Trong không khí như có một thứ gì đó mơ hồ và khó nói, Tô Ngộ cảm nhận được rõ sự lạ lẫm đang lan tỏa không kiểm soát.
Đối diện với ánh mắt thâm sâu trong gương, thoáng mang theo chút xâm chiếm, trái tim Tô Ngộ đập mạnh hai nhịp.
Phó Tu Ninh đứng sau lưng cô, hai cánh tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, lòng bàn tay anh đặt trên vùng bụng dưới của cô, qua lớp vải mỏng, Tô Ngộ thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp không ngừng từ trên bụng truyền đến.
Cùng lúc đó, lưng cô đang dán chặt vào ngực Phó Tu Ninh, cô có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim phía sau lưng mình đang đập mạnh vì cô.
Tô Ngộ thấy tai mình dần nóng lên, cô đưa tay nắm lấy bàn tay Phó Tu Ninh đang đặt trên bụng mình: “Phó Tu Ninh… đừng trêu chọc em nữa, sắp trưa rồi, không phải chúng ta còn phải đi thăm ông ngoại sao?”
Nghe vậy, Phó Tu Ninh khẽ cúi đầu, ánh mắt từ từ chuyển về phía gương, anh bắt đầu quan sát người phụ nữ trong gương từ trên xuống dưới.
Cuối cùng, anh thu ánh mắt lại, đôi môi ấm áp nhẹ nhàng hôn lên vành tai đỏ bừng của cô, hơi thở anh lướt qua tai cô.
Anh mỉm cười, giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng vang lên: “Nếu không phải vì hôm nay có việc quan trọng, anh thật sự không muốn để em đi dễ dàng như vậy.”
Tô Ngộ bị anh trêu chọc, toàn thân cô nóng bừng lên, nhỏ giọng hỏi: “Vậy em có nên mặc cái này không?”
Phó Tu Ninh khẽ hít một hơi, ánh mắt lướt qua rồi thấp giọng nói: “Đổi bộ khác đi, bộ này anh không muốn cho người khác thấy.”
Tô Ngộ mím môi, chưa kịp lên tiếng thì một nụ hôn ấm áp và ướt át đã rơi nhẹ lên tai cô, ngay sau đó, giọng nói trầm ấm, mang theo chút chiếm hữu vọng vang lên: “Chỉ được mặc cái này cho anh xem.”
…
Cuối cùng, Tô Ngộ chọn một chiếc váy đen có cổ búp bê, chiều dài đến giữa bắp chân, vừa vặn để lộ ra mắt cá chân thanh thoát, chất liệu vải tốt, kiểu dáng đơn giản, thanh lịch, rất phù hợp khi gặp người lớn tuổi.
Sau khi thay xong váy, Tô Ngộ trang điểm nhẹ nhàng, rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
Trong phòng khách, Phó Tu Ninh đang ngồi vắt chéo chân trên sofa, vừa xem tin tức trên điện thoại vừa chờ cô thay đồ.
Nghe thấy tiếng động, anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt từ từ rơi vào người Tô Ngộ.
Cô mặc chiếc váy đen có cổ búp bê, tuy không đẹp như chiếc sườn xám lúc nãy nhưng kiểu dáng đơn giản và dễ thương, khiến cô toát lên vẻ dịu dàng, ngoan ngoãn, rất hợp với gu của người lớn tuổi.
Sau vài giây im lặng, Phó Tu Ninh khẽ nhướn mày: “Thay xong rồi à?”
Tô Ngộ gật đầu: “Anh thấy thế nào?”
Phó Tu Ninh đứng dậy, bước từ từ về phía cô, nhìn cô một chút rồi nhẹ nhàng mỉm cười, giọng nói trầm ấm: “Rất đẹp.”
Tô Ngộ nghiêng đầu cười nhìn anh: “Vậy chúng ta đi thôi, đừng để ông ngoại chờ lâu.”
“Yên tâm đi.”
Phó Tu Ninh an ủi cô bằng giọng nói nhẹ nhàng: “Anh đã nói với ông ngoại là chiều chúng ta đến, ăn xong bữa tối rồi mới về.”
“Được.”
…
Do nhà ông ngoại ở xa, cộng thêm giao thông cuối tuần ở Kinh thị khá tắc, suốt chặng đường lái xe mất gần hai tiếng đồng hồ, khi Tô Ngộ và Phó Tu Ninh đến nhà ông ngoại thì đã là hơn một giờ chiều.
Trước khi xuống xe, Tô Ngộ còn đặc biệt lấy gương trang điểm ra soi lại mặt mình, miệng nhẹ nhàng cong lên một chút, đảm bảo là trạng thái hoàn hảo mới yên tâm tháo dây an toàn và xuống xe.
Phó Tu Ninh nhìn thấy thế thì khẽ mỉm cười và hờ hững nói: “Đừng căng thẳng, em đã rất hoàn hảo rồi.”
Nói xong, Phó Tu Ninh bước nhanh về phía sau xe, mở khoang xe lấy mấy hộp quà cao cấp nhìn có vẻ rất đắt tiền.
Tô Ngộ nhìn qua, đó đều là mấy món đồ thực phẩm chức nắng bảo vệ sức khỏe và trà cho người lớn tuổi.
Sau đó, Phó Tu Ninh đóng khoang xe lại rồi đi về phía cô.
Tô Ngộ đưa tay ra: “Để em giúp anh cầm một chút.”
“Không cần đâu, anh làm được.”
Phó Tu Ninh lùi tay lại, không đưa cho cô.
Tô Ngộ cúi đầu nhìn “Đây là quà anh chuẩn bị cho ông ngoại sao?”
Phó Tu Ninh gật đầu: “Yên tâm đi, đều là những thứ ông ngoại thích.”
Tô Ngộ mím môi, vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng: “Anh nên nói cho em biết trước, như vậy em có thể chuẩn bị sớm hơn.”
Phó Tu Ninh hiểu ý của Tô Ngộ, mỉm cười an ủi: “Em là của anh rồi, còn phân biệt làm gì nữa, anh chuẩn bị chẳng phải cũng là những gì em sẽ chuẩn bị sao?”
Tô Ngộ nghe vậy, mặt đỏ bừng, nhìn anh một cái đầy trách móc: “Lát nữa đừng có nói lung tung trước mặt ông ngoại đấy.”
Phó Tu Ninh cười khẽ, cong môi: “Yên tâm đi, anh biết phải làm thế nào, lát nữa không cần căng thẳng đâu, ông ngoại nhất định sẽ thích em.”
“Ừm.”
Tô Ngộ khẽ mím môi gật đầu.
Mặc dù nói vậy, nhưng trong lòng cô vẫn có chút lo lắng và căng thẳng.
Tuy nhiên, tất cả sự lo lắng ấy đã hoàn toàn biến mất khi cô gặp ông ngoại của Phó Tu Ninh.
Ông cụ Tống, khác với những người lớn tuổi hà khắc mà Tô Ngộ tưởng tượng, ông có khuôn mặt hiền lành và giọng nói vô cùng thân thiện, không hề có chút dáng vẻ của một bậc trưởng bối.
Tô Ngộ là người có tính cách gặp mạnh thì càng cứng, nhưng chỉ cần cảm nhận được thiện ý từ người khác, cô cũng sẽ đáp lại sự thiện ý đó.
Mới vào nhà chưa được nửa tiếng, ông nội của Phó Tu Ninh đã bị cô chọc cho cười đầy vui vẻ, cứ một câu “như cháu gái ruột của ông”, còn Phó Tu Ninh, với tư cách là cháu ngoại, lại ngồi một bên như “bị bỏ rơi”.
Ông cụ Tống cười cười, đẩy dĩa trái cây đến trước mặt Tô Ngộ: “Cháu ăn thử quả này đi, nghe nói cháu thích ăn vải, ông đã chuẩn bị sẵn, thử xem có vừa miệng không.”
“Cảm ơn ông ngoại.”
Tô Ngộ cười dịu dàng, ngoan ngoãn đáp lại nhưng không vội ăn trước. Dù sao thì đây không phải là nhà của cô, khi lột vải, không tránh khỏi sẽ có nước vải dính vào tay, xử lý sẽ hơi phiền phức, nhưng không thể không ăn vì ông ngoại đã chuẩn bị đầy tâm huyết.
Đang lúc cô suy nghĩ xem nên làm thế nào để xử lý, thì bất ngờ có một bàn tay trắng trẻo, ngón tay thon dài với những khớp xương rõ ràng, nhẹ nhàng kéo dĩa trái cây sang một bên.
Tô Ngộ nhìn anh với vẻ mặt không hiểu.
Đối diện với ánh mắt của cô, Phó Tu Ninh vừa cầm vải từ dĩa, vừa nói bằng giọng trầm ấm: “Hai người cứ nói chuyện đi, anh giúp em lột vải.”
Nói xong, anh còn không quên thong thả nói tiếp: “Dù sao bây giờ anh là người ngoài lề của gia đình này.”
Tô Ngộ mím môi, cúi đầu cười trộm.
Ông cụ Tống bị anh chọc đến bật cười, rồi chuyển sang nói về Phó Tu Ninh: “Thằng nhóc này, cháu đã tán được người ta rồi, khi nào thì mới chiiuj về tiếp quản công ty?”
Phó Tu Ninh nhẹ nhàng cong môi, ngón tay thon dài từ từ lột vải, vừa đưa từng múi vải tươi ngon tới trước mặt Tô Ngộ và Ông cụ Tống, vừa thờ ơ đáp: “Ông ngoại, cháu mới nghỉ có mấy ngày, sao ông đã gấp gáp muốn cháu đi làm thế, cháu vẫn chưa nghỉ đủ đâu.”
Ông cụ Tống thở dài: “Lập gia đình rồi thì phải lo cho sự nghiệp, trước lo gia đình sau mới đến sự nghiệp, giờ cũng đến lúc lo sự nghiệp rồi chứ!”
Ngoài kia có bao nhiêu người đang thèm thuồng nhìn vào miếng bánh béo bở này, thế mà Phó Tu Ninh, đã mấy lần ông cụ khuyên anh quay về tiếp quản công ty mà vẫn không chịu về.
Phó Tu Ninh khẽ cười, giọng nói ấm áp nhẹ nhàng: “Ông cũng nói rồi đó, trước lo gia đình sau lo sự nghiệp, gia đình của cháu—”
Nói đến đây, anh liếc mắt về phía Tô Ngộ đang ngồi ăn vải bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Chưa thành gia mà.”
“…?”
Bị “gọi tên” đột ngột, Tô Ngộ ngẩng đầu lên nhìn hai ông cháu trước mặt với vẻ mặt ngơ ngác.
Ông cụ Tống cũng có chút bất lực, sau khi liếc Phó Tu Ninh một cái, không thèm để ý đến anh nữa, quay sang nhìn Tô Ngộ, vẫn tươi cười như lúc trước: “Tiểu Tô, chúng ta tự nói chuyện, thằng nhóc này không nghe lời, không cần quan tâm nó nữa.”
Tô Ngộ trước đây còn chú tâm vào quả vải, giờ đã hiểu câu chuyện, đành cười gật đầu: “Nghe lời ông ngoại.”
Phó Tu Ninh nhướng mày, thu ánh mắt lại tiếp tục lột vải.
Ông cụ Tống có chỉ số đường huyết cao, không thể ăn quá nhiều trái cây ngọt như vải, từ đó Phó Tu Ninh vừa nói chuyện với họ vừa lột vải cho Tô Ngộ.
Tuy nhiên, Tô Ngộ cảm thấy vừa ăn vừa nói chuyện với người lớn có hơi thiếu lễ độ, vì vậy cô không ăn nữa, nhưng Phó Tu Ninh vẫn kiên nhẫn không ngừng, rất nhanh đã lột xong cả một dĩa.
Lúc này, dì Triệu giúp việc bước vào phòng khách, nói với ông cụ Tống: “Thưa ông, có điện thoại gọi cho ông, là bạn cũ của ông.”
Nghe vậy, ông cụ Tống chống gậy đứng dậy, mỉm cười nhìn Tô Ngộ: “Tiểu Tô, ông đi nghe điện thoại, để A Ninh tiếp đãi cháu, đừng khách sáo, nếu cháu muốn ăn gì hay chơi gì thì cứ nói với A Ninh.”
Tô Ngộ nhẹ nhàng gật đầu, ngoan ngoãn đáp: “Cháu biết rồi, cảm ơn ông ngoại.”
Nói xong, ông cụ Tống được bảo mẫu đỡ đi lên tầng.
Trong phòng khách, sau khi Phó Tu Ninh bóc xong trái vải cuối cùng, anh lấy một tờ khăn ướt và cẩn thận lau tay, sau đó nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, ra hiệu: “Xong rồi, giờ em không cần ngại nữa, có thể ăn tự nhiên rồi.”
Tô Ngộ cười nhìn anh: “Sao anh biết?”
“Em đoán xem?”
Phó Tu Ninh mỉm cười, hỏi một cách điềm tĩnh: “Ăn xong em có muốn tham quan một chút không? Nhà họ Tống rất lớn, có nhiều chỗ vui lắm, phía sau còn có một ngọn núi nhân tạo, lúc nhỏ anh và Lục Hy thường leo lên đó chơi.”
Nghe vậy, Tô Ngộ có chút bất ngờ: “Anh và Lục Hy quen nhau từ nhỏ sao?”
“Đúng vậy, anh chưa nói với em à?”
Tô Ngộ lắc đầu: “Không có.”
Suy nghĩ vài giây, Phó Tu Ninh lại đề nghị: “Hay là em muốn xem phòng anh hồi nhỏ?”
“Hồi nhỏ anh ở đây sao?” Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn anh, rõ ràng rất thích thú.
Phó Tu Ninh gật đầu: “Em muốn đi không?”
“Tất nhiên là muốn rồi!”
Phó Tu Ninh cười nhẹ, đứng dậy: “Vậy đi thôi, anh dẫn em lên xem.”
Tô Ngộ gật đầu và cũng đứng lên theo.
Phòng của Phó Tu Ninh nằm ở tầng hai, bên tay trái, là phòng đầu tiên. Khi cửa phòng được mở ra, Tô Ngộ không khỏi ngẩn người.
Cô tưởng phòng hồi nhỏ của Phó Tu Ninh cũng giống như căn hộ của anh ở Hương Cảng, theo phong cách lạnh lùng với màu sắc đen, trắng, xám, không ngờ sự thật lại khác xa với những gì cô tưởng tượng.
So với căn hộ hiện tại, phòng hồi nhỏ của Phó Tu Ninh thật sự giống như một căn phòng cho trẻ con.
Chăn ga là màu xanh đậm mà các bé trai thích, trên đó còn in hình chú chó dễ thương, trên tường đầu giường treo những poster nhân vật anime và game. Ở bên trái cửa vào là tủ đồ chứa đủ loại mô hình phiên bản giới hạn, đi sâu vào trong, bức tường đối diện là những chứng chỉ đạt giải thưởng và cả một bức tường đầy cúp và huy chương.
Thấy vậy, Tô Ngộ không khỏi thở dài, đúng là người như Phó Tu Ninh từ nhỏ đã rất xuất sắc.
Qua căn phòng này, cô có thể nhận ra tuổi thơ của Phó Tu Ninh chắc chắn rất hạnh phúc.
Cho đến lúc này, cô mới thực sự hiểu được những gì Phó Tu Ninh đã nói hôm qua, rằng ông ngoại đã dạy anh rất nhiều kiến thức và cách làm người.
Có lẽ chính vì khoảng thời gian tuổi thơ không lo nghĩ, được yêu thương chăm sóc tỉ mỉ và giáo dục đúng đắn, cộng với quan điểm sống đúng đắn đã giúp Phó Tu Ninh dù sau này dù có trải qua những biến cố gia đình lớn vẫn giữ được lý trí và lương tâm, không giống như Phó Tu Yến đã lạc lối.
Nhìn biểu cảm của Tô Ngộ, Phó Tu Ninh nhướng mày: “Sao vậy? Ngạc nhiên à?”
“Em có hơi bất ngờ thật.”
Tô Ngộ gật đầu thật thà: “Em cứ tưởng gu thẩm mỹ của anh hồi nhỏ cũng lạnh lùng như bây giờ vậy, không ngờ lại có chút hồn nhiên ngây thơ.”
Phó Tu Ninh nghe vậy khẽ cười, giọng nói trong trẻo, dịu dàng và chậm rãi nói: “Gu thẩm mỹ cũng có thể thay đổi theo độ tuổi, có mấy ai từ nhỏ đã thích phong cách lạnh lùng cơ chứ?”
Nói xong, anh tiếp tục: “Như hồi nhỏ, thứ quý giá nhất của anh là bức poster nhân vật anime treo trên tường, còn cố tình nhờ người làm khung kính để treo lên đầu giường để mỗi ngày anh đều có thể nhìn thấy. Nhưng giờ thì khác rồi.”
“Khác như thế nào?”
Tô Ngộ nghiêng đầu nhìn anh, như đang chờ đợi câu trả lời.
Phó Tu Ninh nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng hạ mi mắt xuống, nhìn cô không chớp mắt, trên môi nở nụ cười dịu dàng, giọng nói trầm thấp, chậm rãi: “Vì giờ anh đã có người quý giá hơn rồi.”