Tinh Không Chi Dực

Chương 96







Mọi người lẳng lặng tiến hành công việc của mình, một bầu không khí trầm muộn và não nề như đè nặng lên mỗi cá nhân. Họ cũng chỉ có thể làm được đến thế thôi, tìm kiếm và chờ đến khi hạm đội đến. Khắp nơi vắng lặng, không có kẻ thù để họ chiến đấu, không có đồng đội để họ đến cứu viện, không có người sống sót, không có khoang cứu nạn, thậm chí nếu có kịp thoát ra đi chăng nữa thì cũng bị Đế Quốc thuận tay mang đi luôn rồi.



Cùng với hoạt động tìm kiếm, họ phát hiện thêm nhiều chứng cứ, ở đó có xác của các loại chiến đấu cơ, Tia Chớp có, Đoản Kiếm có, nhưng nhiều nhất vẫn là Nữ Yêu, đám xác chiến đấu cơ ấy kéo dài đến tận một dải thiên thể băng. Thụy Sâm liếc nhìn đám thiên thể chiếm một phạm vi không lớn lắm ấy, trong ánh sáng của mặt trời, nó như một dải cầu vồng muôn sắc sặc sỡ, dường như Đồng Minh 01 bị Đế Quốc truy kích, định thông qua đám thiên thể băng này để tìm cách rút lui, nhưng, Thụy Sâm buồn bã nghĩ, chiến đấu đã kết thúc rồi, xem ra Đồng Minh 01 cũng không kéo dài được thêm bao nhiêu thời gian.



Chỉ là sao đến giờ chỉ thấy có những khối nhỏ của xác chiến đấu cơ? Thụy Sâm liếc nhìn bên ngoài, nếu Đồng Minh 01 hoặc hai chiếc khu trục hạm hộ tống bị bắn chìm thì nhất định phải có những mảnh vỡ lớn của xác tàu mới đúng, những vụ nổ có mãnh liệt cũng không thể khiến xác tàu vỡ vụn ra được.



Đưa mắt nhìn về phía dải băng, những mảnh băng và thiên thạch dày đặc gây nhiễu cho rada của Tia Chớp, nếu đám xác tàu có lẫn trong đó thì cũng không thể phát hiện được. Có lẽ, những chiếc tàu bị bắn chìm đều đã bỏ xác trong đó, như vậy nếu còn người sống sót hoặc khoang cứu nạn thì chỉ có thể nằm lẫn trong đám băng đá đó thôi, đó là chỗ duy nhất có cơ may thoát khỏi sự tìm kiếm của Đế Quốc, đó cũng là nguyên do họ tìm kiếm mãi bên ngoài mà không thấy, trong đám băng đá, biết đâu còn lại những người may mắn.



“Robert Parnell, mày dẫn trung đội kiểm tra đám băng đá đó đo.” Thụy Sâm trầm giọng nói. “Tìm cho kỹ nhé, nếu có ai còn sống, chỉ có thể là còn trong đó, chứ trong không gian tao e là không có ai thoát được đâu, bọn tao kiểm tra bên ngoài rồi cũng sẽ vào theo.”




“Tao biết rồi, bạn hiền, tao hiểu ý mày. Bọn mình cứ thế mà làm! Ai! Nếu biết sớm thế này Mạc Lý đã không cần…” Robert Parnell thấp giọng nói, trong hoàn cảnh bi thảm này, ngay cả một người vốn lạc quan như Robert cũng không còn cười được nữa.



Thụy Sâm không nói gì, anh chỉ lẳng lặng nhìn sáu chiếc Tia Chớp chuyển hướng bay về phía đám băng đá, chiến tranh không tồn tại khái niệm nếu biết trước, vô số bất ngờ và thay đổi tạo nên bộ mặt thật của chiến tranh. Thụy Sâm chỉ hy vọng trong ấy còn tìm lại được ai đó sống sót, hiểu được tình huống của Đồng Minh 01 và phu nhân Almeida.



………………………………………



“Tuy-lip 01, chúng ta đã cơ bản hoàn thành tìm kiếm bên ngoài rồi, không có khoang cứu nạn, cũng không có người sống sót.” Một thành viên trung đội Hoa Tuy-lip báo cáo.



“Nghe rõ rồi!” Thụy Sâm trả lời rồi chuyển tần số sang liên lạc với Robert Parnell. “Robert, nghe thấy không? Bọn tao không tìm được gì bên ngoài này, mày có thấy gì ở trong đó không?”



“Tạm thời vẫn chưa có gì tiến triển, trước mắt chỉ phát hiện xác một chiếc khu trục hạm, có lẽ thuộc đội hộ tống cho Đồng Minh 01, chiếc còn lại cùng Đồng Minh 01 vẫn chưa tìm thấy dấu vết, cũng không có người nào còn sống sót hoặc khoang cứu sinh.” Robert Parnell lại bắt đầu ca cẩm. “Đám băng đá này tuy có diện tích không lớn nhưng mảnh vụn quá nhiều, bọn này cũng cố hết sức rồi có điều rada bị nhiễu ghê quá.”



“Tiếp tục tìm kiếm, bọn này cũng chuẩn bị vào đó đây, có lẽ sẽ tăng tốc độ tìm kiếm, nhớ kỹ là phải hết sức cần thận, nếu có khoang cứu sinh nào không bị Đế Quốc phát hiện chắc chắn phải nằm ở vị trí rất kín đáo, Đế Quốc có thể không tìm thấy nhưng chúng ta không được bỏ qua.”



“Biết mà, tao sẽ ra lệnh ngay… Oa? Đó là cái gì thế? Lại không thấy nữa.” Giọng của Robert Parnell ngưng lại khoảng nửa giây rồi tiếng kêu kinh ngạc vang lên bên tai Thụy Sâm.



“Cái gì? Mày nhìn thấy cái gì thế? Có phải là có ai còn sống không?” Thụy Sâm cấp thiết hỏi.



“Không! Không phải! Tao chưa xác định được, cũng chưa nói được gì giờ này, cự ly hơi xa, trên rada chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, nói tóm lại là có cái gì đặc biệt ở đó, tao sẽ đến xem.”



“Cẩn thận, Đế Quốc vừa rút khỏi, cũng không nói trước được đó là gì đâu? Nếu không chờ bọn tao qua chi viện.” Thụy Sâm lập tức cảnh giác.




“Đừng lo, không phải là Đế Quốc, tao đi cùng Lôi Điểu 02, không có gì đâu, yên trí!”



“Được rồi, nhưng cẩn thận đấy, phòng bị vẫn hơn, bọn tao đến ngay đây.” Thụy Sâm miễn cưỡng đồng ý.



“Trung đội Hoa Tuy-lip, theo tôi, chúng ta tiến hành tìm kiếm trong dải băng đá đó, phân tán tìm kiếm, chú ý kiểm tra kỹ xung quanh, không bỏ qua bất cứ cái gì lạ thường, thấy gì đặc biệt báo cáo ngay.”



“Nghe rõ! Tuy-lip 01!”



Thụy Sâm nhanh chóng hướng mũi chiến đấu cơ về phía dải băng đá, tăng hết tốc độ lao đi, trong lòng anh cũng rất tò mò muốn biết Robert Parnell tìm thấy cái gì?



Tốt nhất là tìm thấy một khoang cứu sinh trên đó có phu nhân Almeida, như thế mặc dù Đồng Minh 01 bị đánh chìm nhưng đối với Đồng Minh vẫn là một cái giá chấp nhận được, sửa lại một chiếc tuần dương hạm khác là xong.



Thụy Sâm mong là như thế, nhưng liệu nó có thành sự thật không thì chỉ có ông trời mới biết.



“Trời ơi! Đó là cái gì thế?” Chiến đấu cơ của Thụy Sâm còn chưa kịp bay vào trong dải băng đá thì đã nghe thấy tiếng hô của Robert Parnell.



“Thụy Sâm! Thụy Sâm, mau lại đây… lại đây xem đây là cái gì? Có biết tao tìm thấy gì không? Trời ạ, đó thực sự là một kỳ tích.”



“Chờ chút, Robert, mày tìm thấy cái gì?”



“Ha… ha… ha…, mày nhất định không đoán ra đâu, qua đây nhanh, gọi mọi người qua đây. Ở đây… ở đây có một cổng siêu không gian, tao… tao dám cá với mày là Đồng Minh 01 an toàn, nhất định an toàn, bọn họ đã xuyên qua cổng siêu không gian để thoát khỏi, chả trách bọn ta không phát hiện ta xác của Đồng Minh 01 và chiếc khu trục hạm còn lại, bọn họ đã ra khỏi thiên hà, chúng ta tìm thế nào được?” Giọng nói của Robert Parnell líu lại như người nói lắp.




“Không thể có chuyện đó, mày có bị điên không? Ở đó có một cổng siêu không gian? Vậy vì sao bọn ta không thấy nó trên bản đồ? Thậm chí hạm đội 7 và bộ chỉ huy tối cao cũng không biết?” Thụy Sâm nghi hoặc hỏi lại.



“Tao không nói nhiều nữa, mày cứ qua đây rồi biết! Hắc… Hắc…” Robert Parnell cũng không giải thích, chỉ cười hắc hắc, xem ra tâm trạng anh chàng đã được giải phóng khỏi sự tuyệt vọng.



-----------------------------------------



“Ở đây… ở đây thực sự có một cổng siêu không gian? Sao lại có thể có một cổng siêu không gian ở đây được?” Khi nhìn thấy đoàn năng lượng chuyển động hình xoắn ốc trước mắt, Thụy Sâm cảm thấy như tim ngừng đập, cái cổng siêu không gian này tồn tại, tồn tại một cách chân thật, Robert Parnell không nói sai, anh chàng vừa mới phát hiện ra ở đây có mức dao động năng lượng đặc biệt rồi mới tìm ra nó. Robert nói cũng đúng, nếu cậu ấy đã phát hiện ra cái cổng siêu không gian này thì Đồng Minh 01 cũng đã rút vào trong đám băng đá không thể không thấy, thậm chí con tàu vẫn chưa rơi vào tay Đế Quốc, đó là nguyên do bọn họ không tìm thấy xác nó.



Chỉ có điều, sự nghi vấn ban nãy lại hiện lên trong đầu Thụy Sâm, vì sao cổng siêu không gian này lại không có ghi trên bản đồ của hạm đội 7? Bản đồ của Đồng Minh chẳng nhẽ còn phân đẳng cấp, điều đó không có khả năng, đừng quên là bộ chỉ huy tối cao của Đồng Minh còn không biết đến nó thì làm sao Đồng Minh 01 lại có thể biết. Nếu nói Đồng Minh 01 vô tình tìm thấy thì quả là quá ly kỳ, Thụy Sâm không tin lại có chuyện trùng hợp kiểu như khi Đế Quốc truy kích đến lúc nguy cấp, Đồng Minh 01 may mắn chạy về đúng hướng này, rồi may mắn phát hiện ra cái cổng siêu không gian này để trốn thoát! Những tình tiết đó có lẽ chỉ có trong tiểu thiếu võ hiệp cổ điển thôi.



Nhưng Thụy Sâm cũng phủ nhận luôn khả năng kỳ cục đó, từ vị trí phát hiện đám xác chiến đấu cơ, có thể thấy Đồng Minh 01 nhắm thẳng về đay, rất kiên quyết, không một chút do dự, không lãng phí thời gian. Bọn họ tại sao không đi về phía ngược lại, ở đó cũng có một đám vân thạch, theo thể tích còn lớn hơn, thậm chí nếu xét từ chỗ bọn họ tìm được quả ngư lôi đầu tiên thì chỗ đó còn gần hơn dải băng đá này, nếu chỉ đơn thuần yểm hộ thì rút về đó sẽ có lợi hơn mới đúng.



Thụy Sâm dám chắc rằng Đồng Minh 01 biết rõ có cổng siêu không gian này nên mới rút về phía dải băng đá, như thế, ai đã bảo cho họ biết, người trên tàu hay người khác, còn Đế Quốc, nếu đã không thấy bóng dáng chúng đâu, rất có thể chúng cũng đã xuyên qua cổng siêu không gian để đuổi theo, nhưng tại sao Đồng Minh 01 sau khi xuyên qua lại không dùng ngư lôi xung động năng lượng để phong tỏa cổng siêu không gian?



Nhiều nghi vấn lẫn lộn trong đầu Thụy Sâm, nhưng xem ra muốn tìm được đáp án chỉ còn cách xuyên qua cổng siêu không gian tìm đến Đồng Minh 01, dù thế nào đi nữa, có khả năng con tàu còn tồn tại, phu nhân Almeida còn sống, thế là đủ!



Hy vọng lại một lần nữa trỗi dậy!


Bình Luận (0)
Comment