Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 66

Tết ở nhà họ Trần, nửa là đoàn viên, nửa là ứng phó với mấy quan hệ xã giao. Trần Vi Kỳ không thích bầu không khí này, và điều đó không chỉ xảy ra bây giờ, mà ngay từ nhỏ cô đã không thích.

Các họ hàng trên bàn tiệc chúc tụng qua lại, lời nói đầy ẩn ý, cả một bữa ăn không khác gì một trận chiến. Huống hồ năm nay còn khác hẳn mọi năm, vì giữa năm, tập đoàn sẽ tổ chức bầu cử hội đồng quản trị bốn năm một lần. Mọi người đều dòm ngó, khao khát giành được một ghế trong hội đồng để có tiếng nói.

Sự phát triển của nhà họ Trần vừa đầy kịch tính, vừa may mắn. Mấy chục năm trước, tập đoàn CDR còn chưa có tên tuổi như bây giờ, và cũng chưa sở hữu nhiều thương hiệu như hiện tại. Nhà họ Trần khởi nghiệp từ kinh doanh vàng, sở hữu vài tiệm vàng trên Hồng Kông. Nhờ một cơ duyên, ông cố của Trần Vi Kỳ mua được một mỏ vàng trữ lượng dồi dào ở châu Phi với giá rẻ, đảm bảo nguồn cung vàng ổn định. Với mô hình phân phối độc đáo, nhà họ Trần từng độc chiếm 80% thị phần kinh doanh vàng ở Hồng Kông.

Sau đó, nhà họ Trần hợp tác với vốn Mỹ, lấn sân vào ngành kim cương và đá quý, nhập khẩu kim cương về nước, rồi thành lập công ty trang sức của riêng mình.

Lúc bấy giờ, thị trường trang sức toàn cầu bị kiểm soát bởi các ông lớn châu Âu. Số thương hiệu trang sức châu Á ít ỏi đến đáng thương, nhưng nhờ tầm nhìn độc đáo, nhà họ Trần đã phá tan thế độc quyền và mở ra một con đường máu cho mình.

Tổ tiên nhà họ Trần rất thông minh, hiểu rằng không nên "bỏ tất cả trứng vào một giỏ". Ngoài trang sức, họ còn đầu tư vào những lĩnh vực khác. Đầu tư luôn đi kèm rủi ro, nhưng nhà họ Trần cực kỳ may mắn. Họ đi theo xu hướng, đầu tư vào bất động sản tại Hồng Kông, sau đó mua lại nhiều thương hiệu lâu đời châu Âu. Nhờ vậy, việc kinh doanh ngày càng lớn mạnh, và tập đoàn thương mại khổng lồ như ngày nay ra đời.

Một tập đoàn lớn như CDR có cách vận hành rất riêng. Hội đồng quản trị CDR gồm 10 ghế, sở hữu quyền quyết định cao nhất và có thể điều động lượng vốn khổng lồ.

Việc gia nhập hội đồng quản trị rất dễ, chỉ cần sở hữu cổ phần của CDR là được. Nhưng để có một ghế trong ban lãnh đạo lại vô cùng khó khăn. Không chỉ cần lượng cổ phần vượt ngưỡng nhất định, mà còn phải có đóng góp quan trọng cho tập đoàn, và được thành viên của hội đồng quản trị đời trước tiến cử.

Vì vậy, nhiều năm qua, hầu hết các ghế trong ban lãnh đạo đều do thành viên gia tộc họ Trần nắm giữ. Ngoài ra, ba ghế được dành cho người ngoài họ.

Sở dĩ Trần Vi Kỳ có thể vào hội đồng quản trị CDR là nhờ Tăng Văn Lan rút lui và nhường ghế cho cô hai năm trước. Nếu không có điều đó, cô cũng không thể chiếm được một ghế trong hội đồng khi còn trẻ như vậy. Ngay cả Trần Bắc Đàn cũng phải chờ đến 25 tuổi mới có được vị trí đó.

Khi ấy, việc một cô gái 21 tuổi như Trần Vi Kỳ phá lệ gia nhập hội đồng đã gây ra không ít chỉ trích. Người ta nói cô còn quá trẻ, chưa đủ kinh nghiệm, tài đức không xứng, chẳng qua chỉ là một tiểu thư được gia đình nâng đỡ.

Trần Vi Kỳ không phải là người hẹp hòi, nhưng cô lại nhớ rất lâu. Năm đó, khi cô cầu xin các họ hàng trong gia đình cùng cô đến nhà máy bỏ hoang để mang tiền chuộc, cô gần như quỳ xuống van nài, nhưng không một ai đồng ý đi cùng.

Cô có thể hiểu được. Ai lại muốn mạo hiểm tính mạng để cứu một đứa trẻ không phải do mình sinh ra? Điều đó không đáng.

Nhưng hiểu không có nghĩa là buông bỏ. Lòng người luôn ích kỷ, và trong lòng cô có một vết rạn mà cả đời cũng không vượt qua được.

Cô không thể giả vờ cười cợt vui vẻ, ngồi ăn một bữa cơm đoàn viên như chưa từng có rạn nứt cùng những người họ hàng này, lại càng không thể giúp họ đưa người của mình vào tập đoàn.

Cả bữa ăn, cô toàn bộ chỉ qua loa đối phó, chán nản lắng nghe những lời nói bóng gió trên bàn tiệc về việc bầu lại hội đồng quản trị vào năm sau.

"Vi Vi à, nghe nói gần đây cháu làm nên chuyện lớn ở Terira! Giỏi quá, thím đã biết cháu thông minh, giỏi giang, làm gì cũng không chịu thua kém ai từ nhỏ rồi." Một người phụ nữ trung niên mặc đồ lộng lẫy, cầm ly rượu vang, bước đến chúc rượu Trần Vi Kỳ. "Nào, thím mời cháu một ly."

Uống xong, bà ta lại vờ như vô tình chạm nhẹ vào người đàn ông trẻ ngồi bên cạnh. Đó là cháu trai bên nhà mẹ đẻ của bà ta, vừa du học về từ Mỹ, học quản lý nghệ thuật. Hiện anh ta đang làm việc trong một bảo tàng nghệ thuật nhỏ thuộc tập đoàn CDR.

"Còn không mau cầm ly lên, mời rượu em gái A Vi của cháu đi!"

Người đàn ông vội vàng nâng ly, sau đó đứng dậy đi đến bên Trần Vi Kỳ. Vừa mời rượu, anh ta vừa cố gắng tạo sự gần gũi:

"Em gái A Vi, lâu rồi không gặp. Lần trước gặp chắc là ở Mỹ nhỉ?"

Trần Vi Kỳ khẽ nhíu mày, cái cách gọi "em gái A Vi" này khiến cô cảm thấy khó chịu kỳ lạ. Cô nhếch môi cười lạnh nhạt:

"Cứ gọi tôi là Tanya."

Cô nâng ly một cách hờ hững, lắc nhẹ:

"Nhiều năm rồi, tôi cũng không nhớ rõ nữa."

Thực ra, cô chỉ nhớ mang máng. Lần đó có rất đông người tham gia, và cũng chính người thím thứ tư này đã gọi điện cho cô, bảo rằng cháu trai bà ta cũng ở Mỹ, muốn họ gặp nhau để tiện bề chăm sóc lẫn nhau. Nhưng Trần Vi Kỳ chẳng cần ai chăm sóc cả.

Người đàn ông lịch lãm hạ thấp ly rượu, mỉm cười nói: "Tất nhiên tôi nhớ chứ. Hôm đó, chúng ta cùng đến bảo tàng Guggenheim xem triển lãm tranh. Cô nói cô thích nhất mấy bức của Sonia Delaunay, cô bảo cấu trúc của trường phái Orphism rất ấn tượng. Khi đó còn có tranh của Marc Chagall nữa ———"

Người đàn ông nói không ngừng nghỉ, nhiệt tình phô diễn kiến thức nghệ thuật của mình. Anh ta nghĩ rằng không người phụ nữ nào không thích nghệ thuật, nhất là những người cao quý, thanh lịch như Trần Vi Kỳ.

Anh ta muốn giành được sự tán thưởng của cô, để có cơ hội tiến sâu hơn vào ngành kinh doanh cốt lõi của CDR, thay vì chỉ là một quản lý nhỏ tại một bảo tàng nghệ thuật.

Quá mải mê nói, anh ta không để ý mình đã diễn thuyết đến mức quá lố. Ngay cả Trang Thiếu Châu – người vốn chỉ im lặng cũng bị cuốn vào buổi "giảng bài nghệ thuật" này. Trong khi đó, anh đang chậm rãi tách càng cua trên đĩa, động tác tao nhã nhưng mạnh mẽ. Đôi tay dài mang găng, cầm một chiếc búa bạc nhỏ, đập nhẹ lớp vỏ cam cứng bên ngoài, tạo ra âm thanh nặng nề.

"Cạch."

Lớp vỏ vỡ thành từng mảnh, cả càng cua khẽ rung lên, khiến chiếc đĩa sứ cũng khẽ rung theo.

Nghe thấy tiếng động, Trần Vi Kỳ nghiêng đầu nhìn về phía Trang Thiếu Châu.

Anh lấy nhíp bạc kẹp phần thịt cua ra, chấm vào nước sốt tiêu châu Âu pha với chanh, rồi đặt trước mặt cô. Giọng anh trầm thấp, nhẹ nhàng: "Em thích Sonia Delaunay à?"

Trần Vi Kỳ nhanh chóng cảm nhận được cảm xúc khác thường từ anh. Cô càng thấy phiền người họ hàng này hơn, người này bỗng dưng xuất hiện và làm mọi thứ trở nên lúng túng. Cô hạ giọng xuống như đang dỗ dành: "...... Không phải đâu, chắc lúc xem triển lãm em thuận miệng nói thế thôi."

Cô gắp miếng thịt cua cho vào miệng, nuốt vội rồi khen ngay: "Chấm nước sốt này ngon lắm!"

Trang Thiếu Châu khẽ cười, lấy khăn giấy lau sạch nước sốt vương bên khóe môi cô. Anh dịu dàng nói: "Trong nhà kho có một bức tranh của Sonia Delaunay. Để anh nhờ chú Huy lấy ra treo ở nhà vệ sinh của mình nhé. Như thế lúc em đánh răng cũng có thể thưởng thức, khỏi phải đến phòng tranh để chen lấn nữa."

".........."

Trần Vi Kỳ chớp mắt, nghe lời anh nói mà thấy......... có gì đó rất "mỉa mai ngầm".

Và khi đó, người họ hàng đang nói mãi không ngừng kia nghe Trang Thiếu Châu nói muốn treo tranh của Sonia Delaunay trong nhà vệ sinh thì sắc mặt lập tức cứng đờ.

Trang Thiếu Châu thản nhiên nghiêng đầu, mỉm cười đầy ẩn ý: "Anh họ này cũng muốn thưởng thức à? Lúc nào rảnh có thể ghé qua trang viên nhà họ Trang."

Người họ hàng vừa chạm phải ánh mắt lạnh lẽo ấy, như cảm nhận được lời cảnh cáo từ một mãnh thú, lập tức lạnh sống lưng. Anh ta uống cạn ly rượu, cười gượng gạo: "Anh Trang đúng là biết đùa."

Sau bữa trưa, Trần Vi Kỳ vui vẻ kéo Trang Thiếu Châu vào phòng ngủ của mình.

"Có phải nhà sm ăn Tết siêu chán đúng không?" Trần Vi Kỳ ngồi nghiêng trên tay vịn của ghế sofa, nắm lấy bàn tay ấm áp của anh, ngẩng mặt lên nhìn.

Cô thấy cực kỳ nhàm chán, không tin Trang Thiếu Châu lại không thấy như vậy. Khác hẳn lúc ăn Tết ở nhà họ Trang. Người lớn hiếm khi để ý đến chuyện của lớp trẻ, ai nấy đều nói chuyện riêng của mình. Dàn đàn ông đẹp trai sẽ châm chọc nhau, còn Lê Thịnh Minh thì hài hước kể những màn đấu đá giữa các người mẫu. Cô em gái Trang Dụ Doanh tròn trịa sẽ xen vào bằng giọng líu lo dễ thương, rất thú vị.

Trang Thiếu Châu mỉm cười cúi người xuống, đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên trán Trần Vi Kỳ.

Từ góc nhìn này, Trần Vi Kỳ có thể thấy rõ chiếc cà vạt màu xanh sẫm với họa tiết Peris in trên lớp lụa đỏ ánh rượu vang của anh. Bộ vest thủ công ba mảnh chỉnh tề khiến anh trông vô cùng trang trọng, đường vai thẳng tắp. Vì hôm nay đến thăm nhà ba mẹ vợ, nên anh ăn mặc rất đứng đắn.

Nhưng mặc đứng đắn không có nghĩa là anh cư xử cũng nghiêm chỉnh. Anh thong thả nói: "Có anh họ giảng bài về nghệ thuật cho em gái A Vi như vậy, anh cũng học được thêm kiến thức mới. Sao có thể nhàm chán được chứ?"

"..."

Anh đang ghen thật rồi. Cách anh nhấn vào từ "em gái A Vi" kéo dài đầy quyến rũ, pha chút chế giễu, khiến Trần Vi Kỳ nổi cả da gà.

Cô ngồi thẳng dậy, trừng mắt nhìn anh: "Em biết ngay mà, anh đã châm chọc lúc ngồi trên bàn ăn. Bây giờ anh càng ngày càng quá đáng. Người linh tinh ở đâu cũng dám gán cho em làm anh họ, chẳng có tí quan hệ máu mủ nào, họ hàng xa lắc xa lơ. Anh ta nói bâng quơ vài câu mà anh cũng để bụng à?"

Trang Thiếu Châu biết cô sắp nổi nóng. Nhưng cơn ghen trong lòng anh vẫn cuồn cuộn, nghĩ: Tên vớ vẩn nào cũng dám gọi cô là "em gái A Vi".

Ngay cả anh còn chưa bao giờ gọi cô như vậy.

Anh mỉm cười nhẹ nhàng: "Em gái A Vi, em đi Guggenheim xem triển lãm tranh cùng anh ta."

"Đi cả nhóm người, từ mấy năm trước rồi. Em cũng phải báo cáo lại với anh à? Trang Thiếu Châu, nếu anh còn gọi em là em gái A Vi nữa, thì em sẽ không nói chuyện với anh cả tuần!"

Trần Vi Kỳ thích anh ghen, nhưng ghét cái kiểu mỉa mai bóng gió này. Đặc biệt là cái cách anh cứ nhắc mãi "em gái A Vi" khiến cô không biết anh đang cười nhạo ai.

Cô lạnh mặt đứng dậy định bỏ đi, nhưng người đàn ông phía sau khẽ thở dài, kéo cô lại, ôm trọn vào lòng. Vòng tay anh rộng rãi và ấm áp, tỏa ra cảm giác an toàn khiến cô như được bao bọc hoàn toàn, giống như một chú cún nhỏ chui vào áo khoác của anh để tìm hơi ấm.

Trần Vi Kỳ chậm rãi hít thở mùi hương từ ngực anh. Sau đó, cô há miệng cắn một cái vào phần cơ bắp rắn rỏi. Son môi của cô làm lem hết áo sơ mi của anh.

Trang Thiếu Châu khẽ rên một tiếng:

"Em là cún con à, Trần Vi Kỳ?"

"Tại anh ghen quá trời, làm em bực mình!"

Những lời đó khiến tim Trang Thiếu Châu khẽ nhói. Ghen sao? Anh ghen thật à? Không hề. Rõ ràng là tên mặt trắng kia không biết điều, dám gọi Trần Vi Kỳ là "em gái" ngay trước mặt anh, lại còn khoe khoang kiến thức nghệ thuật nửa vời của mình.

Anh đã rất kiềm chế rồi.

"Được, sau này anh sẽ kiềm chế." Anh hạ giọng hứa hẹn. Trước mặt Trần Vi Kỳ, anh sẽ tự kiềm chế.

Trần Vi Kỳ bật cười, kéo cà vạt anh:

"Chỉ cần anh bớt mỉa mai là được. Với lại em đường đường chính chính, chẳng làm gì để anh phải ghen cả. Nếu có ghen thì cũng là lỗi tại anh thôi."

Trang Thiếu Châu bật cười nhàn nhạt. Từ nhỏ đến giờ, đây là lần đầu tiên có người bảo anh là "lỗi tại anh". Cảm giác đó thật sự không dễ chịu chút nào.

Anh hơi nhéo má Trần Vi Kỳ, hơi thở trầm xuống, không nói gì thêm.

.............

Buổi chơi bài chiều kết thúc, mấy người họ hàng lần lượt rời đi, mỗi người một lịch trình riêng. Bữa tối là bữa cơm gia đình, gồm ba mẹ và anh chị em của Trần Vi Kỳ, tổ chức tại khu vườn bên phía sảnh Tây.

Không gian ở đây được trang trí tinh tế hơn, rộng rãi vừa phải, không quá trống trải đến mức mất đi sự ấm cúng.

Bữa ăn dành cho bảy người vẫn vô cùng thịnh soạn, với đủ các món hải sản và sơn hào hải vị, đặc biệt là món súp mà Trần Vi Kỳ rất thích. Cô mê uống súp đến nỗi dù súp có thể làm cô tăng cân, cô cũng không từ bỏ. Để được thưởng thức một bát súp ấm áp, cô thậm chí không ăn bất kỳ món tinh bột nào trong bữa tối.

Tăng Văn Lan cố nài cô ăn ít nhất hai miếng sushi. Cơm tuyết trắng mềm mịn, nhai trong miệng từng hạt tách biệt rõ ràng.

Trong bữa ăn, Trang Thiếu Châu nhắc đến cuộc bầu cử Hội đồng Lập pháp tại Hồng Kông năm nay. Tên của Trần Huyên Trung đã được giới thương nhân đề cử, và nếu không có bất ngờ lớn, chắc chắn ông ta sẽ trở thành nghị viên trong nhiệm kỳ này.

"Đến lúc đó, ba sẽ phải tham gia đủ loại cuộc họp và sự kiện. Tập đoàn cũng cần ba ở lại chỉ đạo, không biết ba có bận đến mức không ghé qua được không." Trang Thiếu Châu mỉm cười nói.

"Chuyện đó thì không đâu. Tập đoàn đã có A Đàn và Vi Vi, ba hoàn toàn yên tâm. Lần này có thể thành công là nhờ nhiều vào ba của con. Vài ngày nữa, khi Chủ tịch Trang không bận, hai nhà chúng ta nên tổ chức một bữa tiệc để gặp mặt." Nói đến đây, nét mặt của Trần Huyên Trung rạng rỡ. Sự yêu quý dành cho chàng rể Trang Thiếu Châu lại tăng thêm một bậc.

Nhà họ Trang có gốc rễ sâu xa tại Hồng Kông. Ngay từ thời thành lập Hội đồng Thương mại Hồng Kông, nhà họ Trang đã đi đầu. Ông cố của Trang Thiếu Châu là chủ tịch đầu tiên của Hội đồng Thương mại, sau đó còn giữ chức Chủ tịch Hội đồng Lập pháp.

Về kinh doanh, nhà họ Trần không cần dựa vào nhà họ Trang nhiều, nhưng sức ảnh hưởng chính trị thì hoàn toàn không thể so sánh. Nếu Trần Huyên Trung muốn có chỗ đứng trong chính trường, ông ta buộc phải mượn sức từ nhà họ Trang.

Con người là vậy, có tiền vẫn chưa đủ, còn muốn có tầm ảnh hưởng trong xã hội. Muốn có một chức vị nào đó để thêm phần uy tín, không thì cũng phải gắn tên mình vào một hội đồng, một danh xưng nghe cho oai. Cứ thế, họ không bao giờ cảm thấy chán.

Trần Vi Kỳ chậm rãi nhai miếng sushi, đến lúc này cô mới hiểu hoàn toàn tại sao ba mình lại nhất quyết muốn cô lấy Trang Thiếu Châu. Thì ra là vì muốn mượn sức ảnh hưởng chính trị của nhà họ Trang để trải đường cho sự nghiệp chính trị nửa đời còn lại của ông ta.

Thực ra, cô từng nghĩ đây là vì lợi ích, nhưng không ngờ lại thẳng thừng đến mức này.

Trần Vi Kỳ khẽ nhếch môi, cười mỉa mai, không nhận ra rằng Trần Bắc Đàn và Trang Thiếu Châu đang trao đổi ánh mắt với nhau qua bàn ăn.

Bữa cơm không có mùi vị gì.

Sau bữa tối, Trần Vi Kỳ chẳng buồn vào phòng trà nói chuyện cùng mọi người. Cô kéo Tăng Văn Lan, San Nghi và Bảo Bảo vào phòng chiếu phim tìm một bộ phim để xem. Đến hơn 10 giờ, bộ phim kết thúc, San Nghi liên tục ngáp dài, còn Tăng Văn Lan thì bế cô con gái nhỏ về phòng ngủ.

Thế giới bỗng trở nên tĩnh lặng. Không biết Trang Thiếu Châu và mọi người có còn ở trong phòng trà hay không. Trần Vi Kỳ đi về phía phòng ngủ, giữa đường gặp người giúp việc đang bưng khay hoa quả. Cô hỏi: "Định mang cho ai vậy?"

Người giúp việc đáp: "Cậu cả dặn chuẩn bị một ít hoa quả giải ngấy ạ."

"Họ không ở phòng trà à?"

"Cậu cả đang ở phòng làm việc của cậu ấy."

Trần Vi Kỳ gật đầu, bảo người giúp việc đưa khay hoa quả cho mình, cô sẽ tự mang qua. Hoa quả bao gồm bưởi và kiwi, được cắt tỉa gọn gàng, bưởi đã bóc sẵn, hạt cũng được loại bỏ sạch sẽ.

Phòng làm việc của Trần Bắc Đàn rất rộng, bố cục bên trong khá phức tạp, có nhiều phòng nhỏ liên thông, phân chia rõ ràng các khu vực làm việc, giải trí, và đọc sách.

Trước khi mở cửa, Trần Vi Kỳ không bấm chuông mà nhập mật mã để đi thẳng vào. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ có thói quen thông báo khi bước vào không gian của anh trai. Ngay cả khi đến văn phòng của anh ấy, cô cũng thường đá cửa đi vào.

Đôi dép lụa mềm bước trên tấm thảm dày gần như không phát ra âm thanh. Cô vừa định lên tiếng gọi thì ngửi thấy trong không khí một mùi hương nhàn nhạt của thuốc lá, thoang thoảng mùi cam bergamot, chính là loại mà Trang Thiếu Châu thường hút.

Trang Thiếu Châu đang ở trong thư phòng của Trần Bắc Đàn?

Ngay sau đó, một giọng nói trầm thấp, lười biếng vang lên từ phía sau tấm bình phong: "Anh cả, những gì anh dặn tôi đã làm xong hết rồi. Sau khi ba lên làm nghị viên, sẽ có vô số hoạt động đối ngoại. Thêm vào đó là những chuyến họp hành liên tục trong đại lục. Dù ông ấy có ba đầu sáu tay, cũng không thể rảnh rỗi để quản chuyện của anh."

"Chuyện này quả thật phải cảm ơn cậu. Ông ấy....... rất vui." Một giọng nói khác khàn khàn đáp lại, mang theo chút mỉa mai.

"Thực ra lần bầu cử này, chủ tịch Dịch cũng có ý, còn hẹn ba tôi đi đánh golf, nhưng đáng tiếc là chỉ có một suất đề cử. Bên nhà họ Nhan thì sao rồi?"

Trần Vi Kỳ ngạc nhiên, cô không cố ý nghe lén, nhưng không tự chủ được mà nín thở. Cô chưa từng nói với Trang Thiếu Châu rằng anh trai mình có thể sẽ đính hôn với cô cả nhà họ Nhan.

Trang Thiếu Châu biết điều này, chỉ có thể là do Trần Bắc Đàn tự nói với anh.

Quan hệ giữa họ tốt đến như vậy từ khi nào?

"Qua Tết, tôi sẽ tìm cơ hội thông báo chuyện đính hôn với cô ấy." Giọng của Trần Bắc Đàn lạnh nhạt, không chút cảm xúc, như đang nói về một việc không liên quan đến mình.

"Trong hội đồng quản trị kỳ này, sẽ có một ghế của công ty KG từ Mỹ. Nhà họ Nhan đã thỏa thuận xong với đối tác bên đó. Họ đồng ý nhượng lại hai phần ba cổ phần trong tay, đồng thời sẽ đứng về phía tôi trong các quyết sách của hội đồng."

Trang Thiếu Châu khẽ cười, trong lòng không khỏi bội phục sự "thực dụng" của Trần Bắc Đàn. Để tranh giành quyền lực, hôn nhân cũng chỉ là một công cụ với anh ta.

Mọi người đều muốn Trần Vi Kỳ gả cho anh vì những lợi ích to lớn. Tất cả đều nghĩ rằng anh cưới Trần Vi Kỳ cũng vì lợi ích gia tộc. Chỉ có Trần Vi Kỳ ngốc nghếch, thật lòng tin tưởng điều đó. Cô xem anh như mối nguy hiểm lớn, khiến anh phải bỏ ra biết bao công sức, kiên nhẫn từng chút một mới có thể bước vào được trái tim cô.

Từ đầu đến cuối, điều duy nhất Trang Thiếu Châu muốn là cưới Trần Vi Kỳ, con người của cô, chứ không phải vì cô là cô ba nhà họ Trần.

"Anh cả có bản lĩnh thật đấy." Trang Thiếu Châu rít một hơi thuốc, giọng điềm đạm: "Khi xưa tác hợp để Vi Vi gả cho tôi, cũng là để đối phó với ba, đúng không? Nếu tôi không phải người thừa kế nhà họ Trang, thì có lẽ anh đã gả Vi Vi cho người khác rồi."

Tim Trần Vi Kỳ giật thót.

Trần Bắc Đàn muốn đối phó với ba?

Tim cô gần như muốn nhảy ra ngoài. Cả người cô run rẩy. Đối phó với ba ư? Nghe thì dễ, nhưng thực tế lại khó vô cùng. Chắc chắn Trần Bắc Đàn không thể không biết rằng con đường này nguy hiểm như thế nào. Đó không chỉ là một con đường đầy cạm bẫy, mà còn phải chịu đựng vô số lời chỉ trích.

Trần Bắc Đàn đã dạy Trần Vi Kỳ rất nhiều thứ, dạy cô thế nào là sự sâu sắc, tâm cơ, thế nào là thủ đoạn, mưu lược. Anh ta dạy cô cách đứng vững trong một tập đoàn khổng lồ, thu phục lòng người, đoạt lấy quyền lực, trèo lên đ.ỉnh cao.

Những điều Trần Huyên Trung không dạy cô, Trần Bắc Đàn đều dạy hết, thế nên mới khiến cô trở thành con người như bây giờ.

Khi 17 tuổi, Trần Vi Kỳ nói, cô muốn sống cả đời huy hoàng.

Lúc đó, Trần Bắc Đàn đã đứng vững trong tập đoàn, nhưng với tư cách là con trai cả của tập đoàn CDR, anh ta vẫn phải sống dưới quyền kiểm soát của ba mình. Không biết đến khi nào mới thực sự có thể nắm vững bánh lái của con tàu khổng lồ này.

Anh ta nói: "Vi Vi, em muốn huy hoàng, chỉ có tiền thôi là không đủ, mua mười, một trăm thùng châu báu cũng không đủ. Em còn cần quyền lực, cần được người khác ngước nhìn."

"Làm sao để có được quyền lực?" Cô gái mười bảy tuổi Trần Vi Kỳ hỏi.

"Chờ ba trao cho chúng ta, hoặc tự chúng ta lấy."

"Vậy làm sao để tự lấy?"

"Ẩn mình, nhẫn nhịn, và tận dụng sức mạnh từ bên ngoài."

Vì vậy, việc cô gả cho Trang Thiếu Châu cũng là một trong những cách tận dụng sức mạnh từ bên ngoài. Việc Trần Bắc Đàn cưới cô con gái Nhan Tranh của ông trùm dầu mỏ cũng là một cách khác.

Trần Vi Kỳ nắm chặt đĩa trái cây trong tay, bình tĩnh quay người, lặng lẽ rời đi.

Trần Bắc Đàm: "Đúng, nhưng không phải hoàn toàn đúng. Nếu cậu có thể giúp ích cho chúng tôi, thì đó là tô điểm thêm cho bức tranh. Nhưng nếu cậu là một kẻ vô dụng, dù Vi Vi có thích cậu, tôi cũng sẽ ngăn cản."

Bước chân của Trần Vi Kỳ khựng lại một chút.

"Không nói chuyện này nữa." Trang Thiếu Châu trở lại giọng điệu lười nhác và thản nhiên: "Có một việc nhỏ tôi cần anh giúp."

"Chuyện gì liên quan đến đứa cháu gì đó của thím tư nhà các anh, nghe nói đang làm việc dưới trướng tập đoàn CDR của các anh."

"Sao?"

Trang Thiếu Châu: "Sa thải anh ta đi, đừng để anh ta lượn lờ trước mặt Trần Vi Kỳ."

Trần Bắc Đàn: "..."

Ban đầu, Trần Vi Kỳ còn cảm thấy nặng nề, nhưng bỗng nhiên muốn bật cười. Cô hít một hơi sâu, bước đi nhẹ nhàng ra ngoài, không quên đóng chặt cửa thư phòng lại.

Cô bưng đĩa trái cây quay về, đi được một lúc, lau mặt mới nhận ra lòng bàn tay mình toàn mồ hôi.

Trần Vi Kỳ không hiểu tại sao Trang Thiếu Châu lại chịu giúp Trần Bắc Đàn làm chuyện này, cũng không biết anh trai mình đã hứa cho Trang Thiếu Châu bao nhiêu lợi ích.

Nhưng tại sao Trần Bắc Đàn lại giấu cô?

Là vì không muốn kéo cô vào nguy hiểm, hay cảm thấy rằng một khi mọi chuyện bắt đầu, với tư cách là thành viên của nhà họ Trần, cô không thể đứng ngoài cuộc?

Hay là, Trần Bắc Đàn nghĩ rằng cô sẽ không chọn anh ta?

Trần Vi Kỳ bóp chặt miếng bưởi trên đĩa, nhét vào miệng.

Hơi chua.

Cô thích ăn cam ngọt nguyên chất, loại trái cây có vị chua này là thứ mà Trần Bắc Đàn thích.

Trần Vi Kỳ nuốt vị hơi chua chát đó xuống, nhưng ngọn lửa trong lòng vẫn cháy bừng bừng đến tận lòng bàn tay.

Thực ra, cô cũng từng nghĩ đến.

Nếu có thể giành lấy toàn bộ quyền lực từ tay ba, thì đó sẽ là chuyện sảng khoái biết bao.

Cô yêu ba, nhưng muốn trả thù ba, thứ tình cảm này vô cùng mâu thuẫn và kỳ lạ. Trả thù Trần Huyên Trung khi đã mang lại cho gia đình này những đau khổ không cách nào cứu vãn suốt ngần ấy năm.

Bình Luận (0)
Comment