Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 73

Sau khi Trang Thiếu Châu trở về, các hoạt động giải trí của Trần Vi Kỳ trong ngôi nhà này trở nên phong phú hơn hẳn. Điều khiến cô phấn khích nhất chính là mỗi buổi sáng thức dậy đều có thể ngắm nhìn người đàn ông bơi lội, khiến cho ly espresso dường như trở nên thừa thãi.

Bặc Lai và Henry cũng nhận ra trạng thái tinh thần của Trần Vi Kỳ trong những ngày gần đây cực kỳ tốt, không chỉ sắc mặt hồng hào, rạng rỡ, mà hiệu suất làm việc cũng tăng cao, những ý tưởng sáng tạo liên tục tuôn ra, khiến họ thường xuyên không kịp phản ứng.

"Tiệc tri ân giữa năm của Nhuy Bạc sẽ lấy chủ đề động vật, gọi là 'Vườn Thú Lấp Lánh', Twinkling Zoo. Cái tên này đơn giản, dễ nhớ. Hãy yêu cầu bộ phận thiết kế tổng hợp tất cả các loạt sản phẩm liên quan đến động vật đã ra mắt trong những năm qua, thiết kế một loạt cài đầu tai động vật, và để tất cả nhân viên tại sự kiện đeo nó lên."

Không có người phụ nữ nào không thích những thứ mềm mại, giống như không có người phụ nữ nào không thích những thứ lấp lánh.

Trong văn phòng được trang trí theo phong cách thời thượng và sang trọng, Trần Vi Kỳ ngồi trên chiếc ghế da trắng rộng rãi được đặt làm riêng. Lưng cô thẳng tắp, như một bông hồng được chăm sóc tỉ mỉ, rực rỡ đón gió, kiêu hãnh khoe sắc.

"Charlay nói rằng trong loạt sản phẩm trang sức cao cấp tiếp theo, cô ấy dự định thêm vào hình ảnh ngựa vằn và cáo, đúng lúc mở rộng hơn nữa loạt sản phẩm động vật của chúng ta."

Động vật là một trong những nguồn cảm hứng không thể thiếu trong nhiều thương hiệu trang sức cao cấp. Nhuy Bạc đặc biệt yêu thích các loài động vật, từ loạt sản phẩm lấy cảm hứng từ chim ruồi "Giấc Mơ Núi Non", cá biển "Huyễn Tưởng Biển Cả", chuồn chuồn "Mưa Hạ", báo đốm "Đêm U Linh", đến ngựa vằn "Mộng Mơ Hoàng Hôn"...

Thậm chí còn có một bộ trang sức lấy hình mẫu từ Greyhound, là quà sinh nhật năm đầu tiên Trần Vi Kỳ nuôi Bảo Bảo, hiện vẫn được cất giữ trong kho trang sức của cô.

Tạo thành một sở thú hoàn chỉnh chẳng có gì khó.

Nhà báo nổi tiếng trong ngành thời trang, Alolo, từng viết một bài báo với tiêu đề [Những Động Vật Của Nhuy Bạc – Khía Cạnh Đầy Cảm Xúc Của Trang Sức Cao Cấp] đăng trên tạp chí danh tiếng Phong Thượng.

"Cài đầu kiểu có tai, loại mềm mại ấy ạ?" Mắt Bặc Lai sáng rỡ: "Tổng Giám Đốc Trần, cô đúng là thiên tài! Chúng ta cũng nên đặt làm một phiên bản đặc biệt cho các ngôi sao được mời, yêu cầu họ chụp một bộ ảnh, đăng lên mạng xã hội, chắc chắn sẽ leo lên hotsearch. Hơn nữa, giữa các ngôi sao luôn có sự cạnh tranh, họ nhất định sẽ tìm cách chụp ảnh thật sáng tạo."

Trần Vi Kỳ mỉm cười, dành cho Bặc Lai ánh mắt hài lòng: "Không tệ, dạo này cô ngày càng quen việc rồi. Làm trong ngành này, phải tiếp xúc với truyền thông xã hội mỗi ngày, phải dám nghĩ dám làm, tạo ra đề tài — tất nhiên, với điều kiện là phải giữ được sự sang trọng của thương hiệu."

Bặc Lai gật đầu: "Tôi hiểu rồi, Tổng Giám Đốc Trần."

Bặc Lai từng làm việc ở trụ sở chính của Tập đoàn Thịnh Huy ba năm, sau khi nhảy việc sang Nhuy Bạc, cuộc sống của cô ấy thay đổi hoàn toàn, nhưng cô ấy nhanh chóng hòa nhập. Thịnh Huy là một tập đoàn lớn mang tính chất tổng hợp, nghiêm túc và chuẩn mực hơn, trong khi Nhuy Bạc lại thuộc ngành thời trang, công việc hàng ngày của cô ấy thú vị hơn nhiều so với trước đây, và tất nhiên, cách ăn mặc cũng thú vị hơn rất nhiều.

Dù sao thì trong tuần đầu tiên vào làm, khi đánh giá công việc của cô ấy, Trần Vi Kỳ đã phê bình rằng, công việc thì tốt nhưng ăn mặc lại rất tệ.

Trần Vi Kỳ yêu cầu tất cả những người đi theo cô phải ăn mặc thật đẹp.

Là đẹp, chứ không phải nghiêm túc.

Tại văn phòng của Tập đoàn Thịnh Huy, nếu trợ lý thư ký ăn mặc quá diêm dúa, họ sẽ bị điều chuyển công việc, vì từng xảy ra trường hợp nhân viên ăn mặc gợi cảm quyến rũ sếp, gây ảnh hưởng không tốt. Vì vậy, trong toàn bộ tầng thượng của Thịnh Huy, Trang Thiếu Châu, với vai trò là sếp nam, lại là người ăn mặc chỉn chu, thanh lịch nhất. Vest và giày da thay đổi mỗi ngày, cà vạt và đồng hồ luôn ăn ý.

"Đẹp lắm, trợ lý Bặc, cô rất hợp với màu vàng." Trần Vi Kỳ khen ngợi Bặc Lai.

"Đúng rồi ——" Cô như nhớ ra điều gì, hơi cụp mắt, giữ vẻ mặt nghiêm túc: "Chừa cho tôi hai cái cài nhé."

Bặc Lai gật đầu, cô ấy không bao giờ hỏi thêm chuyện của sếp.

Là do tự Trần Vi Kỳ cảm thấy chột dạ, nên vội vàng thêm một câu: "Tôi tặng cho em gái, chắc nó sẽ thích."

Bặc Lai mỉm cười: "Đúng vậy, mấy cô gái nhỏ đều thích những thứ có lông thế này."

Sau khi Bặc Lai rời khỏi văn phòng, Henry, người im lặng từ nãy giờ, mới báo cáo tiến độ: "Tổng Giám đốc Trần, nhà hàng tối nay đã đặt xong. Cô Kim đã hẹn mẹ cô ấy vào lúc 7 giờ tối trong phòng riêng, đến lúc đó cô ấy sẽ không xuất hiện. Cô Kim còn nói, nếu lần này không thành, cô ấy sẽ sắp xếp thêm lần nữa, nhất định để cô và bà Kim cùng ăn tối."

Trần Vi Kỳ cười vui vẻ, quả thật cô bé này đã giữ lời, không làm cô uổng công sắp đặt.

Tối đến, Kim Lâm nhận lời mời của con gái, đến nhà hàng và phòng riêng đã chỉ định. Tại nhà hàng Monblue, tối nay Trần Vi Kỳ bao trọn, không gian rộng lớn của nhà hàng sử dụng ánh sáng mờ, bước chân nhân viên phục vụ nhẹ nhàng, môi trường yên tĩnh này rất thích hợp để bàn chuyện làm ăn.

Kim Lâm vừa bước vào đã cảm thấy có gì đó không đúng. Lúc nào con gái bà ấy cũng nhí nhảnh, không thể nào thích những nhà hàng sang trọng đến mức không có tí hơi thở cuộc sống thế này được, chẳng lẽ có bất ngờ gì đó dành cho bà ấy?

Kim Lâm mỉm cười, kiềm chế sự nghi ngờ, theo chân nhân viên phục vụ đến trước cửa phòng riêng. Cửa mở ra, không có sự kiện gì bất ngờ, chỉ có một người phụ nữ dáng vẻ yêu kiều, trang phục lộng lẫy, đang tao nhã ngồi ở cuối bàn dài.

Bóng lưng mảnh mai nhưng đầy đặn, làn da trắng như tuyết.

Trần Vi Kỳ tự nhiên đứng dậy, mỉm cười với Kim Lâm: "Chủ tịch Kim, lâu rồi không gặp. Bà quả là người bận rộn, rất khó hẹn gặp."

Kim Lâm thu lại vẻ ngạc nhiên, nhanh chóng hiểu ra, tối nay quả nhiên là có bất ngờ lớn ——— Trần Vi Kỳ đã nhờ đến Trân Trân để lừa bà ấy, đúng là cao tay.

Bà ấu vừa bực vừa bất lực, nhưng đã đến đây rồi, trên thương trường không có lý gì lại bỏ đi giữa chừng, hơn nữa bà ấy cũng không muốn chọc giận Trần Vi Kỳ.

"Cô ba Trần giỏi thật đấy, ngay cả Trân Trân cũng chịu lừa tôi giúp cô. Con bé ghét cô như thế cơ mà." Giọng Kim Lâm có hơi giễu cợt.

Trần Vi Kỳ đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ mỉm cười, làm động tác mời: "Bà Kim nói đùa rồi. Con gái bà trước đây chỉ đùa chút thôi. Bây giờ quan hệ của chúng tôi đang nhanh chóng tốt lên. Ngày kia cô ấy còn hẹn tôi đi mua sắm. Con gái bà còn nói, nếu hôm nay không mời được bà ăn tối, thì ngày mai hoặc ngày kia, nhất định phải để tôi và bà dùng bữa cùng nhau."

Kim Lâm trong lòng mắng con gái là đứa con hiếu thảo quá mức, từ nhỏ đến lớn toàn làm khó mẹ.

"Đã đến nước này, khỏi cần những lời khách sáo nữa. Cô ba Trần nhất quyết muốn tìm gặp tôi, là có chuyện gì muốn làm à?" Kim Lâm ngồi xuống bên cạnh Trần Vi Kỳ.

Trần Vi Kỳ đáp: "Trong cuộc bầu cử đổi mới của tập đoàn năm nay, tôi mong bà Kim giữ lại một phiếu."

"Bỏ phiếu cho cô sao." Kim Lâm cười: "Cô ba Trần, đừng tham vọng quá nhiều. Dù cô có là phu nhân tương lai của Chủ tịch nhà họ Trang, nhưng giờ cô mới 24 tuổi, làm việc cho CDR cũng chỉ ba năm, muốn điều hành toàn bộ CDR, chẳng khác nào chuyện hoang đường."

Trần Vi Kỳ chỉ nói: "Bỏ phiếu cho Trần Bắc Đàn."

Kim Lâm khựng lại, giọng lạnh lẽo, nhưng vẫn mang theo lời khuyên bảo của một bậc trưởng bối: "Con trai đoạt quyền cha không phải là con đường dễ dàng. Cô ba nên bảo toàn bản thân, đừng nhúng tay vào vũng nước đục. Nếu thất bại, cô mất đi sự trợ giúp từ nhà mẹ đẻ, sau này cũng không dễ sống ở nhà chồng."

"Tôi biết bà Kim lo cho tôi. Nhưng đây là chuyện của tôi." Trần Vi Kỳ mỉm cười nhạt, lấy một bản thỏa thuận do cô tự thảo từ chiếc túi xách da đà điểu tinh xảo, đưa cho Kim Lâm. "Hiện tại chúng ta chỉ nói về việc bà bỏ phiếu cho Trần Bắc Đàn, không bàn chuyện khác."

Kim Lâm đọc nhanh như gió, biểu cảm trên khuôn mặt dần trở nên phức tạp. "Cô muốn tôi bán 5% cổ phần của mình?"

Trần Vi Kỳ: "Giá tôi đưa ra rất công bằng. Sau này bà muốn bán, chưa chắc có được cơ hội tốt như thế."

"Tôi có thể bỏ phiếu cho Trần Bắc Đàn, nhưng điều kiện bán cổ phần thì bỏ qua."

"Bỏ phiếu và chuyển nhượng cổ phần đều là điều kiện của tôi, bà Kim. Tôi đã rất rộng lượng rồi. Thực ra, tôi không phải là người thích nhượng bộ."

Vẻ mặt Trần Vi Kỳ ung dung, nhưng khí thế cứng rắn từ đầu đến cuối. Đây là lần đầu tiên cô thực sự ngồi vào bàn đàm phán, nhưng lại có sự thành thục, lão luyện. Cô là người rất giỏi hấp thu những điều hay, và ở bên Trang Thiếu Châu lâu như vậy, cô đã học được sự điềm tĩnh đầy mê hoặc từ anh.

"Nếu vậy thì thôi, không cần lãng phí thời gian nữa. Cô ba, hẹn hợp tác lần sau." Kim Lâm giả vờ muốn rời đi.

Trần Vi Kỳ rót cho mình một ly rượu vang, là chai Cabernet Sauvignon từ hầm rượu Screaming Eagle mà Trang Thiếu Châu cất ở đây. Rượu đã được mở trước hai tiếng, lúc này hương thơm tỏa ra nồng nàn.

Kim Linh nheo mắt, không hiểu tại sao Trần Vi Kỳ lại bình tĩnh như vậy. Trong mắt bà, một cô gái 24 tuổi chẳng khác gì con gái bà, đều là những cô nhóc non nớt.

Trần Vi Kỳ mỉm cười, đẩy ly rượu vang về phía bà, đôi mắt xếch như hồ ly nhìn thẳng vào bà ấy. "Tôi sẽ tăng thêm 10% giá mỗi cổ phần cho bà. Nếu đồng ý, chúng ta sẽ ký hợp đồng ngay bây giờ, luật sư của tôi đang ở ngoài. Nếu không, tất cả các khoản vay của Tập đoàn Kim Viễn tại Ngân hàng Thịnh Huy sẽ gặp một số vấn đề nhỏ. Bà Kim, chắc bà cũng không muốn rước lửa về nhà mình chứ?"

Kim Lâm ngẩn người, vừa tức vừa cười. Bà ấy cũng là người vươn lên từ giữa bầy sói trong giới tài phiệt Hồng Kông, vậy mà giờ lại bị một cô gái trẻ con thao túng, mà còn là một cách dễ dàng như vậy. "Cô vừa mới về làm dâu nhà họ Trang chưa đầy một năm, địa vị còn chưa vững, mà đã dám lấy danh nghĩa nhà họ Trang ra để uy hiếp tôi. Cô có chắc cô làm chủ được nhà họ Trang không?"

Trần Vi Kỳ điềm nhiên thưởng thức ly rượu vang: "Tôi không dám làm chủ nhà họ Trang, nhưng tôi có thể làm chủ chồng tôi. Trong nhà chúng tôi, lời tôi nói mới được tính."

Lời vừa dứt, Kim Lâm sững sờ.

Tại Hồng Kông, có vị phu nhân nào dám công khai nói những lời lớn lối như "trong nhà, lời tôi nói mới được tính" không chứ? Trừ khi nhà mẹ đẻ của người phụ nữ ấy mạnh hơn hẳn nhà chồng, nếu không, những lời này lọt vào tai nhà chồng, sẽ khiến người đó phải chịu lạnh nhạt, dày vò. Nhà giàu luôn coi trọng thể diện nhất.

Dù về tài lực hay quyền thế nhà họ Trang đều đứng đầu Hồng Kông, Trần Vi Kỳ, một cô con dâu mới về nhà họ Trang chưa đầy nửa năm, lại dám nói như vậy, ai nghe cũng phải sững sờ.

"Cô... không sợ tôi đem lời này nói cho cậu Trang nghe sao?"

"Bà cứ nói." Trần Vi Kỳ cười dịu dàng, lấy điện thoại ra hiện lên số của Trang Thiếu Châu. "Bà gọi cho anh ấy ngay đi, hỏi xem có phải lời tôi nói mới được tính không."

Kim Lâm: "..."

Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc. Một tiếng rưỡi sau, Kim Lâm cáo từ, Trần Vi Kỳ bảo Bặc Lai mang quà đã chuẩn bị ra.

"Nghe nói bà Kim thích sưu tầm tem, đây là món quà anh trai tôi chuẩn bị cho bà, mong bà nhận cho vui. Tôi cũng chuẩn bị quà sinh nhật cho Trân Trân, bà mang về tặng cô ấy. Đó là chiếc vòng cổ mà Chu Tễ Trì đã dùng khi chụp poster Tết cho Nhuy Bạc vào năm ngoái, chắc cô ấy sẽ thích." Trần Vi Kỳ mỉm cười dịu dàng.

Bộ tem này, Kim Lâm từng từ chối trả lại nguyên vẹn cho Trần Bắc Đàn, giờ Trần Vi Kỳ lại tặng nó, ý nghĩa sâu xa trong đó chỉ mình Kim Lâm hiểu.

Cuối cùng Kim Lâm cũng hiểu ra, tại sao đột nhiên con gái bà ấy lại trở nên thân thiết với Trần Vi Kỳ. Cầm trên tay bộ tem từng bị bà ấy trả lại, Kim Lâm cười khổ: "Tôi phải thừa nhận năng lực của cô ba Trần. Anh trai cô có được một người em gái tốt như cô, đó là may mắn lớn nhất trong trận chiến này."

Ra khỏi phòng ăn, Kim Lâm tình cờ gặp Trang Thiếu Châu đến đón Trần Vi Kỳ về. Người đàn ông mặc vest chỉn chu, phong thái nho nhã, nhưng vẫn toát lên khí thế mạnh mẽ.

Kim Lâm bỗng nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ: cặp đôi này rất giống nhau, không thể nói rõ là giống ở đâu, chỉ là cảm giác rất giống, ngay cả sự ung dung tự nhiên toát ra cũng hài hòa đến kỳ lạ.

Bà ấy chủ động chào hỏi Trang Thiếu Châu: "Cậu Trang, thật tình cờ, anh đến đón vợ à?" Giờ này không phải giờ ăn, chỉ có thể là đến đón Trần Vi Kỳ.

Kim Lâm thầm cảm thấy may mắn vì không cứng rắn đối đầu với Trần Vi Kỳ. Nếu thực sự gọi cuộc điện thoại đó, người mất mặt chính là bà ấy.

Trang Thiếu Châu mỉm cười gật đầu, "Bà Kim. Tối nay vui vẻ chứ? Vợ tôi còn trẻ, tính tình thẳng thắn, chỗ nào có mạo phạm bà Kim, mong bà rộng lượng bỏ qua."

Kim Lâm cười gượng, trong lòng có hơi uất ức, lời nói đầy ẩn ý: "Mợ Trang lợi hại thế này, đâu cần tôi phải bỏ qua."

Vẻ mặt Trang Thiếu Châu lạnh nhạt, giọng nhẹ nhàng: "Vợ tôi là chủ nhân của nhà họ Trang, không lợi hại không được. Mong bà Kim thông cảm, tôi đi đón cô ấy đây, muộn rồi cô ấy lại trách tôi không đúng giờ, xin phép."

Nói xong, Trang Thiếu Châu lịch sự bước qua Kim Lâm.

Vào trong phòng ăn, Trần Vi Kỳ đang thưởng thức nốt ly rượu vang cuối cùng, đôi mắt sáng lấp lánh, gò má ửng hồng như màu đào xuân, trông vô cùng đắc ý.

Trang Thiếu Châu bước vào, cởi áo vest, đặt lên lưng ghế: "Vui vậy sao? Thành công rồi nhỉ."

"Đương nhiên!" Trần Vi Kỳ đặt ly rượu xuống, chủ động bước tới trước mặt Trang Thiếu Châu, quàng tay qua cổ anh, nhảy lên, hai chân quấn quanh eo anh.

Như một chú cún con lao vào vòng tay, rõ ràng trên bàn đàm phán khí thế ngút trời, chỉ thiếu điều ăn tươi nuốt sống người khác.

Trang Thiếu Châu chưa kịp ngỡ ngàng, đỡ lấy mông cô theo phản xạ, ôm chặt vào lòng, nhìn thẳng vào cô: "Sao vậy?"

"Thích quá." Trần Vi Kỳ nói.

"Thích gì?"

"Cảm giác làm chủ thật tuyệt, cảm giác mọi thứ đều do mình quyết định cũng rất tuyệt. Trần Bắc Đàn nói không sai, phải giành lấy quyền lực bằng mọi giá."

Dù là tập đoàn, gia đình hay hôn nhân, đều phải có tiếng nói, phải có quyền quyết định, nếu không sẽ không thoải mái dưới mái nhà của người khác.

Từ giờ trở đi, cô muốn hoàn toàn nắm giữ cuộc đời mình.

Trang Thiếu Châu mỉm cười, rất thích nhìn cô trong dáng vẻ hăng hái này, không một tí tổn thương nào. Tổn thương không phải là từ nên xuất hiện trên người cô.

Đấy mới thực sự là toả sáng.

Anh muốn dành cho cô một cuộc sống đầy vinh quang.

"Ồ? Mọi thứ đều do em quyết định à?" Trang Thiếu Châu cố ý hỏi: "Cả anh cũng vậy à?"

"Đương nhiên, trong nhà này em phải là người quyết định." Trần Vi Kỳ khẳng định, nhưng cảm thấy như vậy có phần bá đạo nên bổ sung thêm: "Những gì anh nói hợp lý thì em sẽ chấp nhận, em không phải là bạo chúa."

Trang Thiếu Châu hôn cô một cái: "Nếu anh nhường quyền lực cho em, mà em đối xử không tốt với anh thì sao?"

"Đừng có đùa nữa." Trần Vi Kỳ kéo nhẹ cà vạt của anh: "Bây giờ anh là người của em, em đương nhiên sẽ đối xử tốt với anh."

"Tốt hơn cả với Trần Bắc Đàn và Bảo Bảo à?"

Trần Vi Kỳ cười khổ: "Trời ơi, sao cái gì anh cũng so sánh với họ hết vậy?"

Trang Thiếu Châu cũng cảm thấy mình nói linh tinh, cúi đầu hôn lên môi cô, đặt cô lên bàn ăn, trong lúc lộn xộn, cuối cùng ly rượu vang còn một nửa bị đổ, làm ướt chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh.

.............

Thứ ba tuần sau, Trần Bắc Đàn bay từ đại lục về Hồng Kông, kết thúc chuyến đi hai tuần khảo sát các cửa hàng. Anh ta không về biệt thự nhà họ Trần mà đến căn hộ riêng ở Trung Hoàn mà mình đã mua.

Khi công việc bận rộn, anh ta thường ở đây.

Phía sau anh là trợ lý xách hành lý và quản gia Vương, người luôn chăm sóc cuộc sống riêng tư của anh ta. Nhập mật khẩu, mở cửa căn hộ, một mùi hương ngọt ngào của trái cây xộc vào mũi, còn có tiếng loảng xoảng từ bếp vọng ra.

Trần Bắc Đàn đổi giày, đi qua huyền quan, bước vào phòng khách, chân mày nhíu chặt.

Đây là cái gì thế này!

Phòng khách sạch sẽ gọn gàng của anh ta đầy ắp các mô hình Lego, búp bê lớn cỡ nửa người, những bông hoa màu hồng và xanh lá, cùng với túi xách Hermès, áo len của phụ nữ, vứt bừa bãi trên ghế sofa.

Trần Bắc Đàn hít sâu để giữ bình tĩnh, bảo trợ lý đặt hành lý xuống rồi đuổi họ ra ngoài. Anh ta đi vào bếp, thấy một cô gái nhỏ nhắn đang đeo tạp dề nấu ăn.

"Cô đang làm gì vậy?"

Nhan Tranh giật mình, vội tắt bếp, quay lại nhìn: "Trời ơi, sợ chết khiếp! Anh sống dậy từ khi nào thế? Giống như xác chết chui lên từ ngôi mộ vậy!"

Trần Bắc Đàn: "..."

Anh ta ngửi thấy một mùi rất lạ, hơi tanh, bước lại gần bếp, ngửi thử.

"Đây là gì vậy?"

Nhan Tranh cười nhạt: "Coi như anh có phúc, sống dậy cũng đúng lúc. Nguyên liệu này hình như là do em rể anh gửi đến, nói là món thú hoang dã hiếm, rất bổ, tôi tự hầm súp uống. Lát nữa cho anh một bát."

Ngoài công việc, hai sở thích lớn nhất của Nhan Tranh là xếp Lego và sưu tầm blindbox, thứ hai là nấu các món ăn mới lạ (món ăn kinh dị), rất giảm stress.

"Em rể của tôi à."

Trần Bắc Đàn có linh cảm không tốt, trực giác mách bảo trong nồi súp có thứ gì đó không ổn, nhưng anh ta không nghĩ nhiều, chỉ hỏi: "Tôi đã sắp xếp một căn hộ cho cô ở, sao lại đến căn hộ của tôi?"

Làm loạn hết lên như thế này.

Nhan Tranh nghe vậy thì không vui: "Tôi là vị hôn thê của anh, tất nhiên phải ở nhà anh, nhà anh là nhà tôi. Ở căn hộ khác là cái lý gì? Tôi đâu phải là tình nhân của anh."

"Họ Trần kia, không phải vì anh cao ráo đẹp trai, có thể cải thiện gen của tôi, anh nghĩ tôi muốn gả cho anh sao, cái lão già này?"

Mục tiêu lớn nhất trong đời Nhan Tranh là tìm một người đàn ông cao ráo đẹp trai, để có thể bù đắp cho gen thấp bé của cô ấy.

Sắc mặt Trần Bắc Đàn thoáng đen lại.

Bình Luận (0)
Comment