Khi Trang Thiếu Châu bước ra từ phòng tắm, Trần Vi Kỳ vẫn duy trì tư thế nằm sấp trên thảm, như thể tâm hồn cô đã bị thông tin chấn động về việc Dịch Tư Linh sắp kết hôn cuốn đi mất.
Vừa thẩm vấn Dịch Tư Linh, cô vừa tìm kiếm cái tên "Tạ Tầm Chi" trên Google để xem người đàn ông nào lại có thể khiến cô bạn lắm chiêu này gật đầu đồng ý rời Hồng Kông mà đến tận Bắc Kinh xa xôi.
Trang Thiếu Châu đứng tựa vào cửa một lúc, đôi mắt nheo lại. Trần Vi Kỳ đang mặc một chiếc váy ngủ ren đen gợi cảm, ngắn đến mức chỉ vừa đủ che phần đùi. Với tư thế nằm sấp của cô, gấu váy nhô lên, để lộ chiếc q.uần l.ót còn quyến rũ hơn, phần lớn vòng mông trắng mịn lộ ra như một quả trứng vừa bóc vỏ.
"Tanya."
Không ai đáp lời anh, anh đành tự mình bước tới để tìm chút cảm giác tồn tại. Trang Thiếu Châu đi tới bên cạnh Trần Vi Kỳ, ngồi xổm xuống và vỗ một cái lên "quả trứng" đó. Cả bên còn lại cũng không được tha, theo sau là một cú rung nhẹ.
Cái vỗ ấy rất nóng, kỹ thuật tốt, không hề đau, thậm chí mang lại cảm giác tê tái khó diễn tả. Trong thoáng chốc, cô gần như muốn hỏi tại sao anh không vỗ thêm, phải "chia đều" mới đúng chứ.
Nhưng cô không thể nói ra những lời đáng xấu hổ như vậy được. Cô cắn môi, liếc anh một cái đầy ngang ngạnh. Anh vừa tập thể thao, mới tắm xong, cả người tỏa ra mùi hormone cuốn hút, như một hạt giống đầy sức sống đang chực chờ bám rễ trên người cô.
Trang Thiếu Châu biết rõ Trần Vi Kỳ có chút sở thích kỳ lạ, nhưng anh không vạch trần, chỉ đặt tay lên eo cô và bình thản nói: "Sao lại nằm sấp trên đất thế này, không sợ hằn vết à?"
"Không có gì. Thảm mềm mà." Trần Vi Kỳ nhất quyết không nói rằng mình bị ngã khỏi giường.
Khi anh định bế cô lên giường, ánh mắt anh vô tình lướt qua màn hình điện thoại cô. Trên đó là một bài phỏng vấn nhân vật trên tạp chí Fortune, tiêu đề: "Người lãnh đạo trẻ nhất của Đế quốc Lam Diệu, hiện thân hoàn hảo của vẻ đẹp phương Đông theo văn hóa Nho giáo – Tạ Tầm Chi: Tự kỷ luật nghiêm khắc là nguyên tắc sống của tôi."
Trang Thiếu Châu khó mà tin được chuyện cô đang làm. Hơi thở trầm ấm của anh phả vào đầu mũi cô: "Vợ anh... mặc váy ngủ hở mông, nằm sấp trên thảm, chăm chú đọc bài phỏng vấn tài chính về một gã đàn ông khác?"
Trần Vi Kỳ: "?"
Hở mông cái gì chứ? Mặt cô đỏ bừng, lập tức ngồi thẳng dậy, kéo váy xuống. Nhưng kéo thế nào cũng không che được hết phần đùi. "Đàn ông nào? Đó là chồng tương lai của Dịch Tư Linh, được chưa? Em đang kiểm tra giúp cô ấy."
"Chồng Dịch Tư Linh thì để cô ấy tự kiểm tra. Em kiểm tra làm gì? ... Khoan đã, cô ấy kết hôn rồi à?" Trang Thiếu Châu ngẩn ra một lúc, không ngờ chuyện hôn sự của nhà họ Dịch lại được quyết định nhanh gọn như vậy.
Tuần trước, Trịnh Khải Quân còn đến tìm anh để hỏi xem có cách nào khiến phụ nữ thay đổi ý định hay không. Khi đó, Trang Thiếu Châu chỉ nói một câu: "Tự làm tự chịu."
Trịnh Khải Quân tức giận đến mức suýt lao vào đánh anh.
"Đúng vậy, cô ấy nói tuần sau bên nhà trai sẽ đến hỏi cưới. Em choáng luôn! Con nhỏ đó giấu kín đến mức này! Cô ấy thật sự định gả tới Bắc Kinh. Anh biết Bắc Kinh xa cỡ nào không? Mùa đông tuyết rơi trắng xóa đấy!"
Trang Thiếu Châu lặng lẽ thu hết biểu cảm phong phú của cô vào mắt. Từ phẫn nộ, kinh ngạc, đau buồn đến cuối cùng là thẫn thờ, tất cả đều được thể hiện sống động. Trong lòng anh bỗng trào lên những cảm xúc phức tạp.
"Cô ấy kết hôn, em quan tâm làm gì mà dữ vậy?"
"Em đã nói rồi, cô ấy là mèo con của em! Mèo con của em sao có thể gả đến Bắc Kinh được chứ ———" Trần Vi Kỳ có hơi rối loạn, đến giờ cô vẫn không thể tin đây là sự thật.
Dịch Tư Linh và cô lớn lên cùng nhau. Họ học chung mẫu giáo, tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, thậm chí đến đại học cũng học ở cùng một quốc gia. Sau khi tốt nghiệp, cả hai cùng trở về Hồng Kông. Từ nhỏ đến lớn, họ cãi nhau, so kè mọi thứ, thậm chí không vừa ý là đánh nhau. Hồi nhỏ, người lớn hai nhà đều sợ để họ ở chung một chỗ quá nửa tiếng, chắc chắn sẽ có chuyện.
Một người ồn ào, kiêu kỳ như thế, từ nhỏ đến lớn luôn bên cạnh cô, giờ lại sắp gả về phương Bắc xa xôi.
Trong lòng Trần Vi Kỳ trào dâng một cảm giác khó chịu không tên.
"Bắc Kinh đâu phải vùng quê hẻo lánh, lớn hơn Hồng Kông không biết bao nhiêu lần. Cái gì Hồng Kông có thì Bắc Kinh cũng có, thậm chí có những thứ Hồng Kông không có. Đến đó chẳng khác nào trời cao biển rộng, tha hồ vùng vẫy." Trang Thiếu Châu nói lời an ủi, nhưng trong lòng lại thầm nhẹ nhõm.
Dịch Tư Linh, một mối đe dọa lớn như vậy, nếu kết hôn mà vẫn ở lại Hồng Kông, chắc chắn sẽ bám riết lấy Trần Vi Kỳ cả đời. Nhỡ sau này cãi nhau với chồng, không về nhà mẹ đẻ mà chạy đến nhà Trần Vi Kỳ ở thì đúng là phiền phức.
Mà Trần Vi Kỳ lại có thói quen ôm hết mọi việc vào người. Bề ngoài có vẻ lạnh lùng, vô tâm, nhưng thực ra cô rất mềm lòng. Cô muốn chăm lo cho Trần San Nghi cả đời, chăm sóc Bảo Bảo cả đời, gánh vác nhà họ Trần cả đời, bây giờ còn muốn quản cả đời của Dịch Tư Linh.
Nếu thật sự vậy, đời anh coi như xong, chẳng bao giờ được yên ổn.
"Anh không hiểu đâu." Trần Vi Kỳ thở dài, ngẩn ngơ một lúc, rồi bỗng quay sang hỏi Trang Thiếu Châu: "Anh có biết Tạ Tầm Chi không?"
"Không biết." Trang Thiếu Châu lắc đầu: "Nhưng từng gặp một lần. Hai năm trước, khi anh đến Bắc Kinh dự một buổi tọa đàm, anh ta cũng có mặt. Chắc không nhầm đâu nhỉ, anh nhớ có cái tên trên bảng tên."
Khả năng nhớ lâu của anh phát huy đúng lúc. Thật ra, anh không phải nhạy cảm với tên người, mà là với "đồng loại". Giữa cả hội trường toàn những ông già khoác áo đen, mang phong thái quan chức, ngoài anh ra chỉ có một chàng trai trẻ như vậy, rất khó mà không chú ý.
"Anh ta cao không? Đẹp trai không?" Trần Vi Kỳ đầy hứng thú.
Dịch Tư Linh dám mạnh miệng nói chồng mình đẹp trai hơn cả Trang Thiếu Châu? Không thể nào! Trần Vi Kỳ chắc chắn rằng không ai có thể vừa cao vừa đẹp trai hơn Trang Thiếu Châu.
Không thể nào!
Tính hiếu thắng của cô lập tức bị kíc.h th.ích đến đỉnh điểm.
Trang Thiếu Châu cau mày. Câu hỏi này quá đáng quá rồi, đúng không? Chồng của Dịch Tư Linh cao hay đẹp trai thì liên quan gì đến cô? Cô còn muốn ngắm chồng người ta sao?
Hơi thở của anh chợt nặng nề hơn. Trước đó, anh đi phòng gym tập luyện là quyết định nhất thời, vì sau bữa tối anh cảm thấy trong người có hơi bức bối một cách vô cớ. Anh sợ buổi tối mình sẽ "hành" cô quá đà, làm cô giận, nên đã đi xả bớt sức lực. Nhưng bây giờ, sức lực vừa tiêu hao ấy lại như quay trở lại với tốc độ đáng sợ.
"Nói đi mà." Trần Vi Kỳ đẩy nhẹ cánh tay anh.
"............"
Không nói lời nào, Trang Thiếu Châu bất ngờ cúi xuống hôn cô, cắn lấy đôi môi mềm mại được tô son bóng của cô. Thứ son dính vào môi thật sự khó chịu, nhưng anh đã quen rồi. Số son mà anh "ăn" từ môi cô có lẽ đã đủ để nặn thành một thỏi son mới.
Trần Vi Kỳ cũng đã quen với kiểu hôn bất ngờ này của anh. Cô khẽ rên lên một tiếng, bị anh hôn đến mức cả cơ thể bắt đầu nóng bừng, hai chân vô thức cọ xát trên tấm thảm, để lại những đường nét lộn xộn.
"Chồng em đẹp trai, cao ráo là đủ rồi, đừng mơ tưởng đến người khác." Trang Thiếu Châu bóp nhẹ cằm cô, lắc lắc: "Nghe rõ chưa, người đẹp?"
"Em chỉ muốn so xem chồng ai đẹp trai hơn thôi mà..." Ánh mắt Trần Vi Kỳ mê mẩn, chỉ một nụ hôn thôi đã khiến cô ngập tràn cảm giác đến mức không thể kiểm soát, hai chân gần như bắt đầu siết lại.
Trang Thiếu Châu bật cười: "Cả chuyện này mà cũng muốn so? Nếu anh thua, em chẳng phải sẽ không thích anh nữa sao?"
Trần Vi Kỳ không chịu: "Không bao giờ thua đâu ———" Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở để không trông giống một người phụ nữ đang khao khát.
"Không được, em phải tổ chức tiệc độc thân cho Dịch Tư Linh, nhân tiện thử xem chồng cô ấy thế nào."
Nghe đến "tiệc tùng", Trang Thiếu Châu lập tức căng thẳng: "Tiệc kiểu gì? Tiệc thác loạn? Trần Vi Kỳ, em đừng có mà nghĩ tới chuyện đó!"
"Đầu óc anh đừng bẩn như thế! Em tham gia mấy cái tiệc đó bao giờ!" Trần Vi Kỳ vừa tức giận vừa buồn cười, cô trực tiếp ngồi vào lòng anh, chui vào chiếc áo choàng tắm của anh, rồi cắn vào cơ ngực anh.
Vừa cắn, cô vừa nói lí nhí: "Cùng lắm là tìm vài chàng trai nhảy múa thôi. Anh không yên tâm thì đi cùng em là được mà."
Trang Thiếu Châu cảm thấy Trần Vi Kỳ đã hư hỏng rồi, hoàn toàn bị nhóm bạn plastic của cô ảnh hưởng. Nhưng cô cứ cắn lên ngực anh như một chú cún con, môi mềm mại dính dấp trượt qua da thịt anh, khiến anh không thể nghĩ thêm gì khác. Tất cả cảm giác như tập trung hết vào đó.
Anh giơ tay lên, giữ chặt sau đầu cô, ép môi cô chạm sát vào nơi trái tim anh đang đập mạnh.
Trần Vi Kỳ nghe thấy nhịp tim anh dồn dập, mạnh mẽ hơn ngày thường, như đang tăng tốc một cách kỳ lạ.
Nụ hôn dần không thể dừng lại.
Chiếc váy ngủ mỏng manh bị kéo xuống và bay thẳng đến ghế sofa gần đó. Hơi thở của Trần Vi Kỳ không còn kiểm soát được, cô năm dài trên thảm, tay bám chặt vào cánh tay của Trang Thiếu Châu: "Anh có thấy kỳ lạ không........."
"Cơ thể........ nóng quá........."
Trang Thiếu Châu vừa hôn cô vừa cảm thấy mình cũng mất kiểm soát.
Cơ thể anh như một ngọn lửa, căng cứng đến mức đau nhức, mặc dù vừa chạy bộ một tiếng nhưng năng lượng trong anh vẫn tràn đầy.
"Đúng là kỳ lạ."
Trang Thiếu Châu bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra tối nay. Ký ức dừng lại ở bữa tối, khi chú Huy cười nói rằng đầu bếp đã đặc biệt chuẩn bị món sườn hầm rượu vang đỏ và canh chim bồ câu hầm sâm để bồi bổ cho họ.
Không lẽ........
Một dự cảm chẳng lành hiện lên trong đầu anh. Tình trạng của anh hiện giờ y hệt như cái đêm ở Đức, nóng bừng và khó kiểm soát.
"Vào đi."
Cơ thể anh bất ngờ bị nắm lấy, ngón tay mềm mại quấn quanh, mang đến cảm giác như đang được ngâm trong suối nước nóng. Cả người Trang Thiếu Châu run lên, anh cúi đầu nhìn xuống, bắt gặp đôi mắt trong veo đầy quyến rũ của Trần Vi Kỳ. Ai mà tin được, cô gái này lại chủ động làm chuyện như vậy.
Những ngón tay cô thon dài, móng tay được sơn bạc lấp lánh. Đôi tay đẹp đẽ ấy và thứ gồ ghề kia quấn lấy nhau, tạo nên một khung cảnh khiến người ta không thốt nên lời.
"Trần Vi Kỳ." Trang Thiếu Châu khàn giọng, gọi tên cô trong hơi thở nặng nề.
Trần Vi Kỳ dùng ngón tay cái chạm nhẹ lên đ.ỉnh, cảm giác trơn nhẵn thật thú vị. Cô mím môi, im lặng chơi đùa như thể đang thử nghiệm một món đồ mới mẻ.
Yết hầu của Trang Thiếu Châu trượt lên xuống, anh bị cô giữ chặt đến mức không thể nhúc nhích, chỉ có thể chống đỡ phần thân trên và với tay mở ngăn kéo ở tủ đầu giường.
Lô hàng đầu tiên mà anh đặt làm đã gần dùng hết, lô thứ hai sẽ sớm được vận chuyển bằng đường hàng không đến. Tay anh mò mẫm lung tung bên trong, không biết đã chạm phải thứ gì, hình dáng thật kỳ lạ. Anh lấy ra xem thì phát hiện đó là một chiếc túi nhung màu xanh lam.
"Bảo bối, cái này là gì vậy?" Trang Thiếu Châu khàn giọng hỏi.
Trần Vi Kỳ đang chơi rất vui, ngón tay không ngừng mân mê, chợt nhìn thấy thứ trong tay Trang Thiếu Châu thì người khựng lại. Cô chưa kịp ngăn cản thì đối phương đã kéo dây buộc của túi, lấy món đồ bên trong ra.
Một chiếc bờm tai chó bằng lông mềm, mô phỏng tai của giống chó sục Ý nhỏ, bên ngoài màu xám, bên trong màu hồng, đỉnh tai hơi rủ xuống.
Trang Thiếu Châu: "......."
Trần Vi Kỳ: "........"
Trang Thiếu Châu thậm chí quên cả cơn đau đang âm ỉ bên dưới, kinh ngạc nghịch đi nghịch lại chiếc bờm tai trong tay, nắn nắn đôi tai mềm mại ấy. Khuôn mặt Trần Vi Kỳ đỏ bừng, chưa kịp nghĩ ra cách giải thích rằng đây là món quà cô định tặng anh thì giây tiếp theo, chiếc bờm tai đã được đội lên đầu cô.
"?"
"Này —— cái này không phải để em đội mà!"
Trang Thiếu Châu đoán trước được bước tiếp theo của cô, liền giữ chặt cổ tay không để cô tháo xuống. Anh ngắm nghía dáng vẻ cô với đôi tai chó, trông giống một chú cún con quá đỗi, đáng yêu đến mức khiến người ta chỉ muốn cắn một cái.
Cảnh tượng trước mắt làm trái tim Trang Thiếu Châu rung động, như thể giấc mơ đã hóa thành hiện thực. Anh đột nhiên cúi xuống hôn Trần Vi Kỳ một cách mãnh liệt, vừa hôn vừa nói: "Làm sao em biết được chuyện anh thấy em giống cún con, bảo bối, em thật sự giống một chú cún con."
"........?"
Trang Thiếu Châu sao dám nghĩ cô giống một chú cún con? Cún con là kiểu bám người, thích nũng nịu. Cô phải là một mãnh thú uy phong lẫm liệt, hoặc một con thiên nga cao quý, quyến rũ chứ!
Nhưng rất nhanh, Trần Vi Kỳ không còn nghĩ được gì nữa. Nụ hôn của anh khiến cô ngây ngất, tối nay Trang Thiếu Châu như mất kiểm soát.
"Cún con của anh........"
"Của anh."
Giọng nói trầm ấm, quyến rũ của người đàn ông vang lên bên tai cô, cũng như xâm nhập vào nơi sâu thẳm chật hẹp.
Trần Vi Kỳ xấu hổ đến không nói nên lời, ngồi trong lòng anh. Món đồ mà cô vừa nghịch trong tay giờ đây lại được trả về chỗ cô, đã bị cô chơi đến nóng rực và mềm nhũn.
Nhưng Trang Thiếu Châu chưa dừng lại ở đó. Anh bế cô đứng dậy, đôi tay vững chãi nâng đỡ cô, vừa tiến sâu vừa đi về phía phòng thay đồ. Tiếng hét của Trần Vi Kỳ bị nuốt chửng bởi những cú va chạm cuồng nhiệt, chiếc bờm tai trên đầu cô cũng khẽ rung rinh theo từng nhịp.
Chiếc bờm tai này là thiết kế đặc biệt từ bộ phận thiết kế của Nhuy Bạc, sản xuất tỉ mỉ. Từ cảm giác khi chạm vào đến màu sắc đều vô cùng chân thực. Đeo lên đầu như thể mọc ra một đôi tai thật.
Trang Thiếu Châu bế Trần Vi Kỳ đến trước chiếc gương lớn trong phòng thay đồ, chiếc gương mà cô yêu thích nhất – vừa rõ nét, vừa lớn, sáng bóng như mặt nước. Mỗi ngày cô đều đứng trước gương ít nhất nửa giờ.
Trang Thiếu Châu xoay cô lại, bế cô như bế một đứa trẻ, để cô ngồi trên tay mình, đồng thời đối diện với gương. Từ góc độ này, cô có thể nhìn thấy rõ ràng hình ảnh của hai người, hình ảnh họ hòa quyện vào nhau.
Cũng như thấy rõ dáng vẻ của cô với đôi tai cún trên đầu.
Khuôn mặt Trần Vi Kỳ đỏ bừng, chỉ liếc nhìn một cái rồi lập tức không dám nhìn nữa, nhắm chặt mắt lại, mắng Trang Thiếu Châu là đồ bi.ến th.ái. Bị mắng mà anh lại càng phấn khích, nhịp điệu càng cuồng nhiệt, ánh mắt không rời khỏi cảnh tượng trong gương.
Bọn họ thật sự rất xứng đôi.
"Em là của anh."
Trang Thiếu Châu nghiêng đầu, hôn lên cổ cô.
...............
Hương Cảng nhanh chóng bước vào mùa bão hàng năm. Đài Thiên Văn một lần nữa treo cảnh báo bão cấp ba, một trận mưa lớn kèm gió mạnh ập đến bất ngờ vào lúc 4 giờ sáng.
Ngày hôm sau, Đài Thiên Văn nâng cảnh báo lên bão cấp tám, đồng thời phát đi thông báo mưa đen. Cả thành phố tạm dừng học tập và làm việc, các trung tâm thương mại, công viên hải dương, khu vui chơi giải trí đều lần lượt thông báo ngừng hoạt động.
Rõ ràng tuần trước, khi tham dự tiệc độc thân của Dịch Tư Linh, thời tiết vẫn còn sáng sủa rực rỡ. Giờ đây, cơn xoáy thuận nhiệt đới đi qua mạnh mẽ hơn cả năm ngoái.
Trời đất một màu u ám. Biệt thự trên đỉnh núi như một mảnh đất yên bình giữa cơn bão. Từ cửa sổ kính lớn trên tầng cao nhất, có thể nhìn thấy rõ ràng thảm thực vật dưới chân núi bị gió bão tàn phá tan tác. Xa xa, bầu trời trên cảng Victoria bị mây đen che kín, sấm sét ầm ầm, trông như một hòn đảo đang chìm trong pháo lửa.
Mọi người đều không thể ra ngoài. Trần Vi Kỳ và Trang Thiếu Châu ở lì trong nhà suốt hai ngày liền. May mắn là biệt thự nằm ở vị trí cao, ngay cả tầng hầm để xe cũng không bị ngập nước.
Trần Vi Kỳ lướt Instagram của Dịch Tư Linh, thấy cô ấy đang tận hưởng những món ngon, cảnh đẹp ở kinh thành mùa thu sáng sủa, sống trong những tòa nhà như cung điện hoàng gia, trông chẳng khác gì một nàng công chúa được cưng chiều.
Cô để lại bình luận: "Thủ đô không có bão, đúng là vùng đất phong thủy bảo địa."
Đối phương trả lời ngay: "Qua đây chơi với tôi đi!!!"
Trần Vi Kỳ mỉm cười, không nhắn lại. Cô đâu phải là bóng đèn đâu.
Cô mở nhóm chat gia đình, hỏi mọi người tình hình thế nào.
Trần Bắc Đàn: "Đi công tác ở Pháp, cuối tuần về."
San Nghi: "Dạo này không phải đi học, thích thật đấy! Em đang ở nhà họ Dịch với Della, ngày nào cũng được chơi với mèo của chị Mia!"
Trần Nam Anh: "Bé à, chỗ anh cũng có mèo, sao chẳng thấy em qua."
San Nghi: "Kiwi khó chịu quá, lần nào cũng cào em."
Kiwi là một chú mèo Ragdoll nổi tiếng với tính khí cực kỳ khó chịu.
Hiếm khi nào Tăng Văn Lan – người rất ít nói chuyện trong nhóm – cũng gửi một tấm ảnh. Đó là căn biệt thự nhỏ ở Spring Crescent giữa cơn mưa bão, với khu vườn kiểu Trung đầy phong vị. Mưa như trút nước, tạo thêm chút thi vị.
"Các bảo bối, đợi khi bão tan, mẹ mời mọi người qua ăn bữa trưa. Mẹ có chuyện muốn nói với các con."
............
Ba ngày sau, cơn bão lắng xuống. Cả thành phố dần khôi phục lại nhịp sống, các trường học và cơ quan nối lại hoạt động. Những trung tâm thương mại đóng cửa suốt mấy ngày cũng mở cửa đón khách, Hương Cảng dần thoát khỏi "cuộc chiến" và trở lại tràn đầy sức sống.
Hai cửa hàng của Nhuy Bạc đều bị bão làm hỏng bảng hiệu. Ngay ngày đi làm đầu tiên sau bão, quản lý đã khẩn trương liên hệ công nhân sửa chữa.
Mọi thứ được tiến hành theo trật tự.
Trưa hôm đó, căn biệt thự nhỏ ở Spring Crescent – vốn luôn yên tĩnh – bỗng trở nên náo nhiệt. Trong sân đỗ bốn, năm chiếc xe.
Tăng Văn Lan bận rộn trong bếp, mang những chiếc bánh mì châu Âu và bánh Madeleine do chính tay mình làm ra, tỏa hương kem sữa ngào ngạt.
Người giúp việc bài trí bàn ăn đẹp mắt và ấm cúng, nào là hoa cẩm tú cầu, ly thủy tinh pha lê, chân nến, bát đĩa tinh xảo được sắp xếp cùng những món ăn chính phong phú.
San Nghi đã quá quen thuộc với nơi này. Vừa vào cửa, cô bé đã đá văng đôi giày da, chạy ngay vào phòng khách, lấy một chiếc bánh Madeleine nhét vào miệng. "Đói chết đi được."
Lần đầu tiên Trang Thiếu Châu đến "địa bàn" của mẹ vợ, hóa thân thành một quý ông lịch lãm, nho nhã đến mức Trần Vi Kỳ chỉ biết lén liếc mắt khinh bỉ.
"Đúng là giả tạo hết sức."
Đến giờ ăn trưa, Tăng Văn Lan khui một chai champagne, tự tay rót đầy ly cho các con của mình. Trần Vi Kỳ liếc mắt nhìn anh cả Trần Bắc Đàn, rồi lại nhìn anh hai Trần Nam Anh. Ba người không ai biết chuyện gì đang xảy ra, đành im lặng chờ đợi.
Tăng Văn Lan vốn là người ít nói, nụ cười thường ngày tuy đoan trang nhưng lại mang chút xa cách. Nhưng hôm nay, nụ cười của bà lại thật đến mức Trần Vi Kỳ cảm giác như có thể chạm vào được, giống như hình ảnh người mẹ của 11 năm trước, như một chú chim vừa thoát khỏi lồng giam.
Bà nâng ly champagne trong suốt: "Các bảo bối, mẹ có chuyện muốn thông báo. Mẹ và ba các con đã ly hôn. Đây là quyết định chung của cả hai, hiện tại luật sư đang tiến hành thủ tục. Cảm ơn các con."
Không hiểu sao, sống mũi của Trần Bắc Đàn cay cay, anh ta vội uống cạn ly champagne, không để sót một giọt.
Tăng Văn Lan ôm lấy người con trai cả của mình. Anh ta là đứa con đầu lòng, là nơi bà từng gửi gắm biết bao tâm huyết và tình yêu. Sau đó, bà bước đến bên con trai thứ, ôm lấy anh ấy – đứa trẻ từ nhỏ đã tự do phóng khoáng, lớn lên lại chịu nhiều khổ cực. Cuối cùng, bà đến bên Trần Vi Kỳ, ôm cô con gái đầu tiên của mình thật chặt.
"Điều mẹ hối hận nhất trong đời là ngày đó không ở bên con."
Nước mắt Trần Vi Kỳ tuôn rơi, cô ôm mẹ thật chặt, như muốn truyền hết sự an ủi trong lòng.
Cuối cùng, bà đến bên cô út San Nghi, hôn lên đôi má mềm mại của cô bé.
"Các con của mẹ đều rất dũng cảm. Muốn gì thì hãy tự mình giành lấy."
Bấy lâu nay, Tăng Văn Lan không ly hôn chính là vì muốn giữ một vị trí trong nhà họ Trần, để bảo vệ các con mình có được chỗ dựa vững chắc trong gia tộc khổng lồ này.
Nhưng giờ đây, bà không cần nữa. Các con của bà dũng cảm và mạnh mẽ hơn những gì bà từng nghĩ.
Trang Thiếu Châu vỗ nhẹ lưng Trần Vi Kỳ, cố gắng hòa dịu không khí: "Hôm nay là một ngày đẹp như vậy, hay là chúng ta cùng nâng ly thêm lần nữa nhé."
Tăng Văn Lan nhìn chàng rể với ánh mắt đầy hài lòng: "San Nghi cũng khóc rồi. Có gì mà phải khóc chứ? Bây giờ mẹ sống rất vui vẻ. Bà Lê còn mời mẹ qua nhà bà ấy ở một tuần. Tuần sau mẹ sẽ qua đó. Các con muốn tìm mẹ thì đừng để mất công qua mà không gặp."
Trần Vi Kỳ lập tức nói: "Con cũng muốn đi! Mẹ Lê từng mời con qua, nhưng con bận quá nên chưa nhận lời được."
San Nghi cũng chen vào: "Vậy con cũng muốn đi!"
Nghe vậy, Trang Thiếu Châu lập tức căng thẳng, vội nắm chặt tay Trần Vi Kỳ: "Hai bà mẹ ngồi lại nói chuyện với nhau, em đi làm gì? Không phải là vô duyên làm bóng đèn à? Thôi nào, vợ ơi, để lần sau đi, lần này thôi bỏ qua đi."
Nếu Trần Vi Kỳ đến nhà bà Lê ở một tuần, thì anh biết hậu quả sẽ ra sao. Anh thừa hiểu lý do bà Lê mời mẹ vợ qua là để chúc mừng ly hôn, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn quà lớn.
Bà Lê luôn tổ chức tiệc mừng cho bất kỳ người bạn nào vừa ly hôn.
Và dĩ nhiên, đó không phải loại tiệc "chính chuyên" gì.
Trang Thiếu Châu biết rõ mọi chiêu trò của bà Lê.
Trần Vi Kỳ không hiểu tại sao mỗi lần nhắc đến chuyện đến nhà bà Lê, Trang Thiếu Châu đều như thể chuẩn bị đối mặt với đại họa.
"Vậy để lần sau em đi."
Bề ngoài, Trang Thiếu Châu đồng ý rất vui vẻ: "Ừ, lần sau anh sẽ đi cùng em."
Nhưng ngay khi quay đi, anh nhắn tin cho ba mình: "Ba xong đời rồi. Bà Lê lại chuẩn bị tổ chức tiệc mừng ly hôn nữa."