“Sao thế, ở trường có chuyện gì à?” Thương Tự nghe bạn tốt thao thao bất tuyệt như công xòe đuôi, không khỏi cũng nổi lên lòng hiếu kỳ.
“Thuận miệng nói bừa thôi.” Tiết Chiêm ho khan một tiếng, “Đây không phải là tớ đang cùng cậu thảo luận sao.”
“Tớ không có kinh nghiệm gì về phương diện này, cũng không có tâm tư nghĩ đến những chuyện đó.” Thương Tự nói chuyện quả thực còn chín chắn hơn cả người lớn, “Thời gian của tớ rất quý giá.”
“Thôi được rồi.” Tiết Chiêm có chút bực bội, nhưng cũng biết rõ tính cách của Thương Tự, nên nói: “Vậy không làm phiền thời gian quý báu của cậu nữa. Tớ cũng chuẩn bị làm bài tiếp đây.”
Vội vàng cúp điện thoại xong, Tiết Chiêm bắt đầu xem kế hoạch học thêm ngày mai.
Gia sư của cậu làm việc rất có trật tự, mỗi ngày luôn đánh dấu tiến độ học thêm, đến cả buổi sáng ngày 30 Tết cũng không tha.
Cậu đang cầm bút khoanh tròn ngày tháng, thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, cậu nói thẳng: “Vào đi, cửa không khóa đâu, Tiết Tụng.”
Biết Tiết Chiêm lần này dồn sức học hành là thật, những người khác trong nhà Tiết ngày thường luôn sợ làm phiền cậu học tập, chỉ có Tiết Tụng cảm thấy không quen lắm, một mình lại quá cô đơn, thỉnh thoảng lại qua tìm cậu.
Lúc Tiết Tụng vào cửa, thấy Tiết Chiêm đang chuyên chú làm bài, đến đầu cũng không ngẩng lên một chút, bị cho ăn bơ xong, tâm tư nghịch ngợm của cô bé tức khắc nổi lên: “Anh ơi, sao lá bạc hà của anh bị đen thế này?”
“Có sao?” Tiết Chiêm lập tức quay đầu đi quan sát cây bạc hà, rất nhanh đã phản ứng lại đây là trò đùa dai của Tiết Tụng, lạnh lùng nói, “Nhạt
nhẽo.”
“Người nhạt nhẽo là anh thì có.” Tiết Tụng chán muốn chết mà lấy một quyển sách từ trên kệ của cậu, “Lúc đi học thì mang đi, lúc nghỉ thì mang về nhà, thật không sợ mệt.”
Cô bé lật một quyển, vốn định giải khuây, thấy rõ là sách toán cấp ba,
như bị phỏng tay mà ném trả lại, lại lấy một quyển khác, cũng chẳng khá hơn là bao, kinh ngạc nói: “Trời đất ơi, sao chỗ anh toàn là sách giáo
khoa tham khảo thế này?”
“Anh, anh chăm chỉ như vậy, định thi Thanh Hoa à?” Tiết Tụng cuối cùng cũng kinh ngạc thốt lên.
Tiết Chiêm từ đầu đến cuối không đáp lời, nghe thấy câu cuối cùng của cô bé, mới thuận miệng trả lời: “Cố gắng hết sức thôi.”
Tiết Tụng trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Chí hướng rộng lớn, thất kính thất kính…”
Hai anh em từ nhỏ cùng nhau lớn lên, lại chỉ kém nhau hai tuổi, thực ra thành tích của đối phương thế nào, lại rõ như ban ngày.
Tiết Chiêm quả thực cũng coi như thành tích thuộc top trên, nếu không đã chẳng thi đỗ vào Ninh Viễn, nhưng với thành tích suýt soát mới miễn cưỡng vào được lớp Một này, e là thi đại học muốn vào Thanh Hoa có chút khó khăn.
“Ba mẹ dạo này cứ khen anh mãi, nói anh hiểu chuyện, học hành tiến bộ. Em thấy hơi không quen với anh nữa, rõ ràng mới khai giảng anh còn không vui vẻ đi học thêm.” Tiết Tụng có chút cảm khái nhớ lại chuyện cũ, lại thấy Tiết Chiêm mỗi ngày đều ngủ muộn dậy sớm, ít nhiều có chút đau lòng, “Anh, anh cũng phải giữ gìn sức khỏe chứ, sắp 12 giờ rồi đó.”
“Làm xong câu cuối cùng này anh đi ngủ liền.” Tiết Chiêm ngước mắt, cuối cùng cũng chuyển chủ đề sang Tiết Tụng, “Mà em thì sao? Đêm hôm không ngủ được à?”
“Ngày mai anh Cố Phong đến nhà…” Tiết Tụng hai tay xoắn xoắn vạt áo, “Em hơi khó ngủ.”
“Cậu ta đến, sao em lại không ngủ được?” Tiết Chiêm hoàn toàn không nghĩ sâu xa về phản ứng của em gái, chỉ nghĩ đến Cố Phong, thì lại cau mày, “Giờ thì anh cũng hơi khó ngủ rồi đây, ngày mai không thể ở nhà được, tránh đụng mặt cậu ta.”
Tiết Tụng nghe ra được Tiết Chiêm không thích Cố Phong, “Hừ” một tiếng, bất mãn nói: “Dù sao anh ấy cũng không phải đến gặp anh, anh muốn ra ngoài thì cứ ra.”
Tiết Chiêm vui vẻ, hài hước cười nói: “Không phải đến gặp anh, mà là đến gặp em à?”
“Đương nhiên không phải!” Tiết Tụng đột nhiên hoảng loạn cả lên, “Anh ấy đến tặng quà cho ba mẹ.”
“Tặng gì?” Tiết Chiêm hỏi dồn.
“Em làm sao biết được.” Tiết Tụng cất bước bỏ chạy, “Em về phòng đây.”
“Em lại ngủ được rồi à?” Tiết Chiêm ở phía sau từ từ hỏi với theo.
Tiết Tụng đã sớm không thấy bóng dáng, căn phòng trong nháy mắt trở lại vẻ yên tĩnh như vừa rồi, trong không khí chỉ còn tiếng đồng hồ tích tắc.
——–
Dù ở khối 10 trường Ninh Viễn, Hứa Giai Ninh từ đầu đến cuối vẫn duy trì ưu thế hạng nhất, nhưng cô vẫn kiên trì mỗi ngày làm đề cương trong kỳ nghỉ.
Lúc mới bắt đầu kỳ nghỉ, là để duy trì cảm giác làm bài, còn mấy ngày nay, lại là cố ý soạn bài cho “học trò” Kiều Mộc Nhiên.
Với nhiều năm kinh nghiệm học hành chăm chỉ, Hứa Giai Ninh nhận ra, đôi khi biết làm bài không phải là khó nhất, mà biết cách giảng bài mới thực sự khó.
Điều này không chỉ yêu cầu phải sắp xếp rõ ràng mạch suy nghĩ làm bài của mình từ trước, mà còn yêu cầu phải thay đổi lập trường, đặt mình vào vị trí của người khác, đứng ở trình độ kiến thức của Kiều Mộc Nhiên để suy nghĩ, câu này nên giảng như thế nào.
Vì thế Hứa Giai Ninh cũng lập ra một kế hoạch, mỗi tuần đến tiệm hoa phụ giúp ba ngày, dạy kèm cho Kiều Mộc Nhiên ba ngày, một ngày còn lại tự do sắp xếp.
Mỗi lần Kiều Mộc Nhiên đến luôn mang đồ ăn cho cô, thường là chút đồ ăn vặt, còn như hôm nay gà rán kèm Sprite thì vẫn là lần *****ên.
“Nào, đỡ giúp tớ một tay, giáo sư Hứa.” Kiều Mộc Nhiên xách mấy túi thực phẩm dùng một lần trong suốt, trên lưng đeo cặp sách.
Hứa Giai Ninh nhận lấy, không hiểu nổi cách xưng hô của cô bạn: “Đang yên đang lành, gọi tớ là giáo sư làm gì?”
“Người ta là Giáo sư Do, còn cậu là Giáo sư Hứa đó.” Kiều Mộc Nhiên nhắc nhở, “《Vì Sao Đưa Anh Tới》 đó.”
Hứa Giai Ninh bừng tỉnh ngộ, cười nói: “Tối qua cậu lại thức đến hai giờ đúng không?”
《Vì Sao Đưa Anh Tới》 bắt đầu chiếu từ cuối năm ngoái, nhưng lúc đó mọi người đang bận rộn chuẩn bị thi cuối kỳ, số người theo dõi phim
khá ít.
Bây giờ là kỳ nghỉ đông, bộ phim Hàn này dường như còn hot hơn cả lúc đầu, nhanh chóng làm mưa làm gió khắp châu Á, Cheon Song Yi trong phim trở thành hình mẫu nữ thần quốc dân, gần như ai cũng biết.
Ngay cả Hứa Giai Ninh cũng nhân dịp này, theo Kiều Mộc Nhiên xem hơn nửa bộ phim.
Kiều Mộc Nhiên về khoản xem phim thì không thể kiềm chế được, gần đây có 《Những Người Thừa Kế》 và 《Vì Sao Đưa Anh Tới》, một bộ cũng không muốn bỏ lỡ. Cứ thế mỗi ngày thức đêm xem, tăng tốc xem xong 《Những Người Thừa Kế》, lại cày tiếp 《Vì Sao Đưa Anh Tới》, tiến độ vẫn nhanh hơn Hứa Giai Ninh rất nhiều.
“Không, là ba giờ.” Kiều Mộc Nhiên chỉ vào quầng thâm mắt của mình, “Nhưng tớ vẫn kiên trì đến nhà cậu báo danh, tớ có phải rất chăm chỉ hiếu học không?”
“Phải phải phải, cho nên lấy bộ đề thi đó ra đi.” Cây bút đỏ trong tay Hứa Giai Ninh đã sẵn sàng.
“Không vội.” Kiều Mộc Nhiên cười khúc khích, “Đây là mẹ tớ mua,
trước khi học, chúng ta ăn chút gì đã nhé? Trên Q.Q cậu không phải nói cũng chưa ăn trưa sao?”
“Thôi được, mua thì cũng mua rồi.” Hứa Giai Ninh nhún vai.
Kiều Mộc Nhiên liền lấy gà rán mình mua từ trong túi ra, lại chia cho Hứa Giai Ninh một bộ bao tay ni lông, cuối cùng mở lon Sprite.
Hai người gặm gà rán rắc bột ớt, tay kia cầm lon cụng ly.
Kiều Mộc Nhiên uống một ngụm, tiếc nuối nói: “Gà rán phải uống với bia mới đúng điệu, nhưng ba mẹ tớ không cho uống.”
“Làm đúng rồi đó, vị thành niên cấm uống rượu.” Hứa Giai Ninh gật đầu đáp.
Kiều Mộc Nhiên kinh ngạc: “Giai Ninh, lời này của cậu y như lời mẹ tớ nói vậy, ngoan hiền quá đi mất.”
“Không phải.” Hứa Giai Ninh thoáng ngượng, nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, “Tớ chỉ nhớ là cồn sẽ gây tổn thương không thể phục hồi cho não bộ. Người vị thành niên uống rượu, tớ sợ sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển trí tuệ đó.”
Kiều Mộc Nhiên đang cầm miếng gà rán thì khựng lại, ngửa đầu thở dài: “Vậy thôi bỏ đi, IQ của tớ vốn đã không đủ dùng rồi, còn phải để dành cho kỳ thi đại học nữa.”
Hứa Giai Ninh nén cười, lúc uống Sprite suýt nữa thì sặc. Hai người ăn xong, rất nhanh chuyên tâm học tập.
Hứa Giai Ninh đã có sự chuẩn bị từ trước, mạch giảng bài vô cùng lưu loát, không chỉ giúp được Kiều Mộc Nhiên mà còn củng cố lại kiến thức của chính mình.
Buổi chiều học tù tì ba tiếng đồng hồ, Kiều Mộc Nhiên mới rời đi, nhưng trước khi về đã hẹn, trước Tết sẽ đến tiệm hoa nhà Hứa Giai Ninh phụ giúp mấy ngày, sau mùng ba Tết thì lại tiếp tục đến nhà Hứa Giai Ninh học thêm.
Cứ thế qua lại, đợi đến khi kỳ nghỉ đông kết thúc, dù Kiều Mộc Nhiên với tiệm hoa hay nhà Hứa Giai Ninh, đều xem như quen cửa quen nẻo.
Tình bạn giữa hai người nhờ vậy mà lại thêm một tầng sâu sắc, ngày khai giảng báo danh Kiều Mộc Nhiên cũng sẽ cố ý rẽ qua nhà Hứa Giai Ninh, cùng cô đi bộ đến trường.
“Chậu hoa này có nặng không?” Kiều Mộc Nhiên thấy Hứa Giai Ninh ôm chậu thường xuân, sợ bị lạnh cóng, bên trên còn bọc một cái túi, “Có muốn tớ cầm giúp một lát không?”
“Không nặng đâu.” Hứa Giai Ninh lắc đầu, “Cũng may là mấy cây xanh khác đã có các bạn mang đi rồi, chỉ một chậu thì cũng tiện lắm.”
Thật bất ngờ, mấy chậu cây xanh Hứa Giai Ninh mang đến đặt ở cửa sổ, các bạn học ngồi gần cửa sổ thỉnh thoảng có chăm sóc, lâu ngày cũng có tình cảm.
Trước kỳ nghỉ, lo Hứa Giai Ninh một mình không tiện mang về, có mấy người đã chủ động nhận mang về nhà, nói sẽ chăm sóc cẩn thận.
Chỉ còn lại một chậu cho Hứa Giai Ninh, cô yên tâm hơn, rồi lại nghĩ đến chậu bạc hà vô chủ kia, thì phát hiện nó đã biến mất, có lẽ cũng đã được bạn học nhiệt tình nào đó ngồi gần cửa sổ mang về nhà rồi.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, sau khi xuống xe buýt, thấy thời gian không còn sớm, rất nhanh rảo bước nhanh hơn.
Đợi Hứa Giai Ninh đặt chậu cây xanh trong lòng xuống, ánh mắt hơi đảo qua, liền thoáng thấy trên cửa sổ bên trái đã có những chậu cây xanh
khác được mang lên, bao gồm cả chậu bạc hà kia.
Nhìn kỹ, nó còn ra nhiều lá hơn cả trước kỳ nghỉ, mọc um tùm xum xuê hơn, cành lá gần như vươn cả ra trước mặt cô, rõ ràng là được chăm sóc rất đủ dinh dưỡng.
Cô lặng lẽ xoay chậu bạc hà theo một hướng khác, chậu hoa rõ ràng là
vừa được tưới nước, nên động tác rất cẩn thận, sợ làm đổ nước trong đĩa lót ra ngoài.
Nhưng dường như dù xoay hướng nào, bạc hà cũng mọc quá xum xuê.
Kiều Mộc Nhiên đứng bên cạnh nhìn, liền đưa thẳng cây kéo tới: “Tỉa cho nó đi, nghỉ đông tớ thấy cậu ở tiệm hoa cũng làm như vậy mà.”
“Đúng là nên tỉa bớt, nếu không lá sẽ mọc lung tung. Nhưng tớ tỉa e là không thích hợp lắm.” Hứa Giai Ninh rất khó xử.
“Đây là vì tốt cho cây bạc hà thôi, ‘tiên nữ Ốc Sên’ sẽ không để ý đâu.” Kiều Mộc Nhiên lại đưa cây kéo về phía trước thêm chút nữa.
Hứa Giai Ninh từ đầu đến cuối không tìm thấy chủ nhân của cây bạc hà, ngày thường cũng không thấy người đó đến chăm sóc, lại thêm Kiều
Mộc Nhiên khích như vậy, nên cô cũng làm liều, nhận lấy kéo, dứt khoát tỉa bớt cho cây bạc hà.
Còn những chiếc lá tỉa xuống, cũng không lãng phí, tất cả được thu lại để sau này pha trà.
“Đúng rồi đúng rồi, tớ muốn sửa lại mục tiêu cuộc đời.” Lúc này còn cách giờ đọc sách buổi sáng mười phút, Kiều Mộc Nhiên đứng dậy, cầm bút nhanh chóng chạy đến chỗ bảng phụ bên cạnh.
Tầm mắt Hứa Giai Ninh dõi theo cô bạn, vừa hay có chuyện muốn trao đổi với cán sự môn tiếng Anh, cũng đứng dậy khỏi chỗ, đi về phía sát cửa.
“Đỗ vào Trung Truyền.” (Đại học Truyền thông Trung Quốc) Kiều Mộc Nhiên nghiêm túc viết.
Trải qua sự rèn luyện của kỳ nghỉ đông học thêm, chí hướng của Kiều Mộc Nhiên đã có thay đổi nhỏ. Dù vẫn yêu thích nhiếp ảnh, nhưng cũng muốn cố gắng một chút, thi đỗ vào trường danh tiếng.
Hứa Giai Ninh nhìn rõ ràng, rồi tiện thể lướt qua những chỗ khác, không ngờ lại thấy tấm thẻ của Tiết Chiêm cũng đã được thay đổi.
Trên tấm thẻ mục tiêu cuộc đời của cậu, phía trên dòng chữ “Kế thừa gia nghiệp” có thêm một hàng chữ nữa.
“Lớp 11 nhất định phải ở lại Lớp Hỏa Tiễn, nhất định.” Tiết Chiêm viết.