Khi thấy khách không gặp phải vấn đề gì, nhân viên khách sạn nhanh chóng rời đi, chỉ còn lại Tô Ngộ và Phương Giác Thiển đứng đối diện nhau.
Cửa phòng đóng lại, cả hai đứng ngay ngưỡng cửa, nhìn vào trong căn phòng lộn xộn và im lặng trong giây lát.
Về lý do tại sao họ chỉ đứng ở cửa mà không vào —
Đó là vì trong phòng khách chẳng còn chỗ nào để đặt chân, vài chiếc gối ôm bị vứt loạn xạ trên thảm, trong đó có một chiếc còn vướng chiếc cà vạt màu xanh đậm của Phó Tu Ninh.
“Cậu…?”
Sau một lúc, Phương Giác Thiển nuốt nước bọt một cách khó tin, khuôn mặt đầy vẻ tò mò nhìn Tô Ngộ, trong mắt còn lộ ra chút hứng thú nhỏ: “Đêm qua có vẻ đã chiến đấu kịch liệt nhỉ!”
“……”
Giờ phút này Tô Ngộ chỉ muốn tìm một khe hở dưới đất để chui xuống.
Phương Giác Thiển mang túi xách phiên bản giới hạn, đi vài bước, trong lúc đó còn đá một chiếc gối đang chắn đường, mỉm cười nói: “Có vẻ như sinh nhật của cậu khá vui đấy, tớ còn lo cậu sẽ cô đơn một mình, nếu biết trước thế này tớ đã không đến làm bóng đèn rồi.”
“……”
Tô Ngộ bước nhanh vài bước, chỉnh lại những chiếc gối ôm và đồ đạc vương vãi trên đất.
Lẽ ra họ có thể ngồi nói chuyện trên sofa, nhưng nghĩ đến việc tối qua cô và Phó Tu Ninh đã làm gì trên đó, Tô Ngộ liền cảm thấy đầu ngón chân mình tê dại, cuối cùng vẫn kéo Phương Giác Thiển vào phòng ngủ phụ mà cô vừa mới chợp mắt, bên trong có chiếc ghế bập bênh đơn.
“Không phải bóng đèn, cậu bay đến đây để cùng tớ mừng sinh nhật, tớ vui còn không hết nữa là.” Tô Ngộ nói.
Phương Giác Thiển khẽ nâng cằm nhìn cô: “Thật sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Phương Giác Thiển nghe được lời này, khóe miệng cong lên một nét cười dễ thương: “Vậy còn được.”
Nói xong, cô ấy ném chiếc túi lên giường, ngồi lên chiếc ghế bập bênh và hỏi: “Phó Tu Ninh đâu? Sao không thấy anh ấy?”
Tô Ngộ: “Anh ấy sáng sớm đã về Kinh thị rồi.”
“Hả? Sáng sớm đã đi rồi?”
Phương Giác Thiển: “Anh ấy không ở lại cùng cậu mừng sinh nhật sao?”
“Ngày mai là Tết Nguyên Đán, anh ấy phải về ăn cơm cùng ông ngoại, mà công ty cũng có việc cần anh ấy xử lý.”
“?”
Phương Giác Thiển không hiểu: “Anh ấy không đi công tác cùng cậu sao?”
Tô Ngộ lắc đầu: “Không phải, tối qua anh ấy mới đến.”
“Ôi trời.”
Phương Giác Thiển không khỏi thốt lên: “Nửa đêm từ Bắc Kinh bay tới, ở lại một đêm rồi lại bắt chuyến bay sớm, cậu chắc chắn hai người chỉ là bạn tình thôi sao?”
“……”
Tô Ngộ: “Trước đây thì chắc chắn, nhưng bây giờ… tớ không chắc lắm.”
Nghe vậy, Phương Giác Thiển nhanh chóng phát hiện ra sự khác thường: “Có vẻ như tối qua không đơn giản chỉ là ‘kịch liệt’ đâu nhỉ.”
“……”
Tô Ngộ mím môi, kể lại ngắn gọn sự việc đêm qua, về màn pháo hoa và chuyện Phó Tu Ninh đột ngột xuất hiện.
“Công tử Phó đúng là đỉnh cấp!”
Phương Giác Thiển không thể không thốt lên: “Cậu có biết một màn pháo hoa giao thừa ở Vịnh Victoria có giá bao nhiêu không?”
Tô Ngộ lắc đầu.
“Ít nhất là 12 triệu đô la Hồng Kông.”
*12 triệu đô la Hồng Kông ≈ 39,5 tỷ VNĐ
Đôi mắt Tô Ngộ bất chợt co lại.
12 triệu đô la Hồng Kông đối với cô mà nói quả là một con số trên trời, vì hồi còn đi học ở Hồng Kông, lương làm thêm ở nhà hàng của cô chỉ có 30 đô la Hồng Kông/giờ.
Thấy vậy, Phương Giác Thiển cười đùa: “Chà, không ngờ sinh nhật của cậu lại giá trị đến như vậy, còn là do công tử Phó chuẩn bị nữa, làm tớ bỗng thấy những thứ trước kia tớ làm đều là mấy chuyện vặt vãnh, năm sau tớ cũng sẽ chơi sang một lần.”
Phương Giác Thiển mỉm cười nhìn cô nói: “Vậy Phó Tu Ninh chắc chắn là đang theo đuổi cậu rồi nhỉ?”
Tim Tô Ngộ đập loạn nhịp: “Tớ cũng… không rõ nữa, anh ấy chưa nói gì.”
“Còn cậu thì sao? Cậu nghĩ sao về chuyện này?”
Phương Giác Thiển: “Cậu có muốn bắt đầu lại với anh ấy không?”
Nghe xong, hơi thở của Tô Ngộ ngưng lại một giây, rồi gật đầu.
Cô muốn.
“Nhưng mà—”
Tô Ngộ dừng lại một chút, rồi ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Phương Giác Thiển và nói: “Chúng tớ không có kết quả đâu.”
“Ý cậu là gì?” Phương Giác Thiển không hiểu.
Tô Ngộ từ từ hạ mắt xuống, cảm giác tự ti lâu ngày lại ùa về, cô nhẹ nhàng mím môi: “Khoảng cách giữa tớ và anh ấy… quá lớn.”
Khoảng cách giai cấp là một rào cản mà cô không bao giờ có thể vượt qua.
Đó cũng là trở ngại mãi mãi tồn tại giữa cô và Phó Tu Ninh.
Phương Giác Thiển ngẩn người.
Dù cô ấy hiểu ý của Tô Ngộ, nhưng từ nhỏ sống trong nhung lụa, được nâng niu cung phụng nên dù có muốn cô ấy cũng không thể cảm nhận được điều này.
Lông mi Tô Ngộ khẽ run lên: “Nếu đã định sẵn là không có kết quả, sao phải tiếp tục lặp lại sai lầm?”
Chuyện xảy ra đột ngột tối qua, lúc đó cô bị cơn sóng hormon chi phối, giờ khi đã tỉnh táo lại cô mới nhận ra giữa họ thực sự đã là đường cùng.
Phó Tu Ninh có thể tiêu tiền như rác cho những khoái lạc nhất thời, vung tiền không tiếc tay cho những điều rất đỗi bình thường nhưng đó lại là một con số mà một người bình thường như cô cả đời cũng chỉ có thể mơ ước.
Phương Giác Thiển không lên tiếng ngay.
Sau vài giây im lặng, cô khẽ hỏi: “Vậy, lúc trước cậu và Phó Tu Ninh đột ngột chia tay, cũng vì chuyện này sao?”
Nghe vậy, Tô Ngộ không khỏi nhớ lại buổi chiều hai tuần trước khi họ chia tay, vào năm năm trước.
Hôm đó, Tô Ngộ kết thúc kỳ thi cuối kỳ sớm nhưng cô không báo trước cho Phó Tu Ninh rằng mình sẽ đến nhà anh vì cô định bất ngờ đến thăm.
Nhưng không ngờ…
Khi Tô Ngộ vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ trưa, cô nghe thấy âm thanh mở khóa cửa từ ở dưới lầu.
Cô vội vàng vén chăn, đi ra khỏi phòng, lặng lẽ xuống cầu thang định cho anh một bất ngờ, nhưng không ngờ khi vừa xuống đến nửa cầu thang, cô lại nghe thấy giọng một người phụ nữ từ dưới vọng lên—
“Phó Tu Ninh, bây giờ con đã cứng cáp rồi nên muốn làm gì thì làm đúng không? Hai năm trước con đã nói với mẹ thế nào?”
Phó Tu Ninh nhíu mày: “Mẹ, chuyện này không liên quan gì đến cô ấy!”
Nghe vậy, Tô Ngộ không khỏi ngạc nhiên, là mẹ của Phó Tu Ninh sao?
Cô vô thức nín thở, định quay về phòng nhưng lại sợ nếu phát ra tiếng động thì người dưới lầu sẽ phát hiện ra, nghĩ đi nghĩ lại, cô quyết định đứng im tại chỗ, dù sao ở góc độ này thì người dưới lầu cũng không thể nhìn thấy cô.
Đang nghĩ ngợi, giọng của mẹ Phó Tu Ninh lại vang lên từ dưới: “Trước đây mẹ mở một mắt nhắm một mắt, để con bao nuôi một cô nữ sinh trong nhà, là vì con đã cam kết với mẹ là không có quan hệ gì, đến lúc cần thì bồi thường thêm một chút cho cô ta, mẹ mới tin là con có giới hạn. Nhưng hôm nay con lại ở trước mặt con gái nhà họ Giản công khai chuyện con đã có bạn gái, Phó Tu Ninh, con còn nói là không liên quan gì đến cô ta sao?”
Nghe vậy, trái tim Tô Ngộ run lên, cô không thể tin rằng đây lại là lời mà Phó Tu Ninh có thể nói ra.
“Bao nuôi một cô nữ sinh… không thật sự có quan hệ gì, đến lúc cần thì bồi thường thêm một chút…”
Hơi thở của Tô Ngộ bắt đầu gấp gáp, cổ họng tự nhiên trở nên căng cứng, từng chữ, từng từ mang đầy sự sỉ nhục như những cú đánh mạnh giáng xuống người cô.
Cô không kìm được, mạnh tay nắm chặt tay vịn cầu thang, cả người và lòng tự tôn sắp đổ vỡ đều không thể kiểm soát được mà run lên.
Trong suốt hai năm ở bên Phó Tu Ninh, có rất nhiều người ám chỉ, chế giễu cô, chỉ hận không nói thẳng trước mặt cho cô biết khoảng cách giữa cô và Phó Tu Ninh là bao xa.
Thậm chí có người thẳng thắn nói với cô: đừng nghĩ rằng bản thân có chút tuổi trẻ, có chút nhan sắc là có thể giữ chân được đàn ông, hy vọng từ gà hoá thành phượng hoàng… và nhiều câu nói tương tự như thế.
Nhưng những lời đó cô chẳng để tâm, cũng không để trong lòng, cô tin vào con mắt nhìn người của mình, càng tin vào phẩm hạnh của Phó Tu Ninh.
Ít nhất, Phó Tu Ninh mà cô biết không phải là người như vậy.
Nhưng bây giờ…
Cô đột nhiên không chắc nữa.
Vì Phó Tu Ninh không hề phản bác lại.
Điều đó có nghĩa là, anh thật sự đã nói những lời đó.
Hơi thở của Tô Ngộ run rẩy, cô cảm thấy mình như một trò hề.
“Chuyện này con có thể tự mình quyết định, không cần mẹ phải lo.”
Phó Tu Ninh cũng lạnh lùng đáp lại.
“Không phải là con gái nhà họ Giản thì cũng sẽ là tiểu thư nhà khác, nói chung con nên hiểu rõ, con mang họ Phó, từ ngày sinh ra, chuyện hôn nhân của con đã không thể tự mình quyết định, mẹ khuyên con tốt nhất đừng có suy nghĩ gì khác.”
Dừng lại một lúc, Tô Ngộ nghe thấy mẹ Phó Tu Ninh tiếp tục nói: “Còn cô nữ sinh bên cạnh con kia, nếu con không nỡ nói, mẹ có thể giúp con nói cho cô ta biết.”
“Không cần.” Phó Tu Ninh lạnh lùng đáp lại.
Tống Uyển cười khinh bỉ: “Không lẽ con định bao nuôi cô ta mãi sao? Người nhà họ Phó quả thật chẳng có ai tốt đẹp, trong nhà thì bao nuôi một cô gái, ngoài xã hội lại còn phải bao nuôi thêm một cô vợ khác.”
Bà ta cười nhạo một tiếng: “Được, ngoài chuyện không được cưới vào cửa nhà ta ra thì con muốn làm gì thì làm.”
…
Khi suy nghĩ dần dần quay trở lại, Tô Ngộ thực ra đã không còn nhớ rõ cảm giác đau đớn lúc đó nữa, nhưng nghĩ lại thì vẫn thấy nghẹt thở trong lòng.
Mất một lúc, cô mới nhẹ nhàng thở dài rồi nói: “Gia đình Phó Tu Ninh sẽ không cho phép anh ấy cưới một người bình thường như tớ.”
“Và tớ cũng không muốn làm kẻ thứ ba.”
Phương Giác Thiển: “Vậy cậu đã nói với Phó Tu Ninh về những điều này chưa?”
Tô Ngộ lắc đầu.
Lúc đó, cô bị sự tự ti và kiêu hãnh mâu thuẫn giằng xé, dù là cảm giác nào cũng không cho phép cô nói những chuyện này cho Phó Tu Ninh.
Thấy vậy, Phương Giác Thiển bỗng nhiên hiểu ra lý do Tô Ngộ chọn cách ở lại bên Phó Tu Ninh trong mối quan hệ như hiện tại.
Bởi vì không nỡ buông tay, nhưng cũng vì sợ bị tổn thương, nên thà thức tỉnh mà chìm đắm.
Dừng lại một lúc, Phương Giác Thiển mỉm cười khuyên cô: “Hãy nghe theo trái tim mình, vui vẻ là quan trọng nhất, mọi thứ còn lại chỉ là thứ yếu.”
—-
Sau khi từ chuyến công tác ở Hương Cảng trở về, Tô Ngộ không còn nghĩ đến những chuyện phiền phức đó nữa, cũng không nhắc đến quá trình suy nghĩ của mình với Phó Tu Ninh, hai người cũng coi như đã trải qua một khoảng thời gian không lo nghĩ gì, điều này khiến Tô Ngộ mơ hồ tìm lại được chút cảm giác vui vẻ như lúc còn trẻ, khi cô còn ở bên Phó Tu Ninh vô lo vô nghĩ.
Ngày tháng dần trôi qua, lại sắp đến đêm giao thừa rồi.
Nếu không có cuộc gọi mẫu thuẫn trước đó với mẹ, có lẽ Tô Ngộ sẽ về quê ăn Tết, nhưng giờ cũng không sao, dù sao cũng chẳng khác gì.
Vì Phương Giác Thiển thường về Cảng thành ăn Tết cùng gia đình, sẽ không ở Bắc Kinh trong một khoảng thời gian nên cô ấy đã hẹn Tô Ngộ đên quán bar chơi trước đêm giao thừa, dù sao về nhà rồi cũng phải làm một người con ngoan ngoãn. Hôm nay Chu Diệc Dao cũng có mặt, ba người cùng nhau đi chơi.
Quán bar là do Phương Giác Thiển chọn, cô ấy là khách quen ở đây, giờ này quán bar thường không còn chỗ ngồi tốt, nhưng vì Phương Giác Thiển có tiếng nói nên họ vẫn được sắp xếp cho một chỗ khá đẹp.
Trước kia Chu Diệc Dao bị gia đình quản lý rất nghiêm, gần như chưa từng đến những nơi như quán bar, vừa vào đã như một đứa trẻ tò mò, nhìn đâu cũng thấy mới mẻ.
Thấy vậy, Phương Giác Thiển trêu cô: “Cục cưng Dao, chẳng lẽ đây là lần đầu tiên em đến quán bar à?”
“……”
Chu Diệc Dao thu mắt về, cười nói: “Chị đoán đúng rồi đấy.”
Phương Giác Thiển nghiêng đầu nhìn Tô Ngộ: “Chị bỗng cảm thấy mình như một cô gái hư dẫn dụ học sinh ngoan đến quán bar vậy.”
Tô Ngộ mỉm cười, cầm ly rượu chạm vào ly cô ấy, nửa đùa nửa thật nói: “Tớ cũng vậy.”
Vì đây là lần đầu tiên Chu Diệc Dao đến quán bar nên Phương Giác Thiển không để cô ấy uống rượu, chu đáo gọi một ly nước ép lựu, còn cắm sẵn ống hút cho cô ấy uống.
Chu Diệc Dao vừa uống vừa hỏi: “Chị Thiển, sao hôm nay chị lại gọi em và chị Ngộ đến quán bar vậy?”
Phương Giác Thiển cười đáp: “Sắp đến Tết rồi, ra ngoài vui vẻ một chút.”
“À đúng rồi.”
Phương Giác Thiển bỗng nhớ ra điều gì đó, nhìn Chu Diệc Dao hỏi: “Em có về Hồng Kông ăn Tết không? Nếu về, ngày mai đi cùng chị.”
Chu Diệc Dao cắn ống hút, lắc đầu: “Em không về đâu.”
“Em đi lâu vậy rồi mà gia đình không tìm em sao?”
Chu Diệc Dao: “Em cũng không biết nữa, em đã đổi hết số điện thoại rồi, họ có thể tìm em, cũng có thể không tìm.”
Cô nhẹ nhàng cúi đầu lẩm bẩm: “Có lẽ anh ấy cũng không muốn em về.”
Thấy tâm trạng của Chu Diệc Dao không tốt, Tô Ngộ và Phương Giác Thiển liền nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác, tán gẫu một hồi lâu thì không khí mới trở lại bình thường. Trong lúc đó, Phương Giác Thiển kéo tay Chu Diệc Dao đi vào sàn nhảy, Tô Ngộ không ngăn cản nên để họ đi.
Khi Tô Ngộ cũng định đi tới chơi cùng họ, thì chiếc điện thoại đặt trên ghế sofa bỗng sáng lên một chút. Cô cầm điện thoại lên nhìn qua, là Phó Tu Ninh.
Đối tác: [Em đang ở đâu?]
Tô Ngộ cúi đầu trả lời: [Đang ở ngoài chơi với bạn, có chuyện gì không?]
Đối tác: [Quán bar?]
Tô Ngộ nhíu mày: [Sao anh biết?]
Đối phương không trả lời.
Tô Ngộ theo phản xạ nhìn khắp xung quanh, toàn là người lạ, có thể là cô nghĩ nhiều quá. Nhưng ngay bên kia bàn, khuất tầm mắt của cô, ba người đàn ông có khí chất xuất chúng đang ngồi cùng nhau.
Người đàn ông mặc vest trắng, dáng vẻ thư sinh, từ từ ngẩng đầu nhìn Phó Tu Ninh: “Xác nhận chưa?”
Phó Tu Ninh gật đầu.
Chu Vân Thâm trên mặt không chút biểu cảm, từ từ đặt chân xuống, đứng dậy, chậm rãi cài nút áo vest, ánh mắt dưới cặp kính có phần u ám.
Thấy vậy, Lục Hy lên tiếng: “Cậu cứ bình tĩnh, dù sao Dao Dao cũng là người trưởng thành rồi, cô ấy—”
Ánh mắt của Chu Vân Thâm chậm rãi liếc qua.
Lục Hy im lặng ngay lập tức.
Hai phút sau, Tô Ngộ nhìn thấy vẻ mặt Chu Diệc Dao vốn đang cười vui vẻ trên sàn nhảy bỗng nhiên khựng lại, trên đó lộ rõ vẻ kinh hãi như nhìn thấy ma.
Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn mặc vest trắng, dáng vẻ tuấn tú thư sinh nhưng tỏa ra một luồng khí u ám nắm chặt tay Chu Diệc Dao và kéo cô ấy ra khỏi sàn nhảy.
“Ê— anh là ai vậy—”
Tô Ngộ nhíu mày, theo bản năng duỗi tay ra muốn kéo Chu Diệc Dao lại, nhưng chưa kịp chạm vào cô thì một bàn tay khác đã chặn lại.
Cô ngẩng đầu nhìn lên.
Dưới ánh sáng mờ ảo, cô đột ngột đối diện với đôi mắt quen thuộc.
Tô Ngộ ngẩn người: “Phó Tu Ninh?”
“Sao anh lại ở đây?”
Câu nói vừa dứt, cô đã bị Phó Tu Ninh kéo ra khỏi sàn nhảy.
Dưới ánh sáng đủ mọi màu sắc, ánh mắt của Phó Tu Ninh chậm rãi quét từ trên mặt cô xuống phía dưới, quan sát từng chút một.
Hôm nay Tô Ngộ trông rất khác.
Lớp trang điểm tinh tế, đường kẻ mắt sắc nét, môi đỏ… tiếp theo là cần cổ trắng ngần, bờ vai mảnh mai, áo hai dây màu đen mảnh mai buộc trên vai, tương phản rõ rệt với làn da trắng nõn.
Chiếc váy trễ vai, dây quai, chân váy ngắn, những gì cần che đậy thì che, còn lại thì để lộ ra hết, tiếp đó là hai đôi chân thon dài trắng nõn.
Cô đẹp đến mức khiến người ta không thể không chú ý.
Tô Ngộ cảm thấy bị Phó Tu Ninh nhìn chằm chằm có chút không thoải mái, liền vung tay hất bỏ tay anh ra: “Bạn em bị người lạ dẫn đi rồi, em phải đi tìm cô ấy.”
Nói xong, cô bước qua Phó Tu Ninh, hướng về phía nơi Chu Diệc Dao vừa rời đi.
Phó Tu Ninh ngẩng mắt nhìn theo.
Hừ.
Vẫn là kiểu váy hở lưng.
Trán Phó Tu Ninh đột nhiên co giật, anh cởi áo khoác ra, bước nhanh đến bao chặt lấy Tô Ngộ, kéo cô về phía bàn của mình.
Tô Ngộ: “?”
“Anh làm gì vậy?”
Phó Tu Ninh không nói lời nào, ôm chặt eo cô, bước nhanh về phía bàn của mình: “Đó là anh trai cô ấy.”
“Cái gì?”
Phó Tu Ninh trầm giọng lặp lại: “Đó là anh trai của Chu Diệc Dao, Chu Vân Thâm.”
Nghe xong, Tô Ngộ dù có chậm hiểu đến đâu cũng đã kịp phản ứng: “Anh là bạn của em ấy à? Anh quen Chu Diệc Dao à? Nhưng sao em chưa từng nghe cô ấy nhắc đến lần nào?”
Phó Tu Ninh cười lạnh: “Cô ấy mà nhắc đến thì mới là lạ.”
“Ý anh là sao?” Tô Ngộ không phục, giãy giụa hai cái.
Phó Tu Ninh mạnh tay giữ cô lại: “Em yên lặng chút đi.”
Tô Ngộ: “Vậy anh buông em ra đi, làm vậy chẳng ra thể thống gì cả, thật mất mặt.”
Phó Tu Ninh liếc cô một cái, giọng trầm xuống: “Không được phép cởi áo.”
“?”
Tô Ngộ: “Sao phải thế?”
“Vậy thì đừng xuống nữa.”
“Được rồi, được rồi.”
Tô Ngộ vội vàng nói: “Không cởi, không cởi nữa được chưa. Mau buông em ra.”
Khi đôi chân cô vừa chạm đất, Tô Ngộ lập tức đuổi theo, dù sao người này là cô dẫn đến, không thể để Phó Tu Ninh nói gì thì làm nấy.
Khi cô đuổi kịp, Chu Diệc Dao đã bị Chu Vân Thâm kéo về chỗ ngồi trước của họ.
Thấy Tô Ngộ, Chu Diệc Dao mặt đỏ như gấc, rồi lại trắng bệch: “Xin lỗi chị Tô Ngộ.”
Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện mặc bộ vest trắng có chút quen mặt, chắc là đã gặp ở một buổi tiệc nào đó của Phó Tu Ninh trước đây.
Cô thu lại ánh mắt, hỏi Chu Diệc Dao: “Hai người quen nhau à?”
Chu Diệc Dao ngẩng đầu, vừa vặn đối diện với ánh mắt sắc bén và sâu thẳm của Chu Vân Thâm.
Dừng lại một chút, cô ấy hậm hực đáp lại: “Quen ạ, là anh trai em.”
Nghe vậy, Tô Ngộ cũng phần nào yên tâm… “Quen là tốt rồi, vậy hai người cứ từ từ trò chuyện.”
Chu Diệc Dao gật đầu: “Chị yên tâm, chị Tô Ngộ.”
Lúc này, ngoài Phó Tu Ninh đang đứng bên sofa, không ai còn nghi ngờ họ, nhưng biểu cảm của Chu Vân Thâm ngay khoảnh khắc đó gần như vỡ vụn, biểu lộ sự kiềm chế cực hạn.
Phó Tu Ninh tiến lại gần, nắm lấy cổ tay Tô Ngộ, ánh mắt hướng về phía Chu Vân Thâm: “Hai người cứ trò chuyện đi.”
Nói xong, anh quay người dẫn Tô Ngộ đi về phía khu vực chỗ ngồi của mình, vừa đi vừa nói: “Còn không tin anh, cứ phải tự mình đi xác nhận, giờ thì yên tâm chưa?”
Tô Ngộ: “Dù sao người cũng là do em dẫn đến, chỗ này đông người, ai mà biết được ai với ai, em phải có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cô ấy chứ.”
Phó Tu Ninh khẽ cười, không nói gì.
Tô Ngộ đột nhiên nhớ ra điều gì: “Không phải từ lâu anh đã biết Chu Diệc Dao là bạn cùng phòng của em đấy chứ?”
“Cũng không phải là sớm, anh chỉ biết trước khi đi công tác.”
Tô Ngộ ngớ ra: “Là anh đã đi cùng em hôm đó để đưa chìa khóa cho Chu Diệc Dao?”
Phó Tu Ninh gật đầu.
Tô Ngộ chợt hiểu ra mọi chuyện, chẳng trách được hôm đó lên xe, Phó Tu Ninh đã hỏi cô rất nhiều chuyện về bạn cùng phòng.
Cô ngẩng đầu nhìn Phó Tu Ninh: “Vậy anh biết Chu Vân Thâm đang tìm cô ấy, hôm nay cố tình đến đây để bắt người?”
“Em hiểu lầm rồi.”
Phó Tu Ninh cười nhẹ: “Chiều nay Chu Vân Thâm mới tới, bọn anh chỉ định đến đây uống mấy ly, ngày mai mới lo chuyện chính.”
Nghe vậy, Tô Ngộ bỗng nhiên sát lại gần, hít một hơi trên người anh: “Các anh đã uống rượu rồi à?”
Phó Tu Ninh hơi ngừng thở một chút, rồi đưa tay xoa nhẹ lên đầu cô, giọng ôn nhu: “Anh không uống, là cậu ta uống.”
“Á? Vậy anh ấy có động tay động chân gì không đấy ?”
Tô Ngộ lo lắng quay lại nhìn về phía Chu Diệc Dao, vừa quay đầu đã lập tức đứng sững lại.
Lúc này, Chu Diệc Dao đang bị người đàn ông mà cô ấy chính miệng nói là anh trai mình, dùng một tay chế ngự đôi tay cô ấy, ấn người lên sofa, đầu gối của anh ấy dựa vào ghế, nhìn xuống cô ấy với ánh mắt đầy tính chiếm hữu.
Từ góc nhìn của Tô Ngộ, cảnh tượng này thật sự rất kí.ch th.ích…
Tô Ngộ không thể tin vào mắt mình, cô nuốt một ngụm nước bọt, rồi liên tục chớp mắt để chắc chắn rằng mình không nhìn lầm.
Cô giật tay kéo nhẹ ống tay áo Phó Tu Ninh, vẻ mặt không thể tin được mà nhìn anh: “Anh chắc chắn họ là anh em thật à?”
Nghe vậy, Phó Tu Ninh khẽ nhếch khoé miệng, tay đưa lên xoay đầu cô lại, ánh mắt nhìn thẳng vào cô, môi mấp máy, giọng trầm thấp, chậm rãi nói: “Đừng nhìn họ, nhìn anh đây này.”