Tín Hiệu Bão Số 3 - Tiểu Hàm Tiên

Chương 78

Chỉ trong vòng một tháng, tin tức Tăng Văn Lan và Trần Huyên Trung ly hôn đã lan truyền khắp giới thượng lưu ở Hồng Kông. Trước đó, cậu cả nhà họ Trần vừa thành công tiếp quản tập đoàn CDR, rồi đến chuyện cặp đôi chủ tịch hội đồng quản trị vốn nổi tiếng vì tình cảm mặn nồng lại bất ngờ ly hôn. Những sự kiện liên tiếp này khiến mọi người cảm thấy có điều bất thường.

Một tờ báo lá cải sắp phá sản đã nhanh chóng nhân cơ hội viết một bài dài vạch trần "bí mật" của gia tộc họ Trần, với tiêu đề: "Vở kịch hào môn – Con trai lật đổ cha giành quyền, vợ chồng ân ái chỉ là sự giả tạo."

Bài viết vô cùng cường điệu, thậm chí còn phân tích lý do tại sao Trần Vi Kỳ lại vội vã kết hôn với người thừa kế nhà họ Trang chỉ chưa đầy một năm sau khi chia tay vị Ảnh đế nổi tiếng. Theo bài báo, tất cả là để phục vụ cho trận chiến giành quyền lực cuối cùng. Thậm chí, họ còn đồn rằng việc cô kết hôn với Trang Thiếu Châu là nhờ cậu cả Trần Bắc Đàn thúc đẩy, dùng cuộc hôn nhân của em gái để đổi lấy sự ủng hộ từ gia tộc họ Trang.

Sau khi đọc bài viết, Trần Vi Kỳ giận tím mặt. Cô lập tức ra lệnh cho Bặc Lai mua lại tờ báo đó, khiến biên tập viên viết bài phải hoảng sợ, không dám đi làm cả tuần, lúc nào cũng nơm nớp lo sợ bị sa thải.

Thời gian này, các thành viên gia đình họ Trần đều đang là tâm điểm của dư luận. Bất kể Trần Vi Kỳ đi đến đâu cũng bị paparazzi bám đuôi, khiến cô vô cùng phiền toái.

"Cô Trần, việc anh Trần tiếp quản thành công là lật đổ hay kế thừa quyền lực?"

"Cô Trần, cô có thể nói rõ được không? Ba mẹ cô vốn nổi tiếng là vợ chồng hạnh phúc, tại sao lại ly hôn? Có phải liên quan đến chuyện năm xưa ông Trần Huyên Trung bị đồn có con riêng không?"

"Cô Trần, tuần trước cô Trần Tâm Đường đã từ chức khỏi tất cả các vị trí trong tập đoàn. Đây có phải là quyết định của cô không?"

Dưới sự bảo vệ của vệ sĩ, Trần Vi Kỳ cuối cùng cũng ngồi được vào hàng ghế sau của chiếc Cullinan, kéo rèm cửa sổ để chặn những ánh đèn flash chói mắt.

"Đám paparazzi này đeo bám tôi cả tuần trời! Nếu không phải vì khu vực trên đỉnh núi an ninh nghiêm ngặt, tôi nghi bọn họ sẽ chui cả vào gầm giường của tôi!"

Bặc Lai mỉm cười, đưa cho cô bình giữ nhiệt. Bên trong là nước lê ngọt cam giúp hạ nhiệt và làm dịu cơ thể. "Chú Huy dặn tài xế mang đến. Thời tiết nóng bức, cô nên uống thêm nước."

Trần Vi Kỳ cảm ơn, uống một ngụm rồi vừa uống vừa nghĩ cách xử lý những tin đồn rầm rộ này. Những lời đồn này không hẳn là sai, nhưng dù thật cũng phải biến thành giả, mà giả cũng phải đóng sao cho giống thật. Tập đoàn không thể bị ảnh hưởng bởi dư luận, và Trần Bắc Đàn tuyệt đối không thể bị gán ghép tội "con trai lật đổ cha giành quyền".

Cô quyết định phát huy sở trường khéo léo của mình, tổ chức một buổi dạ tiệc tại Trần Công Quán. Buổi tiệc mang danh nghĩa kỷ niệm một năm ngày cưới của cô và Trang Thiếu Châu. Không chỉ mời các thành viên trong gia đình hai bên, bạn bè trong giới, mà cả phù rể và phù dâu cũng có mặt đầy đủ. Toàn bộ gia đình nhà họ Trần đã cùng nhau diễn một vở kịch "gia đình hòa thuận, vạn sự an khang" trước truyền thông.

Tăng Văn Lan, với phong thái điềm đạm và nhẹ nhàng, thậm chí còn trò chuyện vui vẻ với Trần Huyên Trung, tái hiện hình ảnh ly hôn trong hòa bình một cách xuất sắc. Giờ đây, bà đã thực sự đạt được sự tự do và niềm vui. Không còn bị ràng buộc bởi những xiềng xích nặng nề của quá khứ, đối với bà Trần Huyên Trung chẳng qua chỉ là một người quen xa lạ.

Đây là màn diễn xuất tuyệt vời nhất trong cuộc đời bà – và điều đáng nói là bà không cần phải diễn.

Buổi tiệc kỷ niệm này không chỉ nhằm hóa giải khủng hoảng dư luận của gia tộc họ Trần, mà Trang Thiếu Châu còn nghiêm túc chuẩn bị một món quà đặc biệt. Anh mời một nhà thiết kế pháo hoa nổi tiếng để tạo ra một màn trình diễn pháo hoa ban ngày tuyệt đẹp dành cho Trần Vi Kỳ.

Pháo hoa với sắc hồng hoa hồng, cam ấm, kết hợp với các tông xanh độc đáo nở rộ trên bầu trời xanh thẳm. Dưới ánh nắng rực rỡ, khung cảnh như một cơn mưa kẹo ngọt đầy màu sắc. Các vị khách có mặt đều choáng ngợp trước cảnh tượng kỳ diệu, những tiếng hét phấn khích của các cô gái vang lên không ngừng.

Cả một giờ đồng hồ, toàn bộ Vịnh Thâm Thủy chìm ngập trong làn khói màu sặc sỡ. Khi tất cả sắc màu theo gió tan đi, bầu trời trở lại trong xanh, một dòng chữ hồng hiện lên giữa không trung:

"Tanya & Eric Happy 1st Anniversary"

Trần Vi Kỳ kinh ngạc mở to đôi môi, chỉ vào dòng chữ ấy, gương mặt rạng rỡ bừng sáng dưới ánh nắng trong trẻo, tựa như một màn pháo hoa giữa ban ngày. Cô nói: "Lãng mạn quá!"

Trang Thiếu Châu mỉm cười, nhìn thấy niềm vui trên gương mặt cô, trái tim anh như được làn gió cuốn nhẹ.

"Em có thích không?" Anh hỏi.

Trần Vi Kỳ mỉm cười gật đầu: "Tất nhiên là thích rồi."

Tất cả tâm ý của anh, cô đều cảm nhận được. Cô vốn là một người phụ nữ khó chiều, nhưng Trang Thiếu Châu luôn biết cách khiến cô bất ngờ, vì anh là người luôn đặt nhiều tâm huyết hơn bất cứ ai.

Cô nhớ lại màn pháo hoa xanh trên đảo Tahiti năm ấy, khi cả hai cùng khiêu vũ dưới ánh trăng và trao nhau nụ hôn bên bờ biển lấp lánh ánh sáng. Một năm trôi qua nhanh như một cái chớp mắt.

Trên bãi cỏ được cắt tỉa gọn gàng, những chiếc bàn dài bày đầy thức ăn tinh tế, xung quanh là khung cảnh hoa hồng tạo thành những mái vòm. Một ban nhạc nổi tiếng đang trình diễn, những nhịp trống dồn dập khiến trái tim mọi người xao động.

Giữa không khí sôi nổi, một nhóm bạn thân ăn diện lộng lẫy vây quanh Trần Vi Kỳ, nằng nặc bắt cô phải chia sẻ cảm xúc trong ngày kỷ niệm một năm kết hôn.

"Tanya, một năm rồi, cô thấy yêu chồng mình hơn, hay là còn yêu hơn nữa?"

"Đúng rồi, Tanya, cô giỏi thật đấy, yêu thì không chịu nói ra, suốt ngày chỉ biết khoe trên Instagram, làm bọn tôi ghen tị!"

Ở một góc xa, Trang Thiếu Châu nghe thấy lời trêu chọc có phần quá đà ấy, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn Trần Vi Kỳ càng thêm sâu thẳm.

Trần Vi Kỳ có hơi ngượng ngùng, lườm một cái: "Tôi suốt ngày khoe khoang trên Instagram khi nào chứ!"

"Không phải sao? Cô còn dùng tài khoản phụ để đăng ảnh cơ bắp của chồng nữa kìa!"

"Làm sao cô biết tài khoản phụ của tôi........?" Trần Vi Kỳ ngạc nhiên đến đỏ bừng cả cổ.

Trang Thiếu Châu khẽ nhướng mày, nửa như cười nửa như không nhìn cô. Trần Vi Kỳ hoàn toàn không dám đối diện với ánh mắt ấy. Cô nghĩ đến việc mình lén chụp ảnh cơ bắp của anh và đăng lên tài khoản phụ, giờ lại bị nhóm bạn "bóc mẽ" ngay tại chỗ, cảm giác thật mất mặt.

Tài khoản phụ của cô còn.........

"Tanya còn có tài khoản phụ hả? Đưa đây, tôi xem với!" Một cô bạn khác nhanh chóng rút điện thoại ra, nhờ đồng bọn đọc ID.

"Lili, đồ đáng ghét! Không được nói! Không được!" Trần Vi Kỳ hoảng loạn, quay sang hét lên: "A Ngọc, cướp điện thoại của cô ấy ngay!"

Trong lúc xô đẩy, tài khoản phụ của Trần Vi Kỳ bị lộ hoàn toàn.

Trang Thiếu Châu đứng từ xa, không để lộ cảm xúc, nhưng anh đã âm thầm ghi lại dãy chữ cái bằng tiếng Anh mà họ nhắc đến. Anh lấy điện thoại ra, nhập vào và nhanh chóng tìm thấy tài khoản phụ của cô.

Điều đầu tiên đập vào mắt anh là hàng loạt bức ảnh được chụp rất có phong cách, sử dụng bộ lọc tối như trong tạp chí, hầu hết đều là ảnh của anh. Ngoài ra, còn có một số bức ảnh chụp tĩnh vật, tất cả đều là những món quà mà anh đã tặng cô trong suốt thời gian qua. Không có món nào bị bỏ sót – mọi thứ đều được ghi lại cẩn thận.

Có bức ảnh anh bơi lúc 7 giờ sáng, cơ bắp lưng rộng nổi bật dưới làn nước lấp lánh được cô chụp đầy gợi cảm. Có bức ảnh anh chạy bộ trong phòng gym sau bữa tôi, góc chụp cực tinh tế, chỉ ghi lại phần cánh tay của anh đeo băng cố tay thể thao. Có ảnh anh vung gậy golf khi cả hai chơi cùng nhau, bộ đồ thể thao golf xanh cổ điển là do cô chọn. Có ảnh anh sấy tóc, trong đó cô và ống kính lén ẩn mình ở góc gương. Còn có ảnh anh chỉnh lại bộ vest trước khi đi làm, cúi đầu thắt cà vạt, ngón tay thon dài kết hợp với bộ lọc đen trăng lạnh lùng, hoàn toàn xứng đáng trở thành trang trong của một tạp chí thời trang.

Tài khoản Instagram này có rất ít người theo dõi, chỉ hơn 10 nghìn người, so với tài khoản cá nhân của Trần Vi Kỳ thì kém xa gấp hàng trăm lần. Nhưng cô lại sử dụng tài khoản này rất thường xuyên, cách vài ngày lại đăng một bài, có khi đăng đều đặn mỗi ngày.

Trang Thiếu Châu thoáng ngẩn người, không ngờ rằng trong ống kính của Trần Vi Kỳ, anh lại hiện lên như vậy.

Cô như một chiếc máy quay ẩn giấu, không lúc nào rời khỏi anh, luôn quan sát từng chi tiết về anh.

"Trời ạ, Tanya, cô đúng là không thể rời mắt khỏi chồng mình!"

"Chồng sấy tóc thôi mà cô cũng đứng nhìn chằm chằm! Ha ha ha, tôi mà có người chồng đẹp trai như thế, tôi cũng nhìn suốt ngày!"

Trần Vi Kỳ thấy bí mật của mình bị lộ, cảm giác như muốn độn thổ. Cô như một nàng công chúa đang tháo chạy, bứt khỏi vòng vây của đám bạn, chiếc váy mỏng tung bay trong làn gió.

"Sau này mà tôi phát hiện ra tài khoản phụ của ai trong các cô, thì tôi sẽ công bố thẳng trong nhóm!"

Cô vội vã bỏ chạy. Trang Thiếu Châu còn chưa kịp phản ứng, ngầng đầu lên thì thấy bóng dáng bạc lung linh của cô đã biến mất trên bãi cỏ xanh mướt.

Anh cố kìm nén những cảm xúc đang dâng trào trong lòng, nhẹ nhàng đặt ly champagne xuống, lịch sự trò chuyện thêm vài câu với những vị khách xung quanh, rồi sải bước dài tiến về phía toà nhà.

Cuối cùng, anh tìm thấy cô trong phòng riêng. Cô đang ngồi trước cây đàn piano pha lê màu xanh, chơi một bản Waltz của Chopin. Ngón tay cô lướt trên những phím đàn, cả cây đàn, giai điệu và cô đều lấp lánh dưới ánh đèn.

Trần Vi Kỳ đang cố gắng dùng tiếng đàn để trấn tĩnh lại. Nhưng đáng tiếc là bản nhạc cô chọn lại quá nhanh, càng chơi, lòng cô càng rối loạn. Đến cuối cùng, cô dừng phắt lại, bàn tay đập mạnh xuống các phím đàn, phát ra một âm thanh hỗn loạn vang dội.

"Em không tập trung khi chơi đàn đâu, người đẹp à."

Trần Vi Kỳ giật mình, quay phắt đầu lại. Ánh mắt đầy ẩn ý của Trang Thiếu Châu chiếu thẳng vào cô, khiến những suy nghĩ thầm kín mà cô cố giấu lại một lần nữa bùng lên mãnh liệt.

Cô lập tức nghĩ đến chuyện chạy trốn, nhưng đối thủ của cô là Trang Thiếu Châu - anh không phải người dễ đối phó. Anh gần như đoán chính xác mọi động tác của cô, bước nhanh tới, giữ chặt cổ tay cô và ép cô vào cây đàn piano.

"Trang Thiếu Châu!"

"Em chụp lén anh, bảo bối."

Trần Vi Kỳ lập tức cứng họng. Bí mật lớn này bị anh nắm được khiến cô xấu hổ đến mức không biết phải đối diện với anh thế nào.

"Thích anh đến vậy? Hay chỉ đơn giản là thích cơ thể anh? Em chụp đẹp lắm, từng học chụp ảnh rồi à?" Anh vừa hỏi, vừa cúi xuống hôn lên vùng da dưới cổ áo chữ V của cô.

Hôm nay, anh chải tóc gọn gàng, để lộ khuôn mặt điển trai và quý phái.

Khi anh vùi đầu vào ngực cô, cô nhìn thấy phần tóc ngắn trên gáy anh, cứng cáp và sắc nét. Khi cô đưa tay chạm vào, cảm giác cứng nhọn đó chạm vào da cô, khiến đôi chân mềm mại của cô như muốn run lên.

"Đừng hỏi... Làm ơn..." Trần Vi Kỳ gần như cầu xin anh, muốn giữ lại cho mình chút không gian riêng tư.

Cô không muốn bộc lộ tất cả cảm xúc của mình, mà chỉ muốn giữ lại một chút để tự hồi tưởng.

Trang Thiếu Châu khẽ cười, kéo cổ áo chữ V của cô xuống, lột bỏ lớp ren che phủ, hôn nhẹ lên hình xăm hoa anh đào hồng nhạt vừa lộ ra. Cảm giác tê dại khiến Trần Vi Kỳ không kiềm chế được mà khẽ run rẩy.

"Được, anh không hỏi nữa. Nhưng sau này em phải tiếp tục chụp ảnh anh, nghe chưa? Anh sẽ giả vờ như không biết. Mà kỹ thuật chụp trộm của em giỏi quá, anh thật sự không phát hiện ra."

"Trang Thiếu Châu, anh im miệng ngay! Anh không được phép theo dõi tài khoản phụ của em!"

Hai người đùa nghịch trên cây đàn piano, trong khi ở tầng dưới, tiếng ồn ào xa xăm vọng lên. Các vị khách đang khiêu vũ trong khu vườn. Không ai hay biết rằng, cặp vợ chồng vừa kỷ niệm một năm ngày cưới này đang làm gì trong không gian riêng tư của mình.

Cuối cùng, Trang Thiếu Châu chui ra từ trong chiếc váy của Trần Vi Kỳ, còn cô thì ngồi bệt trên các phím đàn, cần anh đỡ mới có thể ngồi vững. Ánh mắt mơ màng của cô dừng trên gương mặt anh.

"Chúc mừng kỷ niệm một năm, bảo bối. Sau này chúng ta sẽ còn mười năm, một trăm năm nữa."

...............

Ngày hôm sau, các phương tiện truyền thông đồng loạt đưa tin về buổi tiệc kỷ niệm một năm ngày cưới của Trần Vi Kỳ. Một bức ảnh gia đình lớn của nhà họ Trần được đăng tải, trong đó Trần Bắc Đàn và Trần Huyên Trung đứng sát cạnh nhau, bên cạnh là Trần Vi Kỳ tươi cười rạng rỡ, một tay khoác tay Trang Thiếu Châu, một tay nắm lấy mẹ mình, Tăng Văn Lan. Cảnh tượng cha từ con hiếu, vợ chồng hạnh phúc đã xóa tan mọi tin đồn nhảm nhí.

"Giỏi thật đấy, Trần Vi Kỳ."

Trần Tâm Đường nhìn chằm chằm vào bức ảnh gia đình, nụ cười trên môi lạnh băng. Bất chợt, cô ta phát điên đứng bật dậy, lao thẳng vào phòng ngủ của mẹ mình.

"Mẹ ơi, mẹ, mẹ đừng đi, đừng về Canada. Ở lại đây với con được không?"

Trần Tâm Đường vừa khóc vừa ôm chặt lấy eo mẹ mình, không để bà ấy tiếp tục thu dọn hành lý.

Chu Tĩnh Lâm nhìn con gái trong tình trạng này, lòng tràn ngập cảm giác khó chịu. Bà ấy đặt chiếc áo khoác len dày vừa gấp được một nửa xuống. Thời tiết Canada rất lạnh, không giống như bốn mùa oi bức ở Hồng Kông.

"Con ngoan đi, được không? Chúng ta cùng trở về Canada. Chẳng phải ba con đã mua nhà ở Mỹ cho con rồi sao? Nếu không thích Canada, chúng ta có thể qua Mỹ sống."

Trần Tâm Đường vừa khóc vừa nói: "Con đã sống ở Hồng Kông 11 năm, tại sao con phải đi? Mẹ ơi, ba vẫn còn thích mẹ, ông ấy luôn thích mẹ và nợ mẹ rất nhiều. Giờ mụ đàn bà kia đã chủ động ly hôn với ba rồi, bà ta đã tự nhường chỗ rồi! Mẹ thử giành lấy một lần xem, chỉ cần thử thôi, ba nhất định sẽ cưới mẹ!"

"Mẹ chỉ cần ngồi lên vị trí bà Trần, thì cuộc sống của con cũng sẽ tốt hơn. Mẹ ơi, mẹ không thể bỏ mặc con được! Con đã mất hết chức vụ trong tập đoàn, cả A Khải cũng chê con không giúp được gì cho anh ấy. Hai mươi phần trăm cổ phần của Terira thì làm được gì? So với thứ trong tay Trần Vi Kỳ, còn chẳng đáng là một phần nhỏ! Ba đưa con như bố thí cho ăn mày sao!"

"Mẹ ơi..."

Chu Tĩnh Lâm hít sâu một hơi, trên gương mặt hiền hòa thoáng hiện nét mệt mỏi. Đột nhiên, bà ấy giơ tay tát con gái một cái, mạnh mẽ nói: "Im ngay!"

Trần Tâm Đường bị cái tát giáng xuống bất ngờ, không thể tin nổi nhìn người mẹ hiền dịu của mình.

Chu Tĩnh Lâm quỳ một gối xuống, hai tay nắm lấy vai con gái: "A Đường, từ khi con lén quay về Hồng Kông và gây ra sóng gió lớn như vậy, mẹ đã rất thất vọng về con. Bây giờ, chúng ta vẫn còn đường lui. Vi Vi và Bắc Đàn ít ra còn nể tình mẹ đôi chút. Mẹ vẫn có thể bảo vệ con sống an ổn nửa đời còn lại. Đừng suy nghĩ bậy bạ nữa. Nếu con cứ tiếp tục thách thức giới hạn của họ, đến lúc đó, ngay cả mẹ cũng không cứu được con!"

Trần Tâm Đường đẩy mạnh bà xuống đất, đầy căm hận nói: "Mẹ đúng là như vậy, cả đời đều như vậy, yếu đuối! Năm đó ba chia tay với mẹ cũng vì mẹ quá yếu đuối! Tăng Văn Lan vì con bà ta mà giữ được vị trí kia suốt mười mấy năm. Còn mẹ thì sao, đến vì con gái mình cũng không dám tranh đấu! Trong mắt mẹ chỉ có Vi Vi, Vi Vi! Nếu năm đó mẹ không giúp họ thoát khỏi tay bọn bắt cóc, có khi họ đã bị đánh chết rồi! Làm gì còn cơ hội để họ chèn ép con!"

Chu Tĩnh Lâm cảm thấy con gái mình như phát điên. Bà ấy đau khổ nói: "Năm đó, nếu mẹ không vào cùng Vi Vi, con nghĩ con có thể sống yên ổn đến bây giờ sao?"

Năm đó, Chu Tĩnh Lâm quyết định mạo hiểm cả mạng sống để đi cùng Trần Vi Kỳ cứu Trần Bắc Đàn, một phần vì cảm giác tội lỗi trong lòng, phần vì thương xót Trần Vi Kỳ, và phần nữa là muốn tìm một con đường sống cho mình và con gái.

Bà ấy đã giúp nhà họ Trần một ân huệ to lớn như vậy, chỉ cần sau này con gái bà sống lương thiện, nhất định sẽ đạt được điều mong muốn. Nhưng hiện tại, ân tình này chỉ đủ để bảo vệ sự bình yên cuối cùng cho con gái bà ấy.

"Trần Vi Kỳ có thể giết được con sao?"

"Con bé không thể giết con, nhưng con bé có thể khiến con sống không bằng chết. Ngoan nào, bảo bối, chúng ta đừng dính vào những chuyện này nữa, được không?"

Trần Tâm Đường thoáng ngẩn người.

Chu Tĩnh Lâm nhắm mắt lại, nhớ đến tuần trước, khi Trần Vi Kỳ tìm bà ấy nói chuyện riêng. Cô gọi bà ấy là "dì Tĩnh" giống như hồi nhỏ, giọng không mang nhiều cảm xúc, nhưng cũng không lạnh lùng, chỉ nhẹ nhàng, yên lặng.

"Dì Tĩnh, dì về Canada đi, được không? Con không biết ba có thể nảy sinh những suy nghĩ gì, nhưng con phải đảm bảo nhà họ Trần không còn mối lo hậu họa. Dì Tĩnh, nếu dì cưới ba con, cả đời này chúng ta sẽ là kẻ thù của nhau."

"Dì có chắc là muốn trở thành kẻ thù với con không?"

Chu Tĩnh Lâm rùng mình. Cô gái nhỏ người đầy máu năm đó giờ đây đã không còn là chú chim non cần được bảo vệ nữa. Bộ móng sắc bén của cô có thể trực tiếp cắt đứt cổ họng kẻ thù.

"Vi Vi, dì Tĩnh xin lỗi con."

Cuối cùng, Chu Tĩnh Lâm ký vào thỏa thuận đó. Thực ra, dù không có thỏa thuận, bà ấy cũng không thể quay lại với Trần Huyên Trung, vì họ đã không còn đường quay về từ lâu.

Năm đó, khi bà ấy mang thai đứa con, gia đình họ Trần đã tàn nhẫn bắt bà ấy phá bỏ. Trần Tâm Đường chính là món quà mà ông trời bù đắp cho bà ấy. Bà ấy quyết định sinh con ra, nuôi lớn một mình. Không ngờ quyết định đó lại đẩy cả hai gia đình vào cơn bão tố.

"Dì sẽ về Canada, cả đời không quay lại Hồng Kông nữa. Vi Vi, con yên tâm. Nhưng dì không có khả năng đưa nó đi Canada được."

Trần Vi Kỳ mỉm cười: "Không sao, dì Tĩnh. Con sẽ đưa Trần Tâm Đường sang Mỹ. Sau này, lợi nhuận từ 20% cổ phần đó mỗi năm sẽ được chuyển vào tài khoản của dì. Dì hãy an hưởng tuổi già ở Bắc Mỹ."

Còn việc Trần Huyên Trung có đến Mỹ tìm bà ấy hay không, Trần Vi Kỳ không bận tâm, vì đó không phải là việc cô có thể kiểm soát.

Một tuần sau, Tập đoàn Trịnh Thị công bố điều chỉnh nhân sự. Ông Trịnh Hoằng Khải, người phụ trách mảng thủy lợi, được điều chuyển sang làm Giám đốc tài chính tại chi nhánh Canada.

Không rõ đây có phải hình thức đày đi hay không, nhưng lệnh điều chuyển này được ký trực tiếp bởi Giám đốc điều hành mới nhậm chức, ông Trịnh Khải Quân.

"Bạn bè anh đúng là rất nghĩa khí." Trần Vi Kỳ cười, hôn nhẹ Trang Thiếu Châu. Anh làm việc quả thật nhanh gọn và quyết đoán.

"Đừng nói nữa. Sau khi Dịch Tư Linh kết hôn ở Bắc Kinh, cậu ta chơi bời càng hăng hơn, cứ cách tuần lại rủ anh đi uống rượu giải sầu lúc nửa đêm. Anh sắp phát điên vì cậu ta rồi." Trang Thiếu Châu lắc đầu bất lực.

"Tất nhiên mèo nhỏ của em ở đâu cũng làm mưa làm gió rồi." Trần Vi Kỳ lườm anh một cái.

"Nghe nói gần đây cô ấy tiếp quản một công ty nhỏ gì đó, tên là... Phúc... Phúc Bé Bự? Đúng rồi, cái tên này quê mùa thật, vậy mà cô ấy lại tiếp quản một công ty quê mùa như thế." Trần Vi Kỳ chê bai.

Trang Thiếu Châu không muốn nghe thêm bất cứ chuyện gì liên quan đến Dịch Tư Linh nữa, cảm thấy vô cùng phiền. Anh trực tiếp hôn lên môi Trần Vi Kỳ.

"Đừng nhắc người khác."

"Lát nữa em đi nấu cơm, anh giả vờ chụp trộm em nhé?"

"..............."

Bình Luận (0)
Comment