Hôm nay là một trong số những lần hiếm hoi Tô Ngộ về nhà mà không phải cẩn thận dè dặt vì bạn cùng phòng không có ở nhà. Cô vừa bước vào phòng ngủ đã tiện tay ném chìa khóa lên bàn máy tính rồi ngửa mặt nằm dài trên giường, mắt không chớp nhìn lên trần nhà, chẳng biết đang nghĩ gì.
Mắt cá chân vẫn sưng đau, từng cơn nhói buốt như đang nhắc nhở cô về điều gì đó.
Cô xoay người, phần eo chỗ bị Phó Tu Ninh chạm vào qua lớp vải mỏng ban nãy bất giác nóng lên.
Những ký ức tưởng chừng đã lãng quên, giờ đây như bị kích hoạt bởi một công tắc vô hình lại dồn dập ùa về. Phản ứng của cơ thể nhớ rõ hơn tâm trí cô tưởng rất nhiều.
Chúng ăn sâu đến mức như đã chạm khắc vào tận xương tủy, bình thường không thấy gì, nhưng chỉ cần chạm vào là đau đến tê tái.
Từ sau khi chia tay cô rất hiếm khi nghĩ về Phó Tu Ninh.
Với một thiếu nữ mới biết yêu, Phó Tu Ninh thực sự là một người tình hoàn hảo.
Ngoại hình, gia thế, năng lực đều không có gì để chê, cư xử lịch thiệp, tính tình hòa nhã, cảm xúc ổn định, đối với bạn gái lại vô cùng hào phóng. Nếu cô muốn sao trên trời, có lẽ anh cũng có thể hái cả trăng tặng cô.
Hai năm bên nhau, cô thực sự đã từng hạnh phúc đến mức tiêu chuẩn đặt ra quá cao khiến lòng cô giờ đây không thể chứa thêm ai khác. Dĩ nhiên, cú ngã sau đó cũng thê thảm không kém.
Có lẽ vì nhìn một chỗ quá lâu, Tô Ngộ nhẹ chớp mắt, cố làm dịu đi đôi mắt đang cay xè.
“Ting——”
Âm thanh thông báo của WeChat bất chợt vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng trong căn phòng.
Tô Ngộ vươn tay tìm điện thoại trên giường, liếc nhìn màn hình. Đó là thông báo hoàn tiền từ WeChat, avatar chính là con vẹt mẫu đơn màu xanh nhạt quen thuộc.
Cô dừng lại một chút, vô thức bấm vào tấm ảnh đại diện, phóng to lên, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng chạm vào cái đầu lông xù trong ảnh. Nghĩ kỹ lại, đây hình như là món quà đầu tiên cô tặng Phó Tu Ninh.
Lúc ấy, cô vừa đồng ý nhận công việc làm bạn gái Phó Tu Ninh không lâu.
Sau kỳ nghỉ hè, cô cùng bạn cùng phòng đi dạo ở chợ hoa chim cá cảnh gần trường, vừa nhìn đã thích ngay một con vẹt mẫu đơn xanh nhạt đang co ro trong góc.
Khi ấy cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Phó Tu Ninh đã giúp mình, cô cũng nên báo đáp một chút trong khả năng của mình.
Sau khi “ở bên” Phó Tu Ninh, Tô Ngộ nhanh chóng trở thành đối tượng khiến nhiều người tò mò trong khuôn viên đại học Hồng Kông.
Ai cũng nghĩ rằng với gia thế hiển hách và danh tiếng của Phó Tu Ninh, tiêu chuẩn chọn bạn gái của anh chắc chắn không tầm thường. Họ đoán đó có thể là tiểu thư danh giá hoặc hoa khôi học viện, nhưng chẳng ai ngờ lại là một người hết sức bình thường như Tô Ngộ.
Mọi lời bàn tán cứ thế lan truyền.
Dù chuyện giữa cô và Phó Tu Ninh làm dậy sóng trong trường nhưng đối với Tô Ngộ, điều đó chẳng hề quan trọng. Với cô, đây chỉ là một công việc. Trước khi đồng ý với Phó Tu Ninh, cô đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho mọi thứ.
Lời đồn kéo dài hơn nửa tháng rồi cũng dần lắng xuống. Trong thời gian đó, Tô Ngộ vẫn duy trì thói quen sinh hoạt như cũ, ngày ngày đi học rồi đến nhà hàng làm thêm, thỉnh thoảng xuất hiện bên cạnh Phó Tu Ninh trước mặt mọi người.
Một lần tình cờ cô đến nhà Phó Tu Ninh để làm một số việc vặt giúp anh thì phát hiện nhà cửa bừa bộn, lon bia từ buổi tiệc tối hôm trước vứt đầy mà chưa dọn. Cô liền chủ động đề nghị đến dọn dẹp ba lần một tuần, nếu không thì khoản tiền sáu nghìn tệ mỗi tháng mà cô nhận sẽ khiến cô cảm thấy bất an.
Những lần đến nhà Phó Tu Ninh, cô luôn có cảm giác nơi này quá lạnh lẽo, có lẽ nuôi một sinh vật sống sẽ khiến không khí bớt trống trải hơn. Nếu là chó mèo thì cần thời gian chăm sóc, mà rõ ràng Phó Tu Ninh không phải kiểu người có kiên nhẫn chăm nom thú cưng. Con vẹt này thì vừa vặn, không rụng lông, không cần dắt đi dạo, lúc rảnh còn có thể dạy nó nói chuyện.
Dù Phó Tu Ninh không nhận, cô cũng đã tính sẵn, cùng lắm thì mang về ký túc xá nuôi.
Tuy nói vậy nhưng trên đường xách lồng chim đến, lòng cô vẫn bồn chồn không yên.
Từ lần Phó Tu Ninh giúp cô giải vây trong quán bar, cô luôn muốn tìm cách cảm ơn anh. Nhưng điều kiện kinh tế của cô không cho phép bản thân mua món quà quá giá trị, huống hồ với gia thế của Phó Tu Ninh, anh đã thấy đủ mọi thứ tốt đẹp trên đời, thế nên chuyện này cứ bị cô gác lại.
Nhìn sinh vật nhỏ trong lồng, lòng cô thoáng lo lắng. Đây là lần đầu tiên cô chủ động tặng quà cho người khác, không biết một con vẹt mua từ chợ chim cảnh có bị xem là quá tầm thường hay không.
Suốt cả quãng đường cô vẫn luôn thấp thỏm, cuối cùng cũng mang chiếc lồng chim bước vào nhà Phó Tu Ninh.
Hôm nay, Phó Tu Ninh có hẹn xã giao ở bên ngoài, lúc cô đến thì anh vẫn chưa về.
Thực ra cô cũng không chắc hôm nay anh có về hay không. Nếu không về, cô sẽ mang con vẹt quay lại ký túc xá nuôi để tránh phiền phức.
Phó Tu Ninh không thích người lạ bước vào không gian riêng tư của mình, bình thường anh rất ít khi gọi người giúp việc đến dọn dẹp, dạo gần đây chỉ có thêm Tô Ngộ thỉnh thoảng đến giúp anh quét tước.
Khi việc dọn dẹp gần xong, Phó Tu Ninh cũng trở về.
Vừa bước vào phòng khách, anh lập tức nhận ra trong nhà có thêm một vị khách không mời.
Anh nhìn con vẹt lông xù trong lồng chim đặt ở dưới đất, sững lại một chút rồi quay sang Tô Ngộ: “Con vẹt này từ đâu ra? Em mang đến à?”
Tô Ngộ dừng lại một giây rồi mới gật đầu. Dựa vào giọng điệu và biểu cảm của Phó Tu Ninh, cô đoán anh không có ý phản đối.
Quả nhiên giây tiếp theo, cô thấy anh đưa tay nhấc lồng lên, vừa đùa với con vẹt bên trong vừa thờ ơ nói: “Không ngờ em còn có sở thích nuôi chim nữa, con vẹt này cũng khá đáng yêu đấy.”
Tô Ngộ mím môi, tâm trạng thấp thỏm tiến lại gần: “Thật ra… là tặng anh.”
Nói xong, trái tim cô đập thình thịch, hai má nóng ran, không rõ vì lý do gì.
“Tặng anh?”
Phó Tu Ninh ngẩn ra, mặc dù hơi bất ngờ nhưng khi thấy vẻ mặt do dự, khó xử của cô, anh không nhịn được mà bật cười khẽ: “Thì ra là tặng anh à.”
“Ừm.”
Tô Ngộ gật đầu: “Cảm ơn anh hôm đó đã giúp em ở quán bar.”
Phó Tu Ninh cười dịu dàng: “Cảm ơn món quà của em, anh rất thích.”
…
Sau này, vào một buổi chiều khi họ đã yêu nhau, Phó Tu Ninh đột nhiên hỏi cô vì sao lúc đó lại tặng anh một con vẹt làm quà.
Trong đầu cô chợt hiện lên đêm mưa lần đầu gặp Phó Tu Ninh, rồi chậm rãi nói: “Nuôi vẹt không tốt sao? Ít nhất, nếu một ngày nào đó anh cảm thấy cô đơn, không có ai để nói chuyện, vẫn còn một chú vẹt có thể cùng anh tâm sự.”
Lúc đó cô rúc vào lòng anh, không nhìn thấy biểu cảm của anh, chỉ nhớ rõ anh khẽ cười một tiếng.
Vừa dùng cằm cọ nhẹ lên mái tóc cô, vừa siết chặt vòng tay, ôm cô vào lòng như báu vật.
Mãi sau này Tô Ngộ mới biết, trong tất cả các loài vẹt, vẹt mẫu đơn là loài có khả năng nói kém nhất, gần như cả đời chúng cũng không học được cách nói chuyện.
…
Tối hôm đó, Tô Ngộ mơ một giấc mơ rất dài, trong mơ, hình bóng ấy không ngừng xuất hiện, không cách nào xua đi được.
Sáng hôm sau là cuối tuần không cần dậy sớm, cô ngủ nướng đến khi tự tỉnh đã là buổi trưa.
Sau khi thức dậy, cô làm một bữa sáng đơn giản, vừa ăn vừa lướt Weibo.
Ăn được một nửa, WeChat liên tục nhảy lên vài tin nhắn mới, là một avatar quen thuộc.
Cô mỉm cười nhấn vào xem, là tin nhắn của cô bạn thân Phương Giác Thiển kèm theo định vị ở sân bay quốc tế Bắc Kinh.
Tô Ngộ có chút ngạc nhiên, cúi đầu gõ chữ: [Cậu đi du lịch về rồi à?]
Phương Giác Thiển: [Vừa xuống máy bay, tối nay đi quẩy không? Tớ có quà cho cậu này.]
Tô Ngộ cười cười trả lời: [Cảm ơn quà của cậu nhưng quẩy thì thôi đi, chân tớ hôm qua bị trẹo, không nhảy được, nhưng đi ăn thì vẫn được.]
Phương Giác Thiển: [Sao lại trẹo chân? Đã đi bệnh viện chưa? Có nghiêm trọng không?]
Tô Ngộ: [Đừng lo, không nghiêm trọng đâu, chỉ bị trẹo nhẹ thôi, đã bôi thuốc rồi.]
Phương Giác Thiển: [Vậy tối nay không đi quẩy nữa, mình đi ăn trước rồi tìm một quán pub yên tĩnh uống chút gì đó, tám chuyện. Tối tan làm tớ đến công ty đón cậu.]
Tô Ngộ gửi lại một biểu tượng tay “OK”.
Chiều tối, cô trang điểm nhẹ, thay một bộ quần áo rồi xuống lầu.
Vì bị thương ở chân nên cô không thể tự lái xe, Phương Giác Thiển đến đón cô.
Vừa bước ra khỏi cổng khu chung cư, một tiếng còi xe vang lên ngắn gọn, trong trẻo.
Cô ngẩng đầu nhìn sang thấy Phương Giác Thiển ngồi trong chiếc Porsche Panamera màu hồng bắt mắt, cười tít mắt vẫy tay với cô.
Khi Tô Ngộ đi đến, Phương Giác Thiển đã giúp cô mở cửa ghế lái phụ: “Lên xe nhanh nào, bảo bối, mấy tháng không gặp có nhớ tớ không? Tớ thì nhớ cậu lắm đấy!”
“Bớt sến lại đi.”
Tô Ngộ chịu không nổi sự làm nũng của cô bạn, bật cười ngồi vào xe: “Tiểu thư Phương rong ruổi khắp thế giới mà vẫn nhớ đến tớ à?”
Ba tháng trước, Phương Giác Thiển kết thúc việc học ở nước ngoài, dành ba tháng đi du lịch vòng quanh thế giới, hôm nay mới trở về.
“Cậu nói gì thế, tớ có thể quên ai chứ không thể quên cậu được.”
Nói rồi, Phương Giác Thiển lấy từ phía sau ra một cái túi mua sắm rồi nhét vào lòng cô: “Tặng cậu đấy, xem có thích không.”
Tô Ngộ cúi đầu nhìn lướt qua, trời ạ, là một mẫu túi da bò cổ điển của thương hiệu mà cô vẫn luôn thích.
Cô vội vàng đẩy túi trả lại: “Không được không được không được, đắt quá, tớ không nhận nổi, cậu mau cầm về dùng đi.”
Phương Giác Thiển không nhận lại: “Thứ này tớ có nhiều lắm, là tớ thấy hợp với cậu nên mới tặng. Nhận đi, bảo bối, coi như quà sinh nhật tớ tặng trước cho cậu.”
Tô Ngộ vẫn lắc đầu: “Quan hệ có tốt đến đâu cũng không thể nhận món quà đắt như thế này, không được không được.”
“Cũng đâu mong cậu trả lại.”
Phương Giác Thiển bất đắc dĩ nhận lại túi: “Vậy thôi, nhưng lần trước cậu giúp tớ một việc lớn, quà cảm ơn vẫn phải có.”
Nói rồi, cô lại lấy ra mấy túi mua sắm khác: “Đây là mấy món tớ mua lúc dạo phố chiều nay, thích cái nào thì cứ chọn.”
“……”
Tô Ngộ nhìn đống túi hàng hiệu chất đống trước mặt, món nào giá cũng không dưới năm con số, so ra thì cái túi kia còn là món rẻ nhất.
Nhưng bao năm qua, cô cũng quen với cách hành xử của Phương Giác Thiển rồi, dù sao cũng chẳng có chuyện gì gây sốc bằng việc hồi đại học, Phương Giác Thiển từng lái hẳn siêu xe đến chở hành lý cả.
Thấy cô không động đậy, Phương Giác Thiển liền trực tiếp nhét túi vào tay cô: “Cầm đi, đừng khách sáo với tớ, tớ mua bên nước ngoài, đang giảm giá, không đắt đâu.”
Thấy vậy, Tô Ngộ cũng không từ chối nữa, sau này bù lại bằng cách khác là được.
Hai người ăn tối ở một trung tâm thương mại gần đó. Vì chân Tô Ngộ bị thương không thể đi nhảy, Phương Giác Thiển tìm một quán bar yên tĩnh trông khá ổn, hai người gọi hai ly cocktail vừa uống vừa trò chuyện.
Phương Giác Thiển hỏi: “Chân cậu thực sự không sao chứ? Hôm nay đúng lúc rảnh, hay tớ đi cùng cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút nhé?”
Tô Ngộ gật đầu: “Yên tâm đi, thực sự không cần, vài ngày nữa là khỏi thôi. Lần này cậu đi du lịch tốt nghiệp thế nào, có gì thú vị không?”
Phương Giác Thiển nhìn cô bằng ánh mắt dò xét: “Cậu muốn hỏi tớ có tình một đêm không chứ gì?”
“Ừm hửm?”
Phương Giác Thiển chống cằm, giọng hờ hững: “Đàn ông ngoại quốc đẹp trai thì nhiều, đặc biệt là mấy anh chàng châu Âu tóc vàng mắt xanh, nhưng mà không được đâu, ai bảo tớ yêu nước quá cơ chứ. Nhìn cho vui thì được chứ thật sự không yêu nổi, hơn nữa cậu cũng biết mà, mấy người nước ngoài cái đó… Tớ sợ sẽ bị đâm đến chết .”
Từ nhỏ cô ấy đã chịu sự giáo dục và ảnh hưởng từ văn hóa phương Tây nên với chuyện này chưa bao giờ biết xấu hổ mà cứ luôn thẳng thắn nói ra như vậy.
Tô Ngộ: “……”
“Ôi trời ơi, chị em ơi, hình như tớ thấy trai đẹp rồi!”
Phương Giác Thiển đột nhiên kêu lên.
Tô Ngộ ngẩng đầu: “Đâu?”
“Cửa ra vào! Nhìn ra cửa đi, đang lên lầu kìa, mặc vest đấy, ôi mẹ ơi, cái chiều cao này, đôi chân này, thật sự quá đã!”
Tô Ngộ theo bản năng nhìn về phía cô ấy nói, nụ cười chưa kịp thu lại thì ngay khoảnh khắc nhìn rõ người đó, nó liền cứng đờ trên mặt.
Góc độ của Phương Giác Thiển không nhìn rõ mặt, vẫn còn thao thao bất tuyệt: “Thật ra người bên cạnh anh ấy cũng không tệ, nhưng đứng cạnh anh ấy lại hơi lép vế một chút. Chuyến này thật sự không uổng công——”
Giây tiếp theo, giọng cô ấy bỗng nhiên im bặt.
Khi n hìn rõ người kia xong, cô ấy lập tức kinh ngạc thốt lên: “Ôi trời ơi—— đó hình như là Phó Tu Ninh thì phải!”
Nói rồi, cô ấy vội vàng kéo tay Tô Ngộ, cổ vươn ra xác nhận lại lần nữa: “Cậu nhìn xem, có phải tớ hoa mắt không, đó có phải là bạn trai cũ của cậu không?”
Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt của các cô hay không, Phó Tu Ninh bỗng dưng nghiêng đầu, như đang tìm kiếm gì đó mà nhìn về hướng hai người.
Tô Ngộ chưa kịp thu hồi ánh mắt, cứ thế không kịp đề phòng mà chạm phải ánh nhìn của Phó Tu Ninh giữa không gian huyên náo.
Trong quán bar, tiếng nhạc vang lên, giai điệu của một bài dân ca quen thuộc —
“Tôi rất muốn có thể cùng em đi thêm một đoạn, kể cho em nghe về cảnh sắc nửa đời trước, mỗi đêm yên tĩnh tôi lại nghĩ đến, những yêu hận tình thù từng có với em…”
Dưới ánh đèn lờ mờ trong quán bar, cô không hề né tránh mà thẳng thắn đối diện với đôi mắt sâu thẳm như mực ấy. Đó là một đôi mắt đào hoa vô cùng tinh xảo, lông mi rậm, quầng mắt dưới sâu, đuôi mắt hơi cong lên, đáng lẽ là một đôi mắt dịu dàng đa tình, nhưng lúc này lại lạnh lùng và thờ ơ, như thể chẳng còn quan tâm đến bất cứ thứ gì.
Đối diện với đôi mắt lạnh nhạt ấy, Tô Ngộ đột nhiên cảm thấy cảm xúc trong đôi mắt đó giống như đã hóa thành hình dáng cụ thể của sự căm hận mà bấy lâu nay cô vẫn tưởng tượng Phó Tu Ninh dành cho mình.
Không ai hiểu rõ hơn cô rằng những lời cô nói khi chia tay năm đó đã quyết tuyệt và tàn nhẫn đến mức nào.
Những ký ức ấm áp trong quá khứ bất chợt ùa về từng cảnh một, khiến Tô Ngộ thoáng chốc có cảm giác như vừa trải qua một giấc mộng hoang đường. Đột nhiên, cô có chút hối hận vì đã không thể kết thúc mối quan hệ này một cách đàng hoàng. Trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, tiếc nuối nhưng cũng bất lực.
Lấy lại tinh thần, Tô Ngộ là người đầu tiên thu hồi ánh nhìn.
Xác nhận rằng mình không nhìn nhầm, Phương Giác Thiển nhạy bén nhận ra bầu không khí có chút vi diệu, không nhịn được mà hiếu kỳ nhỏ giọng: “Ngộ Ngộ, vừa rồi hình như anh ấy cũng đang nhìn cậu, cậu nói xem có phải anh ấy nhận ra cậu rồi không?”
Tô Ngộ thu lại ánh mắt: “Có thể, tớ cũng không biết nữa.”
Phương Giác Thiển lại ngước lên nhìn về phía đó một lần nữa. Cô cũng không ngờ chỉ là nổi hứng đến đây uống một ly rượu lại có thể gặp được Phó Tu Ninh. Chuyện năm đó giữa Tô Ngộ và Phó Tu Ninh, cô cũng biết sơ qua đôi chút.
“Cũng có khi anh ấy không nhận ra, dù sao cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, quán bar lại tối thế này, người đông như vậy, có khi chỉ là đang nhìn ai đó ở hướng này thôi.”
Tô Ngộ không lên tiếng, cúi đầu nhấp một ngụm rượu nhỏ, như muốn che giấu điều gì đó.
Dừng lại một chút, Phương Giác Thiển dò xét mở lời: “Không phải cậu vẫn chưa quên được anh ấy đấy chứ?”
Tô Ngộ không ngẩng đầu, nhẹ nhàng chớp mắt để xua đi cảm giác cay cay, tự mình châm một điếu thuốc lá của nữ, đưa lên môi, hờ hững đáp: “Quên lâu rồi.”