Buổi chiều, ông chủ quán bar Lang Kiều—Lộ Minh—đích thân gọi điện cho Thi Việt. Giọng hắn ta tràn đầy vui vẻ:
"Tiểu Việt, chúc mừng cậu nha! Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh vào cấp ba, lợi hại ghê!"
Thi Việt cười nhạt: "Cảm ơn anh Lộ."
Lộ Minh lại hỏi: "Thế khi nào cậu có thể quay lại quán bar hát đây? Bên này mọi người nhớ cậu lắm rồi."
Thi Việt suy nghĩ một chút rồi đáp: "Anh Lộ, tối nay em có thể qua, còn có thể đến sớm hơn một chút."
Sau khi gác máy, Oanh Oanh quay sang hỏi: "Tối nay em đi hát ở quán bar à?"
Thi Việt khẽ gật đầu.
Oanh Oanh quan sát tướng mạo của cậu, ánh mắt chợt lóe lên điều gì đó. Cô bất ngờ tiến lại gần hơn, giọng nghiêm túc: "Việt Việt, chị tặng em bùa hộ mệnh, em có mang theo không?"
Lần trước, cô đã dùng dây đỏ xâu bùa hộ mệnh lại rồi đưa cho Thi Việt.
Thi Việt kéo cổ áo phông xuống một chút, lấy miếng bùa ngọc ra cho cô xem: "Mang theo rồi."
Oanh Oanh thấy vậy thì hài lòng gật đầu: "Việt Việt nhớ đừng để nó rời khỏi người, nó có thể bảo vệ em bình an." Cô dừng một chút, suy nghĩ rồi chậm rãi nói tiếp, ánh mắt trong veo nhìn thẳng vào Thi Việt: "Việt Việt, ba mẹ con chúng ta ở bên nhau chính là điều quan trọng nhất. Hai chúng ta còn trẻ, sau này sẽ có vô vàn khả năng. Sức khỏe của mẹ cũng sẽ dần hồi phục... nhưng em phải bình an thì mẹ mới có thể yên tâm mà khỏe lại được. Em hiểu không?"
Thi Việt nhướng mày, có chút khó hiểu: "Sao chị lại nói thế?"
Oanh Oanh lắc đầu rồi mỉm cười: "Không có gì, chỉ cần em nhớ những gì chị nói là được."
Thật ra, cô cũng không rõ tại sao bản thân lại nói những lời này. Dù tướng mạo của Thi Việt chẳng có gì thay đổi, nhưng trong lòng cô cứ có cảm giác bất an.
Thi Việt xỏ giày, vẫy tay chào cô: "Chị, em đi trước đây."
Oanh Oanh mỉm cười: "Ừ, đi cẩn thận nhé."
—
Thi Việt rời khỏi khu chung cư, đi bộ vài phút đến trạm tàu điện ngầm. Từ đây đến quán bar mất khoảng nửa tiếng.
Quán bar Lang Kiều là một quán bar nhạc nhẹ, mở cửa từ sáu giờ tối đến hai giờ sáng. Mỗi tối, Thi Việt đến hát lúc bảy giờ và rời đi lúc mười hai giờ khuya.
Chủ quán bar là anh Lộ, một thanh niên ngoài hai mươi tuổi, xuất thân từ gia đình có chút điều kiện. Sau khi tốt nghiệp, hắn không đi làm mà hợp tác cùng bạn mở quán bar này. Nhờ vị trí tốt và phong cách ấm cúng, quán thu hút rất nhiều khách.
Anh Lộ khá quan tâm đến Thi Việt. Ngay từ lần đầu tiên cậu đến đây hát, khi đó mới mười bốn tuổi, hầu hết các quán bar đều không nhận trẻ vị thành niên biểu diễn. Nhưng sau khi nghe cậu trình bày về hoàn cảnh của mình, anh Lộ đã đồng ý cho cậu thử giọng.
Lúc đó, giọng hát của Thi Việt tuy chưa hoàn toàn trưởng thành nhưng lại có một sức hút đặc biệt. Quan trọng hơn, cậu có ngoại hình điển trai, rất được các cô gái trẻ yêu thích, mà ngay cả con trai cũng không phản đối.
Từ đó, Thi Việt bắt đầu hát tại quán bar.
Trước khi đi hát, cậu từng làm đủ loại công việc để kiếm tiền mua thuốc cho mẹ—từ rửa bát, phát tờ rơi, đến lao động tay chân. Cuộc sống của cậu chưa bao giờ dễ dàng.