Máy bay riêng của Trang Thiếu Châu dự kiến sẽ hạ cánh vào lúc 8:30 sáng hôm sau. Việc Trần Vi Kỳ định ra sân bay đón anh chỉ nói với chú Huy, nhờ ông ấy giữ bí mật với Trang Thiếu Châu, cô muốn tạo cho anh một sự bất ngờ.
Nghe vậy, chú Huy rất vui, hứa sẽ giữ kín miệng, còn nói chắc chắn cậu chủ sẽ cảm động.
Kể từ khi thư ký Bạch trở về từ Zimbabwe, anh ta đã hoàn toàn trở thành kẻ dưới trướng của Trang Thiếu Châu, tuân lệnh mọi lúc, thái độ nịnh nọt. Nếu Trần Vi Kỳ nói cho thư ký Bạch biết về chuyện đón máy bay, anh ta sẽ báo cáo lại ngay lập tức, thể hiện lòng trung thành.
Trần Vi Kỳ cũng không hiểu tại sao Trang Thiếu Châu lại điều tổng thư ký quan trọng nhất bên mình đến Zimbabwe, mà không phải công việc ở thành phố, mà là quản lý ở mỏ vàng và lithium nơi chim không thèm đậu.
Đôi khi tư duy của Trang Thiếu Châu khiến người ta không đoán nổi, anh thích hành động bất ngờ, nếu không thì đã không gọi video làm phiền cô từ sáng sớm.
Nhớ lại buổi sáng hôm đó, Trần Vi Kỳ vẫn còn run rẩy, người đàn ông không biết xấu hổ, lại dám gửi hình ảnh đặc tả bộ phận nhạy cảm của mình, người bình thường không ai làm vậy cả!
Trần Vi Kỳ từng nghi ngờ màn hình điện thoại của mình đã bị làm bẩn, chỉ cần lấy điện thoại ra là sẽ nhớ đến hình ảnh vô sỉ đó chiếm hết màn hình.
Với việc của Kim Lâm có bước đột phá, tâm trạng Trần Vi Kỳ rất tốt. Sáng hôm sau cô sẽ ra sân bay đón Trang Thiếu Châu, nên cô đã tan làm sớm và về biệt thự trên đỉnh núi.
Bảo Bảo vẫy đuôi chào cô ở cửa, gần đến hoàng hôn, nhiệt độ trên núi giảm nhanh, người giúp việc mặc cho nó một chiếc áo khoác nhỏ màu hồng, trông dễ thương vô cùng.
Sau bữa tối, bầu trời nhuốm màu hồng tím lãng mạn bao phủ đỉnh núi, ánh hoàng hôn vàng kim dần lặn xuống, phía bên kia núi nhuộm rực sân golf phẳng lì.
Tính ra thì lúc này Trang Thiếu Châu chắc đã lên máy bay.
Trần Vi Kỳ ôm chú chó nhỏ đã ăn uống no nê, gửi cho Trang Thiếu Châu một lời chúc ngắn gọn: "Chúc bay bình an."
"Gâu." Bảo Bảo bỗng kêu lên. Tiếng kêu của nó không phải là gâu gâu, mà thường là kiểu làm nũng như hừ hừ, hoặc rên rỉ, hay rên lên.
"Sao?" Trần Vi Kỳ vỗ đầu tròn của nó: "Nhớ ba rồi hả?"
Bảo Bảo: "Hừ hừ."
"Anh ấy là người xấu, không cho con ngủ trên giường mà con vẫn nhớ anh ấy. Đợi anh ấy về, con lại phải ngủ trong ổ chó rồi."
"..............."
Trang Thiếu Châu không cấm Bảo Bảo ngủ trên giường, mà cấm nó ngủ trong lòng Trần Vi Kỳ, càng không cho phép nó li.ếm ngực cô. Nhưng ở các khía cạnh khác, anh còn chiều chuộng chú chó này hơn cả Trần Vi Kỳ, thậm chí khi tự mình nấu bò bít tết, cũng không quên phần của Bảo Bảo.
"Vậy ngày mai chúng ta cùng đi đón người xấu lớn nhé." Trần Vi Kỳ bế chú chó nhỏ lên, bước vào phòng thay đồ, giọng nói rất dịu dàng: "Đi chọn quần áo nào – rồi tập piano nửa tiếng, sau đó tập Pilates nửa tiếng, tắm, rồi đi ngủ!"
Buổi tối trôi qua rất nhanh, 12 giờ cô tắt đèn, ôm chú chó nhỏ đi ngủ. Cả biệt thự dần chìm vào yên tĩnh, chỉ có những ngọn đèn ngoài trời quanh tòa nhà sáng suốt đêm, từng ngọn như những ngôi sao rơi xuống giữa núi rừng.
Trần Vi Kỳ ngủ rất ngon, hơi thở đều đặn, nhẹ nhàng, nước trong bể cá dao động mềm mại như trong mơ, những chú cá hề trốn vào lòng hải quỳ, cá đuối nhẹ nhàng trôi trong nước, dường như cũng đã chìm vào giấc mơ.
Lúc này, nhịp điệu như một bài hát ru nhẹ nhàng nhất cho trẻ con.
Không biết đã bao lâu, màn đêm mờ ảo bị hai luồng ánh sáng đèn xe xuyên qua, chiếc Bentley kéo dài với biển số 1 chậm rãi đi vào con đường riêng của biệt thự, qua cổng lớn, vòng qua đài phun nước lớn được bao quanh bởi hoa hồng, cuối cùng dừng lại ở gara.
Đã ba giờ sáng, nhưng Trang Thiếu Châu không hề có vẻ mệt mỏi, anh vẫn tràn đầy sức sống. Sau chuyến bay dài hơn chục tiếng, bộ vest trên người anh không có một nếp nhăn, phẳng phiu. Vì thời tiết ở Hồng Kông nóng nực, nên anh mở cổ áo anh ra, để lộ yết hầu và một phần xương quai xanh sắc nét.
Vì tuổi của chú Huy đã cao, sau nửa tháng bôn ba cuối cùng cũng được về nhà, ngáp liên tục. "Cậu chủ, cậu có muốn ăn đêm không?"
"Đi ngủ đi, không cần lo cho tôi." Trang Thiếu Châu dặn dò, rồi nhanh chóng bước vào thang máy trong gara.
Trang Thiếu Châu kiềm chế sự nôn nóng muốn gặp Trần Vi Kỳ, sang phòng ngủ bên cạnh tắm rửa, thay bộ áo choàng tắm sạch sẽ, mềm mại, rồi mới đến phòng ngủ chính. Những dấu vết bụi bặm sau hành trình dài đã được gột sạch. Trên làn da anh tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng của sữa tắm hoa nhài, mùi hương tinh khiết và dịu dàng.
Trần Vi Kỳ vẫn còn trong giấc mơ, lẽ ra cô sẽ ngủ một mạch đến sáng, sau đó dậy trang điểm và ra sân bay đón anh. Nhưng người cô muốn đón đã không thể đợi được, trở về sớm hơn một ngày.
Giấc mơ của cô mang theo chút xuân sắc. Trần Vi Kỳ mơ thấy cảnh trong video trở thành hiện thực, Trang Thiếu Châu cầm "cái đó", dí thẳng vào mặt cô. Cô chưa kịp đánh lại thì cổ tay đã bị giữ chặt, không thể cử động.
Người đàn ông trong mơ thật quá đáng, dùng phần đỉnh cọ qua cọ lại trên chóp mũi cô, mùi hương hoóc môn tràn ngập trong mũi miệng.
Đi ra... Trần Vi Kỳ nói trong giấc mơ.
Trang Thiếu Châu nhẹ nhàng ngồi bên mép giường, cúi người hôn lên vành tai cô, phát hiện cô đang ôm chú chó nhỏ, có chút bất lực, nụ hôn trở nên sâu hơn, lượn lờ trên vành tai mát lạnh của cô.
Trần Vi Kỳ mơ màng cảm thấy ngứa ngáy ở tai, chẳng mấy chốc, có một trọng lượng đè xu.ống sau lưng cô, làm cả tấm nệm rung lên. Một luồng nhiệt mãnh liệt và ấm áp bao trùm lấy cô.
Ngực anh sau khi tắm rất nóng, nặng nề phủ lên toàn bộ lưng cô, đôi tay như rắn lớn, luồn qua khoảng trống giữa eo cô và tấm nệm, ôm trọn lấy cô, mọi động tác đều rất nhẹ nhàng.
Trần Vi Kỳ cau mày, nằm giữa trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, mơ hồ.
"Bảo bối." Trang Thiếu Châu khẽ gọi cô bằng giọng trầm thấp.
Anh không định cố ý đánh thức cô, nhưng đã ôm vào lòng thì khó kiềm chế, tay anh càng khó kiểm soát, luồn vào lớp lụa mềm, lòng bàn tay như phủ lên một đám bông xốp mềm mại.
Tay kia càng táo bạo hơn, trực tiếp vén lớp ren Pháp, chạm vào thứ dính ướt.
Trang Thiếu Châu ngạc nhiên, không tin lắm, chạm thêm lần nữa, đầu ngón tay mân mê, mới xác nhận đó là dịch, lại rất nhiều. Anh vừa buồn cười vừa tức, cắn nhẹ lên gáy cô, trách nhẹ một câu không ngoan.
Không biết ở nhà đã làm gì sau lưng anh, mà ngay cả trong giấc mơ cũng phải chảy nước như một quả chín nẫu.
Trần Vi Kỳ bị Trang Thiếu Châu làm tỉnh dậy, chú chó nhỏ trong lòng cô cũng thức giấc, rên một tiếng.
"Ai đó?" Cả người Trần Vi Kỳ căng thẳng, theo bản năng muốn gọi người.
Trang Thiếu Châu lấy tay lớn bịt miệng cô, ôm chặt cô, thì thầm bên tai: "Ngoài anh ra em còn muốn ai nữa?"
Chỉ có thể là Trang Thiếu Châu. Biệt thự này nhìn thì trống trải, nhưng hệ thống an ninh lại cực kỳ nghiêm ngặt, camera giám sát khắp nơi, mỗi cánh cửa ra vào đều có người canh gác. Chỉ riêng vệ sĩ ẩn trong bóng tối đã có mấy chục người, thay ca suốt 24 giờ.
Trần Vi Kỳ ngửi thấy mùi hương dính dính kỳ lạ, mở to mắt trong bóng tối, nghe thấy giọng nói quen thuộc, cơ thể cô dần thả lỏng. Cô đưa tay gỡ tay của Trang Thiếu Châu, quay đầu nhìn anh, bắt gặp đôi mắt sáng ngời của anh.
"Không phải ngày mai anh mới về à!?"
Sự bất ngờ trong khoảnh khắc này không hề giả dối, nỗi nhớ suốt nửa tháng của cô hóa thành hình hài rõ ràng, Trang Thiếu Châu nghe thấy hết, trong lòng cảm thấy ấm áp. Không uổng công anh đã nén lịch trình hai ngày cuối, rời khỏi hội trường là lên máy bay về nước ngay.
"Anh về sớm, muốn tạo bất ngờ cho em, dù chỉ sớm hơn một ngày. Xin lỗi, em yêu, lịch trình bên đó kín quá." Trang Thiếu Châu dịu dàng giải thích, tay không quên giữ lấy khối mềm mại, nhẹ nhàng xoa nắn.
"Anh không có ở đây, sao lại lớn hơn rồi? Xem ra nửa tháng qua em ăn uống tốt lắm."
Trần Vi Kỳ vừa cười vừa tức, buông chú chó nhỏ trong lòng, trực tiếp lật người qua, cắn tay anh, đáng thương cho cún cưng bị chủ nhân bỏ rơi.
Hai người đùa giỡn trên giường, Trang Thiếu Châu kéo Trần Vi Kỳ vào lòng ôm chặt: "Đừng động. Để anh ôm em."
Trần Vi Kỳ lặng lẽ tựa vào ngực anh, đỉnh núi lúc rạng sáng đặc biệt yên tĩnh, có thể nghe thấy những âm thanh xa xăm. Một cảm giác ấm áp và nhẹ nhàng đang trôi, có lẽ đúng là "tiểu biệt thắng tân hôn".
"Ôm thì ôm... đừng làm chuyện xấu." Trần Vi Kỳ bỗng trở nên e thẹn, cảm nhận có một thứ gì đó cứng như cột gỗ đang chạm vào chân cô.
Trang Thiếu Châu cười khẽ: "Em có mặt mũi phê bình anh sao, tự mình thử xem." Nói rồi, anh kéo lấy cổ tay cô.
"Im đi." Trần Vi Kỳ nhớ lại giấc mơ vừa rồi, xấu hổ giận dữ.
Trang Thiếu Châu trực tiếp hôn lên môi cô, chỉ trong một giây, không khí như một chiếc siêu xe mất phanh lao vun vút trên con đường vô tận. Tim cô đập nhanh, là nhịp tim nhanh nhất trong nửa tháng qua.
Khoảnh khắc hòa quyện hoàn toàn, cả hai đều thở dài, mảnh ghép thiếu trong tâm hồn được lấp đầy theo cách cuồng nhiệt này.
"......... Sau này anh không muốn đi công tác nữa. Hơn mười ngày thì để ba anh đi." Trang Thiếu Châu nhắm mắt, hôn lên vai Trần Vi Kỳ, cảm nhận sự chật chội, hơi thở nóng hổi và nặng nề.
"Anh đúng là hiếu thảo..."
"Dù sao thì ông ấy cũng độc thân, không giống anh có vợ con." Vừa nói, anh vừa mạnh mẽ xâm nhập.
Trần Vi Kỳ rên lên, cảm thấy quá đầy, như cái lồng của cô sắp không chứa nổi anh, cô bất ngờ cắn mạnh vào cổ anh.
Hai người quấn quýt đến khi trời sáng. Trang Thiếu Châu cảm thấy một sự thỏa mãn và mệt mỏi thoải mái, ôm Trần Vi Kỳ chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một mạch đến trưa, khi Trần Vi Kỳ tỉnh dậy, cô không thể tin nổi, tưởng rằng chiếc đồng hồ hơn ba mươi năm, giá trị sáu triệu đã hỏng. Cô với tay lấy chiếc điện thoại rơi trên sàn, vẫn là 11 giờ.
Cô xoay người, nhìn thấy Trang Thiếu Châu đang ngủ bên cạnh. Dù đang ngủ, anh vẫn toát lên khí chất cao quý, hơi thở đều đặn, tư thế ngủ nho nhã, ngũ quan tuấn tú bớt đi vẻ sắc sảo, tóc mái rủ xuống, trông rất dịu dàng.
Làm việc liên tục hơn mười giờ, sau đó bay suốt hơn mười tiếng trở về, chưa kịp thích nghi với múi giờ, rạng sáng, họ còn làm ba lần, trời sáng mới đi ngủ.
Nhiều lúc Trần Vi Kỳ cảm thấy mình rất sung sức, chỉ cần ngủ sáu tiếng đã thấy tràn đầy năng lượng, làm việc suốt cả ngày cũng không mệt. Nhưng đối diện với Trang Thiếu Châu, cô thật sự cảm thấy bất lực.
Cô từng đọc một báo cáo nghiên cứu nói rằng những người thành công thường ngủ ít, có sức khỏe dồi dào hơn người bình thường. Ba cô và Trần Bắc Đàn đều như vậy, chỉ cần ngủ bốn tiếng mỗi ngày.
Nếu không quá kiệt sức, Trang Thiếu Châu sẽ không ngủ đến trưa. Trần Vi Kỳ không nỡ đánh thức anh, cứ thế ngắm nhìn anh một lúc lâu, tiện thể ngắm nghía đánh giá.
Đúng là người đàn ông này có gương mặt đẹp, ngũ quan như được điêu khắc.
Có lẽ dù trong giấc ngủ Trang Thiếu Châu vẫn cảm nhận được cô, đột nhiên mở mắt, làm Trần Vi Kỳ giật mình, tim ngừng đập một chút.
Cô che giấu việc mình đang lén nhìn, vỗ nhẹ anh một cái: "Dậy nhanh lên, trưa rồi. Bảo Bảo đã đi dạo về rồi, chắc chắn chú Huy sẽ cười chúng ta chết mất."
Mắt Trang Thiếu Châu vẫn ngái ngủ, môi khẽ nhếch một nụ cười đầy ẩn ý, không vạch trần cô. Thực ra, anh đã tỉnh khi Trần Vi Kỳ vươn tay lấy điện thoại.
Trong bữa trưa, Trần Vi Kỳ cảm thấy ngại ngùng, như thể người làm trong nhà đều đang quan sát họ, ngầm đoán xem họ đã làm gì không hay.
Ngay cả cún cưng cũng phát ra những âm thanh lạ, như đang cười cô vì ngủ nướng.
Chú Huy tươi cười, hiểu nhưng không nói, chăm sóc những bông hoa cắt tươi trong nhà. Có ông ấy ở đây, nghệ thuật cắm hoa cũng nâng lên một tầm cao mới. Hoa hôm nay được gửi tới gồm có đại lan, cẩm tú cầu, tulip, hoa núi tuyết hồng, và nhiều loại lá phụ khác.
Trang Thiếu Châu mặc bộ vest chỉnh tề, dáng vẻ nghiêm túc, không hề bị ảnh hưởng, mặt anh dày hơn Trần Vi Kỳ nhiều.
Vì thế, Trần Vi Kỳ thực sự rất ngưỡng mộ Dịch Tư Linh, ngưỡng mộ cô ấy có thể ngủ đến 11 giờ trưa mỗi ngày.
"Con tôm này ngon lắm." Trang Thiếu Châu gắp miếng tôm đã bóc vỏ bỏ vào đĩa của Trần Vi Kỳ: "Chiều nay phải đi làm à?"
"Ừm, chiều nay nhiều việc lắm, vài thương hiệu đang chuẩn bị sự kiện giữa năm, ở trụ sở chính cũng còn đống việc, báo cáo tài chính quý đầu cần công bố. Trần Bắc Đàn chưa về, em phải ngồi ở văn phòng của anh ấy, ngày nào cũng họp và ký giấy tờ." Trần Vi Kỳ ăn miếng tôm, cảm thấy may mắn vì mình không quá khổ sở.
Làm việc ở trụ sở chính như ngồi tù, chưa kể mưu mô tranh đấu, ngày nào cũng họp hành đủ kiểu. Thực ra làm ở công ty con thì tốt hơn, vừa có danh vừa có lợi, lại thú vị, hàng ngày đều có sự kiện thương hiệu, nửa công việc nửa danh lợi, không hề nhàm chán.
"Đương nhiên, anh trai em là ưu tiên hàng đầu với em mà." Trang Thiếu Châu vừa cắt bò bít tết, vừa nói nhẹ nhàng.
Trần Vi Kỳ khựng lại, câu nói này sao nghe có vẻ chua chát, còn mang chút giọng điệu mỉa mai. Giờ cô đã hiểu rõ Trang Thiếu Châu, chỉ cần cô cảm thấy đối phương đang mỉa mai, thì chắc chắn là đang mỉa mai.
"Làm gì có, anh và anh ấy đều quan trọng như nhau." Trần Vi Kỳ dỗ dành anh.
Trang Thiếu Châu liếc nhìn cô một cái, không nói gì, tiếp tục ăn bò bít tết một cách điềm nhiên.
Lúc này chú Huy đặt một bình hoa đã cắm đẹp lên bàn ăn, xen vào: "Cậu chủ, gạc hươu mang về cho mợ chủ để ở đâu ạ?"
Trần Vi Kỳ ngạc nhiên: "Anh thực sự mang gạc hươu về sao?"
Chú Huy cười hiền từ: "Đúng thế, ông Paltz nhiệt tình quá, còn gói cả một chiếc chân hươu, nhất định bắt chúng tôi mang về. Mợ chủ có muốn dùng không? Nấu canh uống rất bổ."
Trần Vi Kỳ cười: "Nghe là thấy bổ rồi, trước đây em từng ngửi rồi, hơi tanh. Anh đã ăn bên đó rồi à?" Cô hỏi Trang Thiếu Châu.
Lúc này Trang Thiếu Châu có hơi ngượng ngùng, ho khan để che giấu: "Anh không ăn." Anh không vui nhìn chú Huy, cảm thấy ông ấy nói nhiều: "Chia chiếc chân hươu thành hai phần, một phần cho anh trai Trần Vi Kỳ, một phần đóng gói gửi cho ba, để hai người họ bồi bổ thật tốt."
Chú Huy ngập ngừng: "... Có khi nào lại bổ quá không?"
Ngoài chân hươu còn có cả gân hươu... Gã người Đức ấy rất thích văn hóa Trung Quốc, còn nghiên cứu y học cổ truyền, nói rằng món này rất bổ, nhất quyết muốn Trang Thiếu Châu mang về.
Chủ tịch vẫn đang tráng niên, còn cậu chủ Trần thì máu nóng sục sôi, chuyện này..........
Trang Thiếu Châu nhẹ nhàng nói: "Ba không cần biết đâu, cứ để đầu bếp nhà mình nấu xong rồi mang cho ông ấy. Hai người đó cần phải bổ sung khí huyết nhiều, mới có sức làm việc."
Nếu không, một người sẽ giao việc cho anh, người kia sẽ giao việc cho Trần Vi Kỳ, thật là chẳng ra sao cả.
Nghe qua thì đúng là một người con hiếu thảo, một em rể hiếu thảo. Trần Vi Kỳ cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng chưa kịp suy nghĩ thì điện thoại reo lên, là Kim Vãn Trân gọi.
Cô bé này gọi điện cho cô làm gì, chẳng phải mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa rồi sao?
"Alo?"
"Chị đẹp, cứu em với! Em quên mất một chuyện!" Giọng nói gấp gáp của Kim Vãn Trân truyền đến, làm Trần Vi Kỳ đau đầu.
Trần Vi Kỳ bấm nút giảm âm lượng theo phản xạ: "Sao thế, em nói đi."
"Thần tượng đồng ý đi ăn tối với em rồi, em đã đặt nhà hàng, chuẩn bị hoa và ban nhạc! Hiện giờ em đang làm tóc ở studio ———"
"Ừm, em nói tiếp đi."
"Nhưng em chợt nhận ra là xe của em không ổn, chiếc Porsche của em quá nhỏ, không phù hợp để đón thần tượng! Chị có chiếc Rolls-Royce nào không? Hoặc Lincoln kéo dài? Cho em mượn với! Em đón thần tượng đi ăn nhất định phải hoành tráng! Mẹ em có nhưng em ngại xin, sợ bà ấy hỏi đông hỏi tây, rồi lộ hết!"
Lincoln kéo dài... Trần Vi Kỳ ngán ngẩm: "Không cần phải phô trương thế đâu."
"Không được, phải hoành tráng, đây là lần đầu tiên và duy nhất em ăn tối với thần tượng! Chiếc Cullinan của chị không tệ, cho em mượn đi!"
Trần Vi Kỳ nhíu mày: "Xe đó không được."
Kim Vãn Trân nhanh nhạy phản ứng ngay: "Ồ ồ ồ, em hiểu rồi, đó là xe chồng chị tặng, chị không thể dùng để đón bạn trai cũ. Tốt lắm, em thích chị là người có nguyên tắc như thế!"
Hai từ "bạn trai cũ" khiến Trần Vi Kỳ siết chặt điện thoại, liếc nhìn Trang Thiếu Châu đối diện: "Em cần xe lúc mấy giờ?"
"Ít nhất là ba giờ chiều. Em còn phải trang trí xe một chút! Phải dọn dẹp sạch sẽ, đặt thêm hoa và hương thơm nữa!"
"Em gửi địa chỉ cho chị, chị sẽ cho tài xế đưa xe đến cho em. Xe sang thôi, Lincoln kéo dài chị không biết mượn ở đâu cả."
Chỉ có nhà Dịch Tư Linh có một chiếc Lincoln kéo dài, là bộ sưu tập của ông Dịch.
Kim Vãn Trân đạt được mục đích, vui mừng như bay lên, suýt làm thợ trang điểm kẻ lệch mắt cho cô ấy: "OK, OK! Chị là nữ thần của em, thật sự đấy, em đúng là đáng chết, trước đây còn dám chửi chị. Rõ ràng chị vừa đẹp vừa tốt bụng."
Trần Vi Kỳ: "..."
Sau khi cúp điện thoại, Trang Thiếu Châu cười hỏi: "Ai thế, mượn xe của em à?"
"Một cô bé nhỏ, tổ chức sinh nhật, cần xe đón bạn."
"Ở nhà Trang có một chiếc Lincoln kéo dài, nếu cần anh sẽ cho người lái đến."
Trần Vi Kỳ lắc đầu: "Không cần, em cho người mang một chiếc Rolls-Royce từ nhà Trần đến cho cô bé là đủ rồi, Lincoln kéo dài quá phô trương, cô bé cũng quá đáng."
Trang Thiếu Châu gật đầu. Sau bữa ăn, hai người mỗi người một ngả đi làm. Chú Huy thì đóng gói thịt hươu, một phần gửi đến nhà Trang, một phần gửi đến nhà Trần, nói rõ là cho cậu cả Trần. Thực ra ông ấy không nỡ, món ngon thế này, lại do cậu chủ tự tay săn được, kiểm tra kỹ lưỡng khi đi qua hải quan, mang về không dễ.
Vì vậy, chú Huy lén giữ lại một phần, định nấu canh bồi bổ cho cậu chủ và mợ chủ.