Từ khi hoàn thiện đến giờ căn hộ của Trần Bắc Đàn chưa bao giờ có nhiều đồ đạc đến thế. Nhà bếp vốn hiếm khi sử dụng, nay lại đầy đủ nồi niêu xoong chảo, nồi áp suất, nồi đất, máy đánh trứng, máy nhào bột, máy ép trái cây... tất cả được sắp xếp gọn gàng trên mặt bàn đá cẩm thạch sáng bóng.
Nồi canh nhỏ lửa đã nấu được hơn hai tiếng đồng hồ. Nắp nồi đất bị hơi nước nhẹ nhàng đẩy lên, phát ra tiếng xèo xèo nhỏ. Có vẻ như nồi canh được nấu với nhân sâm, đương quy {1} và các loại dược liệu khác, tỏa ra mùi thơm nồng đậm khắp căn phòng.
{1} Đương quy (当归) là một loại thảo dược quý trong Đông y, có tên khoa học là Angelica sinensis. Đây là một loài cây thuộc họ Cần (Apiaceae), có nguồn gốc từ Trung Quốc, Hàn Quốc và Nhật Bản.
Bóng dáng nhỏ nhắn của người phụ nữ bận rộn trong bếp, trông rất thích thú với việc nấu nướng.
Trần Bắc Đàn lặng lẽ nhìn cô ấy thái dứa và ổi thành từng miếng, rắc hành lá, rau mùi, ngũ vị hương, thêm một muỗng dầu ớt, cổ họng anh ta hơi động đậy nhưng không nói gì. Anh ta đẩy nhẹ gọng kính rồi quay người đi vào phòng tắm.
Khi Trần Bắc Đàn tắm xong bước ra, Nhan Tranh đang chỉ huy người giúp việc dọn món ăn lên bàn, và múc ra hai bát canh để nguội. Nhan Tranh không ngẩng đầu, đang lướt qua mục giải trí trên trang web video. Cô ấy nhận thấy tin tức giải trí trong nước chẳng có gì thú vị, ngay cả khi nữ diễn viên mặc chiếc áo khoét sâu, phía dưới cũng có hàng nghìn bình luận linh tinh. Không biết có bao nhiêu người rảnh rỗi đến mức soi mói cách ăn mặc của người khác.
Tin tức giải trí đa dạng, tiếp theo là một bài đăng của một tài khoản marketing có lượt thích cao — [Rolls-Royce ba biển số dài đưa đón! Nghi vấn ảnh đế đình đám có tình mới!]
Trong video, Chu Tễ Trì đội mũ ngư dân, bịt kín mặt mũi, vội vã lên một chiếc Rolls-Royce kéo dài chờ sẵn ở bãi đậu xe ngầm sau khi rời thang máy.
Chiếc Rolls-Royce Phantom kéo dài màu đen với nắp bạc rất nổi bật, hai đường kẻ bạc, biểu tượng Spirit of Ecstasy bằng vàng được camera phóng to, video cố tình làm mờ ba biển số xe là biển của Hồng Kông, Macao và Quảng Đông.
Cư dân mạng không tin vào tin đồn này, bình luận thẳng thắn rằng đây là tin đồn nhảm.
[Đừng lôi Trì Tử nhà tôi vào! Anh ấy sắp vào đoàn phim rồi, chúc phim mới đạt doanh thu khủng!]
[Rolls-Royce kéo dài thì sao, có khi là xe của anh ấy mua, người lái là trợ lý, đừng suốt ngày tung tin đồn nhảm.]
[Tốt nhất là phải có ảnh hai người hôn nhau trong xe, chứ việc sao hạng A ngồi lên Rolls-Royce thôi không đáng để nói đâu.]
[Xe ba biển số này chắc chắn là của đại gia... đoán là một tiểu thư nhà giàu nào đó? Chu Tễ Trì có duyên với phú bà thật đấy.]
[Có khi nào tình cũ bén lại không [ăn dưa] giới nhà giàu rối ren lắm, ai mà biết được.]
Dưới bình luận này, fan couple của Trần Vi Kỳ và Trang Thiếu Châu lao vào mắng mỏ hơn hai trăm bình luận, bảo người viết đừng gây chia rẽ hạnh phúc của người khác, sẽ bị tổn phúc, cả đời không tìm được bạn gái, nên ngoan ngoãn mà để dành tiền cưới vợ.
Rốt cuộc người đó cũng ngoan ngoãn xóa bình luận đi.
Nhan Tranh vừa ăn món chua vừa cười: "Trần Bắc Đàn, đây là xe của anh đúng không? Sao mà giống vậy."
Trần Bắc Đàn đang do dự không biết có nên uống bát canh trông có vẻ bình thường nhưng có thể là món ăn kỳ quặc này hay không thì Nhan Tranh đưa điện thoại đến trước mặt anh ta, hai ngón tay phóng to bức ảnh: "Anh xem đi."
Là xe của anh ta, dĩ nhiên anh ta phải nhận ra. Đó là chiếc xe mà anh ta để trong gara của nhà họ Trần, rất ít khi lái ra ngoài, gần đây chỉ dùng để đưa đón Nhan Tranh hai lần.
Trần Bắc Đàn nheo mắt, trong lòng dần dâng lên một dự đoán đáng sợ ———
Không phải cô em gái ngốc nghếch của anh ta vẫn còn nhớ nhung Chu Tễ Trì đấy chứ? Dùng xe của anh ta để bí mật hẹn hò với Chu Tễ Trì à? Hôm trước Trang Thiếu Châu đi công tác nửa tháng........
Trần Vi Kỳ thật sự to gan, dám gây ra rắc rối lớn như vậy! Trần Bắc Đàn hận không thể gọi cô đến để mắng một trận.
Anh ta nuốt trọn sự kinh ngạc, cần thứ gì đó để bình tĩnh lại, múc một muỗng canh đưa vào miệng. Vị nhân sâm đậm đà lấn át mùi tanh của thịt hươu, cũng không tệ lắm, anh ta tiếp tục uống thêm vài muỗng. Nhưng càng uống, anh ta càng cảm thấy bức bối trong người, dưới ánh mắt khó hiểu của Nhan Tranh, anh ta đứng dậy đi ra ban công.
"Tôi ra ngoài gọi điện thoại, cô cứ ăn trước đi. Canh rất ngon, cô Nhan."
............
Trong khi Trần Bắc Đàn đang nghiêm khắc dạy dỗ Trần Vi Kỳ, Trang Thiếu Châu thoát khỏi Weibo, sắc mặt lạnh nhạt.
Trang Thiếu Châu không phải người thích dùng mạng xã hội. Có lẽ trước đây anh đã âm thầm tìm kiếm quá nhiều thông tin về Trần Vi Kỳ và Chu Tễ Trì, nên dữ liệu lớn ghi nhớ điều đó, cứ có tin tức nào liên quan đến Trần Vi Kỳ hoặc Chu Tễ Trì là sẽ thông báo cho anh.
Tin về Trần Vi Kỳ khiến anh vui vẻ, còn tin về Chu Tễ Trì lại làm anh bực mình.
Chiếc Rolls-Royce đậu ở nhà họ Trần, Trang Thiếu Châu đã từng thấy khi đến đó. Màu sắc của la-zăng {2} và đường kẻ bên hông xe đều khớp nhau. Sự nhạy bén khiến anh nhanh chóng ghi nhớ mọi chi tiết xung quanh, và không bao giờ quên.
{2} La-zăng (còn gọi là mâm xe) là bộ phận quan trọng của bánh xe ô tô, xe máy. Đây là phần kim loại tròn mà lốp xe được gắn vào, giúp xe di chuyển ổn định và an toàn.
Quay trở lại ngày đầu tiên anh trở về từ chuyến công tác, vào buổi trưa hôm đó, Trần Vi Kỳ nhận được một cuộc điện thoại, có người muốn mượn xe của cô.
Trần Vi Kỳ nói đó là một người em gái muốn mượn xe để tổ chức sinh nhật, giờ có thể khẳng định đó là lời nói dối.
Người mượn xe là Chu Tễ Trì, hoặc ít nhất cũng liên quan đến Chu Tễ Trì.
Họ vẫn còn lén liên lạc.
Khi kết luận này lóe lên trong đầu, Trang Thiếu Châu cảm thấy bực bội, ngón tay vu.ốt ve nhẫn cưới, xoa xoa mạnh mấy cái. Anh đang tham gia một buổi tiệc kinh doanh, trên bàn tiệc của các bác, các bác và hậu bối, một người chưa đến ba mươi tuổi như anh ngồi ở vị trí chủ tọa. Có người đến mời rượu, đưa thuốc lá, anh nhận lấy, ngậm vào miệng, châm lửa.
Giờ đây anh gần như không hút thuốc nữa, chỉ hút sau khi hoàn thành công việc, coi đó là phần thưởng cho bản thân.
Tối nay, anh hút hết điếu thuốc lá này đến điếu thuốc lá khác, ai đưa anh đều nhận, vượt quá giới hạn.
............
Trần Vi Kỳ đang tập pilates tại biệt thự trên đỉnh núi, bị một cuộc gọi vô lý của Trần Bắc Đàn làm bốc hỏa. Đối phương vừa gọi đến, câu đầu tiên là: "Vi Vi, em thành thật nói với anh biết, anh sẽ không trách em. Em có làm điều gì có lỗi với Trang Thiếu Châu hay không?"
"Em, em làm gì... có lỗi với anh ấy chứ?"
"Phản bội." Trần Bắc Đàn đau đớn nói.
Nội tâm Trần Vi Kỳ: @#%asd...#@*!
"Trần Bắc Đàn, anh bị bệnh à! Em ngoại tình với ai? Anh bị chị dâu ghét bỏ rồi đến tìm em gây sự à!"
Trần Bắc Đàn: "..............." Anh cau chặt mày, quay đầu nhìn Nhan Tranh đang ăn canh trong phòng. Cô ấy là người nhanh nhẹn, nhưng lại ăn uống rất tao nhã.
"Nói bậy bạ gì đấy, Trần Vi Kỳ. Em càng ngày càng thô lỗ rồi, Trang Thiếu Châu chiều chuộng em đến thế sao?" Trần Bắc Đàn quở trách, đồng thời quay lại nhìn ánh đèn rực rỡ của cảng Victoria.
"Em mượn xe của anh để đón Chu Tễ Trì, bị paparazzi chụp lại. Trần Vi Kỳ, em làm việc bất cẩn thế này, sau này làm sao thành công? Có một nhóm paparazzi chuyên nhắm vào em, em phải ý thức điều đó chứ!"
Cả người Trần Vi Kỳ ướt đẫm mồ hôi sau khi vận động, ngồi xếp bằng trên giường pilates, vẫn đang điều chỉnh hơi thở: "Em không đón Chu Tễ Trì! Sao có thể! Anh thấy ở đâu... không đúng..."
Trần Vi Kỳ cười không nổi: "Em biết rồi, chắc chắn là Trân Trân bị chụp lại."
"Ai?"
"Kim Vãn Trân. Cô ấy nói cần một chiếc xe hoành tráng để đón thần tượng, em không thể cho mượn xe của mình, nên lấy một chiếc trong gara của anh."
Trần Bắc Đàn càng nghe càng rối, nghiêm túc hỏi: "Trần Vi Kỳ, tại sao em lại dây dưa với Kim Vãn Trân?"
Trần Vi Kỳ bĩu môi, đành phải kể rõ ngọn ngành, còn nhấn mạnh rằng mình đã giành được phiếu bầu này, bảo Trần Bắc Đàn nghĩ cách cảm ơn cô.
Đầu dây bên kia không nói gì, im lặng hồi lâu, chỉ có tiếng thở lạnh lùng vang lên.
"Em tự ý làm những chuyện này, nếu gặp nguy hiểm thì sao? Khi đó anh và Trang Thiếu Châu đều không có mặt, em không sợ Kim Lâm trở mặt với em à?"
Trần Vi Kỳ tức giận: "Thực tế là bà ấy không dám trở mặt với em! Trần Bắc Đàn, em giúp anh mà anh còn vô ơn!"
Trần Bắc Đàn xoa xoa trán, trong lòng cảm xúc phức tạp, ngực như có lửa đốt, cháy âm ỉ trong lục phủ ngũ tạng, không biết vì sao, anh cảm thấy khí huyết của mình đặc biệt dâng trào, cần vận động để giải tỏa năng lượng.
"Xin lỗi, Vi Vi. Anh không muốn kéo em vào sớm như vậy."
Đối với Trần Bắc Đàn, chỉ cần Trần Vi Kỳ sẵn sàng bỏ phiếu cho anh ta trong ngày hôm đó là đủ. Nguồn tài chính mà Trang Thiếu Châu cung cấp cho anh ta cũng đi qua nhiều vòng, người ngoài không thể tra ra nguồn vốn lớn của anh ta, tất cả để đảm bảo an toàn. Nếu anh ta thất bại, Trần Vi Kỳ vẫn sẽ là cô ba của nhà họ Trần, có địa vị vững chắc.
Trần Vi Kỳ thở ra một hơi dài, dưới ánh đèn sáng, mồ hôi của cô lấp lánh: "Anh cả, nếu anh thất bại, em có thể yên ổn được không? Em không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi tranh giành thay anh. Em không muốn sống như anh, như một cỗ máy làm việc."
Một khi Trần Bắc Đàn từ chức Giám đốc điều hành, Trần Vi Kỳ sẽ phải thay thế, khi đó, cô sẽ không còn không gian riêng tư. Nếu hôn nhân giữa cô và Trang Thiếu Châu là một vũng nước đọng, cô sẽ sẵn sàng dốc toàn tâm toàn ý vào tập đoàn. Nhưng giờ đây, cô có một cuộc sống vui vẻ hơn, ý nghĩa hơn.
"Em không giúp anh, em giúp chính mình, để không phải ngồi tù. Anh cả, anh chỉ có thể thành công, không được thất bại. Nghe rõ chưa."
Trần Bắc Đàn cười, khuôn mặt lạnh lùng hiếm khi nhuốm chút nhẹ nhàng, anh điềm tĩnh hứa hẹn: "Yên tâm đi, Vi Vi. Anh cả chưa từng thất bại."
"Nhưng bây giờ, phải giải quyết chuyện của em."
Trần Bắc Đàn chuyển đề tài trở lại vấn đề ban đầu: "Anh sẽ cho người gỡ bỏ tin tức này, em yên tâm, chiếc xe đó không đứng tên anh, paparazzi không thể tra ra biển số, Trang Thiếu Châu cũng chưa từng thấy chiếc xe này, chuyện này coi như chưa từng xảy ra. Trừ khi cậu ta đến tìm em, em đừng tự ý thăm dò xem cậu ta có biết không. Nếu cậu ta biết, muốn cãi nhau với em, ức hiếp em, em cũng không được nhịn, hãy đến tìm anh, anh sẽ giải quyết giúp em, được không?"
Lời của Trần Bắc Đàn như làm cha làm mẹ, muốn nhai nát thức ăn rồi đút cho em trai em gái.
Chỉ cần nghĩ đến việc Trang Thiếu Châu đến tìm cô cãi nhau, tâm trạng Trần Vi Kỳ bỗng nhiên trùng xuống, bực bội nói: "Được rồi, biết rồi, em cúp máy đây, tâm trạng tốt đẹp bị anh làm rối tung lên rồi."
Cảm giác u ám đó kéo dài khá lâu, cuối cùng cũng bị dopamine sau khi vận động mạnh làm tan biến. Sau khi tắm xong, Trần Vi Kỳ nhận được cuộc gọi từ thư ký Bạch.
"Phu nhân, sếp uống nhiều ở buổi tiệc quá, nên có hơi khó chịu. Tôi đã đưa anh ấy về văn phòng nghỉ ngơi, anh ấy nói tối nay sẽ không về, sợ làm phiền cô, dặn cô nghỉ ngơi sớm."
Trần Vi Kỳ: "Anh ấy uống nhiều à? Sao lại thế, có cần gọi bác sĩ không?"
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Trang Thiếu Châu, thư ký Bạch vội vàng nói: "Ồ, không cần, không cần, sếp nghỉ ngơi một đêm là ổn thôi, không có gì đâu, cô không cần lo lắng."
"Tối nay anh ấy ở lại văn phòng à? Hay là để anh ấy về nhà đi, ở nhà có người giúp việc, cũng có thể chăm sóc." Trần Vi Kỳ lo lắng, dù văn phòng của Trang Thiếu Châu giống như một căn hộ riêng, ở lại một đêm không thành vấn đề, nhưng dù sao người say rượu cũng cần có người bên cạnh, nếu không rất dễ xảy ra chuyện.
Không biết đã uống bao nhiêu mà lại say như vậy?
Trang Thiếu Châu ngồi ở ghế sau xe Bentley, màn đêm bao phủ khuôn mặt đẹp trai nhưng không biểu cảm của anh, lặng lẽ lắng nghe giọng nói lo lắng truyền từ loa điện thoại.
Thư ký Bạch liếc mắt nhìn ghế sau, Trang Thiếu Châu lắc đầu, thư ký Bạch đành nói: "Tôi sẽ chăm sóc sếp suốt cả quãng đường, không sao đâu, phu nhân. Đã muộn rồi, sếp không muốn làm phiền cô nghỉ ngơi, cô nghỉ sớm đi. Tôi đưa sếp lên thang máy rồi —— không có tín hiệu —— à, phu nhân, tôi tạm dừng máy ở đây —— tút tút tút ——"
Chưa kịp để Trần Vi Kỳ nói thêm, điện thoại đã ngắt.
Giờ đã là 11 giờ rưỡi đêm, khá muộn. Trên đỉnh núi không có ô nhiễm ánh sáng, cách xa sự ồn ào của thành phố, màn đêm đặc quánh như mực đen. Nhìn xa xa, bầu trời ở chân trời mang màu xám tím, đỏ đen, giống như miệng của một con quái thú khổng lồ đang nuốt chửng ánh sáng rực rỡ của Vịnh Victoria.
Biệt thự này nằm ở nơi có độ cao lớn nhất của đảo Hồng Kông, tầm nhìn tuyệt vời, mọi phong cảnh đều lọt vào mắt cô. Nếu nhìn kỹ, cô có thể thấy trụ sở của Tập đoàn Thịnh Huy, tòa nhà đồng thau tráng lệ dưới ánh đèn trở nên sáng rực, sừng sững tại trung tâm phồn hoa nhất của Vịnh Victoria.
Trần Vi Kỳ lặng lẽ ngắm nhìn sự phồn hoa xa xăm, ánh đèn và tiệc tùng cách xa nơi này, xa đến mức chỉ có thể thấy mà không thể nghe. Trên núi chỉ có tiếng gió, tiếng chim hót và thi thoảng là tiếng mèo kêu đêm.
Trần Vi Kỳ gọi cho Trang Thiếu Châu ba cuộc, anh không bắt máy. Cuộc gọi cuối cùng là thư ký Bạch nghe, nhưng chưa nói được vài câu đã cúp máy, lại dặn cô nghỉ ngơi sớm, không cần lo lắng.
Sao Trần Vi Kỳ có thể không lo lắng, nằm trên giường chập chờn không ngủ được, cứ như vậy cho đến hai giờ sáng, cô đột ngột ngồi bật dậy, làm con cún đang lén nhảy lên giường khi ba nó vắng nhà giật mình.
Trong lòng lo lắng, thì cứ đến đó xem như thế nào rồi.
"Bé ngoan, mẹ ra ngoài một chút, con ngủ ngoan nhé, đừng chạy lung tung." Trần Vi Kỳ ôm cún con hôn một cái.
Cô bước nhanh vào phòng thay đồ, trời đêm lạnh, cô tiện tay khoác một chiếc áo vest rộng màu kaki, mang theo một bộ quần áo sạch để Trang Thiếu Châu thay, miệng lẩm bẩm vài câu trách móc.
Người giúp việc đều đã ngủ, Trần Vi Kỳ không muốn đánh thức họ, cầm chìa khóa xe, xuống tầng hầm, khởi động chiếc Cullinan. Đèn xe rọi sáng đỉnh núi tĩnh lặng, tiếng động cơ gầm nhẹ bị hệ thống cách âm tốt chặn lại. Trần Vi Kỳ đạp ga, chiếc xe màu xám hòa vào màn đêm, lao nhanh về phía khu phồn hoa tráng lệ.
Bốn mươi phút sau, Cullinan dừng lại ở tầng hầm của tòa nhà tập đoàn.
Nhập mật khẩu thang máy riêng của Trang Thiếu Châu, Trần Vi Kỳ quen đường đi lên tầng trên cùng, nhờ những lần lén lút trước đây.
Thang máy dẫn thẳng vào văn phòng, cánh cửa kim loại nặng nề từ từ mở ra, bóng tối bao trùm, không có lấy một ngọn đèn.
Tim Trần Vi Kỳ bất giác đập mạnh, cô chưa kịp bật đèn, mở đèn pin trên điện thoại, dùng ánh sáng yếu ớt bước tới cánh cửa trượt, nhập mật khẩu.
"Thư ký Bạch? Thư ký Bạch có đó không?" Trần Vi Kỳ gọi hai tiếng, không ai trả lời.
Thư ký này thật không đáng tin! Lần tới phải đưa anh ta sang Zimbabwe! Để anh ta khai thác mỏ cho thật tốt!
Trang Thiếu Châu đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên sofa, đột nhiên nghe thấy tiếng động, đôi mắt sắc bén như báo trong bóng tối mở ra.
Là Trần Vi Kỳ.
"Trang Thiếu Châu? Em bật đèn nhé."
Đừng bật đèn. Anh không muốn Trần Vi Kỳ nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình.
Trang Thiếu Châu nhíu mày, tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay, ném xuống đất. Chiếc đồng hồ trị giá bảy triệu phát ra âm thanh lớn.
Trần Vi Kỳ lập tức chuyển hướng, đi về phía âm thanh phát ra. Quả nhiên thấy người đàn ông cao lớn nằm trên sofa, vẫn mặc nguyên bộ vest, chiếc chăn mỏng vắt hờ trên ngực, trên bàn trà có hai chiếc cốc nước lật úp.
"Trang Thiếu Châu, anh đúng là làm người ta không yên lòng nổi. Đồ phiền phức." Trái tim đang treo lơ lửng của Trần Vi Kỳ cuối cùng cũng thả lỏng, cô thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự lo anh say đến bất tỉnh.
Trần Vi Kỳ ngồi xổm xuống, như một chú chó ngửi thử mùi rượu trên người anh, mùi nhè nhẹ, không nồng lắm.
Trang Thiếu Châu nhắm mắt giả vờ ngủ, cảm thấy khó chịu, gân xanh trên cánh tay nổi rõ. Trần Vi Kỳ vẫn cẩn thận ngửi vùng cổ họng, lồng ng.ực anh, như đang tìm bằng chứng phạm tội.
Anh phạm tội gì? Lăng nhăng với người phụ nữ khác? Cô đang ngửi xem có mùi nước hoa nào lạ không? Nửa đêm đến đây là vì sợ anh không ở văn phòng mà đi với người khác nên tới kiểm tra chứ gì.
Cô gái này đúng là vừa ăn cắp vừa la làng.
Trang Thiếu Châu bất ngờ nắm lấy cổ tay Trần Vi Kỳ, kéo cô vào lòng.
"Này———" Trần Vi Kỳ không đứng vững, ngã vào vòng tay nóng bỏng, hai cánh tay rắn chắc ôm chặt lấy cô, không để cô động đậy.
"Anh đang giở trò say rượu......." Trần Vi Kỳ thở dài bất lực, không dám giãy dụa, sợ đụng vào dạ dày khiến anh khó chịu.
"Tại sao lại đến đây?"
Giọng Trang Thiếu Châu khàn khàn, anh không uống nhiều, chỉ đơn giản là không muốn về nhà.
Không muốn gặp Trần Vi Kỳ.
"Anh say, nên em đến chăm sóc anh. Chẳng lẽ em đến bắt quả tang anh lăng nhăng, lén lút đi thuê phòng với người khác?" Trần Vi Kỳ đùa.
Hai người ôm nhau trong bóng tối đầy ánh đèn neon với một sự căng thẳng kỳ lạ.
Nơi này rất cao, tòa nhà chọc trời mang lại cảm giác không an toàn.
Trang Thiếu Châu cười nhạt, thở ra hơi rượu nhẹ: "Là anh lăng nhăng, hay là em lăng nhăng?"
"Em lăng nhăng á?" Trần Vi Kỳ chớp mắt, trong vòng tay nóng bỏng của anh, cô cảm thấy buồn cười: "Anh có thể đừng điên nữa được không, thật sự uống say rồi à?"
Trong bóng tối, Trang Thiếu Châu dò xét Trần Vi Kỳ, xét nét từng biểu cảm nhỏ nhặt, từng lời cô nói, xem có nói dối không.
"Em thích anh."
"Tất nhiên, em đã nói với anh rồi mà." Trần Vi Kỳ đánh nhẹ vào vai anh.
Trang Thiếu Châu cười nhạt, tay nhẹ nhàng bóp cằm cô: "Vậy em thích anh, hay còn thích người khác nữa?"
Trần Vi Kỳ không hiểu tại sao anh lại hỏi câu kỳ quặc như vậy, trừng mắt nhìn anh: "Tất nhiên là chỉ thích anh, em có bị điên đâu, thích nhiều người cùng lúc thì không mệt à?"
"Chỉ thích anh, em chắc chắn chứ." Tay Trang Thiếu Châu bóp cằm cô mạnh dần, khiến cô đau, phải giãy ra.
"Em chắc chắn. Chắc chắn. Chắc chắn. Chỉ thích mỗi anh, chỉ thích Trang Thiếu Châu, hài lòng chưa." Trần Vi Kỳ cảm thấy anh thật sự say rồi, cô đưa tay bịt miệng anh, không cho anh nói gì thêm.