Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 55

Ngày hôm sau, vừa mới ăn sáng xong, Phó Tu Ninh đã bị Chu Vân Thâm gọi điện yêu cầu đi xử lý một số công việc vẫn còn đang dang dở.

Ban đầu Phó Tu Ninh định hôm qua sẽ về Kinh thị ngay nên đã nhờ Chu Vân Thâm xử lý thay, nhưng vì hiện tại Phó Tu Ninh vẫn còn ở Cảng thành thì đương nhiên anh phải tự mình giải quyết nốt phần còn lại. Dù sao thì, để trấn an hội đồng quản trị, để người họ Phó tự mình ra mặt vẫn tốt hơn.

Tô Ngộ đã đặt phòng khách sạn này hai đêm, vì bây giờ đã làm lành với Phó Tu Ninh nên tất nhiên họ sẽ cùng nhau về Kinh thị.

Ban đầu cô định ở lại khách sạn thêm vài ngày nữa nhưng Phó Tu Ninh không đồng ý, ăn sáng xong anh tự mình lái xe đưa cô đến căn nhà mà năm năm trước họ đã từng ở, rồi mới yên tâm rời đi để đi tìm Chu Vân Thâm.

Tô Ngộ đứng trước cổng ngôi biệt thự quen thuộc, trong lòng cảm xúc hỗn tạp.

Ngày xưa, khi kéo hành lý rời đi một cách quyết đoán, cô không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình quay lại nơi này.

Tô Ngộ cảm thấy trong lòng hơi nhói, cô giơ tay lên, động tác thuần thục nhập mã khóa cửa.

“Cạch” một tiếng.

Cửa mở, bên tai vang lên giọng điện tử quen thuộc: “Chào mừng về nhà.”

Tô Ngộ nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Cách bài trí trong căn phòng này gần như không khác gì năm năm trước, phòng khách vẫn giữ phong cách lạnh lùng với gam màu đen trắng xám, giữa phòng là bộ ghế sofa cùng tông màu.

Đi sâu vào trong là gian bếp mở, ngay cả vị trí đặt hộp gia vị cũng giống hệt như thói quen của cô trước kia.

Dù đã năm năm không có người ở, nhưng toàn bộ căn nhà vẫn sạch sẽ như mới, có thể thấy là có người chăm sóc, thường xuyên dọn dẹp.

Năm năm đã trôi qua, Tô Ngộ lại một lần nữa đứng ở đây, ánh mắt hướng về mọi thứ từng là ký ức.

Những ký ức đã được cô chôn vùi sâu trong lòng, giờ đây từ từ bắt đầu trỗi dậy.

Tô Ngộ bỗng nhận ra rằng, những ký ức mà cô từng nghĩ đã quên lãng, lại vẫn rõ ràng trong đầu.

Cô vẫn nhớ những lần thân mật bên Phó Tu Ninh trong hai năm sống ở ngôi nhà này, nhớ từng lời yêu mà Phó Tu Ninh thì thầm bên tai cô…

Có lẽ đây chính là cảnh vật gợi lại cảm xúc.

Trong lòng Tô Ngộ ngổn ngang muôn vàn suy nghĩ, vừa mới ổn định cảm xúc xong, điện thoại liền vang lên.

Là tin nhắn WeChat của Chu Diệc Dao.

Chu Diệc Dao: [Chị Tô Ngộ, em nghe anh em nói chị đã đến Hương Cảng rồi.]

Tô Ngộ: [Ừ, chị mới đến hôm qua.]

Chu Diệc Dao: [Chị và anh Tu Ninh đã làm lành rồi à?]

Tô Ngộ: [Ừ, bọn chị đã làm lành rồi.]

Chu Diệc Dao gửi một biểu tượng “chúc mừng” rồi nói tiếp: [Chị Tô Ngộ, hôm nay chị rảnh không? Em có thể đến tìm chị đi chơi không? Từ khi về đây, anh em không cho em ra ngoài chơi nữa.]

Tô Ngộ: [Anh em không cho em ra ngoài chơi thì sao em đến tìm chị được?]

Chu Diệc Dao: [Vì chị là bạn gái của anh Tu Ninh, em sợ anh của em, nhưng anh Tu Ninh thì chắc chắn không sợ, dù anh của em có biết cũng có chị và anh Tu Ninh nói giúp rồi.]

Thấy vậy, Tô Ngộ cười lắc đầu bất lực: [Vậy chị gửi địa chỉ cho em nhé.]

Chu Diệc Dao: [Vậy thì tuyệt quá!]

Sau đó, Tô Ngộ gửi địa chỉ nhà Phó Tu Ninh cho cô ấy: [Hẹn gặp lại.]

Gửi xong, Tô Ngộ ngồi xuống ghế sofa, buồn chán lướt điện thoại.

Không lâu sau, cô nhận được tin nhắn từ Phó Tu Ninh.

Phó Tu Ninh: [Chu Diệc Dao tìm em à.]

Thấy vậy, Tô Ngộ ngẩn người, sao mà tin tức nhanh quá vậy? Cô vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện với Chu Diệc Dao chưa đầy nửa tiếng mà Phó Tu Ninh đã biết.

Tô Ngộ: [?]

Tô Ngộ: [Anh cài phần mềm giám sát trên điện thoại của em à?]

Vừa mới gửi tin xong, điện thoại đã có cuộc gọi đến.

Cuộc gọi được kết nối, tiếng cười trầm thấp của Phó Tu Ninh vang lên qua ống nghe.

Tô Ngộ cảm thấy tai mình nóng bừng, trong lòng như có một con mèo nhỏ đang cào cào, có cảm giác như bị anh quyến rũ từ xa.

Cô cố tình giả vờ tức giận trả lời: “Có gì hay mà cười?”

Phó Tu Ninh nhẹ nhàng nhếch môi, trên mặt mang một nụ cười lười biếng, ánh mắt thoáng nét vui vẻ, ngón tay với những khớp xương rõ ràng khẽ gõ vào mặt bàn đá cẩm thạch, giọng nói dịu dàng đầy yêu chiều: “Sao lại tức giận như vậy, ai làm em khó chịu à?”

Nghe vậy, Tô Ngộ mím môi, dường như cũng nhận ra mình đã hơi nóng nảy, vội vàng chuyển chủ đề: “Không có gì đâu, sao anh biết Chu Diệc Dao muốn đến tìm em chơi?”

Một lát sau, cô thử hỏi: “Chẳng lẽ là anh sắp xếp à?”

Phó Tu Ninh cúi đầu, nhẹ cười: “Chẳng qua là anh sợ em ở một mình buồn chán nên tìm một người quen biết đến bầu bạn với em thôi.”

Dừng lại một chút, anh cố tình thở dài với vẻ mặt đầy tội nghiệp: “Ai mà ngờ gọi điện thoại tới lại bị ai đó trách móc một trận.”

Tô Ngộ: “……”

Cô mím môi: “Không ngờ Chu Diệc Dao lại đột ngột liên lạc với em, còn nói có anh hỗ trợ nên không sợ Chu Vân Thâm.”

Phó Tu Ninh cười nhẹ, giọng nói ôn hòa đáp lại: “Về phía Chu Vân Thâm anh đã thông báo rồi, tạm thời cậu ta sẽ không làm gì đâu. Trong ngăn kéo phòng sách của anh có một cái thẻ, nếu các em ra ngoài ăn uống hay mua sắm, cứ dùng nó.”

“Không cần đâu.”

Tô Ngộ không suy nghĩ gì đã từ chối ngay lập tức: “Tiền ăn uống và mua sắm em vẫn có mà.”

Nghe vậy, ở đầu bên kia, Phó Tu Ninh hơi nhíu mày, lại một lần nữa nhẹ nhàng nhắc nhở: “Cứ cầm thẻ của anh đi để chắc chắn hơn, Chu Diệc Dao đâu đơn giản như em nghĩ đâu.”

Tô Ngộ: “?”

Cô không khỏi hoài nghi, liệu người mà Phó Tu Ninh nhắc đến có phải là Chu Diệc Dao mà cô quen biết không?

Cô vẫn nhớ lần đầu gặp Chu Diệc Dao, cô ấy ăn mặc giản dị từ đầu đến chân, lại có khuôn mặt ngọt ngào ngây thơ như trẻ con, nhìn không khác gì một sinh viên năm nhất mới vào đại học, hành lý cũng là ít nhất trong số những cô gái cùng tuổi mà cô từng gặp.

Nếu không tận mắt chứng kiến, cô rất khó liên kết Chu Diệc Dao với gia đình quyền quý họ Chu ở Hương Cảng.

Nhưng vì Phó Tu Ninh đã đặc biệt nhấn mạnh, có lẽ thật sự không đơn giản như cô nghĩ.

Tô Ngộ cũng không tiếp tục từ chối nữa: “Vậy thôi, em sẽ mang theo, khi nào cần sẽ dùng.”

Phó Tu Ninh khẽ nhếch môi, ánh mắt mang theo sự yêu chiều, giọng nói trầm thấp dịu dàng: “Có gì thích thì cứ mua đi, đừng có tiết kiệm cho bạn trai em.”

Nghe vậy, Tô Ngộ mím môi cười nhẹ, như thể mật ngọt vừa rơi xuống, cảm giác ngọt ngào lan tỏa từ trong tim lan ra ngoài.

Ngày trước khi còn bên nhau, cô luôn tự ti, nhạy cảm, cẩn thận từng chút một, chỉ sợ mình chiếm tiện nghi của Phó Tu Ninh, cái tôi và cảm giác không xứng đôi luôn làm cô mệt mỏi, vừa đau khổ lại vừa tự làm khổ bản thân.

Nhưng giờ thì khác, bây giờ cô thậm chí có thể nửa đùa nửa thật hỏi: “Vậy Phó tổng định duyệt bao nhiêu tiền cho em?”

Phó Tu Ninh hơi nâng lông mày, vẻ mặt rõ ràng có chút ngạc nhiên, cười nhẹ một cách không mấy để tâm đáp lại: “Em thật sự định để anh duyệt sao?”

Tô Ngộ cũng hỏi lại: “Không dám à?”

Phó Tu Ninh khẽ cười, chậm rãi mở miệng: “Được thôi, anh duyệt bao nhiêu em phải tiêu hết bấy nhiêu, nếu không hết thì…”

“Không hết thì sao?”

Phó Tu Ninh cong môi cười, giọng nói trầm thấp như có sức quyến rũ: “Không hết, tối nay phải nghe lời anh.”

“……”

Giọng nói trầm thấp của anh như phả vào tai, Tô Ngộ không nhịn được mà mặt nóng bừng.

Tô Ngộ chợt cảm thấy có một chút hiếu thắng: “Vậy nếu tiêu hết thì sao?”

Chẳng qua là tiêu tiền thôi, có tiền thì ai mà không tiêu.

Phó Tu Ninh khẽ gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, môi mỏng hé mở, chậm rãi nói: “Cho em ở trên.”

Giọng anh trầm bổng, quyến rũ lạ thường.

Tim Tô Ngộ đập mạnh, như thiếu mất một nhịp.

Cô mím môi, cố gắng giữ bình tĩnh: “Được rồi, giao dịch thành công.”

“Được.”

Phó Tu Ninh nhẹ nhướng môi, tựa người vào ghế, giọng nói ôn hòa nhắc nhở: “Thẻ ở trong ngăn kéo phòng sách của anh, nhớ lấy nhé.”

“Biết rồi.” Tô Ngộ đáp lại.

Sau đó, cả hai lại nói thêm vài câu chuyện vặt vãnh, cuối cùng kết thúc khi Phó Tu Ninh có cuộc họp.

Cuộc gọi của Phó Tu Ninh rõ ràng đã giúp cô giải khuây lúc trống rỗng. Khi cúp máy xong, Tô Ngộ vừa từ phòng sách của Phó Tu Ninh đi ra thì nhận được tin nhắn từ Chu Diệc Dao, nói rằng cô ấy đã đến cửa.

Tô Ngộ trả lời rồi bỏ thẻ vào túi, ra ngoài.

Cùng lúc đó, bên ngoài biệt thự có một chiếc xe Aston Martin màu hồng nhạt đậu sẵn, trên ghế lái là một cô gái với mái tóc được chăm sóc tỉ mỉ từ đầu đến chân, chính là Chu Diệc Dao.

Khi thấy hình ảnh đó, bước chân của Tô Ngộ chậm lại một chút, không thể tin nổi cô gái trước mặt lại chính là Chu Diệc Dao mà cô quen biết.

Thấy Tô Ngộ, Chu Diệc Dao hạ cửa sổ xe và vẫy tay với cô rất nhiệt tình: “Chị Tô Ngộ, ở đây!”

Khi thấy Chu Diệc Dao, Tô Ngộ cuối cùng đã xác nhận người đến quả thật là Chu Diệc Dao mà cô quen biết.

Giờ đây, Tô Ngộ mới hiểu ra tại sao Phó Tu Ninh lại tránh nói về chuyện này trong cuộc gọi vừa rồi. Một chiếc siêu xe cấp độ này ít nhất cũng phải từ một triệu rưỡi trở lên, với số tiền trong tài khoản của cô, đúng là không đủ để phung phí như vậy.

Nếu chỉ là như thế thôi thì cũng không sao, nhưng ba mươi phút sau, Tô Ngộ cuối cùng cũng hiểu được sức mua của Chu Diệc Dao lớn như thế nào.

Vì cả hai đã ăn sáng xong rồi, nên giờ chỉ còn lại phần ăn trưa, họ đi thẳng đến trung tâm thương mại cao cấp gần nhất để mua sắm.

Tô Ngộ đã từng nghĩ rằng mình cũng đã chứng kiến việc Phương Giác Thiển dùng xe sang chở túi shopping, cho dù có phô trương chút ít thì chắc cũng không quá đáng.

Nhưng khi nhìn thấy sức mua của Chu Diệc Dao, Tô Ngộ mới nhận ra Phương Giác Thiển đã cố gắng kiềm chế lắm rồi, nghèo khó thật sự đã làm giới hạn khả năng tưởng tượng của cô.

Cô mở mắt trừng trừng nhìn Chu Diệc Dao bước vào một cửa hàng trang sức cao cấp, mang theo chiếc túi Hermes phiên bản giới hạn, đứng trước quầy và liếc qua từ trái sang phải một vòng, cuối cùng đưa ngón tay thon dài chỉ vào hai chiếc nhẫn trong đó.

Chẳng cần nói thêm một lời nào, nhân viên bán hàng lập tức cung kính, mặt mày tươi cười, vui vẻ nói: “Vâng, thưa cô Chu, xin mời cô ngồi đây chờ một chút.”

Tô Ngộ nghĩ rằng Chu Diệc Dao chỉ muốn mua hai chiếc nhẫn thôi, không ngờ ngay sau đó, cô thấy mười mấy nhân viên bán hàng cẩn thận lấy những món trang sức lấp lánh trong tủ trưng bày ra, đóng gói cẩn thận vào hộp.

Chỉ trong chốc lát, trên quầy trưng bày vốn đầy ắp đồ trang sức đẹp mắt, giờ chỉ còn lại hai chiếc nhẫn có kiểu dáng lạ lùng mà Chu Diệc Dao vừa chỉ.

Tô Ngộ: “?”

Hóa ra không phải là chỉ muốn hai chiếc nhẫn này, mà là chỉ không muốn hai chiếc này.

Chẳng bao lâu, các nhân viên bán hàng lại mang đến những món trang sức đã được đóng gói cẩn thận, tươi cười thân thiện nói: “Cô Chu, lần này trang sức có gửi đến căn hộ của cô ở khu Hồ Bán Nguyệt không ạ?”

Chu Diệc Dao suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Không cần đâu, căn hộ ở Hồ Bán Nguyệt của tôi đã đầy rồi, lần này gửi đến căn ở khu Bán Sơn đi.”

Tô Ngộ: “?”

Nhân viên bán hàng đã quá quen với tình huống này, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên vẻ thân thiện: “Dạ vâng, thưa cô Chu.”

“À, đúng rồi.”

Chu Diệc Dao: “Tôi nhớ là trong đó có một bộ dây chuyền và vòng tay bằng kim cương hồng đúng không?”

“Dạ, đúng vậy.”

Chu Diệc Dao gật đầu: “Vậy mang bộ đó ra cho tôi, còn lại gửi đến nhà ở khu Bán Sơn.”

Nhân viên bán hàng: “Vâng ạ.”

Chưa kịp để Tô Ngộ lấy lại tinh thần từ sự choáng váng, Chu Diệc Dao đã đặt bộ trang sức kim cương hồng lấp lánh trước mặt cô: “Chị Tô Ngộ, bộ này tặng chị, coi như cảm ơn chị đã giúp đỡ em trong thời gian qua ở Kinh thị.”

Tô Ngộ: “?”

Nếu cô nhớ không lầm, bộ trang sức kim cương hồng này có lẽ là món đắt nhất trong cửa hàng, giá lên tới hơn năm trăm triệu.

Món quà đắt giá như vậy sao cô có thể nhận, vội vàng từ chối: “Không được, không được đâu, Dao Dao, món quà này quá quý giá, chị không thể nhận.”

“Chị Tô Ngộ, đừng khách sáo như vậy mà, thật ra sau này chị và anh Phó kết hôn em cũng định tặng quà, coi như em tặng trước vậy.”

Tô Ngộ: “……”

Cô thật sự không giỏi từ chối người khác, mặc dù đã cố gắng từ chối mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn bị câu “chị Tô Ngộ” của Chu Diệc Dao làm mềm lòng.

Tuy nhiên, cô không thể yên tâm nhận món quà đắt giá như vậy, đắn đo mãi, cô quyết định khi Chu Diệc Dao vui vẻ chọn túi xách mình yêu thích, cô sẽ lén thanh toán trước, coi như trả ơn.

Tô Ngộ nghĩ rằng, nếu Phó Tu Ninh biết được sức mua của Chu Diệc Dao, thì chắc hẳn số tiền trong thẻ ngân hàng mà anh đưa cho cô đủ để cô tiêu xài thoải mái rồi.

Vừa có thể trả ơn lại vừa hoàn thành chỉ tiêu công việc, một công đôi việc.

“Thưa quý khách, tổng giá trị mua sắm của chị là tám triệu tệ.”

*(≈ 30 tỷ đồng )

Tô Ngộ gật đầu, dù cho số tiền này đối với cô là một con số không tưởng, nhưng cô vẫn bình tĩnh hỏi nhân viên bán hàng: “Trong thẻ còn bao nhiêu?”

“Còn hơn năm mươi triệu tệ.”

Tô Ngộ: “?”

Trong lúc đó, chiếc điện thoại để trên bàn làm việc của Phó Tu Ninh bỗng nhiên sáng lên một chút.

[“Số thẻ có đuôi số 8888, vào lúc 10:45 ngày 23 tháng 4, đã chi 8.000.000 tệ, số dư còn lại 52.000.000 tệ.”]

*52.000.000 tệ ≈ 185 tỷ VNĐ

Thấy vậy, Phó Tu Ninh tắt điện thoại, từ từ khẽ nhếch môi.

Bình Luận (0)
Comment