Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 63

Tô Ngộ nghe vậy, mặt cô lập tức đỏ bừng, tức giận trừng mắt nhìn Phó Tu Ninh: “Anh sớm đã biết em đang giả vờ ngủ, anh cố tình phải không?”

Phó Tu Ninh khẽ cong môi, giọng nói trầm ấm, dịu dàng và đầy chiều chuộng: “Nhìn em giả vờ ngủ nghiêm túc như vậy, anh không nỡ vạch trần.”

“Em không tin đâu.”

Tô Ngộ liếc anh một cái: “Vừa rồi chắc chắn là anh cố tình để em tự vạch trần chính mình.”

“Vậy thì anh oan uổng rồi.”

Phó Tu Ninh nhướng mày, giơ tay vỗ nhẹ và cười: “Thật ra anh không có ý làm gì em đâu.”

Tô Ngộ hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ lạnh lùng rõ ràng là không tin.

Phó Tu Ninh cũng không giận, cười giải thích: “Anh chỉ định giúp em bôi thuốc thôi.”

“Thuốc gì?”

Tô Ngộ nhíu mày nhìn anh: “Bôi thuốc gì?”

Phó Tu Ninh hơi ngẩng cằm: “Không phải tối qua em bảo chỗ đó không thoải mái sao? Anh vừa đi mua thuốc về, định giúp em bôi.”

“Thuốc gì cơ?”

Trên mặt Tô Ngộ có một khoảnh khắc cứng đờ, mặt cô dần dần nóng lên, nhìn Phó Tu Ninh như không thể tin vào mắt mình, cô chớp mắt một cái: “Lại… có loại thuốc này sao?”

“Đương nhiên là có.”

Phó Tu Ninh nhìn cô nói.

Rồi anh rời mắt khỏi cô, duỗi tay ấn vào đầu gối cô: “Đừng động đậy, anh giúp em bôi thuốc.”

“Đừng…”

 Mặt Tô Ngộ nóng ran, theo bản năng từ chối: “Em tự làm được.”

Mỗi lần nghĩ đến việc để Phó Tu Ninh bôi thuốc cho mình ở chỗ đó, cô lại cảm thấy thật lạ lùng, ngượng ngùng…

Phó Tu Ninh ngẩng đầu nhìn cô: “Em nhìn thấy không?”

“Nhìn thấy!” Tô Ngộ nói.

Hai ánh mắt nhìn nhau trong vài giây, Phó Tu Ninh hiểu rõ, nghiêng đầu nhìn cô, khóe môi vô thức nhếch lên, giọng nói trầm ấm dịu dàng: “Không phải là em ngượng rồi đấy chứ?”

Đó là một câu khẳng định.

Tô Ngộ: “……”

Phó Tu Ninh thay đổi ánh mắt, lướt qua và vô tình thấy vành tai cô đang đỏ ửng, rồi giọng nói trong trẻo, nhẹ nhàng vang lên: “Có chỗ nào mà anh chưa nhìn thấy, chưa chạm qua?”

Tô Ngộ: “?”

Cái này có thể giống nhau được sao?

Nói xong, Phó Tu Ninh cúi xuống, đồng thời nhắc nhở: “Đừng động đậy.”

Một lúc sau, anh ngẩng đầu lên, cười nhẹ nhàng: “Nếu em còn động đậy, anh chỉ có thể dùng tay giúp em thôi.”

“……”

Tô Ngộ chưa kịp lên tiếng, thì một cảm giác lạnh lẽo bất ngờ truyền đến.

Sau đó, cô nghe thấy Phó Tu Ninh nói: “Không còn chỗ nào khó chịu nữa sao?”

Giọng của anh thấp xuống, có chút khàn khàn, đầy sự quan tâm và có một chút tiếc nuối: “Đã đỏ hết cả rồi.”

“……”

Tô Ngộ xấu hổ đến mức chân co lại, cuối cùng cô chỉ còn cách buông xuôi, nằm trên giường và lấy gối đè lên mặt.

Một lúc sau, cô cất tiếng hỏi, giọng có phần ngượng ngùng: “Xong chưa…?”

Phó Tu Ninh ngẩng đầu nhìn cô một cái, cười nhẹ rồi thong thả vặn nắp lọ thuốc lại: “Xong rồi.”

“Ừ.”

Tô Ngộ đáp một cách không có cảm xúc, “Vậy anh ra ngoài đi.”

“Vì sao?”

Phó Tu Ninh khẽ cong môi, cảm thấy có chút buồn cười: “Điều này khiến anh khá bất ngờ, trước đây… không phải em rất thích sao?”

“……”

Tô Ngộ không nhịn được liền ném chiếc gối về phía anh: “Làm sao mà giống nhau được?”

Cô đã ném chiếc gối với tất cả sức lực của mình từ đầu giường, ban đầu định trừng phạt Phó Tu Ninh, nhưng không ngờ anh lại bắt được chiếc gối một cách vững vàng rồi đặt sang một bên.

Anh không tức giận, vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ như thường, mỉm cười nhìn cô: “Sao vậy, em định mưu sát chồng mình à?”

Giọng anh trầm ấm dịu dàng, mang theo sự chiều chuộng và yêu thương.

Phó Tu Ninh có một giọng nói rất hay, đặc biệt là khi anh cố tình dỗ dành người khác.

Tô Ngộ cảm thấy tai mình dần nóng lên.

Cô khẽ mím môi, cố tình lảng tránh ánh mắt của anh: “Chồng gì chứ, anh đừng có nói bừa.”

Phó Tu Ninh khẽ cười, nghiêng đầu nhìn vào mắt cô.

Ngừng một chút, anh nhẹ nhàng gọi tên cô: “Tô Ngộ.”

“Hả?”

Tô Ngộ ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Anh muốn đưa em đi gặp ông ngoại của anh.”

Nghe vậy, Tô Ngộ sững người một lúc.

Khi cô hoàn hồn lại, cô ngồi dậy, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt Phó Tu Ninh, nhìn anh vài giây rồi mím môi hỏi: “Sao lại đột ngột như vậy…?”

Phó Tu Ninh mỉm cười nhẹ nhàng, giọng nói êm ái: “Cũng không phải là đột ngột, anh đã có ý định như vậy từ lâu rồi.”

“À…”

Tô Ngộ nhẹ nhàng chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Vậy… cái này có phải là gặp mặt gia đình rồi không…?”

Nghe vậy, Phó Tu Ninh suy nghĩ vài giây rồi mới lên tiếng: “Ông ngoại anh rất tốt, em không phải lo lắng hay cảm thấy áp lực gì đâu. Chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, cũng nên đưa em đi gặp người trong gia đình anh.”

“Lâu như vậy?”

Tô Ngộ ngẩng đầu lên nhìn anh: “Nhưng mà chúng ta mới vừa làm hòa lại không lâu, có phải hơi nhanh rồi không?”

Phó Tu Ninh: “Những chuyện trước đây cũng phải tính vào.”

“Còn năm năm trước…”

Dừng lại một chút, giọng Phó Tu Ninh trầm ấm: “Coi như chúng ta đã cãi nhau một trận dài.”

Nghe vậy, Tô Ngộ khẽ chớp mắt, hơi thở có chút nặng nề.

Phó Tu Ninh nâng tầm mắt, nhìn cô dịu dàng, giọng nói trầm thấp mở lời: “Như vậy coi như chúng ta đã ở bên nhau bảy năm rồi, không nhanh đâu nhỉ?”

Tô Ngộ mím môi, không nói gì, cô có chút lo lắng.

Một là vì cô không có kinh nghiệm gì trong việc này, hai là cô vẫn chưa nghĩ đến chuyện gặp gia đình hay kết hôn… lúc này kết hôn đối với cô vẫn còn khá xa vời.

Thấy vậy, Phó Tu Ninh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, giọng nói dịu dàng: “Chắc anh chưa nói với em, thật ra anh lớn lên ở nhà ông ngoại, sau này gia đình gặp chuyện, anh mới về Hồng Kông ở với mẹ.”

“Ông ngoại anh rất tốt, rất hiền từ và uyên bác, nhiều điều về cách đối nhân xử thế là ông ngoại dạy anh, em không cần lo lắng, anh tin ông ngoại sẽ rất thích em.”

Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh, không chắc chắn hỏi: “Thật vậy sao?”

“Yên tâm đi.”

Phó Tu Ninh nhẹ nhàng mỉm cười, an ủi cô: “Ông ngoại anh không giống mẹ anh, không để ý chuyện môn đăng hộ đối đâu, có lẽ vì đã thấy mẹ anh không hạnh phúc trong cuộc hôn nhân của mình nên ông rất ủng hộ anh yêu đương tự do.”

Tô Ngộ không nói gì, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh vài giây, rồi cô khẽ chớp mắt, nghiêm túc hỏi: “Vậy chúng ta đi đâu, khi nào đi? Ngoài ra ông ngoại thích gì, lần đầu tiên gặp mặt, em không thể tay không mà đến, chắc phải mang quà gì đó chứ?”

Phó Tu Ninh nhẹ nhàng mỉm cười: “Yên tâm, anh đã chuẩn bị hết rồi, em không cần lo về quà cáp.”

“Anh đã chuẩn bị sẵn quà cho em rồi?”

Phó Tu Ninh gật đầu.

Tô Ngộ mím môi: “Vậy không tốt lắm đâu…”

“Có gì không tốt chứ, anh chắc chắn ông ngoại sẽ rất vui khi gặp em.”

Giọng Phó Tu Ninh trầm ấm, thanh thoát: “Hơn nữa, chúng ta sẽ đi vào ngày mai, giờ em chuẩn bị cũng không kịp đâu.”

“Ngày mai?”

Tô Ngộ ngây người một chút, cô không ngờ lại nhanh như vậy.

Phó Tu Ninh gật đầu, nhìn cô với nụ cười đầy ý vị: “Phải nhanh chứ làm cho xong, nếu không sợ người nào đó lại thay đổi ý kiến.”

“……”

Ngày hôm sau là chủ nhật, Tô Ngộ dậy sớm, cùng Phó Tu Ninh ăn sáng, cho Tây Tây ăn xong rồi cùng anh đi một chuyến đến Tinh Lan Loan.

Quần áo cô đê ởr nhà Phó Tu Ninh không phải mấy đồ trang trọng. Đây là lần đầu tiên cô đến gặp gia đình anh, đặc biệt là gặp ông, nên cô muốn ăn mặc lịch sự, phù hợp.

Ban đầu, Phó Tu Ninh định dẫn cô đi mua một bộ ở trung tâm thương mại, nhưng cô cảm thấy anh chắc chắn sẽ đưa cô đến những nơi đắt đỏ và quá trang trọng, lại cộng thêm việc phải đi đi lại lại, chọn lựa quần áo và thử đồ sẽ mất cả buổi sáng, vậy nên cô nghĩ thà về nhà chọn đồ còn nhanh hơn.

Về đến nhà, Tô Ngộ mở tủ quần áo bắt đầu lựa chọn mấy bộ đồ phù hợp.

Lựa chọn đầu tiên là bộ váy xoè màu xanh nhạt kiểu hoa nhí của Chanel mà Phương Giác Thiển tặng cô, bởi vì đó là bộ quần áo đắt nhất trong tủ đồ của cô.

Nhưng nghĩ lại, ông ngoại Phó Tu Ninh chắc chắn đã thấy qua những thứ đắt giá, không cần thiết phải cầu kỳ, thực tế một chút sẽ tốt hơn.

Nghĩ như vậy, Tô Ngộ lại nhét bộ váy xanh vào tủ, thay đổi lựa chọn sang bộ đồ khác.

Chẳng mấy chốc, bốn mươi phút đã trôi qua, đống quần áo thử trên giường đã chất thành đống, nhưng Tô Ngộ vẫn chưa chọn được bộ nào khiến cô cảm thấy hài lòng.

Phó Tu Ninh nhìn thấy vậy thì không nhịn được, khẽ cười: “Em chắc chắn đây là đang thử đồ chứ?”

“……”

Tô Ngộ có chút nản lòng ngồi cạnh đống quần áo: “Chưa chọn được bộ nào ưng ý, em sợ mặc đồ không đúng lại làm ông ngoại anh nghĩ không tốt về em.”

Phó Tu Ninh dịu dàng an ủi: “Em đừng lo quá, cách ăn mặc của em bình thường rất ổn rồi.”

Tô Ngộ lúc này không còn nghe vào tai, cô ngẩng đầu hỏi Phó Tu Ninh: “Ông ngoại anh có kiêng kỵ gì không? Hoặc có màu sắc nào ông không thích, để em còn tham khảo.”

Phó Tu Ninh suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ông ngoại anh rất dễ gần, không có kiêng kỵ gì đặc biệt.”

Tô Ngộ thở dài nhẹ: “Thôi, em vẫn tự chọn vậy.”

Phó Tu Ninh nghiêng đầu nhìn vào tủ quần áo, ba phần tư trong đó đã trống không, phần còn lại là những bộ đồ mùa đông chưa kịp cất đi, còn lại là những bộ đồ Tô Ngộ đã chọn.

Anh liếc mắt qua rồi dừng lại nhìn một chiếc sườn xám màu xanh nhạt thêu hoa.

Sau một thoáng im lặng, anh nhẹ nhàng nói: “Chiếc sườn xám trong tủ kia, sao em không thử xem?”

Nghe vậy, Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn theo, nếu không phải Phó Tu Ninh nhắc thì cô đã gần như quên mất chiếc sườn xám đó.

Chiếc áo dài này là cô và Phương Giác Thiển cùng đi chơi vào mùa hè năm ngoái, đặt may tại một cửa hàng áo dài thủ công ở một thị trấn cổ. Khi áo dài hoàn thành và được gửi đến thì đã là mùa thu rồi, trời lạnh không thể mặc được nên cô cứ treo nó trong tủ.

Tô Ngộ nghiêng đầu nhìn Phó Tu Ninh: “Sườn xám có được không?”

Chiếc sườn xám này cô chỉ thử qua một lần khi mới nhận về, sau đó cũng chưa mặc lần nào.

Phó Tu Ninh nhẹ nhàng nâng cằm, ra hiệu: “Em thử đi, anh chưa thấy em mặc sườn xám bao giờ.”

“Được.”

Tô Ngộ bước tới, lấy chiếc sườn xám thêu hoa màu xanh nhạt trong tủ, nhẹ nhàng kéo khóa áo.

Chiếc sườn xám này kiểu dáng đơn giản nhưng thanh thoát, đắt giá ở chỗ thêu thủ công hoàn toàn, ngay từ lần đầu cô đã bị cuốn hút bởi màu sắc của tấm vải này.

Tô Ngộ quay lưng lại, cẩn thận mặc chiếc sườn xám lên người, hình như mùa hè năm ngoái cô nhẹ cân hơn bây giờ, không biết hiện tại có còn mặc vừa không.

Chiếc sườn xám làm bằng vải trơn mượt, rất có cảm giác, khi mặc vào cảm thấy mát lạnh và rất thoải mái.

Thực ra, Tô Ngộ thật sự rất hợp với sườn xám.

Cô cao 1m68, vóc dáng cao ráo, tỷ lệ cơ thể rất hoàn hảo, làn da vốn đã trắng mịn như ngọc, màu sắc của chiếc sườn xám lại càng làm tôn lên vẻ thanh thoát, nhã nhặn, càng làm nổi bật khí chất của cô.

Sườn xám được may theo kích thước chuẩn của cô, eo nhỏ thon gọn, chỉ một tay là có thể nắm vừa, hai tà xẻ ở hai bên, lộ ra đôi chân dài trắng mịn, nhẹ nhàng đung đưa, vừa duyên dáng lại đầy quyến rũ, vừa linh hoạt lại thanh tao.

Tô Ngộ nhìn vào gương, có chút ngạc nhiên, cô không ngờ rằng bây giờ mặc vào vẫn vừa vặn như vậy.

Sau khi nhìn vào gương từ mọi phía, cô ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào mắt Phó Tu Ninh qua gương, mỉm cười hỏi anh: “Anh thấy thế nào?”

Phó Tu Ninh ngẩng mắt lên, ánh mắt đen láy của anh vô tình giao nhau với cô qua gương.

Sau vài giây ngừng lại, anh khẽ nuốt nước bọt, ánh mắt sâu thẳm không rời khỏi khuôn mặt trong gương: “Thật sự để anh đánh giá sao?”

Tô Ngộ gật đầu: “Đúng vậy, anh thấy thế nào?”

Vừa dứt lời, cô liền thấy Phó Tu Ninh bước tới gần, còn chưa kịp mở miệng, anh đã nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô từ phía sau.

Tiếp theo là một mùi hương quen thuộc của tuyết tùng cùng hơi thở nóng bỏng phả lên sau gáy cô.

Cảm giác nóng bỏng khiến trái tim Tô Ngộ cũng khẽ run lên.

Ngay lập tức, giọng nói trầm ấm của người đàn ông vang lên bên tai: “Em biết anh hiện giờ muốn làm gì nhất không?”

“Làm… cái gì…”

Ánh mắt người đàn ông trở nên tối dần, anh nghiêng đầu nhẹ nhàng áp vào tai cô, hơi thở ấm áp phả lên má cô, giọng nói trầm thấp, khàn khàn: “Muốn đè em xuống đây mà làm em tan chảy.”

Bình Luận (0)
Comment