Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 53

Đêm khuya tại Cảng thành.

Nhà cũ của gia tộc họ Phó vẫn sáng đèn.

“Đã tìm thấy người chưa?”

Người đến cúi đầu, xấu hổ nói: “Vẫn chưa, thưa bà chủ.”

Tống Uyển lập tức thay đổi sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không tìm thấy còn dám vác mặt về đây làm gì? Còn không mau đi tìm đi! Dù có phải lật tung cả cái Cảng thành này cũng phải làm cho tôi, phải tìm cho ra Phó Tu Ninh và thằng nhóc kia!”

Nghe vậy, người đến liên tục vâng vâng dạ dạ rồi vội vã rời đi.

Chú Cố ôn tồn khuyên nhủ: “Bà chủ, bà đừng lo lắng, A Ninh là người có phúc, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.”

Tống Uyển dùng tay ấn lên thái dương, gương mặt lo lắng, hiện rõ quẩng thâm dưới mắt, không còn là dáng vẻ quý bà tinh tế thường ngày: “Làm sao tôi không lo cho được, ba ngày rồi mà vẫn chẳng có tin tức gì.”

Ba ngày trước, Phó Tu Ninh đã cầm theo chứng cứ rồi quay lại xác nhận rằng Phó Tu Yến không phải là con ruột của gia tộc họ Phó. Lúc đo bà vốn tưởng rằng đã nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng không ngờ Hứa Như Yên, mụ đàn bà tiểu nhân ấy đã phòng bị từ trước, âm thầm tẩu tán khối tài sản lớn của Phó Thị, lại còn giấu Phó Tu Yến đi trước.

Mặc dù Phó Tu Ninh cũng đã chuẩn bị sẵn, cử người đến ngăn chặn lại việc tài sản bị Hứa Như Yên tẩu tán, hơn nữa còn phát hiện ra suốt bao nhiêu năm qua, bà ta luôn ở đằng sau thâu tóm các vụ kinh doanh trái phép và biển thủ công quỹ, lập tức báo cảnh sát.

Phó Tân cũng là một kẻ bạc tình, mặc dù sống cùng Hứa Như Yên bao nhiêu năm, nhưng vừa biết chuyện Phó Tu Yến không phải con ruột mình, cộng với việc Hứa Như Yên luôn âm thầm tẩu tán tiền của gia tộc họ Phó, liền giả vờ như không biết, mặc cho Phó Tu Ninh đưa cảnh sát vào, bản thân thì đổ bệnh nằm một chỗ.

Vốn tưởng mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây, ai ngờ vào sáng hôm sau, Phó Tu Ninh lại đột ngột mất tích.

Nhà lớn mấy ngày qua hoàn toàn do Tống Uyển đứng ra xử lý, bà đã tận dụng tất cả các mối quan hệ của gia tộc họ Phó ở Cảng thành nhưng ba ngày qua đều không tìm được bất kỳ dấu vết nào.

Làm sao bà có thể không lo được chứ.

Tống Uyển tựa trán vào tay vịn của ghế sofa, một lúc lâu sau mới thở dài yếu ớt, từ từ lên tiếng: “Chú Cố, ông nói có phải tôi sai rồi không?”

Chú Cố cúi đầu, ánh mắt rũ xuống không đáp.

Tống Uyển nhẹ nhàng thở dài, có vẻ như đang hối lỗi: “Phải chăng tôi không nên ép A Ninh? Nếu không phải tôi ép nó quá mức, nó cũng không vội vàng làm vậy, cũng sẽ không tạo ra tình huống nguy hiểm như bây giờ.”

Im lặng vài giây, Chú Cố lên tiếng an ủi: “A Ninh là đứa con hiếu thảo, cậu ấy sẽ hiểu cho bà chủ mà.”

Khuôn mặt Tống Uyển mệt mỏi: “Có lẽ ngay từ đầu tôi đã sai rồi.”

Sai vì không kết thúc một cuộc hôn nhân thất bại khi còn trẻ, sai vì cố chấp đấu tranh với Hứa Như Yên cả đời, càng sai vì không nên để con trai duy nhất của mình sau khi mất đi một gia đình hoàn chỉnh, lại còn phải mất đi tuổi thơ và tình mẹ.

Mắt Tống Uyển dần ươn ướt.

Bà thực sự có chút hối hận, đã lãng phí cả cuộc đời mình để rồi cuối cùng chẳng còn gì.

Bà nợ chính mình, cũng nợ đứa con trai duy nhất của mình.

Tống Uyển nhẹ nhàng thở dài, kìm nén nước mắt rồi đứng dậy, giọng nhẹ nhàng: “Ông giúp tôi tìm một luật sư, khi A Ninh trở về tôi sẽ làm thủ tục ly hôn với Phó Tân.”

Chú Cố nghe xong, trên mặt đầy vẻ vui mừng, liên tục gật đầu: “Dạ, tôi sẽ liên lạc với luật sư ngay, bà đã nghĩ thông suốt là tốt rồi.”

Chú Cố đã làm việc trong nhà họ Tống từ khi còn trẻ, lúc đó Tống Uyển mới học cấp hai. Suốt bao nhiêu năm, ông luôn trung thành với gia đình, nhìn Tống Uyển lớn lên, nay thấy bà ấy có thể buông bỏ, không còn mắc kẹt trong quá khứ, ông cũng rất vui mừng.

Tống Uyển quay người lại: “Tôi đi lên chùa cầu phật, xin ngài phù hộ cho Phó Tu Ninh bình an trở về.”

Bà nợ đứa con này quá nhiều, hy vọng trời có thể cho bà một cơ hội để bù đắp.

Vào lúc rạng sáng, trong một căn hầm ẩm thấp và tối tăm.

Một người đàn ông mặc áo sơ mi đắt tiền, sắc mặt hung ác đang bị trói chặt ở góc tường, gằn giọng nhìn hai người đứng trước mặt, cả người sạch sẽ không một vết bụi, “Phó Tu Ninh, anh thật sự có kế sách phòng thân!”

Phó Tu Ninh đứng im tại chỗ, từ từ hạ mắt xuống, ánh mắt chậm rãi di chuyển, dừng lại trên mặt Phó Tu Yến, giọng điệu lơ đãng nói: “Nếu tôi không để cậu lừa như thế, làm sao có thể khiến cậu, một tên vô dụng, mắc câu được?”

Phó Tu Yến bị trói chặt tay chân, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt sắc lạnh nhìn anh: “Anh đã biết từ lâu rồi phải không?”

Phó Tu Ninh cười nhạt một tiếng, giọng nói trầm thấp, thong thả: “Hứa Như Yên ấy, con người bà ta sắc bén, tính toán cả đời, đến lúc quan trọng như thế này lại đưa cậu đi, chẳng phải là muốn giữ lại một con bài sao?”

Nói xong, anh nhìn Phó Tu Yến đang bị trói, chậm rãi hỏi: “Có phải bà ta đã nói, nếu bà ta thất bại thì để cậu mang theo đám thuộc hạ còn lại bắt tôi, dùng trao đổi với đống tài sản đúng không?”

Nghe vậy, sắc mặt Phó Tu Yến thay đổi.

Rõ ràng Phó Tu Ninh đã đoán đúng.

Phó Tu Ninh thấy vậy, trong lòng hiểu rõ, thu lại ánh mắt, nói: “Thực ra bà ta làm vậy cũng là tính toán khá chu đáo rồi.”

Nói xong, anh khẽ nhếch môi, nhìn Phó Tu Yến, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lạnh lùng, như đâm dao vào lòng: “Chỉ tiếc cậu là một tên vô dụng.”

Phó Tu Yến là người không thể chịu đựng được khi bị người khác nói mình không bằng Phó Tu Ninh, quả nhiên, sau khi nghe xong lời này, cả người Phó Tu Yến đã trở nên cuồng loạn, khuôn mặt hiện lên rõ sự bất mãn: “Anh đã biết kế hoạch của chúng tôi từ trước, cũng biết người của tôi đang phục kích ở đâu, đúng không? Nếu không, chỉ có Chu Vân Thâm, sao có thể tìm được nhanh như vậy!”

“Vậy nếu cậu đã ngu ngốc đến mức này, tôi cũng coi như làm một việc tốt.”

Phó Tu Ninh nắm rất rõ điểm yếu của Phó Tu Yến, nên không tiếc lời mà k.ích th.ích cậu ta: “Nếu cho tôi thêm ba đến năm tháng, có thể tôi sẽ thật sự tìm ra được kế hoạch của các người, chỉ tiếc là tôi có việc quan trọng cần làm, không có thời gian lãng phí với các người lâu như vậy.”

Anh thong thả tháo găng tay đen trên tay, từ trong đó lấy ra một vật thể nhỏ hình tròn màu đen.

Đó là một thiết bị định vị siêu nhỏ.

Sắc mặt Phó Tu Yến trở nên tái mét, không thể tin nổi nhìn anh: “Trước khi đến tôi đã cho người kiểm tra người rồi mà.”

“Đúng là đã kiểm tra.”

Phó Tu Ninh dùng giọng điệu lạnh nhạt bổ sung: “Là người của cậu kiểm tra.”

“Anh có ý gì?” Phó Tu Yến ngẩng đầu lên.

Phó Tu Ninh khẽ kéo môi cười, nói: “Cậu vẫn không hiểu ý tôi sao? Chính là Bạch Hạo đã kiểm tra người tôi rồi đưa cho tôi.”

“Không thể nào!”

Phó Tu Yến kích động nói: “Không thể là Bạch Hạo đưa cho anh!”

Bạch Hạo là thuộc hạ thân cận của cậu ta, cũng là anh em từ nhỏ lớn lên cùng nhau, làm sao có thể phản bội cậu ta được!

Phó Tu Ninh tranh thủ lúc cậu ta kích động tiếp tục khơi mào: “Chính là cậu ta! Nếu không phải cậu ta thì là ai? Chỉ có cậu ta mới có thể kiểm tra người tôi mà thôi, nhìn nhận sự thật đi, chính người bạn tốt của cậu, thuộc hạ thân cận của cậu đã phản bội cậu rồi!”

“Không thể nào! Phó Tu Ninh, anh đang lừa tôi!”

Phó Tu Yến nói nhanh, rõ ràng đã tới bờ vực suy sụp, hét lên với vẻ không thể tin được.

Phó Tu Ninh tiếp tục tấn công: “Nếu không phải cậu ta, thì bây giờ cậu ta đang ở đâu? Cậu đã bị trói ở đây cả một đêm rồi, sao cậu ta vẫn chưa đến cứu?”

“Bởi vì cậu ta đang ở trong tòa nhà Phó thị…”

Phó Tu Yến kích động phản bác theo bản năng, nói được một nửa mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy của Phó Tu Ninh.

Biểu cảm của cậu ta ngay lập tức từ kích động và không thể tin được thành thất vọng.

Lúc này, Phó Tu Ninh chẳng chút quan tâm đến biểu cảm của cậu ta, lập tức quay lưng với Chu Vân Thâm và đi ra ngoài: “Nhanh chóng thông báo cho cục cảnh sát, đồng thời phong tỏa tòa nhà Phó thị, không để một con ruồi nào lọt lưới.”

Phó Tu Ninh cũng chỉ mới biết được ba ngày trước vào buổi tối, Hứa Như Yên không chỉ chuyển nhượng tài sản lớn mà còn vi phạm pháp luật khi mua súng đạn phi pháp, trong suốt sự việc xảy ra, tên thuộc hạ kia của Phó Tu Yến không hề xuất hiện.

Vì thời gian gấp rút, anh không kịp kiểm tra Bạch Hạo đã giấu ở đâu, Hứa Như Yên, người đàn bà điên rồ này có thể làm bất cứ chuyện gì. Nếu anh thực sự đưa bà ta vào tù, chắc chắn bà ta sẽ không chút do dự mà “thua keo này, bày keo khác”.

Sau khi cân nhắc, Phó Tu Ninh chỉ có thể làm theo kế của bà ta, để người của Phó Tu Yến mang anh đi, đồng thời cho Chu Vân Thâm cài định vị siêu nhỏ vào người.

Đã thỏa thuận từ trước, nếu trong vòng ba ngày không tìm được lô súng đạn của Bạch Hạo thì sẽ đến địa điểm ghi trên máy định vị để tìm.

……

Sáng sớm, khi trời mới chỉ tờ mờ sáng, dưới tòa nhà của Tập đoàn Phó thị đã có một hàng dài xe cảnh sát đậu sẵn. Không lâu sau, một nhóm người bị áp giải lên xe.

Bên ngoài, Phó Tu Ninh nở một nụ cười mỉa mai nhìn Chu Vân Thâm, trêu chọc: “Khả năng không tồi.”

Chu Vân Thâm liếc nhìn anh một cái, cười đáp: “Cậu cũng không kém đâu.”

Cuối cùng mọi chuyện đã lắng xuống, Phó Tu Ninh thở phào nhẹ nhõm: “May mà là vào lúc sáng sớm, tòa nhà không có ai, nếu là ban ngày chắc chắn sẽ không suôn sẻ được như vậy.”

Chu Vân Thâm cười khẽ “Chẳng phải kế hoạch ban đầu của cậu là vậy sao?”

Phó Tu Ninh nhướn mày: “Cũng nhờ có sự giúp đỡ mạnh mẽ từ thiếu gia Chu.”

Chu Vân Thâm nghiêng đầu, nhẹ nhàng cười nhạt: “Đừng có giả vờ.”

Người đàn ông có giọng nói ấm áp lên tiếng: “Mọi chuyện đã xong rồi, cậu định hôm nay về Kinh thị luôn à?”

Phó Tu Ninh khẽ trầm ngâm, gật đầu: “Trước khi đi, tôi phải quay về nhà cũ một chuyến.”

Chu Vân Thâm mỉm cười: “Cũng phải quay về một chuyến thôi, mẹ cậu chắc là lo đến không ngủ được.”

Phó Tu Ninh khẽ nhếch khóe miệng, không mấy quan tâm: “Thế à.”

Nói xong, cả hai lên xe và tách ra.

Bên kia, nhà cũ của gia tộc họ Phó đã nhận được tin Phó Tu Ninh bình an vô sự. Tống Uyển từ sáng sớm đã không ngủ nổi, chờ đợi từ lúc nửa đêm cho đến tận buổi sáng mới thấy Phó Tu Ninh trở về.

Rời khỏi tòa nhà tập đoàn Phó thị, Phó Tu Ninh không trở về nhà cũ ngay mà ghé qua nơi anh ở tại Hồng Kông, mang theo toàn bộ hồ sơ tài sản đã ký xong và chứng nhận công chứng từ ba ngày trước, mang về nhà cũ.

Trong đó là toàn bộ tài sản của gia tộc họ Phó, ước tính tổng giáo trị lên đến gần một nghìn tỷ.

Phó Tu Ninh trở về nhà cũ, gặp lại Tống Uyển đã là hơn chín giờ sáng.

Mấy ngày không gặp, Tống Uyển rõ ràng trông tiều tụy hơn nhiều.

Ngày xưa, bà là người rất chú trọng đến vẻ bề ngoài, bất kể gặp người thân hay người ngoài, luôn luôn tỏ ra là người xinh đẹp, rực rỡ.

Phó Tu Ninh nhẹ nhàng thở dài, lòng không khỏi có chút đau.

Đối diện với ánh nhìn của Tống Uyển, Phó Tu Ninh cầm đồ trong tay, ung dung bước đến, quỳ xuống trước mặt bà.

Tống Uyển ngạc nhiên nhìn anh: “A Ninh, con làm gì vậy?”

Phó Tu Ninh không thay đổi sắc mặt, đưa đồ trong tay cho bà, giọng trầm thấp, từ tốn: “Đây là toàn bộ tài sản của gia tộc nhà họ Phó mà mẹ muốn, đã được công chứng bởi luật sư rồi.”

Dừng một chút, Phó Tu Ninh dùng sắc mặt nghiêm nghị nói: “Con đã mang đến những gì mẹ muốn, còn những gì con muốn, xin mẹ hãy nhún nhường.”

Đôi mắt Tống Uyển đỏ bừng, bàn tay run rẩy nắm lấy cánh tay Phó Tu Ninh, cố kéo anh đứng lên.

Suốt năm năm qua, hai mẹ con ít khi nào có thể nói chuyện bình thản, họ là mẹ con ruột, nhưng sự kiêu ngạo của mỗi người đều giống nhau—một người cố gắng kiểm soát suy nghĩ và cuộc đời của người kia, một người thì tìm cách chống đối lại. Và cứ thế, họ vẫn trong tình trạng giằng co bao năm.

Trước đây, Tống Uyển chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày Phó Tu Ninh sẽ quỳ xuống trước mặt bà cầu xin như thế này.

Thôi bỏ đi.

Tống Uyển thở dài nhẹ nhàng: “Mẹ đã bảo người soạn thảo xong thỏa thuận ly hôn, khi thủ tục hoàn tất, mẹ sẽ cùng ông ngoại con ra nước ngoài.”

Bà buông tay Phó Tu Ninh ra, giọng nói mềm mại: “Từ giờ, chuyện của con, con tự quyết định đi.”

Khi Phó Tu Ninh bước ra khỏi nhà cũ của gia tộc nhà họ Phó, đã là giữa trưa.

Sương mù sáng sớm đã tan biến.

Bầu trời trong xanh, không một vệt mây, ánh nắng ban trưa chiếu rọi, tất cả mọi thứ đã ổn định.

Khi Phó Tu Ninh vừa cầm lấy điện thoại, chuẩn bị đặt vé máy bay về lại Kinh thị, thì đột nhiên nhận được tin nhắn từ Lục Hy: [Đừng vội về, Tô Ngộ mới hạ cánh ở Cảng thành vào sáng nay…]

Phó Tu Ninh không thể đọc tiếp được nữa, trái tim anh đập mạnh, trong đầu chỉ còn lại thông tin Tô Ngộ đã đến Cảng thành.

Anh thoát khỏi WeChat, ngón tay hơi run rẩy cắm chiếc sim điện thoại mà anh đã sử dụng ở Kinh thị.

Ngay khi lắp xong, những cuộc gọi nhỡ liên tiếp bắt đầu ùa về.

Tất cả những cuộc gọi nhỡ này đều đến từ một người.

Phó Tu Ninh nuốt một ngụm nước bọt, bấm gọi lại số của Tô Ngộ.

Bên kia rất nhanh đã nhấc máy, giọng nói quen thuộc vang lên trong tai nghe: “Phó Tu Ninh?”

“Ừ, là anh.”

Giọng nói của Phó Tu Ninh trầm thấp, mang theo một chút trầm khàn: “Em ở đâu?”

“Khách sạn lần trước em ở khi đi công tác.”

Phó Tu Ninh: “Chờ anh.”

Bình Luận (0)
Comment