Tình Ký Bạc Hà

Chương 1

Năm 2013, giữa tháng Tám.

 

Đã vào cuối hạ, nhưng thời tiết Nam Thành vẫn nóng như đổ lửa. May mà trận mưa rả rích từ tối qua đến sáng nay đã giúp hạ nhiệt đôi chút. Nhưng trong nhà vẫn có chút oi bức.

 

Tiệm hoa ở góc đường không lắp máy lạnh, chỉ có hai chiếc quạt máy đang quay, căn phòng thông thoáng, cũng xem như mát mẻ. Tiếng lá cây xào xạc hòa cùng tiếng mưa rơi tí tách, vào lúc bảy giờ sáng khi chưa có khách, càng nghe lại càng rõ rệt.

 

Hứa Giai Ninh đứng trước quầy, thong thả đeo bao tay vào, dùng dụng cụ cắt tỉa xử lý lô hoa mới về buổi sáng. *****ên là cát tường màu champagne, sau đó là mấy loại hồng Austin… Cuối cùng là hồng Carlo.

 

Hồng Carlo là “người quen cũ” gần đây của cô.

 

Loại hồng đỏ này vì sắc đỏ tươi diễm lệ, màu sắc chuẩn nhất, giá cả lại tương đối phải chăng, nên rất được khách hàng nam giới ưa chuộng. Đặc biệt vào ngày lễ Thất Tịch như hôm nay, lại càng đắt hàng.

 

Nhưng gai hồng Carlo rất cứng, việc tuốt gai vô cùng tốn sức. Hứa Giai Ninh dùng kìm tuốt gai quấn băng dính xử lý hơn chục cành, tay đã bắt đầu mỏi nhừ.

 

“Từ từ thôi, cẩn thận gai đâm vào tay đấy.” Đi ngang qua, Đoạn Tĩnh Thu dặn một câu.

 

Thấy mẹ tìm ô, xách túi định ra cửa, Hứa Giai Ninh đang cầm kìm tuốt gai vội dừng tay: “Mẹ, ngoài trời đang mưa mà, mẹ đừng ra ngoài nữa?”

 

“Không được, bác Trần con đang giục. Tiền thuê nhà lẽ ra phải trả từ cuối tháng trước, nhưng trước Thất Tịch chúng ta bận chuẩn bị hoa, không rảnh tay. Hôm nay thế nào cũng phải mang qua cho bác ấy.” Đoạn Tĩnh Thu nắm chặt chiếc túi xách màu cà phê, chiếc túi căng phồng, bên trong là một xấp tiền mặt dày cộm, vì quá nhiều nên khóa kéo không kéo lên hết được, để lộ ra một góc màu tím nhạt.

 

Hứa Giai Ninh nhớ ra, từ hai tuần trước, Đoạn Tĩnh Thu đã nhờ cô gói tiền giúp. Cô dùng giấy gói hoa còn thừa, trên giấy có những bông diên vĩ tím li ti rất đẹp, nhưng giấy lại không chống nước, không chịu nổi trận mưa phùn lất phất sáng nay.

 

Vì thế cô nói: “Vậy để con đổi giấy khác, con thấy ngoài trời nổi gió rồi.”

 

“Cũng được.” Đoạn Tĩnh Thu đi đến quầy, lấy xấp tiền mặt đã gói kỹ đưa cho Hứa Giai Ninh.

 

Hứa Giai Ninh đổi sang giấy gói chống nước, cẩn thận gói lại, tiện miệng phàn nàn một câu: “Lần nào cũng phải đưa tiền mặt, phiền phức

 

thật, không biết bao giờ mới chuyển thẳng vào tài khoản bác Trần được nhỉ?”

 

Đoạn Tĩnh Thu đang sửa lại áo khoác, mỉm cười nói: “Con thông cảm cho bác ấy một chút đi con. Bác ấy lớn tuổi rồi, không muốn chạy ra ngân hàng, cũng không rành thao tác. Ngay cả cái WeChat mới ra, cũng là mẹ cài giúp đấy.”

 

Nhắc đến WeChat, Hứa Giai Ninh chợt lóe lên ý nghĩ, nhớ tới tin tức hai tuần trước về việc “WeChat Pay” chính thức ra mắt: “Mẹ, con nghe nói WeChat bây giờ không chỉ dùng để nhắn tin được mà còn có thể liên kết thẻ để thanh toán nữa phải không?”

 

Đoạn Tĩnh Thu chần chừ vài giây rồi mới cẩn trọng nói: “WeChat đâu phải ngân hàng, bỏ tiền vào đó có an toàn không con?”

 

“Để lúc nào rảnh mẹ con mình nghiên cứu thử xem sao.” Hứa Giai Ninh cười, đưa lại xấp tiền đã gói kỹ cho mẹ, rồi lại tiếp tục cầm kéo tỉa gốc hồng Carlo. Đôi mắt sáng của cô dừng lại trên quầy bày đầy hoa tươi, trầm ngâm rồi từ từ nói: “Biết đâu chức năng mới này lại giúp ích cho

việc kinh doanh của tiệm mình sau này.”

 

Đoạn Tĩnh Thu không nói gì thêm, chỉ nhận lấy tiền, định cất lại vào túi xách thì chợt nhớ ra điều gì, vội vàng đi tới ngăn kéo bên cạnh tìm kiếm.

 

Hứa Giai Ninh thấy mẹ lại lấy ra mấy tờ một trăm tệ, không khỏi nhắc: “Tiền con đếm mấy lần rồi, không sai đâu, mẹ đừng đưa thêm.”

 

“Mẹ biết.” Đoạn Tĩnh Thu đáp, nhưng vẫn cầm mấy tờ tiền đó không bỏ lại.

 

Hứa Giai Ninh lập tức đoán ra, lòng chùng xuống, cau mày uể oải hỏi: “Tiền thuê lại tăng ạ?”

 

Hợp đồng thuê mặt bằng tiệm hoa mỗi năm đều hết hạn vào cuối tháng Bảy, tiền thuê nhiều năm qua không thay đổi nhiều. Nhưng năm ngoái vào lúc này, đột nhiên tăng 600 tệ, năm nay lại…

 

“Chỉ tăng 800 tệ thôi, chia ra mỗi tháng thì thực ra cũng không bao nhiêu.” So với Hứa Giai Ninh, Đoạn Tĩnh Thu bình tĩnh hơn nhiều, dường như đã sớm chấp nhận sự thay đổi này.

 

“800 tệ?” Hứa Giai Ninh cầm chiếc kéo nhỏ tỉa lá, khẽ lặp lại, “Cũng không ít đâu ạ. Năm ngoái tăng, năm nay lại tăng, cứ thế này thì không biết tăng đến bao giờ, tiền thuê nhà đâu có kiểu tăng như vậy?”

 

Thời buổi này, chủ cho thuê nhà phần lớn hay tăng giá vô tội vạ. Thấy tiệm hoa của hai mẹ con làm ăn cũng tạm được, nên mới dám mở miệng tăng tiền. Dù sao tăng cũng không nhiều lắm, trong tình hình bình thường, thêm vài trăm tệ, người kinh doanh cũng đành thỏa hiệp.

 

“Mẹ, cùng lắm thì mình đổi chỗ khác.” Hứa Giai Ninh ngẩng đầu, có chút bất bình, “Mặt bằng tốt thiếu gì, đâu nhất thiết phải ở đây. Bác Trần đúng là thấy tiền sáng mắt mà…”

 

“Giai Ninh, con cũng biết mà, con trai bác Trần bệnh, nhà bác ấy cần

tiền.” Đoạn Tĩnh Thu ngắt lời con gái, “Hai bác già sức khỏe không tốt, chỉ trông cả vào tiền thuê nhà để trang trải. Nếu có cách khác, bác ấy cũng không mở miệng đâu.”

 

“Nhưng nhà mình cũng cần tiền mà mẹ. Không thể cứ hy sinh tiền của mình để trợ cấp cho nhà họ mãi được.” Hứa Giai Ninh phản bác, nhắc đến chuyện nhà, giọng thoáng buồn, “Lưng mẹ không tốt, lúc tết chẳng phải mẹ còn nói nửa cuối năm muốn thuê người phụ giúp, để sau này không phải vất vả như vậy nữa sao…”

 

“Gì mà nghiêm trọng dữ vậy?” Đoạn Tĩnh Thu xoa đầu Hứa Giai Ninh, vén mấy sợi tóc mai ra sau tai cô, “Mẹ chỉ thuận miệng nói thôi, năm

 

nay không được thì đầu xuân sang năm thuê, mẹ vẫn còn làm được. Xem con kìa, ngày càng ra dáng người lớn, lại còn lo lắng cho mẹ.”

 

Đoạn Tĩnh Thu nhìn quanh tiệm hoa, ánh mắt đầy vẻ hoài niệm, rồi dịu dàng cười nói: “Hơn nữa, vị trí ở đây tốt, hồi đó ba con với mẹ cùng nhau sửa sang, tiệm hoa cũng mở mười mấy năm rồi, nhà mình lại ở gần, hàng xóm láng giềng cũng quen thuộc…”

 

“Vâng.” Hứa Giai Ninh im lặng lắng nghe một hồi lâu, cuối cùng chỉ khẽ đáp.

 

Vốn mẹ cô lương thiện lại nặng tình nghĩa, cô đâu phải không biết.

 

Thấy nhà bác Trần khó khăn, có lẽ mẹ cô không nỡ lòng nào nói tiếng “Không” trong chuyện tăng tiền thuê.

 

Còn ý nghĩa của tiệm hoa này đối với mẹ, đương nhiên cũng quan trọng hơn nhiều so với cô, một đứa con mồ côi cha từ trong bụng mẹ, chưa từng một lần được thấy mặt ba.

 

“Được rồi, hôm nay Thất Tịch, lát nữa sẽ đông khách đấy. Mẹ đi nhanh về nhanh, con xử lý xong hồng Carlo thì bày mấy mẫu hoa đó ra phía

trước nhé.” Đoạn Tĩnh Thu dặn dò lần cuối. “Con biết rồi.”

Nhìn bóng lưng mẹ rời đi, Hứa Giai Ninh xoa xoa tay, ôm những cành hồng Carlo đã tỉa gai và gốc, cho cả vào thùng nước dưỡng hoa.

 

Cành lá và cánh hoa rơi vãi trên bàn và dưới đất cũng được cô tiện tay thu dọn sạch sẽ, quét vào sọt rác.

 

Xong xuôi, Hứa Giai Ninh lại đi sắp xếp lại tất cả các bó hoa được thiết kế riêng cho ngày Thất Tịch, trưng bày chúng ở vị trí dễ thấy nhất, để từ ngoài cửa kính nhìn vào là có thể thấy ngay, nhằm thu hút khách hàng.

 

Đúng 8 giờ.

 

Hứa Giai Ninh đúng giờ mở cửa tiệm, cô thành thạo gỡ tấm biển gỗ “Đã đóng cửa” treo trên tay nắm cửa xuống, tiện tay đặt ở kệ bên cạnh cửa.

 

Mọi công việc chuẩn bị đã hoàn tất. Tiệm hoa tạm thời chưa có khách, Hứa Giai Ninh được chút rảnh rỗi, cô ngồi xuống chiếc bàn tròn bên cạnh, lấy ra một đề thi toán lớp 10, làm bài để giết thời gian.

 

Suốt kỳ nghỉ hè sau kỳ thi chuyển cấp, ngoài những buổi tụ tập không thường xuyên với bạn bè, Hứa Giai Ninh dành phần lớn thời gian giúp mẹ cô trông coi tiệm hoa. Chút thời gian rảnh còn lại, cô dùng để xem trước bài vở lớp 10.

 

Cũng may nền tảng cấp hai của cô rất vững, kiến thức cũ mới vận dụng linh hoạt, nên làm bài thi cũng coi như thuận lợi.

 

“Kính coong…”

 

Cánh cửa gỗ đỏ được kéo ra, mang theo một luồng gió mát, làm rung khẽ chùm chuông gió màu xám bạc treo phía trong.

 

Hứa Giai Ninh đang làm bài vội gập bút lại, đứng dậy đón vị khách *****ên của tiệm trong ngày hôm nay.

 

Đó là một người đàn ông cao gầy mặc vest đen, tay phải cầm một chiếc ô đen bóng loáng vẫn còn ướt nước mưa. Đôi giày da đen của ông ta giẫm qua lại hai bước trên tấm thảm chùi chân ở cửa, cố làm sạch vết

nước dưới đế giày.

 

Mắt vừa nhìn vào trong, vừa hỏi: “Loại hoa đắt nhất trong tiệm là loại nào?”

 

Tay trái ông ta dìu một người phụ nữ, gương mặt đậm chất phương Nam, dáng vẻ thanh tú dịu dàng, mặc một bộ sườn xám màu xanh nước biển nhạt. Chiếc áo choàng mỏng manh khoác ngoài không đủ ấm, nên bà nép sát vào người đàn ông bên cạnh.

 

Nghe vậy, Hứa Giai Ninh chỉ vào bó hoa khổng lồ đặt riêng trên kệ phía sau, giới thiệu: “Chính là bó này ạ.”

 

999 đóa hồng Naomi, vốn đã được đặt từ trước Thất Tịch, nhưng do người mua có trục trặc tình cảm nên đột ngột hủy đơn.

 

Đắt hơn hồng Carlo, cũng mang nhiều ý nghĩa hơn, những cánh hoa đỏ thẫm ánh lên vẻ mượt mà như nhung, nổi bật trên nền giấy gói màu đen tuyền, trông vô cùng bắt mắt.

 

Việc đặt rồi hủy bó hồng này là chuyện đột xuất. Hứa Giai Ninh và mẹ không nghĩ hôm nay có thể bán được cả bó, dự định ban đầu là sẽ tách ra bán lẻ.

 

Nhưng giờ nhìn thái độ của người đàn ông “cả cây đen” này, có vẻ rất muốn mua.

 

Hứa Giai Ninh vui vẻ vào vai nhân viên bán hàng, vội nói không ngừng: “Thưa anh, bó hồng này là đẹp nhất tiệm, 999 đóa còn mang ý nghĩa thiên trường địa cửu, rất thích hợp tặng bạn gái ạ.”

 

Người đàn ông “cả cây đen” ngước mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh, ý cười hiện trên mặt: “Đúng là rất thích hợp, nhưng không phải bạn gái, mà là bà xã tôi.”

 

Rồi nói thêm: “Cô ấy nghe bạn bè giới thiệu, muốn đến tiệm hoa nhà cô mua hoa. Cho nên dù hôm nay mưa gió thế này, tôi vẫn đưa cô ấy tới.”

 

Hứa Giai Ninh cũng không ngạc nhiên, tiệm hoa “Hứa Người Một Cành Hoa” của mẹ con cô khá nổi tiếng trong khu này. Hoa tươi mới đẹp, bó hoa lại có thiết kế riêng, khách đến mua hoa đủ loại, không chỉ người bình thường mà cũng có nhiều người giàu có nghe danh tìm đến, phần lớn đều do người quen giới thiệu.

 

“Đẹp không em?” Ba bốn vệ sĩ theo sau vào phụ trách chuyển bó hồng. Cuối cùng, chính người đàn ông chủ động ôm bó hoa lớn đến trước mặt vợ, mày mắt cong cong, ánh mắt chứa đầy mong đợi, như đang dâng tặng vật báu.

 

Người phụ nữ mặc sườn xám rụt rè ít nói, cuối cùng cũng mỉm cười, khẽ đáp lời anh: “Đẹp.”

 

Hai người cứ thế nhìn nhau, bốn mắt ẩn chứa tình ý. Trong tiệm không có khách nào khác, không khí thật hiếm khi yên tĩnh và dịu dàng đến thế.

 

Nhà mở tiệm hoa, đã thấy quá nhiều cặp tình nhân, vợ chồng đến mua hoa, lẽ ra Hứa Giai Ninh phải quen thuộc lắm rồi, nhưng giờ phút này vẫn có chút xúc động.

 

A! Đây chính là tình yêu. Cô thầm nghĩ.

Thế nhưng, định nghĩa hay khái niệm về tình yêu trong đầu cô lại không rõ ràng như cảm xúc nhất thời này. “Tình yêu” chỉ là một từ ngữ mơ hồ, tồn tại trong những cuốn tiểu thuyết thanh xuân cô đọc, trong những bài đọc hiểu Ngữ văn, hay trong những bài phân tích thơ cổ, trừu tượng mà xa vời.

 

Đến khi tận mắt nhìn thấy từng cặp yêu nhau, nó mới trở nên cụ thể hơn một chút, nhưng lại như cách một lớp sương mỏng, rốt cuộc vẫn là nửa hiểu nửa không.

 

Vài phút sau, người đàn ông “cả cây đen” sảng khoái thanh toán.

 

Hứa Giai Ninh chạy ra mở cửa cho họ. Sau đó, mấy người vệ sĩ chuyển hoa, người đàn ông cùng vợ sóng vai bước ra ngoài.

 

Giữa màn mưa, cô tựa cửa, nhìn theo họ lên một chiếc BMW màu xám bạc, các vệ sĩ lên một chiếc xe khác đi theo sau. Xe từ từ đi xa.

 

Qua buổi trưa, khách mua hoa lục tục kéo đến.

 

Hứa Giai Ninh không còn thời gian cắm cúi làm bài nữa, cứ có khách vào là cô lại phải tất bật đón tiếp, giúp chọn hoa, gói hoa, không dám chậm trễ chút nào.

 

Nếu là ngày thường, bận rộn cả ngày như vậy, một mình cô chắc chắn không kham nổi.

 

Nhưng hôm nay mưa từ giữa trưa không những không ngớt mà còn nặng hạt hơn. Người đi đường vội vã, lượng khách thực tế giảm dần, miễn cưỡng thi cô vẫn xoay xở được.

 

Thế nhưng, cô vẫn không thể hoàn toàn tập trung.

 

Cứ bán được một bó hoa, cô lại không kìm được mà liếc nhìn đồng hồ treo tường, lòng canh cánh lo cho mẹ cô ra ngoài vẫn chưa về.

 

Đoạn Tĩnh Thu nói đi nhanh về nhanh, nhưng qua giờ cơm trưa rồi mà vẫn chưa thấy mẹ về.

 

Hứa Giai Ninh mơ hồ cảm thấy bất an, sợ mẹ vì chuyện tiền thuê nhà mà xảy ra tranh chấp với bác Trần.

 

Nhân lúc vắng khách, cô gọi cho mẹ hai cuộc điện thoại. Cuộc đầu không ai nghe máy, cuộc thứ hai đổ chuông vài tiếng thì bị ngắt. Vài phút sau, Hứa Giai Ninh nhận được một tin nhắn.

 

“Mẹ có chút việc, tạm thời chưa về được. Con trông coi tiệm nhé, tối mẹ về.”

 

Hứa Giai Ninh định hỏi rõ ngọn ngành, nhưng nghĩ lại rồi kìm nén, không làm phiền mẹ nữa, chỉ nhắn lại ngắn gọn: “Vâng ạ.”

 

Trả lời tin nhắn xong, Hứa Giai Ninh vội đặt điện thoại xuống, lại tất bật với việc buôn bán.

 

Tình cảnh một mình cô trông coi tiệm như hôm nay không phải là lần đầu.

 

Để tiết kiệm chi phí, mẹ cô không thuê thêm người phụ, nên tiệm hoa chỉ có hai mẹ con.

 

Khi Hứa Giai Ninh còn nhỏ, chưa giúp được gì nhiều, mẹ cũng không để cô phải bận tâm chuyện buôn bán của tiệm. Dù cô có ở tiệm thì cũng chỉ ngồi một góc làm bài tập, đợi mẹ đóng cửa rồi cùng về nhà.

 

Sau này lên cấp hai, Hứa Giai Ninh có vài lần chủ động đề nghị học làm những việc đơn giản. Mẹ thấy cô đã lớn nên mới ngần ngừ đồng ý, cho cô ở bên cạnh phụ giúp, học hỏi kinh nghiệm.

 

Từ sự bỡ ngỡ rụt rè của những ngày đầu lớp sáu, đến sự bình tĩnh thong dong của một học sinh chuẩn bị lên lớp mười bây giờ, mỗi ngóc ngách

 

của tiệm hoa, cô ngày càng trở nên quen thuộc.

 

Dưới sự gọt giũa của năm tháng, dường như cô cũng đã có chút trưởng thành.

 

*

 

Chẳng mấy chốc, đã 5 giờ chiều.

 

Mùa hè ở Nam Thành có ngày rất dài, nhưng ngày mưa lại luôn khác ngày thường. Ngoài cửa sổ u ám, chỉ nhìn sắc trời cứ ngỡ đã vào đêm, cửa kính cũng phủ đầy hơi nước mờ mịt.

 

Khách vắng hẳn, Hứa Giai Ninh gặm vội hai miếng bánh mì, xoa xoa đôi chân mỏi nhừ rồi ngồi xuống tiếp tục làm bài toán.

 

Thế nhưng, sự yên tĩnh bất ngờ bị phá vỡ – vài tiếng phàn nàn từ ngoài cửa vọng vào, một cậu con trai đeo kính râm màu trà đẩy cửa bước vào.

 

Hứa Giai Ninh chưa từng thấy kiểu “kết hợp” phô trương đến thế này.

 

Theo sát phía sau cậu ta, trong vòng một bước chân, là một người đàn ông trạc ba mươi tuổi, vẻ mặt vô cùng cung kính. Tay ông ta cầm ô,

chiếc ô che nghiêng hẳn về phía cậu ta, cố gắng che chắn hết mưa gió, chẳng hề để tâm đến ống quần mình đã ướt sũng một nửa, trông như một vệ sĩ phản ứng thái quá.

 

Mà cậu trai này có vóc người cao ráo, nhưng khí chất còn khá non nớt, có lẽ cũng chỉ trạc tuổi học sinh mới lên cấp ba.

 

Trên người mặc chiếc áo sơ mi sọc xanh xám thêu họa tiết, chẳng hề dính một giọt mưa, vẫn giữ nguyên vẻ tinh xảo và cao quý của trang phục.

 

Chiếc kính râm màu trà trên sống mũi tương phản rõ rệt với làn da trắng sứ. Cậu ta bước vào trong tiệm cũng chẳng buồn tháo xuống,nó che đi đôi mắt khiến người khác khó lòng đoán được cảm xúc, cũng làm người ta không nhìn rõ được dung mạo.

 

Hứa Giai Ninh nhìn cậu ta chằm chằm vài giây, trong lòng chỉ dấy lên một ý nghĩ: “Trời mưa mà đeo kính râm, làm màu!”

Bình Luận (0)
Comment