay Mỹ Du, rất kiên định: "Tôi đã nói, tôi muốn cô đứng bên cạnh tôi. Nếu thứ Sáu cô đồng ý đi cùng tôi tham dự cuộc họp hội đồng quản trị của Terira, tôi sẽ xem như cô đã đồng ý."
............
Đến ngày thứ Sáu, báo thức của Trần Vi Kỳ kêu sớm hơn thường lệ nửa giờ. Trang Thiếu Châu cũng chỉ dậy sớm hơn cô một chút. Anh bước ra từ phòng tắm, nhìn thấy cô vẫn còn lười biếng ôm chăn, cằm tựa trên đầu gối, trông lười nhác như thể sự uể oải đang thấm ra từ trong xương cốt.
"Sao dậy sớm vậy?" Trang Thiếu Châu ngạc nhiên bước lại, ngồi xuống bên mép giường.
Trần Vi Kỳ vẫn chưa tỉnh hẳn, giọng nói mềm mại: "Ừm... Hôm nay có cuộc họp..." Cô ngáp một cái, một giọt nước mắt sinh lý trượt xuống má.
Trang Thiếu Châu lau giọt nước mắt đó đi, biết rằng hôm nay cô có cuộc họp quan trọng, không muốn làm cô mất sức. Tối qua anh đã kiềm chế, không làm gì quá mạnh, chỉ nhẹ nhàng cọ sát bên ngoài, rồi trao cho cô một nụ hôn dài, sau đó mới ôm cô ngủ. "Hay là ngủ thêm một chút, anh sẽ gọi em dậy đúng giờ."
Trần Vi Kỳ lắc đầu, đôi mắt lim dim, vừa muốn ngủ vừa phải dậy, đấu tranh giằng co, cô ra lệnh một cách hiển nhiên: "Anh bế em vào phòng thay đồ để thay đồ đi." Như vậy cô có thể ngủ thêm nửa phút nữa.
Trang Thiếu Châu im lặng vài giây, đối với việc cô trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê mà vẫn có thể tự nhiên ra lệnh cho anh, nhưng bế cô là điều không cần bàn cãi. Khi Trần Vi Kỳ tỉnh táo hơn một chút, cô đã ở trong phòng thay đồ, thậm chí đã mặc xong áo lót.
Thật đáng sợ!
Trần Vi Kỳ ngẩn ngơ nhìn chiếc áo lót ren trên người, mặc vừa vặn như vậy, hàng khuy gài rất ngay ngắn, không bị lệch, "Anh mặc giúp em à?"
Trang Thiếu Châu lấy áo sơ mi, mặc vào giúp cô, hờ hững hỏi lại: "Không thì em muốn ai mặc giúp em?"
Trần Vi Kỳ thường chuẩn bị sẵn quần áo mình chọn cho ngày hôm sau treo ở khu trưng bày để người giúp việc dễ là ủi. Áo sơ mi lụa trắng mềm mại, nếu không cài cẩn thận sẽ trượt khỏi vai cô. Trang Thiếu Châu cài từng chiếc cúc áo cho cô, gương mặt điển trai không chút cảm xúc nhưng đầy tập trung, toát lên vẻ quyến rũ lạnh lùng.
Trần Vi Kỳ chưa từng được chăm sóc như thế này, cô cảm thấy mình như một đứa trẻ, ngượng ngùng nói cô tự làm được.
Trang Thiếu Châu trong lòng cười thầm, không ngờ cô cũng biết ngượng, nhưng không ngẩng đầu lên, chỉ kiên nhẫn hoàn thành việc cài cúc cuối cùng: "Tỉnh chưa?"
"Rồi..."
"Vậy tự làm đi." Trang Thiếu Châu lùi lại một bước, khoanh tay đứng thảnh thơi, đôi mắt dịu dàng nhìn cô: "Lần sau anh cũng không phục vụ em thế này nữa đâu."
Trần Vi Kỳ ậm ừ, im lặng mặc áo khoác vải tuýt, chân váy chữ A cùng màu, cuối cùng là một lớp tất trong suốt. Trang Thiếu Châu nhìn lớp tất mỏng tang không thực sự có tác dụng che phủ đôi chân dài của cô, nghiêm túc dời mắt đi.
Khi Trần Vi Kỳ trang điểm, Trang Thiếu Châu bơi mấy vòng qua lại trong hồ bơi, tốc độ rất nhanh, như muốn tiêu hao năng lượng dư thừa. Sau khi tập thể dục buổi sáng, anh tắm rửa, chỉnh trang, cố ý chọn bộ vest màu xanh hải quân đậm. Tông màu xanh sẫm khiến anh trông cao quý và nhã nhặn, không giống khi cởi trần như một con báo không thể kiềm chế.
Trần Vi Kỳ đang uống trà sáng trong nhà ăn, Trang Thiếu Châu cài đồng hồ đi đến.
Chú Huy cười nói: "Hôm nay cậu chủ và mợ chủ ăn mặc rất xứng đôi."
Quả thật là xứng đôi, màu xanh đậm tinh tế không quá phô trương làm nổi bật sắc vàng Naples rực rỡ trên người Trần Vi Kỳ, trông cô như một vũ công Flamenco.
Trần Vi Kỳ liếc Trang Thiếu Châu một cái, nhìn thấy họa tiết hoa nhỏ màu vàng trên cà vạt của anh. Trang Thiếu Châu bị cô nhìn đến không thoải mái, quay sang nói với chú Huy: "Chú nói ít lại đi."
Chú Huy cười híp mắt, nhiều năm như vậy, hiếm khi thấy cậu chủ ngượng ngùng một lần.
Sau bữa ăn, hai người lên hai chiếc xe khác nhau để đi làm. Trang Thiếu Châu biết hôm nay rất quan trọng với Trần Vi Kỳ, cô sẽ trở thành thành viên hội đồng quản trị của một công ty khác. Cụ thể lý do Trần Vi Kỳ không nói rõ, nhưng anh có thể đoán được phần nào.
Anh không nên can thiếp chiến trường của cô Trần. Bảo vệ Trần Vi Kỳ quá nhiều trong công việc chỉ khiến cô cảm thấy bị xâm phạm lòng tự trọng. Cô là một người phụ nữ rất tài giỏi và tham vọng.
Nhưng dù Trần Vi Kỳ giỏi giang đến đâu, không ngăn được Trang Thiếu Châu lo lắng cô sẽ bị người khác bắt nạt.
Trước khi lên xe, Trang Thiếu Châu vẫn gọi cô lại: "Tanya, nếu cần anh giúp gì, em phải nói ra."
Trần Vi Kỳ nhìn Trang Thiếu Châu, chớp mắt. Vào bảy tám giờ sáng, ánh nắng chưa quá gay gắt, chỉ nhẹ nhàng, dịu dàng phủ lên cô. Trên đỉnh núi, một lớp sương mù mờ ảo vừa bắt đầu tan dần.
"Đó là sự nghiệp của em, anh không nên can thiệp, nhưng nếu em bị ấm ức, đừng giấu kín không nói ra. Cô Trần nên biết cách tận dụng hợp lý các nguồn lực xung quanh mình." Trang Thiếu Châu cười dịu dàng, nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp.
Tận dụng hợp lý các nguồn lực, tất nhiên bao gồm cả anh. Trang Thiếu Châu cũng là một trong những nguồn tài nguyên tốt nhất và phong phú nhất của Trần Vi Kỳ, một kho báu không bao giờ cạn, mặc cô sử dụng và khai thác.
Trần Vi Kỳ bật cười, trong lòng bỗng cảm thấy mãn nguyện, cô bước lên phía trước, kiễng chân, dùng đầu mũi chạm nhẹ vào cằm Trang Thiếu Châu, hành động này quá thân mật khiến tim anh đập mạnh.
Giọng cô nhẹ nhàng như ánh nắng bảy tám giờ sáng, mềm mại và dịu dàng: "Đương nhiên rồi, Trang Thiếu Châu, anh là quân bài tốt nhất trong tay em, nhưng bây giờ chưa cần dùng đến anh."
Trang Thiếu Châu: "Em có thể sử dụng lặp đi lặp lại, đừng nghĩ nhiều. Chúng ta bây giờ là vợ chồng."
Trong một bộ bài, quân bài lớn nhất là hai lá Joker, người nào có được rất may mắn, nhưng chỉ có thể dùng một lần. Còn Trần Vi Kỳ có thể dùng Trang Thiếu Châu vô số lần.
Sử dụng Trang Thiếu Châu, Trần Vi Kỳ không cần phải cảm thấy áy náy.
Giờ họ là vợ chồng.
Trần Vi Kỳ bỗng nhiên xúc động, tim mềm yếu đi. Cô ghét việc Trang Thiếu Châu nói những điều này vào sáng sớm, cũng ghét việc anh nhìn thấu cô là một người phụ nữ cứng miệng nhưng mềm lòng. Bất ngờ, cô giơ tay kéo nhẹ cà vạt của anh, không nói gì thêm, vội vã ngồi vào chiếc xe mới của mình.
Terira không có tòa nhà văn phòng riêng ở Hong Kong, khu vực làm việc được đặt từ tầng 25 đến tầng 29 của tòa nhà phụ CDR Group.
Tòa nhà CDR có hai tòa, tòa phụ thấp hơn tòa chính mười sáu tầng, nằm ở phía đông nam của tòa chính. Hai bên phía tây bắc của tòa chính có hai khu vườn hình cung, nhìn từ trên cao, toàn bộ bố cục trông như một cây cung căng đầy, hướng về phía mặt trời mọc mà bắn.
Đây là kết quả của việc mời nhiều thầy phong thủy nổi tiếng tính toán. Ở Hong Kong làm kinh doanh, càng lớn càng tin vào phong thủy.
Chiếc Cullinan màu xám dừng trước cửa chính của tòa nhà phụ, đã có trưởng bộ phận PR của Terira đứng đợi ở cửa, cung kính gọi một tiếng: "Cô ba, công ty cử tôi đến đón cô, đưa cô đến phòng họp."
Trong CDR Group, nhân viên gọi các thành viên nhà họ Trần theo cách thống nhất. Trần Huyên Trung là Chủ tịch, Trần Bắc Đàn là Tiểu Trần Tổng, Trần Nam Anh không làm việc tại trụ sở, chỉ có một công ty con ở rìa ngoài, không quản lý, được gọi là cậu hai. Trần Vi Kỳ làm việc tại trụ sở, là người phụ trách bộ phận trang sức của CDR, ngoài Nhuy Bạc, cô còn quản lý hai công ty trang sức khác, được gọi là cô ba, có người thích đùa còn gọi cô là đại công chúa. Trần Tâm Đường là cô tư, làm việc ở bộ phận nước hoa và mỹ phẩm của CDR. Nhà họ Trần còn nhiều người thân khác, con cái của nhánh thứ hai, nhánh thứ ba đều làm việc cho tập đoàn, phân bổ ở các phòng ban và công ty con khác nhau.
Trần Vi Kỳ lịch sự nói lời cảm ơn, không nói thêm gì, đôi giày cao gót bước đi dứt khoát. Hình bóng màu vàng rực rỡ nổi bật giữa thế giới chủ yếu là trắng, đen, xám.
"Sếp!"
Bước chân Trần Vi Kỳ bị giọng nói quen thuộc gọi lại, cô dừng lại, quay đầu nhìn về phía người đến.
Mỹ Du mặc bộ vest trắng thanh lịch, là món quà sinh nhật năm ngoái Trần Vi Kỳ chọn cho cô ấy. Bộ vest giá sáu con số mặc lên người khiến cô ấy trông khác hẳn, khí chất mạnh mẽ hơn hẳn.
Mỹ Du nhanh chóng bước tới bên cạnh Trần Vi Kỳ, đưa cô một ly cà phê espresso: "Chào buổi sáng."
Trần Vi Kỳ mỉm cười rạng rỡ, trao cho Mỹ Du ánh mắt chỉ hai người mới hiểu, nhận lấy cà phê, vui vẻ uống một ngụm.