Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 33

Tô Ngộ kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng lại sau khi nghe con vẹt gọi tên mình thì Phó Tu Ninh đã thẳng bước đến trước lồng chim, mở cửa thả con vẹt nhỏ ra.

So với năm năm trước, con vẹt nhỏ này đã lớn hơn không ít. Đầu nó có một lớp lông màu vàng nhạt, bé xíu, mềm mượt. Chiếc mỏ nhọn hoắt hơi cong xuống, đôi cánh và toàn thân phủ một màu xanh bạc hà nhạt. Dưới ánh nắng, bộ lông nhỏ của nó phản chiếu bảy sắc cầu vồng, rực rỡ lấp lánh vô cùng đẹp mắt.

Chỉ thấy con vẹt nhỏ ngoan ngoãn nhảy lên lòng bàn tay rộng lớn của Phó Tu Ninh, nghiêng đầu nhìn cô.

Như thể nó nhận ra cô vậy.

Tô Ngộ nhẹ nhàng chớp mắt, có chút không dám tin.

Rất nhanh sau đó, Phó Tu Ninh bế con vẹt nhỏ quay người bước về phía cô: “Tây Tây rất thông minh, chỉ là bây giờ có lẽ nó đã già rồi, sức khỏe không được tốt lắm.”

Tây Tây là tên của con vẹt mẫu đơn này.

Là do Phó Tu Ninh đặt cho nó.

Lấy lại tinh thần, Tô Ngộ dịu dàng nhìn về phía con vẹt nhỏ đang nằm gọn trong lòng bàn tay anh: “Tây Tây biết nói rồi sao?”

“Ừ.”

Giọng Phó Tu Ninh trầm ấm, khẽ đáp một tiếng rồi chậm rãi nói: “Nó rất thông minh.”

Tô Ngộ vô thức khẽ cong môi, không nhịn được vươn ngón tay chọc nhẹ lên cái đầu lông xù của con vẹt nhỏ: “Em còn tưởng nó vĩnh viễn không học được cách nói chuyện nữa chứ.”

Ban đầu cô mua con vẹt này tặng cho Phó Tu Ninh là để cuộc sống của anh bớt đơn điệu hơn, dù cô không ở bên thì cũng có một người bầu bạn nói chuyện cùng anh.

Nhưng sau đó, trong một lần tra cứu tài liệu, Tô Ngộ mới biết loài vẹt mẫu đơn có năng lực học tập rất kém. Bản năng của chúng vốn không có khả năng nói chuyện, hầu hết vẹt mẫu đơn cả đời có thể cũng không bao giờ học được cách nói.

Khóe môi Phó Tu Ninh khẽ nhếch lên một độ cong không dễ nhận ra, giọng điệu thản nhiên: “Em chưa từng nghe câu ‘Có chí thì nên’ sao?”

“Hả?” Tô Ngộ không hiểu, gương mặt thoáng vẻ mơ hồ.

Nhưng ngay giây tiếp theo, con vẹt xanh Tây Tây dường như cảm nhận được điều gì đó, đột nhiên cất giọng mà không có dấu hiệu báo trước: “Tô Ngộ—Tô Ngộ—Tô Ngộ—”

Nghe vậy, Tô Ngộ bật cười, đầu ngón tay khẽ chạm vào đầu Tây Tây, vừa buồn cười vừa hỏi: “Sao lúc nào cũng gọi tên em thế?”

Phó Tu Ninh cụp mắt xuống, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, giọng nói trầm thấp mà ấm áp: “Bởi vì nó chỉ biết nói hai chữ này.”

Năm năm qua, anh chỉ dạy nó nói được hai chữ này mà thôi.

Nghe vậy, tim Tô Ngộ khẽ rung lên.

Như thể có một bàn tay vô hình đột nhiên siết chặt lấy tim cô, sau đó lại giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra mà buông ra.

Tô Ngộ mím môi, có chút không tự nhiên mà chuyển chủ đề: “Hôm qua sao em không thấy nó?”

“Muộn quá rồi, nó cũng phải đi ngủ.” Phó Tu Ninh cười đáp.

Nghe vậy, Tô Ngộ liền trừng mắt lườm anh: “Muộn rồi thì người cũng phải ngủ chứ.”

Phó Tu Ninh nhún vai, khóe môi cong lên vẻ thản nhiên: “Chẳng phải anh đã bảo em ngủ rồi sao.”

Tô Ngộ lờ anh đi, cúi đầu tiếp tục trêu chọc Tây Tây.

Thấy sự chú ý của cô hoàn toàn đặt trên người Tây Tây, Phó Tu Ninh hơi nhíu mày, thu tay lại, ôm Tây Tây đi về phía ban công: “Được rồi, Tây Tây phải về ăn cơm thôi.”

“Được thôi.”

Nhắc đến ăn cơm, Tô Ngộ mới sực nhớ ra mình cũng chưa ăn gì. Trong bụng trống rỗng, cô liền xoay người đi vào phòng tắm.

Trong phòng tắm nhà Phó Tu Ninh có đầy đủ đồ dùng, các loại sản phẩm dưỡng da, dầu gội đều không thiếu thứ gì, bao gồm cả những món cô từng sử dụng. Nhãn hiệu vẫn giống hệt như năm năm trước.

Thấy vậy, ánh mắt Tô Ngộ thoáng ngây ra.

Trong đầu cô bỗng lóe lên một suy nghĩ không thể tin nổi.

Những thứ này… chẳng lẽ là do Phó Tu Ninh cố ý chuẩn bị cho cô sao?

Hàng mi dài đen nhánh của Tô Ngộ khẽ run.

Cô cầm lấy một chai sữa rửa mặt mà mình từng hay dùng, cúi đầu nhìn ngày sản xuất. Hạn sử dụng còn mới nguyên, vẫn chưa được mở nắp.

Rõ ràng là sản phẩm dành cho nữ, mà trong nhà anh ngoài cô ra cũng không có dấu vết của bất kỳ người phụ nữ nào khác. Nhớ lại lời mà Phó Tu Ninh đã nói trong xe tối qua…

Bàn tay cầm chai sữa rửa mặt của Tô Ngộ bất giác siết chặt lại.

Tận sâu trong nội tâm, có thứ gì đó như đang giãy giụa muốn phá đất chui lên.

Sau khi rửa mặt xong và bước ra khỏi phòng tắm, Phó Tu Ninh vừa lúc cho Tây Tây ăn xong.

Thấy cô đi ra, anh mở lời: “Xong rồi à?”

“Ừm.” Tô Ngộ gật đầu đáp.

“Vậy qua ăn đi.”

Trong phòng ăn, hai người ngồi đối diện nhau, trên bàn bày bốn món mặn một món canh, có thể nói là vô cùng thịnh soạn.

Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, bụng Tô Ngộ không nhịn được lại réo một tiếng.

Có trời mới biết tối qua cô đã chẳng ăn được bao nhiêu, lại còn bị Phó Tu Ninh lôi kéo vận động cường độ cao đến tận ba giờ sáng. Giờ cô đói đến mức ngực sắp dán vào lưng rồi.

Phó Tu Ninh múc một bát canh sườn hầm bắp rồi đẩy đến trước mặt cô.

Thấy vậy, Tô Ngộ sững người một giây, sau đó ngẩng đầu nhìn anh, có chút khó tin hỏi: “Anh nấu đấy à?”

“Nếu không thì ai?”

Như thể sớm đoán trước được phản ứng của cô, Phó Tu Ninh cười đáp.

Tô Ngộ nhìn đĩa thức ăn trước mặt, trông vừa đẹp mắt vừa thơm ngon, không nhịn được nuốt nước bọt.

Mặc dù cô biết hỏi chuyện này lúc này có hơi không thích hợp, nhưng nghĩ một lát vẫn không nhịn được mở miệng tò mò: “Phó Tu Ninh, nhà anh phá sản rồi à?”

“?”

Chân mày Phó Tu Ninh giật giật.

Anh hơi cạn lời, ấn mạnh lên trán: “Tô Ngộ.”

“Hả…?”

Phó Tu Ninh: “Nói tiếng người đi.”

“……”

Tô Ngộ mím môi: “Xin lỗi…”

Cô nhỏ giọng nói tiếp: “Chỉ là không ngờ đại thiếu gia mà cũng biết nấu ăn, nhìn tay nghề thì cũng không tệ đấy.”

Dù sao trước đây hoặc là cô nấu, hoặc là hai người ra ngoài ăn, thiếu gia họ Phó này đến mức còn chẳng phân biệt nổi cải bó xôi với xà lách.

Phó Tu Ninh hừ nhẹ một tiếng, không thèm để ý đến cô.

Anh hơi ngẩng cằm: “Nếm thử xem, hợp khẩu vị không?”

Tô Ngộ gật đầu.

Thầm nghĩ, dù ngon hay không cũng phải nói là ngon, dù sao bây giờ Phó Tu Ninh cũng là sếp của cô.

Thế nhưng, khi cô thực sự nếm thử bát canh sườn bắp trước mặt, suýt chút nữa đã bật khóc.

Thấy vậy, Phó Tu Ninh ngẩn người, rõ ràng có chút hoảng hốt: “Sao thế? Không hợp khẩu vị à?”

Không thể nào.

“Không phải.”

Tô Ngộ nhìn anh chăm chú, hồi lâu mới gật đầu nói: “Là quá ngon.”

“……”

Cả đêm lẫn buổi sáng chưa ăn gì, Tô Ngộ cũng không khách sáo nữa, nhanh chóng càn quét sạch hai phần ba số thức ăn trên bàn.

Ăn xong, cô cười híp mắt nhìn Phó Tu Ninh: “Cảm ơn anh vì bữa cơm.”

“Nếu không còn chuyện gì nữa, vậy em đi trước đây.”

Phó Tu Ninh bật cười vì tức: “Ăn xong là đi?”

Tô Ngộ: “Nếu không thì sao?”

“Còn phải ở lại rửa bát giúp anh à?”

Phó Tu Ninh cạn lời, lắc đầu: “Được rồi, em đi đi.”

Tô Ngộ vui vẻ cầm túi và áo khoác trên ghế sofa lên, lễ phép quay đầu chào: “Phó tổng, tạm biệt.”

Phó Tu Ninh liếc cô một cái, không nói gì.

Anh tưởng cô sẽ đi luôn, không ngờ cô lại rẽ sang ban công, nói chuyện với Tây Tây một lúc lâu, nói xong cũng chẳng buồn chào anh một câu, cứ thế rời đi.

“Kẹt” một tiếng, cửa mở rồi đóng lại.

Một lúc sau, Phó Tu Ninh tức đến mức đặt mạnh đũa xuống bàn, đưa tay day trán.

Anh giờ còn không bằng một con chim.

Từ nhà Phó Tu Ninh đi ra, Tô Ngộ gọi một chiếc xe, thẳng đến tiệm rửa xe để lấy xe của mình.

Quen với việc tự lái xe rồi mới nhận ra không có xe thực sự rất bất tiện.

Trên đường đi, Tô Ngộ nhận được tin nhắn từ Phương Giác Thiển: [Quên hỏi cậu, chuyện công ty thế nào rồi?]

Tô Ngộ: [Đã giải quyết xong rồi, hôm qua tớ đã đi làm trở lại, yên tâm đi.]

Phương Giác Thiển: [Vậy thì tốt, giải quyết thế nào thế?]

Tô Ngộ: [Khúc Đồng Chu tự rút lại đơn tố cáo, còn chỉ ra do chuyện là một đồng nghiệp trong công ty tớ làm, cung cấp bằng chứng cho thấy chính người đó xúi giục anh ta bôi nhọ tớ. Giờ đồng nghiệp đó đã bị cho thôi việc rồi.]

Phương Giác Thiển: [Tên cặn bã Khúc Đồng Chu đó sao tự dưng lại rút đơn thế? Lương tâm thức tỉnh à? Hay là có gì khác?]

Tô Ngộ mím môi, do dự vài giây nhưng vẫn quyết định nói thật: [Là Phó Tu Ninh, chắc anh ấy đã làm gì đó, có thể là uy hiếp hoặc dụ dỗ.]

Thấy vậy, Phương Giác Thiển nhướn mày, cười tủm tỉm cúi đầu gõ chữ: [Xem ra anh người yêu cũ của cậu cũng không phải hoàn toàn vô dụng nhỉ, lúc quan trọng vẫn không làm hỏng việc. Cậu không cảm ơn anh ta đàng hoàng một chút à?]

“……”

Từ một góc độ nào đó, cô có thể coi như đã “cảm ơn” anh rồi…

Lấy lại tinh thần, Tô Ngộ nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh trong đầu.

Không tính không tính.

Tình huống hiện tại nên coi là đôi bên cùng có lợi, mỗi người đều có mục đích riêng.

Tin nhắn của Phương Giác Thiển lại gửi tới: [Hôm nay là cuối tuần, tối nay tụi mình đi ăn mừng cậu một chút đi? Tớ muốn đến nhà cậu ăn lẩu.]

Thấy vậy, Tô Ngộ dở khóc dở cười: [Cậu thèm lẩu thì có, đừng lấy tớ ra làm cái cớ.]

Phương Giác Thiển: [Thế có được không? Tớ sẽ mua nguyên liệu mang qua.]

Tô Ngộ suy nghĩ một chút: [Được, tớ vừa có một người bạn cùng phòng mới, ở chung vài ngày thấy cô bé cũng khá tốt, lát nữa giới thiệu cho cậu làm quen.]

Phương Giác Thiển: [Oke, tối gặp.]

Chiều tối, Phương Giác Thiển đến đúng giờ, mang theo cả đống nguyên liệu cho nồi lẩu.

Có lẽ vì Phương Giác Thiển và Chu Diệc Dao đều là người Cảng thành chính gốc, nên vừa gặp đã rất hợp nhau, nói chuyện vô cùng ăn ý.

Nhận ra điều đó, Tô Ngộ ngạc nhiên nói: “Hóa ra em cũng là người Cảng thành à?”

Chu Diệc Dao mỉm cười: “Xin lỗi chị Tô Ngộ, vì em cãi nhau với gia đình rồi lén bỏ đi, nên lúc đầu không kể kỹ.”

Ai cũng có chuyện không muốn nhắc đến, Tô Ngộ cũng không để bụng, ngoài bất ngờ thì cũng không có cảm xúc gì khác.

Cô khoát tay: “Không sao, bảo sao lúc đó em gấp gáp muốn dọn vào, hóa ra là bỏ nhà đi à.”

Chu Diệc Dao gật đầu: “Lúc đó em vừa đến Bắc Kinh, chắc anh trai em đang tìm em khắp nơi, em cũng không dám ở khách sạn, sợ bị phát hiện.”

Nhắc đến chuyện này, Chu Diệc Dao vẫn còn chút sợ hãi. Cô biến mất không một tiếng động lâu như vậy, anh trai chắc đang tìm cô khắp thế giới rồi.

Nhưng cũng không chắc, có khi anh cũng chẳng thèm tìm, dù sao đối với anh, cô chỉ là một mớ phiền phức lớn. Biết đâu bây giờ anh còn đang mở tiệc với bạn bè để ăn mừng nữa kìa.

Chu Diệc Dao lười nghĩ tiếp, chuyển đề tài, nhìn Tô Ngộ cười tủm tỉm đầy tò mò: “Đúng rồi chị Tô Ngộ, mấy hôm nay chị không về nhà, có phải là đã quay lại với anh người yêu cũ đẹp trai đã đến tìm chị hôm nọ không?”

Tô Ngộ: “……”

Phương Giác Thiển: “Anh người yêu cũ đẹp trai nào?”

“Hôm trước, có một anh đẹp trai đứng đợi chị Tô Ngộ dưới lầu, chị ấy nói đó là bạn trai cũ.”

Phương Giác Thiển sững người hai giây, rồi quay sang nhìn Tô Ngộ: “Cậu với Phó Tu Ninh quay lại rồi à?”

Tô Ngộ: “……”

Cô biết mà, chuyện này không giấu nổi lâu, sớm muộn gì Phương Giác Thiển cũng biết, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy…

Đúng lúc Tô Ngộ đang nghĩ xem nên giải thích thế nào về mối quan hệ hiện tại giữa cô và Phó Tu Ninh thì chợt nghe Chu Diệc Dao yếu ớt hỏi: “Chị vừa nói bạn trai cũ của chị Tô Ngộ tên gì cơ?”

Phương Giác Thiển: “Phó, Tu, Ninh.”

“?”

Chu Diệc Dao chớp mắt vài cái.

Nếu cô nhớ không nhầm, anh trai cô hình như có một người bạn thân cũng tên là Phó Tu Ninh.

Bình Luận (0)
Comment