Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 41

Ngoài cửa sổ rất đông người, âm thanh ồn ào vang vọng nhưng bên tai chỉ nghe thấy tiếng pháo hoa nổ lách tách, trong phòng ánh sáng chập chờn.

Những màu sắc rực rỡ phản chiếu lên gương mặt nghiêng mịn màng của Tô Ngộ, dưới ánh sáng mờ ảo không thể nhìn rõ cảm xúc nhưng đôi mắt có chút ngạc nhiên của cô phản chiếu ánh sáng pháo hoa rực rỡ lại không che giấu được, sáng như những vì sao.

Khi những từ “Chúc mừng sinh nhật” dần dần tắt đi, những đợt pháo hoa lại nở rộ trên bầu trời.

Cơn gió đêm mát lạnh lướt qua bậu cửa sổ, lông mi Tô Ngộ khẽ run lên.

Tim cô đang đập điên cuồng.

Những cảm xúc mà cô đã cố gắng nén chặt trong lòng bao lâu nay, đột nhiên tuôn trào như vỡ đê.

“Anh…”

Hốc mũi Tô Ngộ cay cay, cổ họng như bị thứ gì đó chặn lại, vừa thốt ra được một từ thì âm thanh đã thay đổi.

Nghe vậy, đầu dây bên kia vang lên một tiếng cười khẽ, giọng người đàn ông trầm ấm, rõ ràng, lười biếng hỏi: “Sao vậy? Không phải là em đang khóc vì cảm động đấy chứ?”

Không thể phủ nhận, có lúc Phó Tu Ninh thực sự rất biết cách phá hỏng bầu không khí.

Tô Ngộ mím môi, cố gắng kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng, giọng nói mơ hồ đáp lại: “Cái đó thì không đến mức.”

“Thật sao?” Phó Tu Ninh cười nhạt.

Tô Ngộ hít một hơi, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, pháo hoa vẫn rực rỡ như vậy: “Đương nhiên, pháo hoa đẹp như vậy, tại sao phải khóc.”

Nghe vậy, Phó Tú Ninh cụp mắt xuống, mỉm cười.

Dừng vài giây, yết hầu của anh hơi chuyển động, giọng nói trầm thấp vang lên: “Hãy ước một điều đi, dù là gì anh cũng sẽ giúp em thực hiện.”

Trái tim Tô Ngộ đập mạnh hai nhịp.

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng mở miệng: “Thực ra, lúc nãy em gọi cho anh không phải do nhầm số, mà là muốn gọi video với anh cùng xem pháo hoa đón năm mới.”

Hơi thở của Phó Tu Ninh trở nên dồn dập, ngón tay siết chặt chiếc điện thoại: “Vậy thì, ước nguyện sinh nhật năm nay của em là gì?”

“Là cùng anh xem pháo hoa đêm giao thừa.”

Tô Ngộ nói xong câu đó, lại nói tiếp: “Trừ điều đó ra, hiện tại thì em không còn ước nguyện nào khác nữa.”

Dứt lời, bên kia điện thoại im lặng vài giây, rồi Phó Tu Ninh lên tiếng với giọng ấm áp: “Vậy em mở cửa đi.”

“Gì cơ?”

Tô Ngộ ngẩn ra, trái tim đột nhiên đập loạn.

“Mở cửa.”

Yết hầu của Phó Tu Ninh khẽ cuộn, giọng trầm thấp cất lên: “Thực hiện ước nguyện sinh nhật của em.”

Tô Ngộ không thể tin được, nhìn về phía cửa, trái tim cô trong giây phút này không thể kìm nén, đập loạn nhịp.

Cô chưa kịp phản ứng, cơ thể đã vội vàng lao về phía cửa.

Cánh cửa mở ra.

Hai đôi mắt nhìn nhau.

Hai trái tim cùng lúc ngừng đập, rồi lại đồng loạt đập mạnh trở lại.

Chỉ trong một khoảnh khắc, Tô Ngộ lao đến, ôm chặt Phó Tu Ninh bằng tất cả sự nhiệt huyết và tình yêu đã kìm nén suốt năm năm qua.

Tình cảm thay đổi chóng mặt, nhưng cô muốn thử một lần.

Thử đặt cược vào trái tim Phó Tu Ninh, hy vọng rằng nó sẽ mãi không thay đổi.

Phó Tu Ninh không hề đoán trước được phản ứng đột ngột này của cô, theo quán tính anh lùi lại một bước khi bị Tô Ngộ lao mạnh vào, nhưng ngay lập tức sau đó đã giữ chặt cô, không nhịn được mà cười khẽ, ghé vào tai cô nói: “Em nhiệt tình thế này, anh vẫn chưa quen.”

Anh cảm nhận được trái tim Tô Ngộ đang đập nhanh.

Dưới ánh sáng mờ ảo, Tô Ngộ hạ mi xuống, dừng lại ở trên mặt anh vài giây, rồi từ từ hạ dần xuống, dừng lại ở đôi môi anh.

Cô nhìn chằm chằm trong vài giây, rồi bất ngờ cúi đầu, mạnh mẽ hôn lên đôi môi anh, đầu lưỡi ngập ngừng thử thăm dò, nhẹ nhàng cạy mở hàm răng, vụng về mà nghiêm túc.

Đây là lần đầu tiên Tô Ngộ chủ động hôn anh kể từ sau khi hai người gặp lại.

Phó Tu Ninh cứng người mất một giây, rồi ngay lập tức đưa tay siết chặt sau gáy cô, kéo cô vào trong phòng, ép cô dựa vào cửa, giành lại quyền chủ động.

Tô Ngộ có thể cảm nhận được sự khẩn trương và dịu dàng khác hẳn trước đây của Phó Tu Ninh. Trong bóng tối, ngón tay của anh với các khớp xương rõ ràng, mơ hồ chạm vào cô.

Mỗi cử động đều giống như đi trên lưỡi dao, không thể không muốn nhiều hơn nữa.

Tai cô chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của anh.

Tô Ngộ ngẩng đầu, hai chân dẫm lên đôi giày da của anh, đáp lại nụ hôn.

Trong lúc mê mẩn, Tô Ngộ nghe thấy Phó Tu Ninh vừa thở gấp, vừa hỏi cô: “Em có nhớ anh không?”

“Nhớ.”

Tô Ngộ ngẩng đầu, lần này cô không tránh né nữa.

Phó Tu Ninh dùng một tay giữ lấy eo kéo cô vào lòng, hơi thở gấp gáp, giọng nói trầm khàn buộc cô phải trả lời: “Bây giờ nhớ, hay trước đây cũng nhớ?”

Tô Ngộ khẽ cong môi, ánh mắt tràn đầy nụ cười, đưa tay ôm lấy khuôn mặt anh và hôn lại, giọng nói rõ ràng, mềm mại: “Đều nhớ.”

Ngoài cửa sổ, pháo hoa nở rộ rực rỡ.

Phó Tu Ninh đột nhiên trở nên mạnh bạo, phá vỡ sự kiềm chế, cạy mở hàm răng, mạnh mẽ hôn cô.

Trong bóng tối, Tô Ngộ mơ hồ nhận thấy dây áo choàng tắm của mình đã bị ai đó tháo ra.

Còn chưa kịp phản ứng, chiếc áo choàng tắm của cô đã lập tức rơi xuống đất.

Ngay sau đó, cô bị Phó Tu Ninh bế lên, chân không chạm đất, anh bước nhanh vào phòng khách.

Tô Ngộ tưởng là họ sẽ quay lại phòng ngủ, nhưng khi Phó Tu Ninh ôm cô đến bên cửa sổ kính trong phòng khách, cô mới nhận ra anh định làm gì, vội vàng ngăn cản: “Đừng ở đây… Chúng ta về phòng ngủ…”

Người đàn ông không chịu nghe lời, vừa nhẹ nhàng hôn vào tai cô, vừa thong thả lên tiếng: “Không phải em muốn cùng anh ngắm pháo hoa sao?”

“Anh phải thỏa mãn ước nguyện sinh nhật của em.”

Tô Ngộ: “… Không được.”

Phó Tu Ninh từng chút từng chút một dò xét giới hạn của cô, dần dần ép cô đến bờ vực suy sụp: “Ở đây… không được sao?”

“Không… ưm…”

Tô Ngộ vừa phát ra một âm thanh thì bị Phó Tu Ninh không thương tiếc chặn lại: “Không được nói không, phải nói thích.”

Tô Ngộ ngẩng đầu lên, hai tay ôm chặt lấy lưng Phó Tu Ninh, một chân chạm đất, cơ thể mất thăng bằng, chỉ có thể dựa vào anh.

Phó Tu Ninh một tay nắm lấy mắt cá chân mảnh mai của cô, chạm nhẹ vào đó: “Thích không?”

Tô Ngộ bị anh dày vò đến mức suýt bật khóc ra tiếng: “Thích…”

Trong bóng tối, yết hầu Phó Tu Ninh cuộn lại, cổ họng khẽ chuyển động một chút, ánh mắt tràn đầy cảm xúc.

Anh vẫn cố gắng kiềm chế, khuyên nhủ dịu dàng: “Nếu thích… vậy em có nghĩ đến chuyện… khi nào chuyển sang làm bạn gái anh không?”

Tô Ngộ cắn chặt môi, móng tay cắm sâu vào lưng anh, kiên nhẫn: “… Xem biểu hiện của anh thế nào đã.”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh nhướng mày, bỗng cười nhỏ một tiếng: “Được.”

Nói xong, anh cúi xuống và mạnh mẽ cắn vào môi Tô Ngộ.

Tô Ngộ đau đớn lên tiếng: “… Đau… Anh cắn em làm gì?”

“Cứ chịu đi.”

Hơi thở Phó Tu Ninh nặng nề, buông chân cô ra và đè cô xuống ghế sofa.

Tô Ngộ ngây người một chút: “Anh làm gì thế?”

“Không phải em bảo xem anh thể hiện ra sao à?”

Phó Tu Ninh cười nhếch mép, nụ cười mang chút tà mị: “Vậy anh phải biểu hiện cho thật tốt rồi.”

“?”

Tô Ngộ trợn mắt: “Anh… ưm…”

Phó Tu Ninh giữ chặt mắt cá chân cô, cúi xuống nhẹ nhàng hôn vào chỗ đó, giọng nói trầm thấp: “Ngoan, hôm nay là dịch vụ đỉnh cao chỉ dành riêng cho em.”

……

Tiếng động trong phòng cứ vang lên cho đến khi ánh sáng mờ nhạt của bình minh chiếu rọi mới dần dần lắng xuống.

Bốn giờ cuồng nhiệt kết thúc, trên ghế sofa trong phòng khách và tấm chăn trong phòng ngủ đều ướt đẫm vết nước.

Sắc mặt Tô Ngộ nóng bừng, hoàn toàn không dám nhìn thẳng.

Sau khi bình tĩnh lại, cô cuộn mình ở đầu giường, mở miệng hỏi: “Sao anh lại đột nhiên đến đây?”

“Lo em một mình cô đơn trong ngày sinh nhật.”

Giọng nói của Phó Tu Ninh trầm ấm, nhẹ nhàng.

Tô Ngộ không tự chủ được mà khẽ mỉm cười: “Vậy khi nào anh về?”

“Sáng mai đi.”

Phó Tu Ninh khẽ cử động yết hầu, trầm giọng giải thích: “Anh đã hứa với ông ngoại sẽ qua ăn cơm với ông vào ngày đầu năm mới.”

Tô Ngộ gật đầu đáp lại, không nói gì thêm.

Im lặng vài giây, Phó Tu Ninh lại lên tiếng: “Chờ ăn cơm xong với ông ngoại, anh sẽ quay lại với em.”

“Không cần phải vậy đâu, em thực sự không sao cả.”

Tô Ngộ nhẹ nhàng nói: “Bay đi bay lại mệt lắm, tối đa ba ngày nữa là em có thể về rồi.”

Phó Tu Ninh cúi đầu, ôm chặt cô vào lòng, khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp, êm ái: “Anh chẳng muốn đợi một ngày nào cả, biết phải làm sao đây?”

“……”

Tô Ngộ cảm thấy tai mình nóng bừng, khẽ mím môi cười: “Phó tổng, từ bao giờ anh lại trở nên dính người thế này?”

Phó Tu Ninh nhướn mày, hỏi ngược lại: “Không phải em thích đối tượng dính người sao?”

“……”

Tô Ngộ khẽ mím môi, đúng là như vậy.

Nhưng mà Phó Tu Ninh dính người khiến cô có cảm giác hơi không quen.

Chưa kịp nói gì, trên đỉnh đầu cô đã cảm nhận được một làn hơi ấm phả xuống, ngay sau đó, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm, có chút ngả ngớn của Phó Tu Ninh, ý cười lộ ra: “Quên chưa hỏi, vừa rồi… em có hài lòng không?”

Tô Ngộ cảm thấy tai mình càng nóng hơn.

“Ừm…”

Tô Ngộ cố tình kéo dài âm, dừng lại vài giây rồi cười nói: “Cũng khá hài lòng, mười điểm thì em cho tám điểm.”

Phó Tu Ninh tức giận đến mức bật cười, còn bày đặt chấm điểm nữa.

Anh nghiêng đầu, đôi mắt nheo lại nhìn cô: “Thật sự xem anh như người phục vụ à? Hả?”

Tô Ngộ: “…… Không phải vậy.”

Phó Tu Ninh nhướn mày, nhẹ nhàng cười.

Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, sau vài giây nhìn chằm chằm, anh mới hỏi, vẻ mặt có chút thú vị: “Vậy em coi anh là gì?”

Tô Ngộ vừa định lên tiếng, thì nghe Phó Tu Ninh nói với giọng điệu nguy hiểm: “Suy nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời.”

Nói xong, anh nhẹ nhàng vu.ốt ve cổ cô.

Có những người bản thân họ  đã tự mang theo một loại áp lực tự nhiên, nếu là trước đây, Tô Ngộ có lẽ sẽ sợ, nhưng hiện tại—

Cô nghiêng đầu, nhìn vào ánh mắt của Phó Tu Ninh, cố tỏ ra ngạc nhiên nói: “Đương nhiên là *py rồi, nếu không thì là gì?”

*py: bạn tình

Biểu cảm của Phó Tu Ninh trong giây lát như vỡ vụn.

Im lặng vài giây, anh nheo mắt, giữ chặt cô, cắn răng nghiến lợi: “Có phải em muốn làm anh tức chết không?”

……

Sáng sớm, Phó Tu Ninh đã thay đồ, vội vã đi bắt chuyến bay sớm nhất về Kinh thị.

Một đêm hỗn loạn, phòng khách và phòng ngủ đều bị làm cho lộn xộn cả, Tô Ngộ thật sự không dám gọi dịch vụ phòng, chỉ có thể ôm lấy bộ đồ ngủ của mình, đổi sang phòng khác ngủ.

Có lẽ là do tối qua tình yêu dành cho Phó Tu Ninh quá mãnh liệt, trong bốn giờ đó, Tô Ngộ hoàn toàn không cảm thấy mệt mỏi, thậm chí còn nằm trò chuyện với Phó Tu Ninh cho đến khi trời sáng.

Lúc này, Phó Tu Ninh đã đi rồi, cô như bị rút hết năng lượng, cảm thấy cơn mệt mỏi và đau nhức cùng lúc ập đến.

Tô Ngộ hẹn giờ với trợ lý Trịnh qua WeChat cho buổi chiều, rồi đặt điện thoại xuống, đi vào phòng tắm.

Dọn dẹp xong, cô tắt điện thoại và nằm xuống ngủ.

Cô ngủ đến tận trưa, đến khi Phương Giác Thiển gọi điện thì mới tỉnh dậy.

Phương Giác Thiển: “Bảo bối,cậu đang ở khách sạn nào vậy?”

Tô Ngộ cho rằng Phương Giác Thiển lại muốn đặt thêm thứ gì đó cho cô, nên mơ mơ màng màng báo tên khách sạn.

Vừa dứt lời, cô nghe thấy bên đầu dây bên kia Phương Giác Thiển thốt lên: “Công ty các cậu hoành tráng vậy sao? Đi công tác mà lại đặt cho cậu một khách sạn tốt như thế này?”

Tô Ngộ đang mệt mỏi, giấc ngủ này không những không giúp cô cảm thấy đỡ mệt mà còn làm cô càng thêm kiệt sức.

Cô mơ màng trả lời, cũng không nghe rõ đối phương nói gì, sau khi báo số phòng của mình, cô lại chìm vào giấc ngủ.

Cho đến nửa tiếng sau, Phương Giác Thiển cùng nhân viên khách sạn gõ cửa phòng cô một cách điên cuồng, cô mới tỉnh dậy.

Mở cửa phòng, Tô Ngộ lập tức tỉnh táo: “Sao cậu lại đến đây?”

Cùng lúc đó, Phương Giác Thiển cũng sững sờ khi nhìn thấy phòng khách bừa bộn.

“……”

“……”

Hai người nhìn nhau một lúc.

Im lặng gần nửa phút, Phương Giác Thiển mới phát ra một tiếng: “Ôi mẹ ơi~”

Bình Luận (0)
Comment