Ánh trăng dịu dàng, gió biển nhè nhẹ, ngay cả dòng chảy của thời gian cũng trở nên mềm mại, mỗi phút giây đều trôi qua không thể níu giữ, mọi thứ đều đang hướng đến năm mới.
Trang Thiếu Châu sững sờ đứng đó, câu nói nhẹ nhàng kia như được phủ một lớp lụa trắng, bị gió biển thổi đến, bao trùm lên mặt anh, khiến anh cảm thấy hơi ngột ngạt, không biết phải làm sao.
Bởi vì câu trả lời của Trần Vi Kỳ quá nhẹ nhàng, không có sự căng thẳng cứng nhắc khiến anh đau lòng, không có sự bất an, không có sự né tránh, thậm chí còn chẳng có chút do dự nào. Vài tháng trước, cô còn thiếu cảm giác an toàn nghiêm trọng, không thể khám phá nội tâm, chỉ cần chạm vào là sẽ rút lại ngay.
Bây giờ, cô có thể bình thản mà nói ra rằng cô thích anh.
Quá nhanh, tốc độ tự chữa lành của cô quá nhanh, như trong một giấc mơ, khiến Trang Thiếu Châu cảm thấy bản thân có lẽ đã bị một giấc mộng đẹp mê hoặc.
Bộ vest ẩm lạnh trở nên nặng nề, như một chiếc chăn đè lên người anh, càng làm tăng cảm giác mơ hồ trong mộng.
"........ Sao không phản ứng gì vậy, hết pin rồi à?" Trần Vi Kỳ nhíu mày, đưa tay quơ quơ trước mặt Trang Thiếu Châu. Thật ra cô cũng rất căng thẳng, tim đập thình thịch không ngừng.
Không phải Trang Thiếu Châu hết pin, mà là dòng điện mạnh mẽ ấy từ tim anh lan ra tứ chi, suýt đốt cháy mọi suy nghĩ của anh. Đôi mắt nâu sẫm sáng rực trong bóng đêm, sáng đến mức khiến Trần Vi Kỳ rùng mình.
Lúc này, Trang Thiếu Châu như một con báo đen đang chực chờ, bất cứ lúc nào cũng có thể lao lên trong ánh trăng, nuốt chửng con mồi ngây thơ như cô.
Không nên nói thích anh, Trần Vi Kỳ lờ mờ nhận ra mình có lẽ đã mở ra chiếc hộp Pandora.
"........ Anh còn thế nữa là em đi đấy." Mặt Trần Vi Kỳ nóng bừng, không muốn tiếp tục dây dưa với anh, gió lạnh thổi qua khiến dòng nước dâng lên trong lòng cô như muốn trào ra.
Trang Thiếu Châu trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, lực có phần mạnh, không cho phép cô rời đi nửa bước, giọng nói giữ vẻ bình tĩnh: "Trần Vi Kỳ, câu đó là thật hay chỉ để dỗ anh vui?"
Trần Vi Kỳ thở một hơi, không hề để tâm: "Trang Thiếu Châu, dỗ anh vui thì chỉ cần hôn anh một cái là đủ rồi."
Đúng vậy, anh quá dễ dỗ. Cô căn bản không cần phải nói thích cũng có thể làm anh vui.
Chỉ là tối nay bầu không khí phù hợp, nơi hoang vu trong lòng cô mà ít ai chạm tới cũng đã sẵn sàng. Hạt giống cô gieo trồng ở New York vẫn cứ tự sinh trưởng, đến nay đã bén rễ, nảy mầm, mọc ra những chiếc lá xanh tươi. Vì thế, cô nguyện ý nói ra câu "thích anh" này.
Năm mới sắp đến, cần từ biệt cái cũ và chào đón cái mới.
Cho nên là thật, Trần Vi Kỳ đồng ý để anh bước vào trái tim cô.
Trang Thiếu Châu nuốt khan, kiềm chế niềm vui sướng to lớn, anh không để mình thể hiện quá mức mất kiểm soát. Anh muốn bản thân thật điềm tĩnh, giữ thể diện trước Trần Vi Kỳ, không để quá mất mặt.
"Cảm ơn vợ." Trang Thiếu Châu hít sâu một hơi, trầm giọng nói ra câu an toàn nhất.
Thật ra, anh muốn nói rất nhiều, rất nhiều điều ———
Nếu em thích anh, vậy em thích anh đến mức nào, có đủ nhiều không, đủ sâu không?
Là 50%, 70%, hay 100%?
Thích anh rồi, vậy còn thích người khác không? Hay chỉ thích mỗi anh?
Tình cảm này kéo dài bao lâu? Một năm, hai năm, hay là cả đời?
So với tình cảm dành cho Chu Tễ Trì thì sao, ai nhiều hơn?
......
Anh đột nhiên trở nên lo được lo mất, cảm giác xa lạ này chưa từng xuất hiện trong hơn hai mươi năm cuộc đời anh. Nó khiến anh không thể kiểm soát hoàn toàn bản thân, ăn không ngon ngủ không yên.
Trong lòng Trang Thiếu Châu, sự thích thú của Trần Vi Kỳ đã rạch ra một vết cắt, và vết cắt ấy nhanh chóng trở thành một cái miệng khổng lồ tham lam, không bao giờ được lấp đầy, chỉ biết công kích, xâm chiếm cho đến khi nuốt chửng cô hoàn toàn. Anh biết điều này không tốt chút nào. Quá nhiều sự chiếm hữu và tình yêu tham lam đều không phải chuyện tốt, chúng sẽ làm đối phương cảm thấy ngột ngạt.
Anh không muốn làm Trần Vi Kỳ sợ hãi.
Khi Trần Vi Kỳ không nói gì, anh còn có thể giữ được sự kiềm chế, nhưng khi cô đã mở lời, anh biết đời này mình sẽ không bao giờ để cô lùi bước. Cô ngoài việc từng chút một yêu anh nhiều hơn, không còn con đường nào khác để đi.
Anh sẽ không giống ba mình, một ngày nào đó bất chợt tỉnh ngộ mà buông tay. Anh không thể làm vậy được. Chắc chắn ba anh đã bị ám mới làm như vậy.
Nhưng anh sẽ rút kinh nghiệm từ ba mình, ngay từ đầu phải biết kiềm chế sự chiếm hữu tham lam, phải từ từ mà tiến tới.
Trang Thiếu Châu kéo Trần Vi Kỳ vào lòng, bất chấp bộ vest ướt sũng trên người anh sẽ làm ướt hết váy cô. Anh cố tình, cố tình dùng sự ướt át của mình thấm vào cô. Bàn tay anh giữ chặt lấy sau gáy cô, không ngừng v.uốt ve nhẹ nhàng. Anh thì thầm, trầm thấp và ấm áp: "Anh cũng yêu em, Tanya."
"Anh cũng yêu em..."
Trần Vi Kỳ bị cái lạnh làm cho run rẩy, cố gắng đẩy anh ra, thấp giọng, giận dữ nói: "Trang Thiếu Châu! Người anh ướt hết rồi, không được đụng vào em! Váy của em ———"
Cô đang định nói chiếc váy này không được dính nước, nếu bị anh ôm thêm tí nữa, chắc chắn sẽ hỏng hoàn toàn.
Trang Thiếu Châu cúi đầu hôn lên đôi môi đang không ngừng mấp máy của cô, mạnh mẽ tách hàm răng cô ra, tiến sâu vào, chiếm lấy vị ngọt trên đầu lưỡi cô. Ban đêm trên núi có hơi lạnh, nhưng cơ thể anh nóng hơn bình thường, lưỡi anh bỏng rẫy, bàn tay cũng nóng đến kinh người.
Nụ hôn của anh làm cả người Trần Vi
Kỳ cũng nóng lên, những hơi nóng cuộn trào từ trong cơ thể cô, lan đến cổ và vành tai, đỏ ửng cả lên. Đến cuối cùng, nụ hôn này biến thành một sự gắn kết không thể tách rời.
Ánh trăng treo lơ lửng trên mặt biển, lặng lẽ nhìn họ. Trang Thiếu Châu không hề hay biết, thực ra người phụ nữ trong vòng tay anh cũng có một sự chiếm hữu không nhỏ dành cho anh.
Trong tình yêu, Trần Vi Kỳ cũng là một người rất tham lam.
"Đi thay đồ đi, nếu không em sẽ bị cảm lạnh thật đấy." Trang Thiếu Châu lưu luyến đặt một nụ hôn lên môi cô, giọng khàn khàn.
Chính vì câu nói đó, anh bị Trần Vi Kỳ mắng một câu: "Cảm lạnh cũng là tại anh! Đồ tai hoạ!"
Trang Thiếu Châu biết cô vẫn nhớ lần trước anh gọi cô là "đồ tai họa", nên lần này mới nhân cơ hội mà đáp trả.
Anh bật cười khoan dung, siết chặt tay cô, kéo cô đi nhanh vào tòa nhà.
Nước nóng trong phòng tắm được chỉnh cao hơn bình thường bốn, năm độ, dòng nước ấm áp xối xuống, cảm giác thoải mái ấy khiến cả hai khẽ thở dài.
Khi đối diện với nhau một cách tr.ần tr.ụi và chân thật như thế, Trần Vi Kỳ vẫn có hơi ngượng ngùng, mặc dù đây không phải lần đầu. Có Trang Thiếu Châu bên cạnh, luôn tốn rất nhiều thời gian hơn. Lẽ ra chỉ cần nửa tiếng để xong việc, giờ phải mất cả tiếng.
Trang Thiếu Châu bơm một ít sữa tắm, tạo bọt trên cơ thể Trần Vi Kỳ.
Vì thường xuyên luyện tập thể thao, lòng bàn tay anh đầy những vết chai mỏng, thô ráp, vu.ốt ve làn da mịn màng của cô, mang lại từng đợt rùng mình.
"Nhanh lên." Trần Vi Kỳ xấu hổ quay lưng lại, thúc giục anh.
Trang Thiếu Châu vòng tay ôm cô từ phía sau, bàn tay tự nhiên giữ lấy hai b.ầu ng.ực mềm mại của cô, giống như hai chú chim nhỏ lông trắng tinh khôi, mỏ chim khẽ chạm vào lòng bàn tay anh.
Trong đầu anh thoáng qua ý nghĩ rằng sau này nên lắp thêm một chiếc ghế sofa trong phòng tắm, đặt ngay dưới vòi sen. Chất liệu phải chống nước, nhưng cũng cần mềm mại để không làm đau làn da mịn màng của cô. Quan trọng nhất, nó phải đủ rộng, để cô có thể nằm thoải mái trên đó.
Như vậy họ có thể tận hưởng thời gian lâu hơn, không cần cô phải bám chặt lấy anh, rồi sau mười, hai mươi phút lại than mỏi chân.
"Nhanh lên..." Lần này, lời thúc giục của Trần Vi Kỳ mềm mại hơn, như tiếng rên rỉ của một chú cún con.
"Được rồi." Trang Thiếu Châu nhận lệnh, giọng nói trầm thấp vang lên qua làn hơi nước mờ ảo. Bàn tay anh giữ lấy eo cô, mạnh mẽ nhưng thuần thục, tiến vào rồi rút ra trong cái không gian ấm áp chật hẹp.
Một tay Trần Vi Kỳ chống tường, tay kia vòng ra sau bấu lấy cánh tay anh, giọng gấp gáp không đều: "Này ——— ý em không phải là nhanh như thế!"
"Thế là gì?" Trang Thiếu Châu cười, cúi xuống hôn lên xươ.ng bướ.m của cô, giọng khàn khàn: "Bảo bối, em không nói rõ, anh cũng không hiểu được."
Trần Vi Kỳ cảm thấy mình không nên đồng ý với anh. Trong một buổi tụ họp gia đình quan trọng như thế này, làm chuyện như vậy là hoàn toàn sai lầm. Nói chỉ nửa tiếng, vậy mà anh ngang nhiên phá vỡ thỏa thuận, lại còn cứ tiếp tục lao tới từng đợt.
"Đồ tai họa! Ý em là kết thúc nhanh lên đi!" Trần Vi Kỳ cắn vào cánh tay anh đang đưa ra. Cô cắn không sâu, giống như một con thú nhỏ mới mọc răng, đang tập cắn để mài răng.
Cánh tay Trang Thiếu Châu ngứa ngáy, nhưng anh không dừng lại. Anh tiến sâu hơn vào nơi khiến cô run rẩy, như thể muốn xâm nhập đến nơi sâu nhất mà không ai có thể tới được. Dù là cơ thể hay trái tim cô, anh cũng muốn đi đến tận cùng, nơi chỉ thuộc về riêng anh.
"Nửa tiếng ngắn quá, bảo bối. Anh sợ em không đủ no."
"........."
Trong phòng khách chính, vài bàn chơi bài vẫn đang ồn ào náo nhiệt.
Người giúp việc đứng chờ bên cạnh, liên tục rót trà và thu dọn rác. Lê Thịnh Minh đã thua liền năm ván, vận xui khiến cậu ấy nóng hết cả người, phải cởi chiếc áo len mỏng và xắn tay áo, chuẩn bị "chiến đấu" tiếp.
"Này, không đúng rồi, anh hai đâu rồi? Sao anh ấy vẫn chưa quay lại? Em sắp thua tới mức phải c.ởi quần rồi!" Lê Thịnh Minh nhìn chằm chằm vào lá bài trong tay, bất lực muốn tìm sự trợ giúp từ bên ngoài.
Trang Tuấn Khiêm gõ gõ lên bàn, ra hiệu cho cậu ấy có theo hay không: "Anh hai đi thay đồ rồi. Chắc vừa nãy uống no nước ở bể bơi rồi. Mấy cậu vui quá hóa quậy, làm anh ấy mất mặt trước chị dâu hai. Cẩn thận đấy, đợi xong xuôi anh hai tính số thì không ai thoát được đâu."
"Ý ném anh hai xuống bể bơi không phải do anh nghĩ ra sao?"
Lão ngũ Trang Dịch Tông, cảm thấy lạnh sống lưng, bởi vừa nãy chính anh ấy là người hò hét lớn tiếng nhất.
Trang Tuấn Khiêm nhướng mày, chậm rãi nói: "Tôi nghĩ ra thì sao? Mấy cậu có thể không làm theo mà. Với lại, lúc đó tôi đâu có tham gia, anh hai muốn tính sổ cũng chẳng tìm tới tôi."
Lời này lập tức khiến cả nhóm nổi giận, mọi người thi nhau mắng anh ấy là đồ gian xảo nhất, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. Ý kiến xấu là do anh ấy đưa ra, nhưng cuối cùng vẫn giữ mình trongsạch sẽ, đứng ngoài cuộc.
Lê Thịnh Minh đẩy đống chip ra bàn: "Theo!" Cậu lại nhìn đồng hồ, vẻ bất mãn: "Đã một tiếng rồi mà vẫn chưa thay đồ xong? Em mà thay đồ ở hậu trường thì nhiều nhất cũng chỉ mất hai phút thôi."
Đúng là kỹ năng của người mẫu, thay đồ nhanh đến mức phi thường.
"Ai mà biết." Trang Tuấn Khiêm bất chợt nhớ ra gì đó, nở nụ cười đầy ẩn ý.
Lê Thịnh Minh không hiểu sao lão tứ lại cười như vậy, cứ như một con cáo mặt ngọc xảo quyệt.
Lúc này, Trang Dụ Doanh – cô em út đang ngồi bên cạnh xếp những quân mạt chược thành một lâu đài nhỏ – đột nhiên nói: "Hồi nãy em thấy anh hai với chị dâu hai xinh đẹp hôn nhau ở cạnh bể bơi. Chắc chắn là họ đã trốn đi đâu đó làm chuyện 'xấu hổ' rồi."
Một đám đàn ông nghe xong đều đồng loạt im lặng, không ai nói thêm gì.
Lê Thịnh Minh giận dữ ném quân bài, bước tới bế cô em gái mũm mĩm lên: "Ai dạy em những chuyện này? Còn hôn nhau nữa là sao?"
Trang Dụ Doanh cười khúc khích: "Trên đảo ấy, chị Quỳnh Linh và chị San Nghi bảo em rằng, những người thích nhau sẽ hôn nhau."
Lê Thịnh Minh: "..."
"Sau này em cũng muốn hôn một anh đẹp trai."
"........"
Trần Vi Kỳ bị dày vò đến mồ hôi ướt đẫm. Sau khi bước ra từ phòng tắm, cô bị Trang Thiếu Châu dùng khăn tắm quấn kín lại như một cái bánh chưng. Mỗi tấc da thịt đều được lau khô, còn thoa thêm kem dưỡng ẩm, nhưng hơi nóng trên cơ thể cô vẫn không ngừng tỏa ra.
Hiện giờ, cô chẳng còn tâm trạng nào để ra gặp mọi người. Cô chỉ muốn thoải mái nằm trên giường, xem một bộ phim, nhấm nháp nửa ly rượu vang nóng hương cam, và không nghĩ gì cả. Cô muốn tận hưởng sự lười biếng, chờ đợi những giờ phút cuối cùng của năm cũ trôi qua, đón năm mới tới.
Đêm nay có lẽ là khoảnh khắc thư thái cuối cùng, vì từ ngày mai sẽ là chuỗi ngày tiệc tùng và các cuộc gặp gỡ xã giao liên miên. Với những người như Trang Thiếu Châu, Tết chẳng phải kỳ nghỉ, mà là mùa bận rộn hơn cả công việc.
"Không ra ngoài có sao không? Họ có nghĩ linh tinh không?" Trần Vi Kỳ lười biếng hỏi, đầu ngón tay vuốt nhẹ khuy kim loại trên lưng quần của anh.
"Em cứ nghỉ ngơi ở đây. Anh sẽ ra ngoài một lát, rồi quay lại với em. Muốn uống rượu vang phải không? Còn muốn ăn gì nữa, anh mang vào cho."
Trần Vi Kỳ nhớ lại món bánh bát trai ngọt ngào trong bếp tối nay, còn cả những trái dứa nhập khẩu từ Đông Nam Á, thơm ngon lạ thường.
Mười lăm phút sau, Trang Thiếu Châu quay lại, trên tay là một chiếc khay. Trên khay có trái cây đã cắt sẵn, rượu vang đỏ, bánh bát trai, và cả một vài món ăn vặt chua cay. Trần Vi Kỳ vốn không ăn cay, nhưng lại thích vị chua mát của chanh và sả thêm vào.
Cô nằm trên giường, vừa nhắn tin trả lời những lời chúc mừng năm mới ngập tràn trên WeChat và WhatsApp, vừa mở ảnh Tăng Văn Lan gửi, trong đó là bữa tối giao thừa thịnh soạn của nhà họ Tăng, cùng mấy cô cháu gái nhỏ đang nghịch ngợm tinh quái.
Nghe thấy tiếng động, cô ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của người đàn ông đang tiến lại gần.
"Anh giống như một người cha vừa đi săn về, chuẩn bị mang đồ ăn về nuôi con vậy đấy."
Trang Thiếu Châu đặt khay xuống chiếc bàn trà nhỏ bên cạnh giường, cầm ly rượu vang lên, đưa tới miệng cô: "Ừ? Ý em là kiểu cha đó à?"
Trần Vi Kỳ khẽ cau mày, không hiểu lời anh nói. Cô ngơ ngác nuốt ngụm rượu vang. Không hẳn là không hiểu, mà là cô không nghĩ ra anh đang ám chỉ điều gì.
Trang Thiếu Châu không nói thêm gì nữa, càng tận tâm chăm sóc Trần Vi Kỳ. Anh đút cô uống rượu, ăn dứa, dùng khăn giấy lau miệng cho cô. Đột nhiên, anh tự tìm được một logic hợp lý cho bản thân: đây không phải là phục vụ hay chiều chuộng, mà là chăm sóc cô như một "daddy".
Đơn giản là anh luôn chăm sóc Trần Vi Kỳ, giống như một người cha.
Và anh rất thích thân phận mới này.
Khi gần đến nửa đêm, bầu trời tối đen trên biển bỗng được thắp sáng bởi một chùm pháo hoa. Ngay sau đó, vô số pháo hoa vàng rực rỡ bung nở trên bầu trời, ánh sáng của chúng chiếu rọi mặt biển lấp lánh.
"Năm mới đến rồi."
Trần Vi Kỳ bước đến bên cửa sổ, nhìn đăm chiêu vào bầu trời đêm rực rỡ ánh pháo hoa.
Trang Thiếu Châu nhẹ nhàng nói: "Ừ, năm mới đến rồi. Hãy ước một điều gì đó đi, Trần Vi Kỳ."
Cô mỉm cười, nhắm mắt lại dưới ánh pháo hoa lộng lẫy.
Điều ước năm mới của cô là: "Cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn."
Ngày mồng Hai Tết, Trần Vi Kỳ và Trang Thiếu Châu về thăm nhà họ Trần. Tuy không náo nhiệt như nhà họ Trang, nhưng nhà họ Trần cũng là một gia tộc lớn, mọi người sum họp lại cũng phải chia làm hai, ba bàn ăn.
Bữa trưa hôm đó, tất cả thành viên cốt lõi của nhà họ Trần đều có mặt, dùng một bữa cơm đoàn viên cùng với nhau. Buổi chiều, Trang Thiếu Châu ngồi đánh mạt chược với các cô, chú trong gia đình.
Tâm trạng của Trần Vi Kỳ hôm đó rất tốt, bởi vì Trần Tâm Đường không xuất hiện. Những năm trước, Trần Tâm Đường luôn tìm đủ mọi cách để tham dự bữa cơm đoàn viên của nhà họ Trần, điều này làm cô chỉ cần nhìn thấy đã cảm thấy phiền phức.
Nhưng gần đây, mỗi khi Trần Tâm Đường nhìn thấy cô, chẳng khác nào chuột thấy mèo, đến mức không dám mở lời chủ động chào hỏi, càng không dám gây sự. Tết năm nay, Trần Tâm Đường ở bên nhà họ Trịnh, trải qua những ngày chẳng mấy vui vẻ. Dù sao thì từ khi đấu với Trần Vi Kỳ ở Terira, cô ta hoàn toàn không có cửa thắng, gần như hao kiệt hết năng lượng.
Một tháng trước Tết, Trần Vi Kỳ đã quyết liệt thay đổi giám đốc bộ phận sáng tạo và giám đốc nhân sự của Terira vì phát hiện ra những lỗ hổng trong tài chính mà hai người này dính líu tới. Phát hiện này, tất nhiên, có sự đóng góp lớn từ tân tổng giám đốc khu vực Trung Quốc là Mỹ Du.
Ai cũng biết Mỹ Du là người của Trần Vi Kỳ trong Terira.
Khi quyền lực tập trung vào một người, tất cả mọi người sẽ nghe theo. Nhưng khi xuất hiện hai luồng ý kiến có sức ảnh hưởng, tình hình lập tức thay đổi, không còn hòa hoãn nữa, giống như việc thả một con cá mập vào bể cá.
Trần Tâm Đường đành phải chấp nhận thất bại, thậm chí còn phải cầu xin Trần Vi Kỳ đừng báo chuyện này với ba. Đồng thời, cô ta hứa rằng suốt dịp Tết sẽ không bước chân vào nhà họ Trần dù chỉ nửa bước.
Ngồi vững trên chiếc ghế tổng giám đốc Terira là điều khó khăn, nhưng khiến Terira rối loạn lại rất dễ dàng. Để giành lấy quyền lực, thậm chí Trần Vi Kỳ phải hy sinh một phần lợi ích. Nếu Terira cứ duy trì trạng thái ổn định mãi, sẽ không bao giờ xuất hiện khe hở để cô nắm quyền. Giống như câu nói: "Muốn bắt hổ thì phải vào hang."
Trần Bắc Đàn từng dạy cô rằng: "Quyền lực luôn là yếu tố hàng đầu. Tiền có thể kiếm được mãi mãi, nhưng chỉ khi nắm được quyền lực, mỗi đồng kiếm được mới thực sự thuộc về mình."