Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 60

Ngày hôm sau, vừa đến văn phòng, Tô Ngộ đã bị một đám người vây quanh để tám chuyện.

Diêu Lộ là người đầu tiên, mắt cô ấy sáng rực lên như thể muốn chiếu sáng cả căn phòng: “Quản lý, nghe nói chị và Phó tổng đang ở bên nhau à?”

Xung quanh Tô Ngộ bị bao vây kín mít, cô hơi bất lực nghiêng đầu nhìn qua: “Em nghe ai nói vậy?”

“Trong nhóm công ty ấy!”

Diêu Lộ nói tiếp: “Tối qua có người đã chia sẻ bức ảnh chị và Phó tổng tay trong tay đi siêu thị vào trong nhóm, chị không thấy à?”

Tô Ngộ nhíu mày: “?”

Hôm qua cô thực sự không có thời gian đọc tin nhắn buôn chuyện trong nhóm công ty.

Thường thì những nhóm tám chuyện kiểu này cô đều bỏ qua, trừ khi có ai đó tag cô, nếu không thì cô hầu như chẳng buồn để ý.

Nhân viên mà mọi người hay gọi là anh Lưu chen vào: “Không chỉ có vậy, tối qua còn có người thấy Phó tổng đến đón quản lý tan ca, có rất nhiều đôi mắt đã chứng kiến cảnh đó ở trước sảnh, chắc không phải là giả đâu!”

“……”

Tô Ngộ cũng không có gì để giấu giếm, giọng điệu cực kỳ thoải mái nói: “Được rồi, tôi thừa nhận là đúng như mọi người nghĩ.”

Vừa dứt lời, trong văn phòng lập tức vang lên những tiếng trêu chọc đầy thích thú.

“Wow! Là chuyện gì vậy?”

“Vậy hai người coi như là tái hợp rồi à?”

“Chúc mừng quản lý, cưa đổ anh chàng đẹp trai nhất công ty ngày xưa.”

“Chẳng trách được Phó tổng đột nhiên nghỉ việc, hóa ra là để được ở bên quản lý, thật là đáng tiếc vì cái quy định của công ty này, không cho phép nhân viên yêu đương trong nội bộ, nếu không chúng ta cũng có thể thoải mái ‘đẩy thuyền’ rồi.”

“Đúng đấy đúng đấy, tôi cũng rất muốn xem thử Phó tổng, người luôn xa cách như hoa trên đỉnh núi, khi yêu sẽ ra sao.”

“Còn không thì cứ để anh ấy ở trong văn phòng, mỗi ngày chúng ta ngắm anh ấy một chút cũng được, bởi sau mà gặp được người cấp bậc như Phó tổng thì không biết phải đợi đến khi nào nữa.”

“Chắc là lâu lắm, người giống như Phó tổng với ngoại hình như vậy, chắc chắn là chuyện chỉ có thể gặp mà không thể cầu.”

……

Tô Ngộ mím môi, không để họ tiếp tục tám chuyện: “Được rồi, mọi người đã được thỏa mãn nhu cầu tám chuyện rồi thì phải làm việc thôi, lát nữa tôi sẽ tổ chức một cuộc họp nhóm để phân công công việc cho từng người ở quý sau.”

“Á?”

“Không muốn đâu—”

“Trời ơi, một quý nữa lại sắp qua nhanh vậy à…”

Tô Ngộ thu lại ánh mắt, nhẹ nhàng cười khẽ, bước qua đám đông rồi quay vào văn phòng, đóng cửa lại, ngăn tất cả tiếng kêu la ngoài kia lại.

“Phù——”

Tô Ngộ thở phào, để túi xách dưới bàn làm việc, lấy điện thoại lên mở nhóm trò chuyện trong công ty.

Không ngờ, không nhìn thì không biết, nhóm trò chuyện bình thường ít khi có ai nói chuyện mà tối qua lại có tới cả nghìn tin nhắn.

Tô Ngộ: “……”

Cô nhẹ nhàng di chuyển ngón tay, vuốt lên hai lần, nội dung tám chuyện trong đó gần như giống y hệt những gì vừa mới nghe ngoài văn phòng.

Tô Ngộ cũng không có tâm trạng để đọc hết ngần ấy tin nhắn, chỉ lướt qua một chút rồi thoát khỏi WeChat, tắt điện thoại rồi tiếp tục công việc.

Phòng bán hàng luôn nói chuyện về năng lực bằng thành tích, tháng vừa rồi vì phải giải quyết vấn đề tình cảm giữa cô và Phó Tu Ninh mà thành tích rõ ràng thấp hơn nhiều so với thời điểm này năm ngoái, mặc dù hiện tại không có đối thủ lớn như Kỷ Giản Tâm để cô phải dè chừng nhưng cô cũng không thể cứ thụt lùi được.

Còn về vị trí giám đốc bộ phận, trước đây Phó Tu Ninh định cuối năm sẽ tổ chức thi tuyển trong công ty, nhưng mà chưa đến cuối năm, công ty đã có một sự thay đổi về mặt nhân sự lớn, thậm chí còn sa thải một vị lãnh đạo cấp cao.

Mặc dù cô là người bị hại trong vụ việc đó, nhưng công ty vẫn quyết định dời lại chuyện thi tuyển nội bộ, nói là chờ sau Tết rồi tính.

Kết quả là sau Tết, quan hệ của Tô Ngộ và Phó Tu Ninh lại gặp vấn đề mới, không lâu sau Phó Tu Ninh đã xin nghỉ việc. Giờ không nói gì đến thăng chức, chuyện thi tuyển nội bộ cũng đã không còn nữa. Cũng không biết sau khi sếp mới đến nhậm chức sẽ thế nào, cứ cố gắng làm tốt công việc của mình trước đã.

Sau khi tự động viên bản thân, Tô Ngộ mới mở máy tính và bắt đầu sắp xếp kế hoạch công việc cho quý sau.

Hiếm có hôm Phó Tu Ninh giữ lời hứa để cô ngủ sớm, hôm nay làm việc đầu óc cô rất tỉnh táo.

Sắp xếp xong kế hoạch công việc cho quý sau, Tô Ngộ ra ngoài tổ chức một cuộc họp nhỏ cho đồng nghiệp trong nhóm, chỉ đạo một chút công việc.

Cô không thích họp dài dòng, thường thì hai đến ba mươi phút là đủ, có khi chỉ mười lăm phút là xong.

Hôm nay cũng vậy, sau hai mươi phút phân công công việc xong, Tô Ngộ trở lại văn phòng tiếp tục xử lý công việc còn lại từ mấy ngày trước cô đã xin nghỉ.

Buổi sáng nhanh chóng trôi qua.

Đến giờ ăn trưa, Hứa Tri Vi trêu chọc cô: “Nghe nói hôm qua Phó tổng đến đón em tan làm, còn bị người ta chụp được ảnh hai người nắm tay nhau đi siêu thị nữa?”

Tô Ngộ có chút bất đắc dĩ: “Sao đến chị cũng tò mò thế?”

Hứa Tri Vi nhướn mày, cười nói: “Công việc khô khan như thế, đương nhiên phải nghe chút tin đồn để giải trí rồi.”

“……”

Tô Ngộ bất đắc dĩ cười khổ: “Em cũng là hôm nay mới biết hôm qua ở siêu thị có người chụp ảnh bọn em.”

Có lẽ nhìn ra được sự ngượng ngùng của cô, Hứa Tri Vi cười an ủi: “Chậc, hai người đứng chung một chỗ, chụp vội mà như chụp ảnh chân dung vậy, họ chắc chắn sẽ ghen tị với việc em có một bạn trai vừa đẹp trai lại si tình như thế, lần sau có người chụp ảnh em cứ bảo họ trả tiền đi, năm ngàn một tấm, xem còn ai dám chụp nữa không.”

Tô Ngộ không nhịn được mà bật cười, nửa đùa nửa thật nói: “Em thấy cũng được đấy.”

“À này, cái cậu Thẩm Văn kia dạo này sao rồi? Cậu ấy mà biết em và Phó tổng đang yêu nhau chắc là thất vọng lắm nhỉ?”

“……”

Tô Ngộ mím môi: “Hình như cũng không đến mức đó đâu ạ?”

Cô ngừng lại một chút rồi chỉnh lại: “Thực ra Thẩm Văn cũng chưa bao giờ biểu hiện tình cảm gì đặc biệt với em, toàn là mọi người trong công ty đoán mò thôi.”

“Được rồi.”

Hứa Tri Vi nói: “Mà Thẩm Văn hình như tháng sau cũng xin nghỉ việc.”

“Em có biết rồi, cậu ấy đã nói với em.”

Tô Ngộ nói: “Cậu ấy sẽ quay lại trường học để học thạc sĩ.”

“À, ra là thế.”

Hứa Tri Vi nửa đùa nửa thật nói: “Chị còn tưởng là do em và Phó tổng yêu đương làm cậu ấy bị kích động mà nghỉ việc.”

Tô Ngộ im lặng nhìn cô ấy một cái, định nói gì đó thì điện thoại reo lên.

Cô cúi đầu nhìn, là Phó Tu Ninh.

Thấy vậy, Hứa Tri Vi cười trêu: “Không ngờ nhỉ, Phó tổng khi yêu đương lại dính người như vậy.”

Nói xong, cô ấy cầm khay cơm đã ăn xong đứng dậy: “Chị về trước, không làm phiền hai người nữa, cứ từ từ ăn nhé.”

Tô Ngộ gật đầu, sau đó mở WeChat.

Phó Tu Ninh: [Ăn trưa chưa?]

Tô Ngộ chụp một bức ảnh khay cơm trên bàn: [Đang ăn đây.]

Phó Tu Ninh: [Tối nay có tăng ca không? Anh qua đón em.]

Tô Ngộ kiên quyết từ chối: [Không cần đâu!]

Phó Tu Ninh: [?]

Phó Tu Ninh: [Sao vậy?]

Tô Ngộ: [Hôm qua lúc chúng ta ở dưới lầu và đi siêu thị, bị người ta chụp ảnh rồi đăng vào nhóm công ty, đồn đại ầm lên, thật sự em không muốn thành tâm điểm của sự chú ý đâu.]

Tô Ngộ: [Hôm nay em không tăng ca, sau giờ làm sẽ đến chỗ anh.]

Bị từ chối, Phó Tu Ninh chắc chắn không vui trong lòng, lúc này cô phải giúp anh làm dịu lại.

Quả thật, như cô đã đoán, sau khi gửi xong, Phó Tu Ninh mất một lúc lâu mới trả lời: [Được]

Không có dấu câu gì cả.

Tô Ngộ: “…”

Theo kinh nghiệm của cô, chắc chắn là thiếu gia Phó đang không vui rồi.

Ngày trước khi còn học đại học cũng có lần như vậy, Phó Tu Ninh thường xuyên đón cô tan học, sau đó cả hai thành chủ đề bàn tán trong căng-tin, thậm chí hôm sau còn có người nói bóng gió với cô những câu không đâu vào đâu.

Tô Ngộ cảm thấy phiền nên đã yêu cầu Phó Tu Ninh đừng tiếp tục làm như vậy nữa.

Lúc đó Phó Tu Ninh còn trẻ, tính khí nóng nảy, hai người cãi nhau một trận, sau đó cô phải dỗ dành anh rất lâu mới nguôi ngoai.

Thấy vậy, Tô Ngộ lại thử thăm dò anh một chút, cầm điện thoại lên nhắn: [Hôm nay em tan làm đúng giờ nhé~]

Phó Tu Ninh: [Ừm]

Vẫn không có dấu câu nào.

Tô Ngộ: [Tối nay anh muốn ăn gì không? Em sẽ làm cho anh ăn~]

Phó Tu Ninh: [Không cần]

Vẫn không có dấu câu nào.

Tô Ngộ không bỏ cuộc, cô đã đoán trước được tình huống này.

Cô tiếp tục nhắn: [Làm cánh gà Coca mà anh thích được không?]

Phó Tu Ninh: [Được.]

Lần này có dấu câu rồi.

Tô Ngộ nhướng mày: [Nhưng mà em còn muốn ăn sườn xào chua ngọt anh làm nữa.]

Phó Tu Ninh: [Làm quá rồi đấy?]

Tô Ngộ chọn cách làm ngơ và tiếp tục làm quá.

[Không biết rốt cuộc người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa chung thủy còn biết nấu ăn là ai nhỉ?]

[À, thì ra là anh!]

Sau khi gửi xong, Tô Ngộ nhìn thấy trên góc trái của cửa sổ trò chuyện hiện lên chữ “Đối phương đang nhập…”.

Gần một phút sau, cửa sổ trò chuyện mới hiển thị một đoạn ghi âm dài bảy giây.

Ban đầu là ba giây im lặng, sau đó giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng và có chút yêu chiều của người đàn ông từ loa điện thoại truyền ra: “Tô Ngộ, đừng trêu anh nữa.”

Tô Ngộ vô thức mỉm cười nhẹ, tay cô ấn vào phần ghi âm, giọng nói rất nhẹ nhàng hỏi: “Vậy anh đã bị trêu chọc rồi sao?”

Phó Tu Ninh: [Bị rồi.]

Tối nay sau giờ làm, Tô Ngộ lái xe thẳng đến nhà Phó Tu Ninh.

Dạo này Phó Tu Ninh không vội đi làm, lấy lý do là đang tận hưởng kỳ nghỉ.

Tô Ngộ mang theo cánh gà tươi và một lon Coca, vừa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức.

Cô vô thức quay đầu nhìn về phía bếp.

Người đàn ông có thân hình cao ráo, vai rộng, eo thon, mặc áo dài tay màu kem, tay áo xắn lên đến khuỷu, lộ ra một phần cánh tay, phần dưới là quần tây đen, thắt đai tạp dề, đôi dép đi trong nhà màu tối.

Cả người anh toát lên vẻ dịu dàng của một người chồng ấm áp, rất hợp với không khí gia đình.

Tô Ngộ không thể không dừng mắt lại nhìn anh.

Hai cảm giác “hoa cao lạnh lùng không gần người” và “người chồng dịu dàng mẫu mực” hòa quyện hoàn hảo trên người Phó Tu Ninh, không hề có sự bất hợp lý nào.

Có lẽ là do cảm nhận được ánh mắt của cô, Phó Tu Ninh quay đầu lại, ánh mắt vô cùng lơ đễnh nhìn về phía cô, giọng điệu bình thản: “Nhìn nữa thì phải tính tiền đó.”

Tô Ngộ cười nhẹ, bước chân đi đến và nói một câu khen ngợi có cánh: “Nếu sắc đẹp của Phó tổng mà tính phí thì em chắc chắn sẽ phải bán hết gia sản mới đủ tiền.”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh nhướng mày một chút, mặc dù không nói gì nhưng rõ ràng có vẻ rất hài lòng.

Tô Ngộ đặt đồ đạc xuống rồi đi tới, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy anh, bàn tay nhẹ nhàng vuốt hai lần lên lưng anh qua lớp áo mỏng.

Phó Tu Ninh nhướng mày, sắc mặt rõ ràng có chút bất ngờ.

Dù sao thì với tính cách của Tô Ngộ không phải là người quá cởi mở, dù họ đã làm với nhau rất nhiều lần nhưng mỗi lần bắt đầu, cô vẫn phải nhắc anh tắt đèn.

Một thoáng im lặng, anh đưa tay tắt bếp gas, rồi nghiêng đầu, ánh mắt từ từ dừng lại trên khuôn mặt cô, khẽ mỉm cười, giọng nói trầm ấm và nhẹ nhàng hỏi: “Làm gì vậy?”

Tô Ngộ nghiêm túc nói dối, mặt dán sát vào lưng anh qua lớp áo: “Không có gì, chỉ là em cảm thấy mình đã chiếm được món hời lớn, phải sờ thêm một chút để thu lại vốn mà thôi.”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh khẽ cười: “Em chắc chắn muốn trêu chọc anh ở đây à?”

Bình Luận (0)
Comment