Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 32

Tô Ngộ nghe giọng nói nhẹ nhàng, chậm rãi của Phó Tu Ninh, tốc độ vừa phải, âm cuối mang theo chút ý vị triền miên, khiến tim cô rung động.

Tai cô dần nóng lên, mơ màng chủ động hôn lên lần nữa.

Hơi thở quấn quýt, môi lưỡi dây dưa.

Phó Tu Ninh hôn rất mạnh mẽ, cạy mở hàm răng, xâm nhập đầy bá đạo. Tô Ngộ chỉ cảm thấy không khí ngày càng khan hiếm, đầu lưỡi dần dần tê dại.

Cô khẽ thở d.ốc, cánh tay vòng qua cổ anh siết chặt hơn, chiếc áo sơ mi trắng vốn phẳng phiu bị cô nắm đến nhăn nhúm.

“Đợi… đợi đã…”

Tô Ngộ không nhịn được mà ngả đầu ra sau, muốn né tránh nụ hôn nóng bỏng đầy chiếm hữu này của Phó Tu Ninh.

Nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị anh giữ lấy chiếc cổ trắng nõn, mạnh mẽ đè xu.ống lần nữa.

Động tác bá đạo, không cho phép phản kháng.

Một lúc sau, như thể chưa thỏa mãn với kiểu hôn này, Phó Tu Ninh giữ lấy sau gáy cô, tay còn lại đỡ lấy vòng eo, giọng khàn khàn nhắc nhở: “Kẹp chặt.”

Tô Ngộ theo bản năng quấn hai chân quanh eo anh, cánh tay ôm chặt lấy cổ.

Nhận ra ý định của Phó Tu Ninh, cô vùi mặt vào vai anh, khẽ nói: “Em còn chưa tắm…”

Phó Tu Ninh khẽ cười, một tay đỡ lấy cô trong lòng, sải bước về phía phòng tắm: “Vậy cùng tắm.”

Hơi nước bốc lên mờ ảo, dưới ánh đèn ấm áp, tiếng nước chảy róc rách càng thêm mờ ám.

Quần áo từng món từng món rơi xuống đất.

Tô Ngộ bị anh nửa ôm nửa đẩy vào phòng tắm.

Trong phòng tắm của Phó Tu Ninh có một bồn tắm massage cực lớn, đối diện là một tấm kính trong suốt sát đất.

Rộng lớn đến mức có thể nhìn bao quát hơn nửa khu dân cư.

Lần đầu tiên bước vào đây, Tô Ngộ đã thắc mắc, không biết Phó Tu Ninh thiết kế phòng tắm theo kiểu phản nhân loại này là có mục đích gì.

Chẳng lẽ là một sở thích đặc biệt nào đó?

Cô gần như bị tấm kính lớn kia thu hút toàn bộ sự chú ý, quên cả phản ứng lại Phó Tu Ninh.

Có lẽ nhận ra cô đang mất tập trung, anh khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đào hoa đen láy mang theo sự hứng thú: “Đang nhìn gì thế?”

Tô Ngộ khẽ chớp mắt: “Sao phòng tắm nhà anh lại có một mặt kính lớn như vậy?”

Phó Tu Ninh nhẹ nhàng nhướng mày, nghiêng đầu liếc qua, thản nhiên đáp: “Vừa tắm vừa ngắm cảnh đêm thành phố, chẳng phải rất thú vị sao?”

“…”

Tô Ngộ mím môi, ngước lên nhìn anh, nhẹ nhàng chớp mắt: “Không thấy có cảm giác như bị ai đó nhìn trộm à?”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh bật cười.

Lúc này anh mới hiểu ý cô, liền giải thích: “Đây là kính một chiều.”

“Ồ…”

Tô Ngộ nhẹ gật đầu: “Hóa ra là vậy, thế thì hợp lý rồi, nếu không em còn tưởng…”

Phó Tu Ninh cúi đầu áp sát, đôi mắt đen láy không rời khỏi cô: “Em tưởng gì?”

“…”

Tô Ngộ mím môi: “Tưởng là một sở thích đặc biệt nào đó…”

Phó Tu Ninh: “…”

Anh cạn lời, không nhịn được vươn tay ôm eo cô kéo vào lòng: “Trong mắt em, sở thích của anh đặc biệt đến vậy sao, hửm?”

Hai má Tô Ngộ dần ửng đỏ, vội dời ánh mắt không dám nhìn anh: “Cũng không hẳn…”

Khi cô còn đang cố gắng tìm cách chữa cháy cho câu nói ban nãy—

“A——”

Hai chân đột nhiên rời khỏi mặt đất, Tô Ngộ không kịp phản ứng, thét lên một tiếng.

Phó Tu Ninh vững vàng bế cô lên, sải bước đi về phía cửa sổ sát đất, vừa đi vừa nói: “Nhưng mà, anh đúng là có một sở thích hơi đặc biệt, em có muốn thử không?”

Tim Tô Ngộ thót lên một nhịp.

Cô vội vàng mềm giọng cầu xin: “Không không không… Không muốn, thật sự không muốn.”

Phó Tu Ninh không nói gì, cố ý chậm rãi bước đi.

Nhìn khoảng cách đến cửa kính ngày càng gần, dù biết đây là kính một chiều, nhưng Tô Ngộ vẫn không kìm được nỗi sợ hãi và cảm giác xấu hổ như sắp bị nhìn thấy hết.

Thế nhưng, nhìn dáng vẻ của Phó Tu Ninh, dường như anh không có ý định dễ dàng buông tha cho cô.

Ngừng một lát, cô tung ra chiêu sát thủ.

Hai tay nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, ghé sát vào tai anh, hơi thở gấp gáp, giọng mềm mại gọi một tiếng: “A Ninh…”

Đây là chiêu cô đã dùng từ trước đến nay, lần nào cũng có tác dụng.

Quả nhiên, lời vừa dứt, sống lưng Phó Tu Ninh lập tức cứng lại một chút, bước chân cũng bất giác dừng lại.

Yết hầu người đàn ông nhẹ nhàng chuyển động, bàn tay đặt trên eo cô vô thức siết chặt, cố gắng kiềm chế.

Không sao, ngày dài còn nhiều thời gian.

“Vậy đổi chỗ khác đi.”

Nói xong, Phó Tu Ninh xoay người đặt cô vào bồn tắm đầy nước, chưa kịp để Tô Ngộ phản ứng, anh đã cúi người áp xuống: “Không được từ chối.”

Rất nhanh.

Tiếng va chạm nhẹ nhàng có nhịp điệu vang lên.

Nước trong bồn tràn ra, loang khắp sàn.

Bước ra khỏi phòng tắm, đôi chân Tô Ngộ mềm nhũn đến mức suýt không đứng vững, cuối cùng vẫn bị Phó Tu Ninh không nói lời nào bế thẳng về phòng ngủ.

Vừa về đến giường, Tô Ngộ liền kéo chăn của Phó Tu Ninh phủ lên người mình, cố gắng che chắn.

Thấy vậy, Phó Tu Ninh bật cười: “Che cái gì, chẳng phải anh đã nhìn thấy hết rồi sao?”

Tô Ngộ lười đôi co với anh, tiện tay nhặt chiếc gối ôm trên giường, hung hăng ném về phía anh.

Phó Tu Ninh không thèm né, chỉ đơn giản đưa tay bắt lấy: “Không phải nói là không còn sức sao?”

Tô Ngộ trừng mắt nhìn anh: “Đánh anh vẫn còn chút sức đấy.”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh cúi đầu nhìn chiếc gối ôm trong tay, bật cười: “Xem ra vẫn còn hơi sớm.”

“Sớm cái gì?” Tô Ngộ hỏi.

Phó Tu Ninh vứt gối sang một bên, trực tiếp lật chăn áp xuống cô: “Lẽ ra không nên tha cho em sớm như vậy.”

Tim Tô Ngộ run lên.

Không lẽ lại tới nữa sao?

Trên mặt cô viết đầy vẻ phản kháng, vội vàng giơ tay đẩy mạnh vào ngực anh: “Phó Tu Ninh… Mấy giờ rồi… Nên đi ngủ thôi…”

Phó Tu Ninh chỉ dùng một tay đã dễ dàng bắt lấy hai tay đang vùng vẫy của cô, giơ cao qua đỉnh đầu và giữ chặt: “Ngày mai là cuối tuần, không cần vội ngủ.”

“Không được!”

Đầu óc Tô Ngộ xoay nhanh: “Chúng ta đã tắm xong rồi, nếu làm nữa lại phải tắm lại, phiền lắm.”

Phó Tu Ninh: “Không phiền, anh giúp em.”

Nói xong, bàn tay anh bắt đầu lột bỏ lớp quần áo vừa mới thay của cô.

“…”

Tô Ngộ cạn lời: “Giống như vừa nãy giúp à?”

Nghe vậy, động tác của Phó Tu Ninh khựng lại một chút, cúi đầu nhìn cô nhẹ nhàng cười, giọng nói dịu dàng đầy mê hoặc: “Nếu em muốn, cũng được.”

“…”

Chưa kịp để Tô Ngộ lên tiếng, anh đã mạnh mẽ cúi xuống, chiếm lấy đôi môi cô.

Tô Ngộ luôn cảm thấy Phó Tu Ninh là một người rất kỳ lạ.

Mỗi lần hôn môi, anh đều nôn nóng và bá đạo đến mức không thể phản kháng, nhưng đến khi thực sự tiến đến bước cuối cùng trên giường, anh lại thay đổi hoàn toàn.

Từng động tác đều dịu dàng như làn gió nhẹ, cẩn thận quan tâm đến cảm xúc và trải nghiệm của cô, như thể đang cố gắng hết sức để làm cô hài lòng.

Anh chú ý đến từng phản ứng trên cơ thể cô, từng cái run rẩy, thậm chí từng biểu cảm nhỏ nhặt nhất.

Nhưng Tô Ngộ không thể phủ nhận, Phó Tu Ninh luôn dễ dàng khơi dậy khao khát thầm kín bị cô kìm nén bấy lâu. Cô đã dần dần say mê trải nghiệm đầy mê hoặc này.

Lần cuối cùng kết thúc, chân trời đã tờ mờ hửng sáng.

Toàn thân Tô Ngộ phủ một lớp mồ hôi mỏng, cơn buồn ngủ và mệt mỏi cuốn lấy cô, đến mức ngay cả mí mắt cũng lười nhấc lên.

Thấy vậy, Phó Tu Ninh cúi xuống hôn nhẹ lên mí mắt cô: “Đi tắm không?”

Tô Ngộ nghe thấy, nhưng lúc này đầu óc cô đã hoàn toàn bị cơn buồn ngủ chiếm lĩnh, không còn sức để đáp lại.

Phó Tu Ninh nhìn cô một cái, khóe môi khẽ nhếch lên, nở nụ cười cưng chiều, sau đó đưa tay bế cô lên khỏi giường rồi xoay người đi vào phòng tắm.

Đến khi Phó Tu Ninh giúp Tô Ngộ dọn dẹp xong và quay lại phòng ngủ, đã hơn ba giờ sáng.

Anh cẩn thận đặt cô xuống giường, chu đáo giúp cô thay đồ lót mới, lại khoác lên người cô bộ đồ ngủ rồi đắp chăn lên.

Sau khi hoàn tất mọi việc, anh mới quay lại phòng tắm để xử lý phần mình.

Hai mươi phút sau, Phó Tu Ninh trở lại phòng ngủ.

Nhìn người phụ nữ đang ngủ với tư thế có phần “hỗn loạn”, anh trầm mặc.

Trước khi rời đi, chiếc chăn anh đắp cho Tô Ngộ đã bị cô đá bay tận xa, nửa chiếc gối của anh cùng đầu kia của chăn bị cô ghì chặt dưới chân. Có lẽ do nhiệt độ trong phòng hơi cao, chiếc áo ngủ vốn đã mặc chỉnh tề cũng bị cô kéo bung, để lộ bờ vai trắng nõn cùng nửa đường cong tròn trịa.

Lặng thinh vài giây, Phó Tu Ninh đành chấp nhận số phận, bước tới kéo lại chăn quấn chặt cô, rồi lấy lại chiếc gối của mình từ trong vòng tay cô.

Cuối cùng, anh tắt đèn ngủ, ôm chặt cô vào lòng rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chiều hôm sau, Tô Ngộ bị tiếng máy hút mùi trong bếp đánh thức.

Cô mơ màng mở mắt, ánh nắng gay gắt buổi trưa khiến cô theo bản năng nghiêng đầu tránh đi.

Sau vài giây thích nghi, cô đưa tay với lấy điện thoại dưới gối, liếc nhìn thời gian.

Đã một giờ chiều.

Cô giơ tay day nhẹ hai bên thái dương đang đau âm ỉ vì thiếu ngủ, ký ức đêm qua cũng dần dần ùa về.

Chỉ đáng tiếc, cô chỉ nhớ đến lần cuối cùng kết thúc, hình như sau đó Phó Tu Ninh có hôn nhẹ lên mí mắt cô, rồi cô ngủ thiếp đi, chẳng còn nhớ gì nữa.

Tỉnh táo được một lúc, Tô Ngộ quay đầu nhìn sang bên cạnh.

Chiếc giường bên cạnh đã trống không từ lâu.

Như mọi khi, Phó Tu Ninh luôn duy trì sự tự giác đến mức đáng sợ, dù tối qua có điên cuồng đến mấy, anh vẫn có thể thức dậy đúng bảy giờ sáng hôm sau.

Cuối tuần cũng không ngoại lệ.

Chỉ là, Tô Ngộ không ngờ rằng, bao nhiêu năm qua, Phó Tu Ninh vẫn duy trì thói quen đó.

Lúc này, cô đã hoàn toàn tỉnh táo, kéo chăn xuống giường, xỏ dép lê.

Căn hộ của Phó Tu Ninh không quá rộng, bố cục cũng gần giống với nơi anh từng ở tại Cảng Thành.

Vì vậy, cô quen thuộc đi qua phòng khách, lần theo âm thanh tiến vào bếp.

Trong bếp, Phó Tu Ninh đang bày biện bữa trưa lên bàn.

Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Dậy rồi?”

Nhìn những món ăn tinh tế trên bàn, bụng Tô Ngộ không kìm được mà kêu lên một tiếng.

Thấy vậy, Phó Tu Ninh cong môi cười nhẹ: “Đi rửa mặt trước đi, đợi anh múc canh ra là có thể ăn được rồi.”

Tô Ngộ chậm rãi gật đầu, xoay người đi về phía phòng tắm. Vừa bước đến ban công phòng khách, cô chợt nghe thấy một tiếng gọi: “Tô Ngộ—”

“?”

Cô giật mình, bước chân rõ ràng khựng lại.

Chưa kịp tìm ra nơi phát ra âm thanh, cô đã nghe thấy giọng nói ban nãy lại cất lên hai lần liên tiếp: “Tô Ngộ—Tô Ngộ—”

Tô Ngộ theo tiếng gọi quay đầu nhìn về phía ban công.

Chỉ thấy trong chiếc lồng chim tinh xảo, một con vẹt xám lục nhạt đang vỗ cánh hướng về phía cô.

Vừa nhìn thoáng qua, Tô Ngộ đã nhận ra ngay. Con vẹt này chính là con vẹt trên bức ảnh đại diện của Phó Tu Ninh.

Chính là con vẹt cô đã tặng anh năm năm trước.

Cùng lúc đó, tiếng bước chân quen thuộc vang lên phía sau.

Tô Ngộ sững sờ trong giây lát, sau đó quay đầu nhìn về phía Phó Tu Ninh, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên và không thể tin nổi: “Nó… biết nói rồi sao?”

“Ừ.”

Dưới ánh mặt trời, yết hầu Phó Tu Ninh khẽ chuyển động.

Khóe môi anh mang theo một nụ cười dịu dàng, giọng nói trầm thấp, trong trẻo mà nhẹ nhàng cất lên: “Nó rất nhớ em.”

Anh cũng vậy.

Bình Luận (0)
Comment