Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 71

Trần Vi Kỳ trốn trong chăn, hơi thở trở nên hỗn loạn, cả người bị tiết ra một lớp mồ hôi nóng.

Tầm nhìn hai bên tối om, hình ảnh mờ nhạt, như thể độ phân giải cực kỳ thấp. Nhưng ánh sáng phát ra từ màn hình điện thoại lại hắt lên mặt, khiến cả hai có thể mơ hồ thấy được đối phương.

Trần Vi Kỳ nhìn thấy toàn bộ màn hình điện thoại bị một vật dài, thẳng chiếm trọn. Sự tác động mạnh mẽ về mặt thị giác này làm hai tai cô nóng bừng, còn hơn cả việc mười mấy anh chàng điển trai đeo tai thú đứng trước mặt nhảy múa.

Thứ đó căng đầy máu, vài đường gân xanh nổi lên, càng làm nó thêm phần mạnh mẽ. Hoàn toàn là một khẩu súng săn dã tính, có uy lực lớn, thân súng thẳng tắp, thô to, không có chút cong vẹo, nhắm thẳng vào mặt Trần Vi Kỳ, vào miệng cô, và vào cả nhịp tim đập loạn xạ của cô.

Chắc chắn là anh điên rồi.

Dường như Trần Vi Kỳ có thể cảm nhận được nhiệt lượng tỏa ra mạnh mẽ từ thứ đó, như muốn xuyên qua màn hình mà bao trùm lấy cô. Ngay cả khi họ ở bên nhau, anh cũng hiếm khi lộ liễu và phóng túng như vậy.

Oxy trong chăn ngày càng ít đi, Trần Vi Kỳ buộc phải nhấc chăn lên để hít thở vài hơi, rồi lại chui vào. Trong lúc ấy, ánh sáng lọt vào, người đàn ông phía bên kia ống kính rõ ràng đã nhìn thấy mồ hôi trên trán cô và gương mặt ửng đỏ.

Muốn li.ếm sạch.

Trang Thiếu Châu nuốt khan một cái. Gò má cô ửng đỏ, trông chẳng khác nào một chiếc bánh vừa mới ra lò, mềm mại và ngọt ngào. Hôm qua những ngón tay của anh từng nắm chặt khẩu súng săn, sáng nay lại siết lấy "khẩu súng" thuộc về Trần Vi Kỳ. Cảm giác căng tức khiến anh đau đớn, gấp gáp muốn có được cô.

"Mở miệng ra, bảo bối. Để anh kiểm tra lưỡi em." Trang Thiếu Châu trầm giọng, dịu dàng ra lệnh.

Trần Vi Kỳ chắc chắn mình không nghe nhầm.

"... Kiểm... kiểm tra?" Lưỡi?

"Anh phải đảm bảo món tráng miệng của mình chưa bị ai khác chạm vào."

"..............."

Món tráng miệng của anh...

Anh uống say rồi à, mới nói ra được mấy lời tục tĩu như vậy!

"Trang Thiếu Châu, em không đến mấy chỗ bậy bạ đâu nhé!" Trần Vi Kỳ vừa xấu hổ vừa tức giận, trừng mắt nhìn thứ khí thế hùng hổ kia qua màn hình. Kiểm tra lưỡi là sao chứ, thật quá đáng!

Ống kính vẫn luôn hướng vào thứ hung hãn kia, Trần Vi Kỳ không thể nhìn thấy mặt Trang Thiếu Châu, chỉ thấy anh nắm lấy nó, nhấc lên khẽ lắc. Giọng nói trầm thấp, quyến rũ của anh từ loa điện thoại chậm rãi truyền đến: "Bảo bối, mở miệng ra một chút đi, được không?"

Trần Vi Kỳ đỏ mặt tía tai, cảm giác như anh muốn nhét thứ đó vào miệng cô. Đúng là anh đang nghĩ như vậy. Bình thường, anh không bộc lộ những suy nghĩ kiểu này. Anh chỉ thường dùng đầu ngón tay miết mạnh qua đôi môi của cô, chứ chưa bao giờ đưa ra yêu cầu táo bạo như thế.

Có lẽ vì anh biết cô sẽ không đồng ý, hoặc có lẽ vì bản thân anh cũng không thực sự thích làm vậy.

—— Nhưng làm sao có thể không thích chứ.

Anh thích đến phát điên, chỉ là đang kiềm chế thôi, sợ làm cô sợ hãi. Dù gì thì giờ cũng qua màn hình, thật sự không thể nhét vào miệng cô được.

Nhưng có thể giả vờ như vậy.

Trần Vi Kỳ bị anh nhẹ giọng dỗ dành, không còn cách nào khác, đành hé mở đôi môi, chỉ một chút thôi. Đôi môi mềm mại, đỏ mọng của cô tạo thành một vòng tròn nhỏ, mở ra rồi lại nhanh chóng khép lại, cắn chặt.

Một tiếng thở dài đầy mãn nguyện vang lên từ loa điện thoại, xen lẫn chút kìm nén. Trước khi Trần Vi Kỳ kịp nhìn thấy bàn tay anh di chuyển nhanh như thế nào, hình ảnh trên màn hình đột nhiên thay đổi ———

Trong chiếc gương lớn sát đất, những đường nét cơ thể mượt mà của người đàn ông hiện rõ không chút che đậy.

Không một chút mỡ thừa, cơ ngực săn chắc và đầy sức sống còn quyến rũ hơn nhiều so với đám người mẫu nam ẻo lả hôm qua.

Trần Vi Kỳ nuốt nước bọt, trong đầu nghĩ, anh điên rồi, điên thật rồi, điên mất rồi. Anh thậm chí không thèm khoác một chiếc khăn tắm... lại còn cầm như thế mà không hề thấy xấu hổ một tí nào.

"Đẹp không?" Trang Thiếu Châu tiến lại gần chiếc gương, để camera hướng vào nửa thân trên của anh, không lộ mặt, chỉ có phần cằm sắc nét.

Trần Vi Kỳ cảm thấy choáng váng, không thốt nên lời, cắn chặt môi, đôi mắt mở to, sáng lấp lánh trong bóng tối, trông giống như hai viên kim cương phát sáng dưới vực thằm.

"Em thích không?" Trang Thiếu Châu tiếp tục hỏi, hơi thở có phần gấp gáp, lòng bàn tay v.uốt ve, nhịp điệu nhanh dần.

Trần Vi Kỳ đưa tay che mặt: "Sáng sớm đừng hỏi mấy chuyện như này mà... làm ơn..." Giọng cô như sắp bị anh nuốt trọn qua khoảng cách xa.

"Trần Vi Kỳ, sau này không được nhìn đàn ông khác nữa."

"... Không nhìn nữa, thật mà!"

"Nếu còn không nghe lời, anh sẽ nhét thứ này vào miệng em, nghe rõ chưa?"

"........."

Giọng anh lạnh lùng, nghiêm khắc, hơi thở rối loạn, nhịp điệu càng lúc càng nhanh.

Trần Vi Kỳ hoàn toàn không chịu nổi nữa, miệng như thể có thứ gì đó, hét lên một tiếng, ném điện thoại sang một bên, hai tay ôm chặt gối, vùi mặt vào đó. Điên rồi, điên rồi, điên thật rồi! Sáng sớm chưa tỉnh ngủ mà đã phải nghe và nhìn những thứ này!

Bảo Bảo tròn đôi mắt đen láy, chớp chớp đầy ngơ ngác, không hiểu vì sao cái ổ chăn lại biến thành một phần tôm cuộn lớn.

Video không bị ngắt, tiếng thở dốc đều đặn truyền ra. Trang Thiếu Châu biết tối nay mình đã quá buông thả, nói ra những lời mà chẳng thèm suy nghĩ, thầm nhủ lần sau tuyệt đối không được ăn thịt nai nữa. Ăn xong chỉ thấy cả người nóng rực như lửa.

Nhưng lúc này anh thật sự muốn nhét thứ đó vào miệng Trần Vi Kỳ, tùy ý dùng nó vỗ vào mặt cô, cấm cô phân tâm.

"Trần Vi Kỳ......."

"Tanya........."

"Để anh nhìn em....... Vi Vi, sắp rồi........"

"Bảo bối —— làm ơn."

Anh nói từng từ một cách rõ ràng.

Trần Vi Kỳ thở dốc, luống cuống chộp lấy điện thoại, quay camera về phía mình, mím môi, nhìn chằm chằm người đàn ông đang dần mất kiểm soát trên màn hình.

Biểu cảm nhíu mày của anh thật sự quá gợi cảm, lồng ng.ực phập phồng mang theo một luồng khí nóng không thể diễn tả bằng lời, thật sự quá mức quyến rũ đối với phụ nữ.

Cho đến khi tất cả yên tĩnh lại —— ánh mắt nóng rực của anh vẫn mang theo chút dữ dội, đen láy, khóa chặt lấy khuôn mặt cô. Cả hai đều nín thở, biết rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Trần Vi Kỳ cảm thấy bên trong mình như co thắt lại, tựa như có con sâu nhỏ đang bò, từng chút từng chút cắn nhấm, khiến cô ngứa ngáy, ngứa đến mức khó chịu.

Mười mấy giây sau.

Trang Thiếu Châu lấy lại ba phần lý trí, cảm giác dính dấp trong lòng bàn tay khiến anh khó chịu, nhưng lúc này anh không còn để tâm đến điều đó. Anh thở dài một hơi, sự hung dữ trong ánh mắt dần tan biến, chỉ còn lại sự dịu dàng và âu yếm.

"Bảo bối, em giỏi lắm." Anh khen cô, như thể cô đã làm rất tốt.

(Bảo bối, em thật tuyệt.)

Trần Vi Kỳ chẳng cần lời khen kiểu lưu manh đó, tai đỏ bừng, mắng anh một câu "đồ hạ lưu" rồi lập tức cúp cuộc gọi. Đồng thời, cô mạnh mẽ kéo chăn ra, ánh nắng rực rỡ của buổi sáng sớm chiếu lên gương mặt cô, cô hít một hơi thật sâu không khí trong lành.

Chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt cô là gương mặt của Trang Thiếu Châu, cơ thể của Trang Thiếu Châu, và cả....... của Trang Thiếu Châu.

Trần Vi Kỳ khẽ co chân, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên phím đàn màu hồng nhạt, như đang chơi một bản nhạc piano với nhịp điệu rối loạn. Cô hoàn toàn không có kỹ thuật điêu luyện như anh, dường như anh hiểu rõ cô thích gì hơn cả chính cô. Cho đến khi cô căng thẳng rồi thả lỏng, trong khoảnh khắc nửa đau nửa vui, cô ngửa đầu, chiếc cổ trắng ngần như một sợi dây đàn kéo căng.

Từ căng thẳng đến thư giãn chỉ mất một thoáng. Rất nhanh, cô thả mình ngả xuống đầu giường, mơ màng như người vừa đánh mất hồn vía.

Chưa đầy bao lâu, điện thoại lại rung lên. Cô vẫn còn chìm trong dư vị ấy.

Trang Thiếu Châu: "Chờ anh về, sẽ sớm thôi."

Trần Vi Kỳ nhìn tin nhắn rồi ném điện thoại sang một bên, không trả lời. Cô cũng không biết bản thân muốn anh về sớm hay về muộn hơn nữa.

Dù sao, anh vẫn là một kẻ làm người ta phiền lòng.

............

"Chào tổng giám đốc Trần, hôm nay chủ tịch Kim của chúng tôi thực sự đi công tác tại Thượng Hải rồi, không có ở Hồng Kông, phải đến tuần sau mới về. Chủ tịch Kim đã dặn dò chúng tôi rằng, nếu cô đến thì nhất định phải khuyên cô. Thời gian của cô còn quý hơn cả kim cương, lãng phí thế này vì chủ tịch Kim thì bản thân chủ tịch Kim cũng sẽ thấy áy náy."

Sáng sớm, Trần Vi Kỳ đã đến tập đoàn Kim Viễn. Thư ký của Kim Lâm trong văn phòng vừa thấy cô là lo sợ, nhưng không dám lơ là việc phục vụ. Những lời nói sáo rỗng trên đây đã được lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.

Ngay cả Kim Lâm cũng không ngờ rằng Trần Vi Kỳ, một tiểu thư được bao quanh bởi ánh hào quang, lại là nữ chủ nhân tương lai của Tập đoàn Thịnh Huy, lại có thể hạ thấp bản thân đến mức này, liên tục đến tận cửa trong suốt bốn ngày. Kim Lâm đoán được phần nào chuyện mà Trần Vi Kỳ muốn bàn, nhưng bà ấy không muốn để cô có cơ hội mở lời. Tất nhiên, bà ấy cũng cố tình để Trần Vi Kỳ phải chờ, ai bảo năm xưa cô đã mắng con gái bà ấy khóc đến mức phải chạy qua Nhật Bản cả năm trời mới quay lại.

Trần Vi Kỳ nở nụ cười nhạt, tao nhã ngồi trên sofa, nói: "Tôi nghe nói thứ Hai tuần sau là sinh nhật của tiểu thư nhà chủ tịch Kim. Chủ tịch Kim vốn luôn được công nhận là người mẹ tuyệt vời, chẳng lẽ lại vắng mặt trong tiệc sinh nhật của con gái mình?"

Thư ký cười gượng gạo, bị hỏi đến mức không nói nên lời, chỉ có thể gượng gạo đáp: "Việc này tôi không rõ lắm, có lẽ tiểu thư cũng sẽ bay đến Thượng Hải."

"Vậy sao——" Trần Vi Kỳ khẽ nghiêng cằm, sau đó đứng lên.

Thấy cô đứng dậy, thư ký nghĩ cuối cùng cô cũng chuẩn bị rời đi, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy phiền cô vào văn phòng báo với chủ tịch Kim giúp tôi rằng tôi sẽ đợi bà ấy về sau chuyến công tác tuần tới rồi đến tìm tiếp." Trần Vi Kỳ chỉ tay về phía trước, nơi văn phòng của chủ tịch tập đoàn Kim Viễn.

Thư ký chỉ mong mau chóng đối phó xong chuyện này, lập tức gật đầu không nghĩ ngợi: "Vâng, tổng giám đốc Trần, cô yên tâm."

Trần Vi Kỳ nhìn thư ký với ánh mắt đầy ẩn ý, cười khẽ. Tiếng cười ấy khiến thư ký chợt nhận ra mình vừa mắc bẫy.

Chủ tịch Kim đã đi Thượng Hải công tác, sao có thể vẫn còn ở trong văn phòng?

Trần Vi Kỳ liếc nhìn cánh cửa văn phòng đang đóng chặt, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh: "Đều là hồ ly ngàn năm, bày trò 'Liêu Trai' làm gì."

Thư ký lúng túng tột độ, chỉ biết cúi đầu gật gù liên tục, tiễn Trần Vi Kỳ lên thang máy. Khi cửa thang máy đóng lại, cô ấy mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, sau đó cắn răng quay về văn phòng chủ tịch để báo cáo.

Lúc này Kim Lâm đang pha cà phê trong văn phòng, liếc mắt nhìn thư ký, mắng: "Làm sao lại phạm phải lỗi cơ bản thế này. Thôi, thôi, không trách cô, Trần Vi Kỳ đúng là con nhóc tinh ranh."

Bà ấy phất tay, dặn dò thư ký: "Trong tháng này, chỉ cần Trần Vi Kỳ đến, bất kể dùng cách nào cũng phải ngăn lại."

Đợi đến khi cuộc bầu cử hội đồng quản trị CDR vào tháng sau kết thúc, nhà họ Trần cũng không còn lý do gì để tìm bà ấy nữa.

Kim Lâm đã có quyết định với lá phiếu trong tay: bỏ phiếu trắng, không đắc tội bên nào.

Chiếc Rolls-Royce Cullinan màu xám đang chạy trên đường trở về khu phức hợp Residence Platinum. Trần Vi Kỳ ngồi ở hàng ghế sau, nhắm mắt dưỡng thần. Cảnh vật bên ngoài cửa sổ lùi lại rất nhanh, những tòa nhà thép khổng lồ nối liền thành một khu rừng đen. Thế giới ồn ào ngoài kia chẳng thể nào sánh được với sự tĩnh lặng và an toàn ở đỉnh núi.

Trên xe còn có Henry và trợ lý mới của Trần Vi Kỳ – Bặc Lai, người mà cô đã "câu" được từ chỗ Trang Thiếu Châu.

Bặc Lai lên tiếng: "Tổng giám đốc, vừa rồi tôi đã xuống tầng hầm để xe kiểm tra. Rõ ràng xe của chủ tịch Kim vẫn ở đó, bà ấy cố ý không gặp cô."

Tầng hầm để xe của tập đoàn Kim Viễn không cho phép xe bên ngoài vào, muốn vào kiểm tra thì chỉ có cách luồn dưới thanh chắn, trông rất kém tao nhã.

Trần Vi Kỳ mở mắt, mỉm cười: "Cô mang giày cao gót, không sợ trẹo chân à?"

Bặc Lai cũng cười, nói việc này chẳng đáng gì: "Ngày mai chúng ta có quay lại không?"

"Không cần quay lại nữa." Trần Vi Kỳ nói đều đều, không hề có tí giận dữ nào vì bị lạnh nhạt mấy ngày, vô cùng điềm tĩnh. "Cứ chặn đường bà ấy thế này không phải cách. Phải tìm con đường khác."

Trong xe lập tức rơi vào im lặng. Bặc Lai và Henry đều không biết làm thế nào để có thể khiến Kim Lâm chịu gặp. Nếu đến tận nhà tìm bà ấy, có khi lại chọc tức bà ấy, mọi chuyện càng khó bàn hơn. Dù có gặp được, đối phương cũng có hàng nghìn cách để không dành thời gian cho Trần Vi Kỳ.

Hiện tại, người cần nhờ cậy trước là Trần Vi Kỳ. Thực ra, cô có thể dùng những cách rất cực đoan, chẳng hạn mang nhà họ Trang ra để đe dọa. Nhưng nếu làm vậy, coi như cả hai bên lật mặt. Kim Lâm nổi tiếng là "nữ cường nhân" sắt đá, không chắc đã sợ cô.

"Phải làm sao để bà ấy tình nguyện ăn một bữa cơm với tôi." Trần Vi Kỳ nheo mắt. Cửa kính xe lọc ánh nắng chói chang, khiến khuôn mặt cô phủ một lớp vàng nhạt dịu dàng.

"Gửi một món quà thì sao? Tôi nghe nói chủ tịch Kim rất thích sưu tầm tem."

"Tem mà giải quyết được thì đã xong từ lâu rồi." Henry, người thường ít nói, cuối cùng cũng lên tiếng. Vì trước đó, Trần Bắc Đàn đã giúp Trần Vi Kỳ kiếm được một con tem hiếm: con tem "Đại Long" phát hành vào cuối thời nhà Thanh. Giá trị của nó trên sàn đấu giá có thể lên tới 8 con số, là một bảo vật hiếm thấy, gần như không thể tìm được trên thị trường.

"Mụ già này." Trần Vi Kỳ thấp giọng chửi. "Chỉ là mắng con gái bà ta khóc thôi mà, cần gì ghi thù lâu như vậy. Rõ ràng con bé đó là người chửi tôi trước!"

Trần Vi Kỳ lẩm bẩm một hồi, bỗng nhiên linh cảm lóe lên. Cô ngồi thẳng người:

"Không gặp được bà ta thì tìm con gái bà ta."

Kim Lâm đã phải chịu rất nhiều khổ cực để sinh được đứa con gái này. Bà ấy thất bại ba lần trong việc thụ tinh ống nghiệm mới thành công. Sau cùng, bà ấy sinh được một cô con gái, yêu thương vô cùng, nuông chiều từ nhỏ đến lớn.

Nhưng Trần Vi Kỳ lại từng mắng con gái của bà ấy khóc òa.

Henry lộ ra vẻ mặt phức tạp hiếm thấy ở một người trầm tính: "Tổng giám đốc Trần, không ổn lắm đâu."

Hai năm trước, vụ xích mích giữa Trần Vi Kỳ và con gái của chủ tịch Kim – Kim Vãn Trân, đã khiến cả tập đoàn CDR đều biết.

Nguyên nhân rất đơn giản: vì Chu Tễ Trì. Kim Vãn Trân là fan cuồng nhiệt của Chu Tễ Trì, theo đuổi thần tượng đến mức điên rồ. Cô ấy sẵn sàng chi tiền thuê màn hình LED đắt nhất ở Hương Cảng để chiếu lời chúc mừng sinh nhật thần tượng suốt một tuần. Chu Tễ Trì có rất nhiều fan cuồng nhiệt kiểu này. Năm đó, khi Trần Vi Kỳ công khai hẹn hò với anh ấy, không ít fan đã dọa tự tử hoặc gửi dao đến tận nhà cô.

Kim Vãn Trân là người táo bạo nhất, trực tiếp tìm đến gây chuyện với Trần Vi Kỳ, chửi cô phá hỏng sự nghiệp của Chu Tễ Trì, gọi cô là hồ ly tinh, là yêu quái hút tinh khí đàn ông.

Trần Vi Kỳ không nhịn, chửi lại, khiến Kim Vãn Trân khóc òa, bất chấp đối phương chỉ là một cô bé chưa đủ tuổi vị thành niên.

——"Không chịu học hành, suốt ngày chỉ biết chạy theo thần tượng. Năm tôi bằng tuổi cô, tôi đã nhận được thư mời nhập học của Oxford rồi! Còn cô thì có gì? Đứng cuối lớp? Sao cô không thuê màn hình LED chiếu bảng điểm đứng chót lớp của cô suốt một tuần để thần tượng của cô xem đi? Đây chính là thành tích theo đuổi thần tượng của cô đấy! Còn bảo tôi không xứng với thần tượng của cô? Cô đứng chót lớp thì xứng chắc? Chu Tễ Trì vừa đóng phim vừa học, vẫn đứng trong top 3 toàn trường! Còn cô vừa lùn, chân ngắn, lại còn nghèo hơn tôi! Mẹ cô cũng không dám nói là giàu hơn tôi đâu!"

Trần Vi Kỳ đưa tay xoa trán, nhớ lại hai năm trước, cô đã mắng rất nặng lời.

Tuy nhiên, năm ngoái trong buổi tiệc tối gặp Kim Vãn Trân một lần, đối phương chỉ trừng mắt nhìn cô với vẻ khó chịu và bối rối, cũng không cãi nhau với cô, coi như không thấy, vội vàng rời đi.

.............

Henry rất tài giỏi, lấy được lịch trình của Kim Vãn Trân. Đối phương xuất hiện tại sự kiện của Chu Tễ Trì, giơ bảng cổ vũ, trên đầu đội bờm phát sáng lấp lánh. Một nhóm các cô gái trẻ nhỏ, khi nhìn thấy thần tượng xuất hiện, hét lên đầy kích động.

Chu Tễ Trì vừa ký hợp đồng làm đại diện cho một thương hiệu son môi mới, hôm nay đến cắt băng khánh thành cửa hàng flagship. Anh ấy xuất hiện nhanh chóng dưới sự hộ tống của vệ sĩ và trợ lý, chỉ lộ một cái bóng lưng, Trần Vi Kỳ ngồi trong xe, không chú ý đến việc đó, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào Kim Vãn Trân.

Hôm nay cô không ngồi chiếc Cullinan, quá phô trương, sợ bị paparazzi vô lương tâm chụp được, gây ra rắc rối không cần thiết. Chiếc Lexus bảy chỗ màu đen lặng lẽ đậu bên lề đường phía trái của sự kiện.

Thần tượng rời đi, nhóm các cô gái trẻ cũng xìu xuống, trời nắng gắt, khiến mọi người có phần mệt mỏi. Không lâu sau, trợ lý của Chu Tễ Trì ra ngoài, theo sau là vài vệ sĩ, mang theo nhiều thùng nước uống và nước khoáng, còn có mũ che nắng, phát miễn phí cho fan tại hiện trường.

Lúc này Henry bước xuống xe, chen vào đám đông, tìm được Kim Vãn Trân, dùng chút thủ đoạn, mời Kim Vãn Trân lên xe của Trần Vi Kỳ.

Hôm nay cô gái nhỏ ăn mặc rực rỡ, cao một mét sáu lăm không phải là thấp, nhưng từ khi bị Trần Vi Kỳ chê chân ngắn, từ đó chỉ đi giày cao gót. Bị Trần Vi Kỳ chê đứng chót bảng, từ đó chăm chỉ học hành, thi đậu Đại học Waseda của Nhật Bản.

Không biết là mắng đúng chỗ hay là tạo thành ám ảnh nữa.

Kim Vãn Trân đầy hơi nóng mùa hè, mồ hôi ướt đẫm đầu, Trần Vi Kỳ thong thả ngồi trong xe mát mẻ, chiếc váy ngắn lấp lánh phát sáng, cả mái tóc cũng bồng bềnh.

"....... Tìm tôi làm gì?" Kim Vãn Trân cảnh giác nhìn Trần Vi Kỳ, không biết yêu quái này ăn mặc gợi cảm thế này làm gì, cô ấy vừa thấy Trần Vi Kỳ đẹp, vừa ghét cô, lại có phần hơi sợ.

Trần Vi Kỳ tháo kính râm, cười dịu dàng: "Tìm cô để bàn một vụ làm ăn."

"Tôi có gì mà làm ăn với cô, tôi nói cho cô biết, nếu cô muốn báo thù, đừng nghĩ mấy ý tưởng ngớ ngẩn này, năm đó tôi mắng cô, cô cũng mắng lại mà..." Kim Vãn Trân vừa nói vừa dựa vào cửa xe: "Cô cẩn thận tôi mách mẹ tôi đấy."

"Năm đó cô mắng tôi, là vì cô cho rằng tôi không xứng với Trì Tử, cô muốn ở bên anh ấy à?"

Kim Vãn Trân mở to mắt: "Sao có thể được chứ, sao có thể ở bên thần tượng được, thần tượng chỉ là thần tượng! Là nam thần! Hơn nữa tôi đâu có nói cô không xứng với anh ấy ——— tôi..." Kim Vãn Trân tức giận: "Cô đã chia tay anh ấy rồi, cũng đã lấy chồng rồi, đừng quản tôi có thích người yêu cũ của cô hay không!"

Trần Vi Kỳ bất đắc dĩ, cô chẳng có tâm trạng quan tâm đến mấy chuyện này, ném qua một gói khăn ướt: "Nghe nói ngày kia là sinh nhật hai mươi tuổi của cô, tôi có thể sắp xếp cho cô và thần tượng của mình ăn một bữa tối riêng, cô thấy thế nào?"

Kim Vãn Trân lao tới, nắm lấy tay Trần Vi Kỳ như một con sói con: "Nữ thần, chị nói thật chứ? Không lừa em chứ?"

Trần Vi Kỳ: "..............."

Một bữa đổi một bữa. Trần Vi Kỳ hứa với Kim Vãn Trân sẽ sắp xếp một buổi gặp gỡ thần tượng cho cô ấy, đổi lại Kim Vãn Trân phải lừa mẹ mình ra ngoài để Trần Vi Kỳ có thể mời bà ấy ăn tối.

Thỏa thuận chưa đầy một phút đã xong.

Kim Vãn Trân vui vẻ, trước khi xuống xe không quên nhắc Trần Vi Kỳ: "Chị nói đấy nhé, không được nuốt lời! Yên tâm, em không theo đuổi người yêu cũ của chị đâu, em không có ý đó với anh ấy. Sau này em cũng sẽ có bạn trai. Nam thần là nam thần, bạn trai là bạn trai."

Trần Vi Kỳ mỉm cười, nói thật lòng: "Cô có theo đuổi anh ấy thì tôi cũng không quan tâm được."

Bất kỳ người phụ nữ nào theo đuổi Chu Tễ Trì, hoặc Chu Tễ Trì theo đuổi bất kỳ người phụ nữ nào, cô cũng không quan tâm, cũng không bận tâm. Cô mong anh ấy có thể tìm được hạnh phúc mới, giống như cô.

Bỗng nhiên Kim Vãn Trân có hơi ngẩn ngơ, im lặng một lúc, rồi hỏi: "Trần Vi Kỳ, chị thật sự không còn thích anh ấy nữa sao? Đừng lừa em."

Trần Vi Kỳ cười, nhẹ nhàng nói: "Tôi thật sự không còn thích anh ấy nữa."

"Chị thích chồng hiện tại của chị?"

"Ừ."

Cô không thể thích hai người cùng lúc được. Hiện tại cô chỉ thích Trang Thiếu Châu.

Sau khi Kim Vãn Trân xuống xe, Trần Vi Kỳ đeo lại kính râm. Mỹ Du đã từ đại lục trở về Hong Kong vào ngày hôm qua, nghe tin Trần Vi Kỳ muốn gặp Kim Vãn Trân, dù thế nào cũng muốn đi theo.

"Tanya, còn chuyện của anh Chu thì sao......." Mỹ Du hỏi.

Trần Vi Kỳ bình tĩnh dặn dò: "Dùng danh nghĩa của cô nhờ anh ấy giúp việc này. Anh ấy sẽ giúp. Tháng sau, sự kiện thời trang của Terira và Phong Thượng, nhớ mời anh ấy tham dự, trao giải Ngôi sao thời trang được yêu thích nhất, trả gấp ba lần cát-xê."

Mỹ Du gật đầu. Gấp ba lần cát-xê tức là ba trăm vạn, đổi lấy một bữa tối, không coi là nợ ân tình.

Chiếc Lexus khởi động, lặng lẽ lăn bánh, Trần Vi Kỳ hạ cửa kính xe, làn gió nóng từ bên ngoài ùa vào.

Cô biết mình vốn là người không từ thủ đoạn, tận dụng mọi người có thể tận dụng.

Trần Vi Kỳ nheo mắt, cảm nhận làn gió nóng thổi qua mặt.

Ngày mai Trang Thiếu Châu sẽ về, cô muốn ra sân bay đón anh.

Bình Luận (0)
Comment