Tỉnh Dậy Sau Giấc Ngủ Ngàn Năm, Ta Bỗng Thành Đại Sư Huyền Học

Chương 134

Bà ta biết rõ điểm yếu của Thi Việt.

Điểm yếu của cậu ta chính là mẹ mình.

Quả nhiên, Thi Việt đứng im, không nhúc nhích, hàm răng cắn chặt, gương mặt căng cứng.

Dư Hồng Vân tiếp tục tấn công:

"Năm xưa chúng tôi bế Oanh Oanh đi là sai, nhưng những năm qua tôi đâu có bạc đãi nó? Tôi cho nó ăn ngon mặc đẹp, dùng những thứ tốt nhất. Nếu không thì cô ta có thể lớn lên xinh đẹp nõn nà như vậy sao?"

Bà ta cười khẩy, hạ giọng châm chọc:

"Hơn nữa, cô ta tìm đến các người rốt cuộc là vì cái gì? Cậu thực sự nghĩ cô ta có tình cảm với các người sao? Chúng tôi nuôi cô ta mười sáu năm, cô ta còn chẳng có tình cảm với chúng tôi, vậy làm sao có thể có tình cảm với các người được?"

Bà ta dừng lại một chút, rồi bồi thêm một nhát dao:

"Nếu không thì sao cô ta cầm sáu mươi vạn trong tay mà không chịu lấy ra giúp các người một chút?"

Giọng bà ta dần trở nên sắc bén:

"Thi Việt, tôi không biết cô ta có mục đích gì khi tìm đến các người, nhưng cậu cũng nên tính toán cho mẹ con cậu chứ?"

Thi Việt nghe đến đây chỉ cảm thấy ghê tởm.

Cậu hung hăng gằn từng chữ:

"Cút!"

Bà ta thật sự nghĩ bọn họ đều là đồ ngốc sao?

 

Người phụ nữ này đúng là lòng dạ độc ác, bây giờ lại dám đến đây để chia rẽ tình cảm chị em của bọn họ.

Nụ cười trên mặt Dư Hồng Vân thoáng cứng lại. Bà ta không hiểu vì sao Thi Việt có thể từ chối.

Không phải cậu ta yêu mẹ mình nhất sao?

Bà ta hít sâu một hơi, cố trấn tĩnh:

"Thi Việt, cậu suy nghĩ cho kỹ đi."

Thi Việt quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo như băng:

"Nếu bà còn không đi, tôi không ngại để giới truyền thông biết hết những chuyện kinh tởm mà các người đã làm năm xưa. Sau này tránh xa chúng tôi ra. Nếu còn dám quấy rầy, đừng trách tôi không khách sáo!"

Người phụ nữ này lòng dạ rắn rết, hận mẹ cậu đến tận xương tủy. Cho dù cậu có đồng ý hiến thận, đợi đến khi mẹ cậu được đưa ra nước ngoài, chẳng phải bà ta vẫn có cách khống chế sao?

Cậu căn bản không tin một chữ nào từ miệng bà ta.

Dư Hồng Vân tức giận đến phát run, giọng căm hận:

"Được, được! Hai chị em các người đúng là cứng miệng! Tôi muốn xem khi Thi Li Uyển sắp không xong nữa, các người còn cứng rắn được bao lâu!"

 

Thi Việt nhìn bà ta, ánh mắt sắc bén như sói.

Bị ánh nhìn đó làm cho lạnh sống lưng, Dư Hồng Vân bỗng cảm thấy sợ hãi. Bà ta siết chặt túi xách, thầm mắng một tiếng rồi xoay người rời khỏi quán bar.

Đi ngang qua ông chủ quán bar Lang Kiều – Thiệu Lộ, Thi Việt không dừng lại mà tiếp tục bước vào trong. Thiệu Lộ trông khá điển trai, mày rậm, mắt to, vẻ ngoài chính trực. Hắn vô thức liếc nhìn người phụ nữ đeo kính râm vừa đi lướt qua, trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ.

"Sao lại thấy quen mắt thế nhỉ?" – Hắn lẩm bẩm.

Cha của Thiệu Lộ là người làm ăn ở thành phố Ninh Bắc, bản thân hắn từ nhỏ đã theo cha tham dự không ít tiệc tùng, gặp qua rất nhiều người trong giới làm ăn. Nhưng Thiệu Lộ nhất thời không nhớ ra người phụ nữ đó là ai, cũng chẳng để ý nhiều.

 
Bình Luận (0)
Comment