Sáu giờ rưỡi tối, Thi Việt đến trước cửa quán bar Lang Kiều. Cậu đang định bước vào thì bất ngờ, một người phụ nữ trang điểm tinh xảo bước ra từ con hẻm bên cạnh.
Người phụ nữ tháo kính râm, ánh mắt thoáng qua một tia căm hận. Bà ta nhìn thẳng vào Thi Việt, chậm rãi lên tiếng: "Cậu là Thi Việt, đúng không?"
Thi Việt khựng lại, quay đầu nhìn. Khi thấy rõ dung mạo của người phụ nữ, ánh mắt cậu lập tức trở nên lạnh lùng. Cậu không nói một lời, chỉ dứt khoát quay đầu, tiếp tục đi về phía quán bar.
Người phụ nữ đứng tại chỗ, khóe môi nhếch lên đầy ý vị, giọng nói vang lên sau lưng cậu: "Thi Việt, cậu không muốn chữa bệnh cho mẹ cậu sao? Không muốn mẹ cậu được khỏe lại à?"
Bước chân Thi Việt hơi chững lại, nhưng rồi cậu vẫn tiếp tục đi.
Người phụ nữ đó không ai khác chính là Dư Hồng Vân.
Bà ta không muốn ai nhận ra mình nên lại đeo kính râm, thong thả bước theo cậu vào trong.
Bên trong quán bar, không khí không quá ồn ào, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương.
Dư Hồng Vân chậm rãi nói: "Thi Việt, tôi quen biết một bác sĩ rất giỏi. Còn có một viện điều dưỡng cao cấp, có thể chăm sóc mẹ cậu chu đáo nhất.
Cậu có năng khiếu âm nhạc, rất thích hát đúng không? Tôi cũng có thể giới thiệu cho cậu một người thầy giỏi, giúp cậu đạt được thành tựu cao hơn trong lĩnh vực này..."
Giọng nói của bà ta mềm mỏng, thậm chí còn mang theo chút cám dỗ.
Thi Việt quay đầu lại, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh:
"Sao thế? Chị tôi thông suốt rồi, không muốn hiến thận cho con gái bà, nên bây giờ bà chuyển sang nhắm vào tôi à?"
Năm xưa, người phụ nữ này có thể cùng chồng làm ra chuyện như vậy, đủ thấy bản chất đê tiện vô liêm sỉ. Giờ chị gái đã về nhà, bà ta lại tìm đến cậu, còn giở giọng muốn giúp mẹ cậu chữa bệnh? Rõ ràng là đang mặc cả.
Dư Hồng Vân mỉm cười, giọng điềm nhiên như thể đang thương lượng một vụ làm ăn:
"Cậu không muốn sao? Chỉ cần cậu đi xét nghiệm xem có phù hợp hay không. Dù không phù hợp, tôi cũng sẽ cho cậu một căn nhà làm thù lao. Nếu phù hợp, cậu đồng ý hiến một quả thận cho con gái tôi, tôi sẽ mời cho mẹ cậu bác sĩ và y tá tốt nhất, để bà ấy được điều trị đầy đủ. Cậu phải biết bệnh của mẹ cậu rất nặng, bác sĩ trong nước đều đã bó tay rồi. Bây giờ bà ấy chỉ còn nước chờ chết, nhưng nếu ra nước ngoài, có đội ngũ y tế tốt nhất, ít nhất cũng có một nửa cơ hội hồi phục."
Bà ta nhẹ giọng, từng câu từng chữ như thì thầm vào tai cậu:
"Thi Việt, cậu là người hiếu thuận với mẹ nhất, cậu không muốn thấy bà ấy khỏe lên sao?"