Tình Ký Bạc Hà

Chương 2

Những lời trong lòng cuối cùng không thốt ra miệng được, sự chuyên nghiệp đã thúc đẩy Hứa Giai Ninh mỉm cười tiến lên đón, định hỏi xem họ cần gì.

 

Không ngờ người đàn ông trông như vệ sĩ kia lại đi trước một bước, xua tay về phía cô, lịch sự nói: “Xin lỗi, tạm thời không cần đâu, thiếu gia

nhà chúng tôi chỉ muốn xuống xe hít thở chút không khí thôi.” Thiếu gia?

Nghe thấy cách xưng hô xa hoa này, Hứa Giai Ninh chỉ muốn trợn mắt xem thường.

 

Thì ra chỉ là một cậu ấm con nhà giàu sống trong nhung lụa, được vệ sĩ bảo vệ, đến cái tiệm hoa nhỏ của nhà cô trú mưa miễn phí. Thấy cô đến

 

mời chào, còn định ngăn lại, sợ cô làm phiền sự yên tĩnh của thiếu gia nhà anh ta.

 

“Hai người…” Hứa Giai Ninh định nói rồi lại thôi.

 

“Xin lỗi, nếu làm ảnh hưởng đến việc kinh doanh của cô, mong cô bỏ

qua.” Người vệ sĩ lấy một xấp tiền mặt từ trong ví ra, đưa đến trước mặt Hứa Giai Ninh.

 

Tiền đã đưa đến tận tay, không có lý nào không nhận. Lúc nhận cô không tiện đếm kỹ, nhưng cảm giác trong lòng bàn tay, ước chừng sơ sơ cũng phải cả ngàn tệ.

 

Thế là ngọn lửa trong lòng Hứa Giai Ninh còn chưa kịp bùng lên đã bị dập tắt, giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng, thay đổi hẳn: “Không ảnh hưởng gì đâu, hai vị cứ tự nhiên.”

 

Cậu con trai quả thật ít nói, từ đầu đến cuối không hé một lời, đã một mình đi đến kệ hoa hình vòng cung, ung dung ngắm nghía.

 

Thấy hai người này hoàn toàn không cần tiếp đãi, Hứa Giai Ninh cũng đỡ tốn công, có thể dồn toàn bộ sức lực cho những vị khách khác.

 

Khách mua hoa ra vào tấp nập, số hoa còn lại dần ít đi, độ tươi cũng không còn hoàn hảo như buổi sáng, làm thế nào để bán được hàng trở nên nghệ thuật. Cô thu thập những tấm thiệp ghi ý nghĩa các loài hoa đã chuẩn bị sẵn, phân loại từng chiếc một, rồi tìm ra thuốc dưỡng hoa mua sỉ về, chuẩn bị làm quà tặng kèm, bán giảm giá cùng với hoa.

 

Hình thức bán hàng này hiệu quả không tồi, hoa không bị lãng phí, khách hàng cũng không cảm thấy thiệt thòi, có thể nói là đôi bên cùng có lợi.

 

“Còn hoa hồng đỏ không?”

 

Cô đang tiếp khách thì trong tiệm lại có khách mới đến.

 

“Có ạ, nhưng chỉ còn hồng Carlo thôi.” Hứa Giai Ninh theo phản xạ đáp rành rọt, nói xong ngẩng đầu lên thì ngẩn cả người.

 

Trí nhớ của cô rất tốt, liếc mắt một cái đã nhận ra đó là vị khách *****ên buổi sáng, người đàn ông “cả cây đen” đã mua 999 đóa hồng Naomi cho vợ.

 

Tay trái ông ta vẫn dìu một người, nhưng không phải người vợ buổi sáng, mà là một cô gái trạc đôi mươi, vẫn còn nét ngây ngô của sinh viên, hai người trông rất thân mật.

 

“Chẳng phải em muốn hoa hồng đỏ sao, dù hôm nay mưa gió thế nào, anh cũng sẽ đưa em tới.” Hứa Giai Ninh thấy người đàn ông “cả cây

đen” ghé vào tai cô gái cười nói, thái độ mập mờ thân mật: “Bảo bối, em có chiếc váy đỏ hợp với hoa hồng đỏ nhất, tối nay mặc cho anh xem

được không?”

 

Nhớ lại cảnh tượng tương tự buổi sáng với một người phụ nữ khác, lòng Hứa Giai Ninh tức khắc ngổn ngang trăm mối.

 

A… Đây là tình yêu ư?

 

Cùng một ngày, có thể tặng hoa hồng đỏ cho những người phụ nữ khác nhau, miệng có thể nói những lời âu yếm tương tự, mặt có thể bày ra vẻ trêu đùa thân mật y hệt. Dường như đối với người đàn ông này, “tình

yêu” cũng có thể sao chép và dán qua, kinh tế và thực dụng.

 

“Ông xã, ba mẹ em anh cũng gặp rồi, khi nào anh mới đưa em đi gặp ba mẹ anh đây?” Cô gái quay đầu, tiện miệng hỏi người đàn ông “cả cây

 

đen”.

 

“Đợi một thời gian nữa đi…” Người đàn ông ậm ừ, nói quanh co.

 

Giây phút ấy, nhìn cô gái đang đắm chìm trong hạnh phúc, Hứa Giai Ninh ý thức được điều gì đó, rất muốn lên tiếng.

 

Nhưng khi bắt gặp ánh mắt cảnh giác xen lẫn chút cảnh cáo của người đàn ông “cả cây đen”, cô im bặt, cúi đầu, lặng lẽ sửa sang bó hoa họ chọn.

 

Chỉ là trong vài giây cuối cùng trước khi đưa bó hồng cho họ, Hứa Giai Ninh cầm bút, nhanh chóng viết một câu thơ lên tấm thiệp ý nghĩa hoa cắm sẵn bên trong.

 

“Chào chị, tiệm hoa có tặng kèm một ít quà nhỏ, về nhà chị nhớ dưỡng hoa, dùng thuốc dưỡng này nhé.” Hứa Giai Ninh giơ gói thuốc dưỡng nhỏ lên, nhẹ nhàng đưa cho cô gái, câu sau giọng điệu có phần nhấn mạnh: “Còn trên tấm thiệp, chúng em cũng sẽ gửi những lời chúc phúc phù hợp đến mọi người ạ.”

 

Cô gái cúi đầu nhìn qua, thấy trên đó viết một hàng chữ Khải ngay ngắn: “Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng.” (Năm năm tháng tháng hoa vẫn vậy, tháng tháng năm năm người đã khác.)

 

Câu thơ này thực sự không được coi là lời chúc phúc. Nhưng vẻ mặt Hứa Giai Ninh nghiêm túc, không giống như vô tình viết sai.

 

Cô gái ngạc nhiên nhìn Hứa Giai Ninh một cái, không hiểu ý tứ trong đó.

 

Hứa Giai Ninh không có thời gian, cũng không có cơ hội nói rõ cho cô gái đó, chỉ có thể nhìn người đàn ông “cả cây đen” trả tiền rồi kéo cô gái

 

rời đi, cô hy vọng cô gái có thể hiểu được ám chỉ của cô.

 

“Haizz, đàn ông chẳng có ai tốt đẹp cả.” Cửa vừa đóng lại, Hứa Giai Ninh nhỏ giọng lẩm bẩm.

 

Lời vừa dứt, cô thoáng thấy cậu con trai trú mưa vốn đang đứng bên kệ hoa, giờ lại đang đứng cách cô không xa, ngẩng đầu lặng lẽ nhìn cô một cái.

 

Vì cậu ta đeo kính râm, Hứa Giai Ninh không đoán được cảm xúc vui buồn của cậu ta, nhưng theo bản năng vẫn cảm thấy không khí có chút ngượng ngùng. Người ta khi ngượng thường tìm đủ mọi cách làm việc gì đó để che giấu, vậy là Hứa Giai Ninh cầm giẻ lau kệ hoa.

 

Dường như cậu ta không có ý định ở lại nữa, gật đầu ra hiệu cho vệ sĩ bên cạnh, cùng anh ta đi ra ngoài.

 

Tiệm hoa được quét tước sạch sẽ, trên kệ hoa ba tầng thực ra chẳng có chút bụi nào, nhưng lại có ba bốn bó hoa nhỏ mang tính thử nghiệm,

thuộc dạng kén người mua được bày ở đó. Trong đó có một bó Hứa Giai Ninh thích nhất, lấy lá bạc hà làm chủ đạo, điểm xuyết thêm hoa môi, cỏ roi ngựa và hoa sao xanh. Dù cúi xuống ngắm nhìn hay khẽ ngửi, vẫn luôn có thể cảm nhận được một làn hương mát lạnh hiếm có của ngày hè.

 

Hứa Giai Ninh thầm đặt tên cho nó là “Bạc Hà Tân Lục”. Chút bạc hà nhỏ bé, là mảng xanh tươi mát nhất của cả mùa hè.

 

Nghĩ đến giá thị trường sau lễ Thất Tịch, Hứa Giai Ninh có chút buồn thay cho hoa: “Hôm nay khách không đông lắm nhỉ, mấy bó này thật đáng tiếc. Bạc hà rõ ràng thơm như vậy, sao lại không ai thích…”

 

Cậu con trai cách đó không xa chậm bước chân lại, đi ngang qua kệ hoa, trùng hợp thuận tay cầm lấy bó “Bạc Hà Tân Lục” tràn đầy sức sống

 

xanh non ấy, quay đầu lại nhẹ giọng nói với Hứa Giai Ninh: “Làm phiền cậu, tớ muốn mua bó hoa này.”

 

Vệ sĩ bên cạnh cậu ta phản ứng nhanh chóng, đã móc tiền từ trong ví ra.

 

“Khoan đã, lúc nãy cậu đưa rồi mà…” Hứa Giai Ninh sững sờ, vội muốn trả lại tiền.

 

Nhưng cậu ta chỉ chăm chú ôm hoa rời đi, vệ sĩ thì đặt tiền lên bàn. Hứa Giai Ninh cầm tiền, đuổi theo đến tận ngoài cửa tiệm, vẫn là chậm một bước, cả hai đều đã lên xe.

 

Đó là một chiếc Rolls-Royce Phantom vô cùng xa hoa, toàn thân đen tuyền. Hứa Giai Ninh nhận ra được là nhờ nhà cô bạn thân Ôn Thư Bạch cũng có một chiếc tương tự. Cô từng ngồi thử, lúc đó cảm giác vô cùng gò bó, không thoải mái. Trong lòng cô cũng tự hiểu, gia đình sở hữu loại siêu xe đẳng cấp này, tất nhiên cũng giống nhà họ Ôn, không giàu thì cũng sang.

 

Xe vừa chạy, Hứa Giai Ninh đương nhiên không đuổi kịp. Cũng chính lúc này, cô đứng ở cửa tiệm, nhìn thấy một vệt sáng mờ phía chân trời vốn u ám, mới sực nhận ra, mưa đã tạnh.

 

Sau đó cô quay lại tiệm, thu dọn mấy chiếc thùng rỗng, sắp xếp lại đống giấy gói đủ màu sắc lộn xộn trên quầy. Lúc cúi người, cô vô tình liếc thấy một chiếc ô đen dựng ở góc nhỏ khó thấy giữa tủ lạnh và kệ hoa giả, không biết là vị khách nào lúc trước đánh rơi.

 

Trong xe Rolls-Royce.

 

Tiết Chiêm cúi đầu nhìn đồng hồ, hóa ra cậu đã lượn lờ bên ngoài bảy tiếng đồng hồ rồi.

 

Chiếc đồng hồ tự động bằng bạch kim trên cổ tay cậu lạnh lẽo như một con rắn nhỏ, đưa tay sờ qua, mơ hồ cảm nhận được hơi ẩm ướt sau cơn mưa, vô cùng trơn láng. Đây là chiếc đồng hồ ba mẹ cậu đấu giá được ở Sotheby’s Hồng Kông tặng cho, cũng không quá đắt, lúc đó chỉ tốn hơn bốn mươi ngàn đô la Hồng Kông. Ba mẹ Tiết xét thấy con trai còn đang học cấp ba, đồng hồ đeo không nên quá phô trương, nên đã chọn kiểu dáng đơn giản phóng khoáng, lại hợp ý cậu, xem như cho cậu đeo chơi.

 

“Thiếu gia, bệnh viêm kết mạc của cậu vẫn chưa khỏi à?” Người vệ sĩ ngồi ở ghế phụ lái quay đầu lại, nhìn Tiết Chiêm đang nghịch cặp kính râm một cách thiếu tự nhiên.

 

“Chứ sao nữa?” Tiết Chiêm đẩy cặp kính râm màu trà lên một chút, để lộ đôi mắt vẫn còn hơi đỏ, nhướng mày cười lạnh, “Đeo cái thứ này chỉ để làm màu thôi chắc?”

 

Tiết Chiêm ghét nhất cảm giác tầm nhìn bị che khuất, nhưng từ hai ngày trước khi bị viêm kết mạc cấp tính đến nay, cậu lại không thể không đeo kính râm ra ngoài, có thể nói là nhịn đến khó chịu.

 

Vệ sĩ nhanh chóng im lặng, rồi lại nghe thiếu gia nhà mình cười nói: “Như vầy cũng tốt.”

 

“Vừa hay không cần phải đi học hè.” Tiết Chiêm nheo mắt, ung dung tự tại, “Cứ nhất quyết khai giảng sớm hai tuần, một tuần học bù, một tuần quân sự, ai mà chịu nổi?”

 

Viêm kết mạc cấp tính không thể để mắt làm việc quá sức, lý do đường hoàng, cũng coi như không thể bắt bẻ.

 

“Trường trung học Ninh Viễn quả thực yêu cầu cao, mục đích là để nâng cao thành tích học sinh thôi.” Vệ sĩ nhẹ giọng an ủi.

 

“Nâng cao thành tích?” Tiết Chiêm im lặng hai giây, rồi tự giễu nói, “Cũng làm khó ba mẹ tôi phải cố nhét tôi vào lớp Một.”

 

“Cũng không thể nói vậy được.” Vệ sĩ cười cười, “Trung học Ninh Viễn sẽ phân lớp theo thành tích, cậu vào đó là bằng thực lực của mình.”

 

“Phải phải, vào lớp Một, nhưng mà là hạng nhất từ dưới đếm lên của cả lớp, mặc kệ thôi.” Tiết Chiêm vươn vai, gối đầu lên cánh tay phải, nhắm mắt dưỡng thần.

 

Vệ sĩ biết Tiết Chiêm xưa nay không mấy hứng thú với việc học, nên cũng im lặng không nói gì.

 

Một lúc sau, thấy ngoài cửa sổ lại bắt đầu mưa nhỏ, vệ sĩ ngồi thẳng người, theo bản năng tìm ô, nhưng vị trí chuyên để ô trong xe lại không thấy đâu, bèn áy náy nói: “Thiếu gia, thật xin lỗi, có lẽ tôi đã để quên ô ở tiệm hoa kia rồi.”

 

“Lạ thật, tôi sợ quên nên rõ ràng để ô ở cửa chính rồi, muốn để chỗ dễ thấy mà.” Vệ sĩ gãi đầu.

 

Tiết Chiêm liếc anh ta, lần này lại hiếm khi kiên nhẫn: “Sợ gì thì gặp nấy, không phải là quên cầm rồi sao?”

 

“Nhưng tôi nhớ lúc ra về không thấy ô đâu…” Vệ sĩ ảo não.

 

Sợ Tiết Chiêm không vui, ngay giây sau, vệ sĩ nhanh chóng đưa ra giải pháp: “Đợi đưa cậu về nhà xong, tôi sẽ quay lại tìm ô.”

 

Nếu hôm nay dùng chiếc ô bình thường khác, vệ sĩ đã không coi trọng đến vậy, nhưng đây lại là chiếc ô đi kèm theo xe, nếu không tìm lại được, anh ta không biết ăn nói ra sao.

 

“Ừm.” Tiết Chiêm lười nhác đáp, một lát sau lại giơ tay lên, “Không cần.”

 

“Sao?” Vệ sĩ không hiểu lắm.

 

“Tiệm hoa không xa, mai tôi tự mình đi lấy là được.” Tiết Chiêm thản nhiên nói.

 

Không xa sao? Vệ sĩ nghiêng người liếc nhìn tài xế đã lái xe gần nửa tiếng, rồi lại nhìn sang Tiết Chiêm ở hàng ghế sau đang ôm bó hoa.

 

Anh ta cẩn thận quan sát bó bạc hà trong lòng Tiết Chiêm, hoa sao xanh hé nở, những nụ hoa môi hồng nhạt ẩn hiện dưới từng cụm lá bạc hà xanh đậm, toát lên vẻ dịu dàng trầm tĩnh, thực sự không mấy hợp với phong cách của Tiết Chiêm.

 

“Thứ này thơm đến vậy sao?” Tiết Chiêm, người chưa từng ngửi mùi

bạc hà, nhướng mày, ngắt một chiếc lá bạc hà, cúi đầu ngửi thử rồi hỏi.

 

Miệng nói vậy, nhưng cậu lại bất giác ôm chặt cả bó bạc hà hơn, giấy gói màu xanh da trời tựa vào những đường sọc xanh xám trên áo sơ mi thêu, đến cả cổ áo cũng nhuốm hương bạc hà.

 

Vệ sĩ lại liếc cậu một cái, thấy cậu miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, có chút buồn cười nhưng không dám thể hiện ra, bèn nhíu mày, ra vẻ trầm ngâm.

 

“Hoa của tiệm này xấu lắm sao?” Tiết Chiêm cau mày hỏi.

 

“Đẹp.” Vệ sĩ nhanh nhảu trả lời, lờ mờ đoán được chút tâm tư của ai đó, bèn lẩm bẩm một câu: “Nhưng mà cô chủ nhỏ của tiệm hoa này còn đẹp hơn.”

 

Tiết Chiêm liếc xéo anh ta một cái, vòng tay ôm hoa hơi nới lỏng, chỉ khẽ nói: “Im miệng.”

 

Giờ phút này, nhân vật chính đang bị bàn tán vẫn còn ôm chiếc ô ngồi ngẩn người ở cửa.

 

Camera trong tiệm cũng không soi được hết mọi góc, chỉ có cái gần quầy thu ngân ở cửa là còn dùng được, tầm nhìn rất hạn chế. Chiếc ô này nhìn qua có chút quen mắt, giống như loại đi kèm với siêu xe. Nhưng chủ nhân của nó thì vẫn không tài nào tìm ra, Hứa Giai Ninh chỉ có thể đợi người đó tự tìm đến.

 

Mà điều cô lo lắng nhất lúc này không phải là chiếc ô, mà là mẹ cô mãi chưa về.

 

Tiệm hoa đã sớm không còn khách, chỉ còn lại một mình Hứa Giai Ninh.

 

Quầy hàng, bàn làm việc, tủ lạnh, bàn tròn, kệ hoa… ngay cả phòng

chứa đồ cũng đã được cô dọn dẹp xong xuôi. Cuối cùng không còn việc gì để làm, bài tập cũng không có tâm trạng làm, cô đành một mình ngồi lại chiếc bàn tròn gần cửa.

 

Mãi đến khi tiếng chuông gió vang lên, cánh cửa từ từ hé mở.

 

Hứa Giai Ninh cố gắng lấy lại tinh thần, đứng dậy. Thấy rõ người bước vào, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, như tìm lại được chỗ dựa tinh thần: “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về rồi.”

 

Tay Đoạn Tĩnh Thu rất lạnh, Hứa Giai Ninh nắm lấy mà giật mình, bèn dùng cả hai tay mình ủ ấm cho tay mẹ, ngước mắt hỏi: “Không có chuyện gì chứ ạ?”

 

“Mẹ không sao.” Đoạn Tĩnh Thu đứng yên một lát rồi mới buông tay con gái ra, đặt túi xách lên bàn, ngồi xuống uống ngụm nước, giải thích: “Lúc mẹ đi đưa tiền, con trai bác Trần đột nhiên phát bệnh, nên mẹ giúp đưa cậu ấy vào bệnh viện.”

 

“Anh Nam Tinh sao rồi ạ?” Lòng Hứa Giai Ninh căng thẳng.

 

Đoạn Tĩnh Thu nặng nề thở dài: “Con cũng biết tình hình chân phải của nó mà. Hai ngày nay trời mưa, đau càng dữ dội hơn, uống thuốc giảm đau cũng không ăn thua, đau đến mức đập cả đầu vào tường. Bác Trần không để ý một chút là nó ngã từ trên giường xuống. Cũng may phát hiện kịp thời, đã nhập viện điều trị rồi.”

 

Bao năm qua, nhà họ Trần vẫn luôn kín như bưng về nguyên nhân cụ thể khiến Trần Nam Tinh bị thương năm đó. Hứa Giai Ninh chỉ biết, Trần Nam Tinh gặp chuyện đúng vào năm cô ra đời.

 

Khi đó Trần Nam Tinh mười lăm tuổi, ở nơi khác gặp tai nạn ngã từ trên cao xuống, dẫn đến tổn thương tủy sống. Vết thương quá nặng, chân phải thực sự không giữ được, bác sĩ đã phải cắt bỏ một phần ba đoạn trên của đùi phải. Từ đó trở đi, cơn đau ở mỏm cụt và cơn đau chi ảo gần như không ngừng giày vò anh, khiến anh không có lấy một giấc ngủ yên.

 

“Con đi thăm anh ấy.” Hứa Giai Ninh nặng trĩu lòng nói.

 

Cô và Trần Nam Tinh cũng khá thân. Hồi nhỏ, mười ngày nửa tháng lại thấy anh một lần, sau này việc học bận rộn, anh lại không thích ra ngoài, nên dần dần nửa năm mới gặp được một hai lần.

 

Trong ký ức tuổi thơ, ấn tượng sâu sắc nhất của cô chính là chiếc chân phải của Trần Nam Tinh.

 

Trần Nam Tinh từ chối lắp chân giả. Khi ngồi trên ghế, ống quần bên phải chỉ đung đưa trống rỗng, song song với chiếc chân trái lành lặn,

 

luôn tạo ra một cảm giác kỳ quái. Hồi mẫu giáo, Hứa Giai Ninh còn nhỏ chưa hiểu chuyện, không biết mất đi chân phải nghĩa là gì, còn thích nắm ống quần trống của anh chơi đùa. Sau này dần hiểu được sức nặng của sự khỏe mạnh và sinh mệnh, mỗi khi đến nhà họ Trần thấy Trần Nam Tinh, cô bất giác giữ khoảng cách với anh, ánh mắt cũng trở nên

phức tạp hơn, mang nhiều vẻ tiếc nuối và đồng cảm.

 

“Khoan hãy đi.” Đoạn Tĩnh Thu lắc đầu, “Tâm trạng nó không tốt lắm, mấy ngày nay nằm viện không muốn gặp ai. Với lại, con cũng sắp phải đi học hè rồi.”

 

“Vậy khi nào anh Nam Tinh xuất viện ạ?” Hứa Giai Ninh hỏi dồn.

 

“Chắc phải đến cuối tháng.” Đoạn Tĩnh Thu nhẩm tính ngày, vừa chăm sóc hoa vừa nói, “Nếu tình hình tốt, cuối tuần trước khi con đi quân sự, có lẽ sẽ xuất viện được.”

 

“Vâng.” Hứa Giai Ninh lặng lẽ ghi nhớ thời gian, giúp mẹ tưới nước cho hoa trong tiệm, “Vậy lúc đó chúng ta đi thăm anh ấy.”

 

“Giai Ninh, kiểm tra lại cửa sổ lần cuối đi con.” Đoạn Tĩnh Thu nói, lấy chiếc áo khoác của Hứa Giai Ninh trên giá treo xuống, đợi Hứa Giai Ninh đóng kỹ cửa sổ rồi khoác lên người cô.

 

Hứa Giai Ninh mặc áo khoác xong, tiện tay xách túi rác. Lúc ra cửa, cô bỗng nhớ ra điều gì, cô chụp một tấm ảnh chiếc ô đen không chủ kia.

Bình Luận (0)
Comment