Bước vào quán bar, hắn thấy Thi Việt đứng ở quầy, liền móc trong túi ra một phong bao lì xì, đưa cho cậu: "Anh tặng em, chúc mừng cậu ấm nhà chúng ta đỗ đạt. Cầm lấy đi."
Thi Việt không khách sáo, nhận lấy rồi nói: "Cảm ơn anh."
Ánh mắt cậu lướt qua khuôn mặt Thiệu Lộ, nhận ra thần sắc hắn không được tốt lắm, liền hỏi: "Anh Lộ, dạo này anh không nghỉ ngơi à?"
Thiệu Lộ thở dài, day day thái dương: "Đừng nhắc nữa, không biết vì sao, mấy hôm nay ngủ không ngon."
Thi Việt nhắc nhở: "Anh nhớ chú ý nghỉ ngơi, sắc mặt anh không được tốt lắm đâu."
"Ừ, biết rồi." – Thiệu Lộ đáp qua loa, nhận ly rượu từ nhân viên pha chế rồi uống một ngụm, dường như không quá bận tâm đến lời khuyên của cậu.
—
Mười hai giờ đêm, Oanh Oanh nghe thấy tiếng mở cửa, biết em trai đã về, lúc này mới yên tâm ngủ.
Bùa hộ mệnh mà cô làm cho Thi Việt, Thi Li Uyển và Phong Tranh mỗi người một kiểu. Nói chính xác thì, bùa của Thi Việt và mẹ không chỉ giúp bảo vệ khỏi ma quỷ, mà nếu có người muốn hại họ, kẻ đó sẽ bị phản phệ. Người bình thường cũng khó lòng làm tổn thương được hai mẹ con.
Còn bùa hộ mệnh của Phong Tranh lại khác. Nó cho phép cô ấy tiếp xúc với âm khí mà không bị tổn thương, đồng thời có thể nhìn thấy hồn ma của Doãn Xuyên.
Vì thế, Oanh Oanh không lo lắng nhiều về sự an toàn của mẹ và em trai.
—
Bốn giờ sáng hôm sau, cô thức dậy để tu luyện. Nếu có thời gian, cô đều tận dụng để rèn luyện bản thân.
Sáu giờ sáng, cô ra ngoài chạy bộ. Trở về, cô lấy từ trong động phủ ra một ít rau xanh, cá và tôm sông. Hiện tại, nguồn thực phẩm trong động phủ chỉ có bấy nhiêu, nhưng vài ngày nữa, rau diếp, rau muống, cải bắp, cà chua, bí đỏ, dưa chuột, mướp đắng... đều có thể thu hoạch được. Cô đã gieo hơn mười loại rau khác nhau.
Ngoài ra, cô cũng đã trồng hạt giống hoa hồng và trà, còn cả một khu đất thảo dược bên kia cũng đang phát triển rất tốt.
—
Trong bữa sáng, Thi Li Uyển ăn vài miếng rau, không nhịn được khen: "Rau Oanh Oanh mua tươi ngon quá, mẹ ăn vào thấy cơ thể dễ chịu hơn hẳn."
Oanh Oanh mỉm cười: "Mẹ thích thì từ giờ con sẽ đảm nhiệm việc mua rau. Dù sao mỗi ngày con cũng ra ngoài chạy bộ buổi sáng."
Ăn xong, Thi Việt chủ động đi rửa bát.
Thi Li Uyển vào phòng nghỉ ngơi. Sức khỏe của bà quá suy nhược, tình trạng nghiêm trọng đến mức nếu muốn cứu sống thì chẳng khác nào nghịch thiên cải mệnh. Dù là bác sĩ Đông y hay Tây y hiện tại cũng không thể chữa trị dứt điểm.
Bởi vậy, không thể mong chỉ ăn vài bữa thực phẩm chứa linh khí mà có thể hồi phục ngay lập tức. Cơ thể bà yếu đến mức không thể chịu nổi thuốc bổ. Việc cần làm là dùng linh thực để dần dần phục hồi các cơ quan đã tổn thương, sau đó mới có thể sử dụng đan dược.
Cũng vì lý do này, Oanh Oanh không vội luyện đan.
Việc quan trọng nhất bây giờ là kiếm tiền, cải thiện cuộc sống của gia đình.