Sau khi cúp máy, Tô Ngộ ngồi yên lặng trong phòng, đợi Phó Tu Ninh đến.
Thực ra, cô không biết mình sẽ nói gì với Phó Tu Ninh, cũng không biết liệu việc cô đột ngột đến có gây rắc rối gì cho anh không.
Chỉ là sau khi nghe những gì Lục Hy nói, đột nhiên cô cảm thấy có một sự thôi thúc mãnh liệt và khao khát được gặp Phó Tu Ninh.
Sự thôi thúc và khao khát ấy cũng tạm lắng xuống khi cô nhận được cuộc gọi của Phó Tu Ninh, thay vào đó là cảm giác căng thẳng và bối rối.
Ngay cả lúc này, trong lúc chờ đợi, cô cũng vô cùng lo lắng, lòng bàn tay không biết từ khi nào đã ướt đẫm.
Chỉ mới hơn nửa tháng không gặp nhau thôi mà sao lại cảm thấy xa lạ như thế, tựa như đã trôi qua năm năm.
Chưa kịp nghĩ xong câu đầu tiên sẽ nói với Phó Tu Ninh khi gặp mặt, chuông cửa đã vang lên.
Với tình hình giao thông ở Cảng thành, dù lúc gọi điện Phó Tu Ninh đang ở đâu thì có thể đến được trung tâm thành phố chỉ trong vòng mười lăm phút đã là rất nhanh rồi.
Tô Ngộ đi ra mở cửa.
Vừa mới bước vào, Phó Tu Ninh chưa kịp để cô nói gì đã ôm chặt cô vào lòng, hôn rất mạnh mẽ và nồng nhiệt, như thể muốn trút hết nỗi nhớ nhung và khao khát của hơn nửa tháng qua.
Đầu óc Tô Ngộ như tê liệt trong giây lát, khi cô tỉnh táo lại thì cả người đã bị bao phủ trong hơi thở quen thuộc. Mũi và miệng cô tràn ngập hơi thở của Phó Tu Ninh.
Phó Tu Ninh hôn rất mãnh liệt, dùng sức giữ chặt sau gáy cô không cho cô lùi lại dù chỉ một bước.
Khác với những lần trước chỉ là sự không cam lòng và giải tỏa, Tô Ngộ có thể rõ ràng cảm nhận được lần này nụ hôn của anh mang theo tình yêu và nỗi nhớ, thậm chí là sự lo lắng.
Tô Ngộ theo bản năng chống tay vào bức tường phía sau để giữ thăng bằng, ngửa đầu vừa đáp lại nụ hôn của anh, vừa thở gấp.
Mãi cho đến khi cô cảm thấy mình sắp không thở nổi, Phó Tu Ninh mới từ từ rút lui, đôi mắt đen sâu thẳm của anh nhìn cô không rời, thở hổn hển hỏi: “Tại sao em lại đến đây?”
“Vì…,” Tô Ngộ cảm thấy mặt mình nóng bừng, đôi mắt ướt sũng, một tay nắm lấy áo anh, thở d.ốc nhẹ: “Vì muốn gặp anh… sợ anh gặp chuyện…”
“Không đúng.”
Phó Tu Ninh lại áp đôi môi ướt nóng xuống, nghiến chặt môi cô, tay anh đặt sau gáy cô, giọng nói trầm thấp: “Nói lại lần nữa.”
“Ưm…”
Tô Ngộ nhíu mày, ngửa đầu chịu đựng nụ hôn mãnh liệt của anh, cô gần như sắp ngạt thở vì nụ hôn ấy: “Nói… nói gì?”
Phó Tu Ninh thở hổn hển, một tay giữ chặt eo cô, mạnh mẽ kéo cô vào lòng: “Nói yêu anh.”
Giọng anh trầm thấp, mang theo cảm giác nặng nề.
“Ừm…”
Tô Ngộ thở gấp, ngửa đầu đáp lại nụ hôn của anh, mơ hồ nói: “Em yêu anh…”
Phó Tu Ninh nhẹ nhàng hít vào, tay anh rời khỏi eo cô, vuốt nhẹ xuống dưới một cách mơ hồ, giọng anh trầm đục, kiên nhẫn dẫn dắt: “Nói lại lần nữa, yêu ai?”
Tô Ngộ gần như muốn khóc, khóe mắt cô ươn ướt, đỏ hoe nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Phó Tu Ninh…”
Đối diện với ánh mắt của cô, yết hầu của anh hơi chuyển động: “Làm gì?”
Tim Tô Ngộ như ngừng đập một nhịp.
Chưa kịp lên tiếng, cả người cô đã bị một lực mạnh mẽ, không thể từ chối, ôm chặt eo ném lên chiếc giường phía sau.
Ngay sau đó, một mùi hương tuyết tùng nhẹ nhàng như đang bao phủ từ trên xuống.
Phó Tu Ninh cúi đầu, từng chút một, nhẹ nhàng hôn cô.
Từ trán, đến mũi, rồi đến môi, đến cằm, mỗi phần cơ thể anh đều cẩn thân hôn lên chút một.
Tiếp theo, những nụ hôn nóng bỏng lần lượt rơi xuống sau tai Tô Ngộ.
Tai cô là điểm nhạy cảm, mỗi lần trên giường, Phó Tu Ninh đều dành rất nhiều thời gian hôn vào tai cô.
Tim Tô Ngộ đập thình thịch.
Lần này, toàn bộ quá trình Phó Tu Ninh đều rất kiên nhẫn và tỉ mỉ, mọi thứ như được cố ý làm chậm lại, không có sự cướp đoạt mạnh mẽ như trước, mỗi nụ hôn đều nhẹ nhàng, giống như muốn hòa tan vào cơ thể cô.
……..
Những tiếng thở nhẹ nhàng, êm ả dần lan tỏa, căn phòng vốn tĩnh lặng giờ đây dần trở nên sống động, đầy màu sắc.
Quá trình không kéo dài lâu, nhưng cảm giác của cả hai đều vô cùng thú vị.
Phó Tu Ninh đã hơn 48 tiếng đồng hồ chưa chợp mắt, Tô Ngộ cũng cả đêm không ngủ, họ thậm chí không còn nhớ rõ đã kết thúc khi nào mà chỉ ôm nhau ngủ thiếp đi.
Điều khiến Tô Ngộ tỉnh dậy lần nữa chính là cảm giác cơ thể có chút căng tức khác thường, cô động đậy người, có thể rõ ràng cảm nhận được thứ gì đó đang từ trong người mình trượt ra.
Tô Ngộ mơ màng mở mắt, thứ cô nhìn thấy đầu tiên là gương mặt ngủ say của Phó Tu Ninh.
Cô vô thức dừng ánh mắt lại trên gương mặt anh.
Dưới ánh nắng buổi chiều, gương mặt Phó Tu Ninh có phần hiền hoà hơn, đường nét khuôn mặt sắc sảo, xương lông mày cao tạo nên vẻ ngoài đầy khí chất và lạnh lùng. Mặc dù giờ anh đang nhắm mắt ngủ nhưng vẫn có thể nhận ra rõ ràng vẻ mệt mỏi từ sắc mặt anh.
Tóc anh hơi rối, không biết là do gió thổi khi đến hay là vừa rồi bị làm rối trong lúc âu yếm, cũng có lẽ là vì mồ hôi, trên trán anh có vài sợi tóc lòa xòa.
Tô Ngộ đã quen biết Phó Tu Ninh nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô thấy anh mệt mỏi đến mức không chỉnh chu như vậy.
Cô dừng lại một lát, rồi nhẹ nhàng vươn tay về phía anh, định giúp anh sửa lại những sợi tóc rối trên trán.
Chưa kịp đến gần, người đàn ông vẫn đang say giấc bỗng nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay cô, như thể đã phòng bị từ trước.
Tô Ngộ chợt giật mình, không kịp phòng ngừa thì đã đối diện với đôi mắt sâu thẳm, đen láy của anh.
“Em làm gì vậy? Lại muốn ám sát chồng sao?” Phó Tu Ninh lên tiếng, giọng nói trầm ấm, trong trẻo nhưng vì mới tỉnh dậy nên có chút khàn khàn, yết hầu anh rung nhẹ khiến chất giọng càng thêm quyến rũ.
Tô Ngộ mặt đỏ bừng, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay anh.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện ân ái giữa mình và Phó Tu Ninh, Tô Ngộ chỉ muốn tìm một cái hố để chui xuống.
Thật quá xấu hổ.
Thấy vậy, Phó Tu Ninh cười nhẹ, giọng trầm trầm hỏi: “Dậy lâu chưa?”
Tô Ngộ cắn môi: “Chưa lâu, em cũng vừa tỉnh.”
Phó Tu Ninh nghiêng đầu nhìn Tô Ngộ, cảm thấy có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại thấy giờ không phải lúc để nói ra.
Anh dừng lại một lát rồi lại nói: “Em có đói không? Em đi tắm trước đi, anh sẽ bảo khách sạn mang đồ ăn lên.”
Tô Ngộ gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại.
Có lẽ vì cảm thấy xấu hổ, Tô Ngộ vội vàng kéo chăn lên, quay lưng về phía Phó Tu Ninh và nhanh chóng mặc xong chiếc váy ngủ, rồi vội vàng chạy ra ngoài.
Thấy vậy, Phó Tu Ninh không nhịn được mà khẽ mỉm cười, rồi cũng đứng dậy xuống giường.
Tô Ngộ đã đặt phòng suite, phòng họ vừa ngủ là phòng ngủ chính, trong phòng ngủ chính có một phòng tắm được bao quanh bằng tường kính trong suốt. Bình thường không thể nhìn rõ nhưng khi bật đèn trong phòng tắm thì mọi thứ bên trong đều dễ dàng bị nhìn thấy.
Việc ngủ cùng nhau đã xấu hổ lắm rồi, nếu lại để Phó Tu Ninh nhìn thấy cô khi tắm, cô thà đâm đầu vào tường còn hơn.
Khi hơi nước trong phòng tắm dần dày lên, kính mờ đi một lớp sương.
Tô Ngộ đưa tay lau sạch sương mù trên kính.
Khi gương mặt cô rõ ràng hiện lên trong gương, những vết tích trên người cô cũng không còn giấu được nữa.
Xương quai xanh, ngực rồi đến đùi…
Hầu như không có vị trí nào là không có dấu vết.
Nhìn thấy vậy, mặt Tô Ngộ càng đỏ bừng.
Chắc bây giờ họ đã được tính là làm lành rồi nhỉ?
Tô Ngộ khẽ chớp mắt, cố gắng nhớ lại, dường như Phó Tu Ninh cũng chưa nói gì.
Ban nãy cô vừa mở cửa thì anh lao vào và hôn cô, rồi… rồi thì…
Cô cũng thật không tỉnh táo, đáng lẽ phải hỏi rõ ràng mới phải.
Sau khi nghĩ ngợi hơn hai mươi phút, Tô Ngộ cũng gần tắm xong, cơ thể đã khoan khoái hơn nhiều.
Cô thay đồ ngủ, sấy tóc rồi bước ra ngoài.
Khi Tô Ngộ đi ra ngoài, Phó Tu Ninh đã sắp xếp mọi thứ ngăn nắp, đang nhận hai đĩa thức ăn từ tay nhân viên phục vụ khách sạn.
Thấy vậy, Tô Ngộ vội vàng bước tới nhận một đĩa: “Nhanh vậy sao? Đã mang lên rồi à?”
Phó Tu Ninh cười nhẹ: “Hai phần mì ý thì có gì mà lâu.”
Nói rồi, cả hai cùng đi đến quầy bar trong phòng khách và ngồi xuống.
Phó Tu Ninh gọi hai phần mì ý, một phần sốt kem nấm và một phần sốt thịt cà chua.
Anh nhẹ nhàng gật đầu, ra hiệu: “Nếm thử đi, nghe nói mì ở khách sạn này ngon lắm. Lục Hy nói em đã đến Cảng thành từ sáng sớm, em đã không ăn gì mấy tiếng thì chắc đói rồi, nên anh không gọi mấy món phức tạp, tối sẽ dẫn em đi ăn cái gì đó ngon hơn.”
Tô Ngộ mím môi, không nói gì, cúi đầu ăn từng miếng mì nhỏ. Quả thật, cô đã lâu không ăn, giờ bụng đã đói meo.
“Thế nào? Ngon không?”
Phó Tu Ninh nhẹ nhàng hỏi.
Tô Ngộ gật đầu: “Cũng được.”
“Vậy tốt rồi.”
Phó Tu Ninh mỉm cười, nhìn cô, giọng êm ái hỏi: “Sao đột ngột chạy qua đây vậy, không phải anh đã bảo em ở lại Kinh thị đợi anh về sao?”
Nghe vậy, Tô Ngộ ngẩng lên nhìn anh, chậm rãi đáp: “Em thấy tin tức trên hot search, nói là anh mất tích…”
“Lo lắng cho anh à?” Phó Tu Ninh hỏi.
Tô Ngộ mím môi, hiếm khi đối diện với cảm xúc thật của mình, gật đầu: “Ừ, rất lo.”
Phó Tu Ninh nhìn cô không rời mắt, yết hầu anh khẽ động nhưng không nói gì.
Một lúc sau, Tô Ngộ tiếp tục: “Sau đó em đi tìm Lục Hy hỏi tin tức về anh, rồi… rồi Lục Hy nói với em một vài chuyện, anh ấy nói…”
“Cậu ta nói gì?” Phó Tu Ninh cười cười nhìn cô hỏi.
Tô Ngộ mím môi, ánh mắt kiên quyết: “Nói gì không quan trọng, quan trọng là em sẽ không từ bỏ nữa.”
Phó Tu Ninh nhướn mày, khóe miệng có vẻ muốn nở một nụ cười, nhưng vẫn cố gắng kìm lại, giả vờ hỏi: “Không từ bỏ cái gì?”
“Không từ bỏ chuyện tình cảm của chúng ta, cũng không từ bỏ anh nữa.” Tô Ngộ nói.
Nghe vậy, Phó Tu Ninh không thể kìm nén được nữa, khóe miệng anh không ngừng cong lên, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, chậm rãi hỏi: “Em đang tuyên thệ trung thuỷ với anh đấy à?”
“…”
Sau vài giây suy nghĩ, Tô Ngộ gật đầu: “Cũng có thể coi là vậy, anh cũng có thể hiểu như thế.”
Phó Tu Ninh mỉm cười, cố tình đùa cô: “Nhưng anh nhớ hình mẫu lý tưởng của em không phải là anh thế này.”
“…”
Tô Ngộ đành cứng miệng trả lời: “À… ánh mắt con người sẽ thay đổi theo thời gian mà, hiện tại hình mẫu lý tưởng của em là anh.”
Phó Tu Ninh quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nhướng mày, cố tình muốn trêu chọc thêm: “Anh như vậy, là kiểu gì? Mô tả cho anh xem.”
Tô Ngộ hơi ngẩn người, nhưng ngay lập tức hiểu ra và khẽ cười một cái.
Thôi thì…
Cô mỉm cười nhìn Phó Tu Ninh, trêu đùa: “Ừm… hình mẫu lý tưởng của em bây giờ là người có tính cách lạnh lùng, đẹp trai, khỏe mạnh, và phải mang họ Phó, tốt nhất là tên Phó Tu Ninh.”
Tô Ngộ nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của anh, hỏi: “Bây giờ anh hài lòng chưa?”
Phó Tu Ninh thu ánh mắt lại, nhướng mày: “Giờ không thích em trai nữa sao?”
Tô Ngộ: “Em trai làm sao bằng anh trai được.”
Phó Tu Ninh lại nghiêng đầu nhìn cô: “Em vừa gọi anh là gì?”
“…”
Tô Ngộ mặt đỏ bừng, vừa rồi vì trêu đùa Phó Tu Ninh mà không nghĩ gì, giờ để nói lại cô thật sự cảm thấy hơi ngại.
Một lúc sau, cô chuyển chủ đề hỏi: “Vậy giờ hai chúng ta tính là quay lại rồi chứ?”
Phó Tu Ninh kìm nén nụ cười, giả vờ nghiêm túc gật đầu: “Được rồi, dù sao anh cũng không có thói quen làm “bạn tình” với người khác.”
“…”