Giọng nói của Phó Tu Ninh không lớn cũng không nhỏ, vừa đủ để những người xung quanh nghe thấy.
“À, bảo sao tôi thấy quen quen, hóa ra là Phó tổng!”
“Phó tổng và quản lý Tô… đang ở bên nhau sao?”
“Cậu không biết à? Trước đây công ty đã từng đồn rằng Phó tổng là bạn trai cũ của quản lý Tô.”
“Trời ạ, chuyện này từ bao giờ thế???”
“Ồ, tôi quên mất, mấy ngày đó cậu xin nghỉ ốm về nhà, lúc cậu đi làm lại thì Phó tổng đã nghỉ việc rồi.”
“……”
Tô Ngộ mím môi, không vui khi chạm phải ánh mắt hóng chuyện của đồng nghiệp, cô chỉ cười gượng hai tiếng.
Ngay sau đó, cô nhanh chóng kéo tay Phó Tu Ninh rời đi: “Đi mau, đi mau.”
Phó Tu Ninh cười khẽ, sải bước theo cô, vừa đi vừa thắc mắc: “Em sợ cái gì chứ?”
Tô Ngộ: “Trước cửa công ty toàn là đồng nghiệp.”
“Thì sao nào?” Phó Tu Ninh thản nhiên.
“Quá ngượng rồi.”
Nghe vậy, Phó Tu Ninh nghiêng đầu, ánh mắt lơ đãng lướt qua cô, giọng điệu hờ hững: “Sao? Đi với anh mất mặt lắm à?”
“……”
Tô Ngộ mím môi, bước chậm lại, ngẩng đầu nhìn anh giải thích: “Không phải vậy, mà là vì mọi người đều biết chuyện hai chúng ta. Ngày mai chuyện này chắc chắn sẽ bị bàn tán khắp nơi, ảnh hưởng đến công việc của em.”
Phó Tu Ninh khẽ hừ một tiếng, thu lại ánh mắt, như thể lười tranh luận với cô rồi đổi chủ đề: “Tối nay đến chỗ anh đi, anh đã đón Tây Tây về rồi. Nó đã lâu không gặp em, nhớ em lắm đấy.”
Nghe vậy, Tô Ngộ nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của anh, khẽ chớp mắt: “Chỉ có Tây Tây nhớ em thôi à, còn anh thì sao?”
Phó Tu Ninh khẽ cười, trông như một chú cún nhỏ vừa được dỗ dành, anh cúi mắt nhìn vào ánh mắt cô, giọng trầm thấp đầy lưu luyến: “Anh cũng nhớ em.”
Tô Ngộ khẽ hất cằm: “Vậy còn tạm được.”
Nói xong, cô khoác tay Phó Tu Ninh: “Chúng ta đi đâu đây?”
Phó Tu Ninh: “Đi ăn tối, em muốn ăn gì?”
“Ừm……”
Tô Ngộ suy nghĩ một chút rồi ngước mắt nhìn anh: “Em muốn ăn đồ anh nấu.”
Nghe vậy, Phó Tu Ninh nhướng mày, khẽ cong môi, cúi xuống nhìn cô, giọng điệu lười biếng: “Em đang làm nũng với anh đấy à?”
Ánh mắt Tô Ngộ không dao động: “Không được sao?”
Phó Tu Ninh khẽ cười, thu lại ánh mắt: “Vậy đi thôi.”
“Đi đâu?”
Phó Tu Ninh: “Siêu thị.”
“Trước khi đi anh đã bảo người dọn sạch tủ lạnh rồi, phải đến siêu thị mua ít nguyên liệu mới có thể nấu ăn cho em.”
Vừa nói, Phó Tu Ninh vừa lấy chìa khóa xe từ túi áo khoác, bấm mở khóa, sau đó ung dung bước đến bên xe, mở cửa ghế phụ cho cô: “Lên xe đi.”
Tô Ngộ mím môi cười: “Cảm ơn anh.”
Lên xe, Phó Tu Ninh vừa khởi động xe vừa hỏi: “Nghĩ ra muốn ăn gì chưa?”
Tô Ngộ giơ tay thắt dây an toàn: “Sườn xào chua ngọt.”
“Còn gì nữa?”
Tô Ngộ suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Chúng ta ăn mấy món?”
Phó Tu Ninh nghiêng đầu nhìn cô một cái, một tay đặt trên vô lăng: “Bốn món chính một món canh, em cứ tùy ý chọn.”
Chạm phải ánh mắt anh, Tô Ngộ nói: “Anh giỏi đến vậy sao?”
Phó Tu Ninh khẽ hừ một tiếng, thu lại ánh mắt.
“Vậy thì mua thêm ít sườn, rồi mua thêm ít ngô và cà rốt, nấu canh sườn ngô đi.”
“Được.” Phó Tu Ninh đáp, “Còn gì nữa không?”
Tô Ngộ: “Còn lại em chưa nghĩ ra, chúng ta đi siêu thị một vòng rồi xem tiếp.”
Phó Tu Ninh gật đầu: “Cũng được.”
Mười lăm phút sau, hai người đến siêu thị gần nhà Phó Tu Ninh nhất.
Vừa vào trong, Phó Tu Ninh tiện tay đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ, nắm tay Tô Ngộ đi vào trong siêu thị.
Đi vào siêu thị, đầu tiên thấy là khu hàng gia dụng, đồ gia dụng ở nhà Phó Tu Ninh đã rất đầy đủ, gần như không thiếu gì, hai người cũng không dừng lại lâu ở khu đồ gia dụng mà đi thẳng qua đó để vào khu rau củ quả.
Phó Tu Ninh ít khi đi siêu thị, đồ trong tủ lạnh nhà anh đều là gọi điện cho người chuyên giao hàng mang tới, độ tươi mới và hạn sử dụng anh không cần phải lo, muốn nấu ăn thì chỉ cần lấy từ trong tủ lạnh là xong.
Vì vậy, đến khu rau quả, Tô Ngộ là người đứng trước kệ rau củ lựa chọn, đảm bảo rằng tất cả rau củ họ mua đều là đồ tươi mới nhất.
Về việc này, Phó Tu Ninh không giúp được gì, nên chỉ có thể ngoan ngoãn đẩy xe và theo sau Tô Ngộ, vừa nhìn cô chọn rau vừa bỏ các loại rau cô đã chọn vào xe đẩy để tiện thanh toán.
Tô Ngộ hoàn toàn trái ngược với Phó Tu Ninh, từ khi còn rất nhỏ cô đã học cách tự nấu ăn, chọn rau tươi đối với cô chỉ như một chuyện nhỏ.
Phó Tu Ninh quay đầu nhìn quầy bông cải xanh chất thành đống sau lưng, nói: “Bông cải xanh này nhìn khá tươi, làm món bông cải xanh xào tôm được không?”
Tô Ngộ: “Không phải anh không thích ăn bông cải xanh sao?”
“Không phải em thích ăn sao?” Phó Tu Ninh hỏi lại.
Tô Ngộ khẽ cười, môi mím lại: “Thì đúng là thích, vậy thì lấy hai bông đi, lát nữa chúng ta qua bên đó lấy tôm.”
“Được.”
Phó Tu Ninh kéo một chiếc túi lên: “Sườn xào chua ngọt, canh sườn ngô, bông cải xanh xào tôm, hai món còn lại em nghĩ ra chưa?”
“Ừm…”
Tô Ngộ xếp bông cải xanh vào túi rồi bỏ vào xe đẩy nhỏ: “Cải thìa đi, xào cải thìa anh có làm được không?”
Phó Tu Ninh cúi đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nhíu mày: “Có gì mà anh không làm được?”
Nghe vậy, Tô Ngộ bật cười một tiếng, “Được rồi, vậy thì lấy cải thìa đi, món cuối cùng là cánh gà được không? Em nhớ anh thích ăn.”
Phó Tu Ninh gật đầu, mở miệng chậm rãi: “Anh thích ăn món em làm.”
Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh, khẽ chớp mắt: “Vậy thì vì anh đã làm nhiều món em thích như vậy, lần này chiều anh một lần nhé!”
Phó Tu Ninh khẽ cười: “Xong chưa?”
“Xong rồi.” Tô Ngộ gật đầu.
“Vậy thì tốt, giờ đến lượt anh chọn món đồ anh cần rồi.”
Nói rồi, Phó Tu Ninh xoay chiếc xe đẩy về hướng ngược lại với quầy thu ngân, đi về phía bên kia.
“Đây là đi đâu vậy?”
Phó Tu Ninh: “Đi mua đồ anh cần.”
“Vậy được rồi, em đi mua tôm, gặp anh ở quầy thu ngân nhé.”
Nói xong, Tô Ngộ quay người đi về phía khu hải sản.
Chẳng bao lâu, Tô Ngộ chọn được một túi tôm tươi, cầm trên tay đi về phía quầy thu ngân, vừa nhìn thấy Phó Tu Ninh đứng giữa đám đông, dáng người cao ráo nổi bật.
Cô bước nhanh về phía anh, vừa định bỏ túi tôm vào xe đẩy thì nhìn thấy chiếc xe đẩy, vốn trước đó để rau quả, giờ lại đầy ắp các loại bao cao su đủ kiểu.
Có loại siêu mỏng, có loại nhân đôi kho.ái cảm, loại nóng bỏng, thậm chí… còn có loại có Hyaluronic Acid.
*Hyaluronic Acid là một thành phần chăm sóc da được sử dụng phổ biến hiện nay. Nhờ đặc tính giữ nước siêu việt, nó có khả năng giữ ẩm, chống lão hóa và hỗ trợ điều trị nhiều bệnh lý.
Tô Ngộ: “?”
Cái này cũng có loại có Hyaluronic Acid. à???
Cùng lúc đó, cô còn có thể cảm nhận được rất nhiều ánh mắt của những người xung quanh, họ đã bắt đầu lén nhìn chiếc xe đẩy của họ.
“…”
Tô Ngộ nhìn anh, không thể tin nổi, thấp giọng hỏi: “Không phải anh định mua hết toàn bộ bao cao su trong siêu thị đấy chứ?”
“Không.”
Phó Tu Ninh bình tĩnh đứng tại chỗ, giọng nói nhẹ nhàng trả lời: “Còn hai nhãn hiệu không được tốt lắm, nên anh không lấy.”
Tô Ngộ: “……”
Cô không hiểu Phó Tu Ninh làm sao có thể nói ra những câu làm người ta xấu hổ mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh như vậy.
“……”
Tô Ngộ không thả con tôm trong tay vào xe đẩy nữa: “Em đi đây.”
“?”
Phó Tu Ninh duỗi cánh tay dài, trực tiếp kéo Tô Ngộ đang chuẩn bị quay người trở lại, nhẹ nhàng nói: “Em định đi đâu vậy, vợ yêu?”
Giọng anh trầm ấm, rõ ràng có chút vui vẻ.
Giọng nói không quá lớn, những người xung quanh chắc chắn có thể nghe thấy.
“……”
Tô Ngộ tựa vào lòng Phó Tu Ninh, trái tim như ngừng đập.
Một lúc sau, cô từ từ giơ tay che mặt.
……
Vì sự cố nhỏ này, Tô Ngộ đã tức giận cả đoạn đường về nhà, cô không thèm nói chuyện với Phó Tu Ninh.
Về đến nhà, Phó Tu Ninh dỗ dành một lúc lâu, hứa tối nay sẽ để cô đi ngủ sớm mới làm cô nguôi ngoai.
Ăn tối xong, hai người hiếm khi không phải tăng ca, chẳng có gì làm nên ngồi chơi với Tây Tây một chút. Sau đó, Phó Tu Ninh tìm một bộ phim tình cảm, hai người cùng nhau nằm trên ghế sofa xem.
Đó là một bộ phim nước ngoài rất nổi tiếng mang tên Bỗng Dưng Được Yêu, Tô Ngộ trước đây đã nghe các bạn cùng phòng nhắc đến nhưng không có cơ hội ngồi lại và xem một cách nghiêm túc.
Bộ phim kể về nhân vật nữ chính Julie đến từ một gia đình bình thường nhưng rất hạnh phúc. Cô ấy yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên với nam chính Bryce và không thể tự kiềm chế mà tiếp cận anh, thể hiện tình cảm của mình một cách nhiệt tình, dũng cảm. Tuy nhiên, dưới sự giáo dục của người cha có tính gia trưởng và kiêu ngạo, Bryce cảm thấy rất phiền phức và thậm chí là gánh nặng.
Dưới sự tổn thương của Bryce, Julie cuối cùng chọn từ bỏ anh.
Tuy nhiên, trong phần sau của phim, theo thời gian, những hiểu lầm của Bryce về Julie dần được giải quyết, anh nhận ra tình cảm thật sự của mình và quyết định theo đuổi lại Julie. Cuối cùng, hai người hòa giải và kết thúc có hậu.
Phim kéo dài 90 phút, có vẻ như là một câu chuyện rất ngôn tình nhưng Tô Ngộ cảm thấy vẫn rất đáng suy ngẫm.
Cả buổi Tô Ngộ xem phim trong vòng tay Phó Tu Ninh, cô xem rất chăm chú, cho đến khi bộ phim kết thúc, vẫn cảm thấy chưa đã.
Tình cảm của Julie đối với Bryce có thể nói là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, nhưng trong quá trình tiếp xúc dần dần, cô ấy nhận ra vẻ ngoài và nội tâm của con người có sự khác biệt.
Nghĩ đến đây, Tô Ngộ ngước lên nhìn Phó Tu Ninh, nhẹ nhàng hỏi một câu mà cô đã băn khoăn lâu rồi: “Phó Tu Ninh, sao anh lại thích em?”
Đối diện với ánh mắt của cô, Phó Tu Ninh không lên tiếng.
Một lúc sau, Tô Ngộ đổi cách hỏi: “Lúc đầu anh chọn em giả làm bạn gái của anh, thật sự chỉ vì em là người phù hợp thôi sao? Anh không thích em à?”
Dưới ánh sáng mờ mờ, Phó Tu Ninh khẽ nhìn xuống, ánh mắt bình tĩnh và dịu dàng nhìn cô rồi nói: “Nếu không tìm cách tiếp cận em, sao em có cơ hội để thích anh được chứ, ngốc thế.”
Nghe vậy, Tô Ngộ không kìm được: “Vậy… là trước đó anh đã… thích em rồi sao?”
Phó Tu Ninh không thay đổi ánh mắt, nhìn cô và mỉm cười nhẹ, không nói gì, ngầm đồng ý.
Tô Ngộ chớp mắt nhẹ một cái, cô khó có thể tưởng tượng: “Anh thích em vì điều gì vậy?”
Lúc đó cô không đẹp, cũng không phải xuất sắc gì, chỉ là một người rất bình thường trong một ngôi trường đại học đầy những con người tài giỏi.
Phó Tu Ninh cúi đầu nhìn cô rồi nói: “Em biết không, thực ra anh rất cảm ơn cái đêm mưa lớn bảy năm trước.”
Tô Ngộ: “Sao cơ?”
Phó Tu Ninh khẽ nở một nụ cười, ôm cô vào lòng, giọng nói dịu dàng: “Anh yêu em không phải vì em đẹp hay em giỏi, không phải vì em có thể tạo ra giá trị gì cho anh.”
Anh dừng lại một chút, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô: “Mà vì em là chính em.”
Không phải yêu vì vẻ bề ngoài, cũng không phải vì tính toán lợi ích, mà là anh thật sự yêu em.