Tình Cũ - Diệp Kiến Tinh

Chương 8

Dưới ánh trăng mờ ảo, ánh đèn lấp lánh xa xa.

Quán bar này được trang trí theo phong cách cổ điển, ánh đèn vàng ấm áp và có chút mờ ảo tạo nên một không gian đầy chất nghệ thuật, bầu không khí vô cùng cuốn hút. Trên sân khấu, giai điệu dân ca nhẹ nhàng và đầy cảm xúc vẫn tiếp tục vang lên.

Dưới ánh đèn chập chờn, Phó Tu Ninh không tốn chút sức lực nào cũng có thể đọc ra ba chữ trong miệng Tô Ngộ.

Anh khẽ cười nhạt, nhếch khóe môi, ánh mắt lập tức dừng lại trên điếu thuốc đang cháy trong tay cô.

Động tác thuần thục, nhìn qua cũng biết không phải người mới.

Người đàn ông thoáng sững lại, ánh đèn mờ chiếu xuống từ trên cao, hắt bóng lên gương mặt góc cạnh của anh, khó mà nhìn rõ cảm xúc.

“Nhìn gì thế?”

Thấy anh hồi lâu không động đậy, người bạn đi cùng là Lục Hy nhìn theo ánh mắt anh.

Khi đã thấy rõ người phụ nữ ngồi ở bên kia, Lục Hy hơi ngẩn ra, không dám tin vào mắt mình, xác nhận lại một lần nữa rồi ngạc nhiên lên tiếng: “Đó chẳng phải là Tô Ngộ sao?”

Phó Tu Ninh không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nhàn nhạt thu lại ánh mắt.

Lục Hy nhíu mày: “Chắc tôi không nhận nhầm chứ?”

“Tô Ngộ, cậu còn nhớ không? Trước đây hồi học đại học, cậu từng hẹn hò với cô ấy.”

Phó Tu Ninh khẽ nhíu mày, liếc anh ta một cái.

Chỉ đáng tiếc, ánh sáng trong quán bar quá tối, Lục Hy hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt anh nhìn mình giống như đang nhìn một kẻ ngốc, vẫn không kiêng dè mà bĩu môi: “Mấy năm không gặp, thay đổi cũng lớn đấy chứ, hồi đại học nhìn cô ấy giản dị bao nhiêu, bây giờ cũng học cách hút thuốc rồi.”

Sắc mặt Phó Tu Ninh càng lúc càng khó coi, không biết câu nào đã chọc đến anh, giọng điệu đầy khó chịu: “Cô ấy hút thuốc hay không thì liên quan gì đến tôi?”

Nói xong, anh cũng không buồn để ý đến Lục Hy, tự mình bước lên tầng hai.

Lục Hy: “?”

Tại chỗ, Lục Hy nhìn theo bóng lưng của Phó Tu Ninh, cảm thấy có chút khó hiểu, cười cười rồi cũng nhấc chân bước theo: “Tôi có nói gì đâu, cậu bực dọc cái gì?”

Năm đó chuyện Phó Tu Ninh bị đá, Lục Hy cũng biết sơ sơ. Trong vòng bạn bè của họ, có một số ít người biết anh từng yêu rồi chia tay, nhưng nhiều năm qua chẳng ai nhắc đến trước mặt anh, vì thật sự không cần thiết, đã chia tay rồi thì thôi.

Nếu không phải hôm nay tình cờ gặp, anh ta cũng chẳng nhớ ra người này. Đoán chừng Phó Tu Ninh cũng đã sớm quên như anh ta, giờ đột nhiên bị nhắc đến, chắc chắn sẽ thấy mất mặt.

Nghĩ vậy, Lục Hy lập tức cảm thấy mình đã lỡ lời, quên mất người anh em của mình mới là người bị đá. Lên tầng hai, anh ta cũng không nhắc lại chuyện đó nữa, chủ động gọi chai rượu đắt nhất để chuộc lỗi.

Hai người vừa uống vừa trò chuyện đôi câu về công việc kinh doanh.

Lục Hy hỏi: “Sao cậu lại chạy đến cái nơi nhỏ bé như Lạc Thái thế? Tôi còn tưởng cậu về Bắc Kinh là để tiếp quản công ty của ông ngoại chứ.”

Phó Tu Ninh không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, chỉ thản nhiên đáp: “Công ty nhỏ, nhàn hạ, không bận rộn.”

Lục Hy bật cười: “Một kẻ cuồng công việc mà cũng sợ bận rộn sao?”

Người khác có thể không biết Phó Tu Ninh đã sống ra sao ở nước ngoài mấy năm qua, nhưng anh ta thì rõ mồn một.

Phó Tu Ninh cúi đầu, nhẹ nhàng lắc ly rượu thủy tinh trong tay, chất lỏng màu vàng nhạt sóng sánh nhưng anh cũng chẳng uống, không biết đang suy nghĩ gì.

“Lần này về cậu đã ghé qua Hồng Kông chưa? Mẹ cậu biết cậu về không?”

“Không biết.” Phó Tu Ninh lạnh nhạt trả lời.

Lục Hy ngẩng đầu nhìn anh một cái, cũng không hỏi thêm.

Mặc dù gia đình hào môn kiểu gì cũng có những khúc mắc, nhưng quan hệ trong nhà họ Phó cũng không hề đơn giản, mối quan hệ giữa Phó Tu Ninh và mẹ anh nhiều năm qua vẫn chưa hề hòa hoãn.

Hoặc có thể người khác không biết, nhưng anh ta thì rõ, năm đó Phó Tu Ninh thực sự đã tính đến chuyện tương lai với Tô Ngộ, chẳng ngờ sau này lại bị đá.

“Đúng rồi.”

Lục Hy chuyển chủ đề: “Dạo gần đây Chu Vân Thâm phát triển khá tốt ở Hồng Kông, trước đó có nói với tôi là gần đây lão già nhà cậu có quan hệ bên ngoài không ít. Giờ cậu đã quay về, vẫn nên để ý một chút.”

Chu Vân Thâm cũng là bạn từ nhỏ với bọn họ, ba người lớn lên cùng nhau, thân thiết như hình với bóng.

Phó Tu Ninh không tỏ vẻ gì đặc biệt: “Tôi tự biết chừng mực. Lão già vẫn còn sống, ông ta chẳng làm được gì đâu.”

“Cậu không sợ bố cậu thiên vị à?”

“Sợ cái gì?”

Phó Tu Ninh cười nhạt: “Nếu ông ta thiên vị, mẹ tôi sẽ là người đầu tiên phản ứng, chẳng cần đến tôi ra tay.”

Chuyện nhà họ Phó trong giới chẳng phải bí mật gì, anh cũng không cần che giấu.

Dù có muốn giấu, thì với ông bố suốt ngày xuất hiện trên các mặt báo chí cùng vô số người mẫu trẻ kia, anh cũng chẳng giấu nổi.

Lục Hy nhướng mày: “Cũng đúng.”

Nói rồi, cầm ly rượu lên cụng nhẹ một cái, ánh mắt lướt qua chiếc bàn phía sau Phó Tu Ninh, cười trêu chọc: “Công tử Phó vẫn quyến rũ như xưa nhỉ, hai mỹ nhân bàn sau đã nhìn cậu cả buổi rồi.”

Phó Tu Ninh mặt không đổi sắc, liếc anh ta một cái: “Cậu thích thì cứ đi, đừng lôi tôi vào.”

“Không phải chứ, bao nhiêu năm rồi, người ngoài không biết còn tưởng cậu thủ tiết với Tô Ngộ đấy.”

Nói xong, ánh mắt Lục Hy liếc qua một góc nào đó, tiếp tục trêu: “Không dùng lâu vậy rồi, có khi sắp gỉ sét luôn ấy chứ.”

“Cút.”

Lời vừa dứt, Lục Hy liền thấy hai cô gái bàn phía sau đứng dậy đi tới.

“Đến rồi kìa.”

Cô gái dáng người bốc lửa, ăn mặc táo bạo, đúng kiểu Lục Hy thích.

“Chào người đẹp.”

Lục Hy nhanh chóng chào hỏi trước.

Cô gái cũng lịch sự đáp lại, rồi ánh mắt liền dừng trên người đàn ông có vẻ ngoài thư sinh lạnh nhạt bên cạnh: “Anh đẹp trai, có thể mời anh một ly rượu không?”

Phó Tu Ninh hạ mắt, đặt ly rượu chưa uống xuống bàn: “Xin lỗi, tôi bị dị ứng với cồn.”

Lục Hy không nhịn được trừng mắt nhìn anh, dị ứng cồn mà còn đến quán bar, muốn lừa ai đây?

Cô gái cũng không tức giận, vẫn giữ nụ cười dịu dàng: “Vậy có thể thêm WeChat không? Làm bạn cũng được mà.”

Phó Tu Ninh: “Xin lỗi…”

Ở phía bên kia, không bao lâu sau, Phương Giác Thiển liền thấy trên lầu có thêm một người phụ nữ trang điểm tinh xảo, ánh mắt chưa từng rời khỏi Phó Tu Ninh.

Cô không nhịn được lên tiếng: “Chậc, bao nhiêu năm rồi mà Phó Tu Ninh vẫn hút người như thế.”

Ngón tay thon dài của Tô Ngộ vẫn kẹp điếu thuốc chưa cháy hết, khẽ ngước mắt nhìn lên phía lầu.

Ánh mắt Tô Ngộ hơi dao động, trong tầm nhìn của cô, người phụ nữ kia đang cười tươi như hoa nói gì đó, dựa theo độ nghiêng của cơ thể có thể đoán được đang trò chuyện với ai. Mà người đàn ông bên cạnh, dù không nhìn thẳng vào cô ta nhưng lại có vẻ đang kiên nhẫn lắng nghe.

Tô Ngộ thu hồi ánh mắt, dập tắt điếu thuốc hút dở, đứng dậy: “Tớ đi vệ sinh một chút.”

Phương Giác Thiển: “Chân cậu không tiện, để tớ đi cùng.”

“Không cần đâu.”

Tô Ngộ cười: “Yên tâm đi, tớ đi được mà.”

Nói xong, cô xoay người đi về hướng nhà vệ sinh của quán.

Cùng lúc đó, ở chiếc bàn gần cầu thang trên lầu hai, một người đàn ông có gương mặt anh tuấn, khí chất xuất chúng cúi đầu liếc xuống lầu một cái, sau đó thu lại ánh nhìn, giọng trầm thấp vang lên: “Mấy người cứ trò chuyện trước.”

Nói xong, anh đứng dậy, bước xuống lầu với dáng vẻ thong thả mà vững chãi.

Dưới lầu, trong nhà vệ sinh không có nhiều người.

Tô Ngộ rửa tay xong, nhẹ nhàng vẩy vẩy hai cái, tiện tay rút hai tờ giấy lau khô, sau đó vò lại thành cục, mang theo tâm tình nào đó ném vào thùng rác.

Tô Ngộ nhìn mình trong gương, khẽ thở dài, cố gắng điều chỉnh trạng thái. Hình ảnh vừa rồi khơi gợi lên nhiều ký ức không vui trong cô.

Cảm xúc bất chợt dâng trào khiến cô khó mà kiểm soát được, cũng chính vì thế mà cô không để Phương Giác Thiển đi cùng.

Theo thói quen, cô đưa tay vào túi tìm điếu thuốc, sờ mãi không thấy mới nhớ ra mình đã để quên trên ghế sofa.

Cô im lặng day day thái dương, cố gắng không nghĩ đến những ký ức lộn xộn đó, điều chỉnh tâm trạng của mình.

Đi đâu cũng có thể gặp phải sao?

Sợ Phương Giác Thiển chờ lâu, không bao lâu sau, Tô Ngộ tạm gác cảm xúc sang một bên.

Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, khóe mắt cô đã nhìn thấy một người đàn ông đang đứng dựa vào tường không xa, cúi đầu nghe điện thoại.

Tô Ngộ khựng lại.

Phó Tu Ninh mặc bộ vest tối màu, nhưng lúc này áo khoác đã vắt trên tay, cổ áo sơ mi mở lơi lỏng, cà vạt không biết đã bị vứt ở đâu. Anh cụp mắt xuống, giọng điệu hờ hững đáp lại đầu dây bên kia.

Tan làm rồi, cô không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với Phó Tu Ninh nữa, dứt khoát làm như không thấy, cúi đầu bước đi.

Nhưng chưa đi được bao xa, phía sau đã vang lên tiếng bước chân gấp gáp, ngay sau đó trước mặt cô liền bị một người chắn lại.

Hương tuyết tùng quen thuộc len vào cánh mũi, gần như ngay lập tức, Tô Ngộ nhận ra người trước mặt. Cô khẽ nhíu mày, điều chỉnh lại biểu cảm, lùi một bước rồi ngẩng lên, khách sáo và xa cách: “Phó tổng, trùng hợp thật.”

Phó Tu Ninh dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô, khẽ nhếch môi cười như không cười, giọng điệu nhàn nhạt: “Lại muốn giả vờ không quen biết?”

Nói rồi, anh liếc nhìn mắt cá chân sưng đỏ của cô, hờ hững châm chọc: “Quản lý Tô rảnh rỗi thật đấy, chân như vậy rồi mà cuối tuần vẫn có hứng thú đến quán bar.”

“?”

Tô Ngộ cạn lời, Phó Tu Ninh có vấn đề à? Cô đi đâu liên quan gì đến anh chứ.

Đã thấy phiền, cô cũng chẳng nể nang gì mà phản pháo thẳng: “Phó tổng cũng biết bây giờ là ngoài giờ làm việc, anh quản có hơi rộng quá rồi đấy?”

Phó Tu Ninh mặt không đổi sắc: “Tôi chỉ sợ có người mải chơi quên cả công việc, làm ảnh hưởng đến phòng kinh doanh.”

Tô Ngộ cố nhịn cơn giận muốn trợn mắt, giọng điệu không mấy dễ chịu: “Phó tổng cứ yên tâm, tôi sẽ không làm chậm trễ công việc.”

“Chứng minh thế nào?”

Phó Tu Ninh nâng mắt, rõ ràng là cố tình làm khó.

Tô Ngộ lập tức nổi giận: “Phó Tu Ninh, anh có bệnh à?”

“Giờ không gọi Phó tổng nữa à?”

Người đàn ông đứng vững tại chỗ, ung dung nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên: “Cũng đúng, quan hệ của chúng ta, ngoài công việc ra thì cũng không cần khách sáo thế đâu.”

“Chúng ta có quan hệ gì?”

Tô Ngộ cười lạnh, ngữ khí đầy mỉa mai, đôi mắt trong veo rõ ràng ánh lên sự tức giận.

Phó Tu Ninh: “Em nói xem?”

Ánh mắt anh khóa chặt trên người cô, không rời đi dù chỉ một giây: “Cần tôi nhắc lại cho em nhớ không?”

“Nếu Phó tổng không nhắc, tôi còn quên rồi đấy.”

Tô Ngộ nhếch môi cười lạnh: “Vậy nên, Phó tổng muốn nói gì? Anh rảnh đến mức ngay cả chuyện của bạn gái cũ cũng muốn quản sao?”

Nghe vậy, sắc mặt Phó Tu Ninh thoáng ngừng lại.

Ánh mắt anh dời xuống, lại rơi vào mắt cá chân của cô. Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán, chỗ đó đã sưng tấy hơn hôm qua, chẳng trách dáng đi của cô cũng có chút kỳ lạ.

Phó Tu Ninh nhíu mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Hình như nặng hơn rồi, thuốc tôi đưa cho em không có tác dụng à?”

Lúc này, Tô Ngộ đang cãi nhau đến khí thế bừng bừng, hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của anh. Cô hơi lùi lại một chút, giấu đi bên chân bị thương, sau đó châm chọc đầy ẩn ý: “Không nhìn ra, Phó tổng còn rất quan tâm đến bạn gái cũ đấy.”

Phó Tu Ninh nhíu mày nhìn cô, có chút bất đắc dĩ. Anh không phải đến để tranh cãi với cô.

Hiếm khi chiếm được thế thượng phong, Tô Ngộ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của anh, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, giọng điệu cố ý chọc tức: “Chỉ là không biết Phó tổng chỉ quan tâm mình tôi, hay là ai cũng vậy?"

Bình Luận (0)
Comment