Tình Ký Bạc Hà

Chương 21

Cuối cùng Tiết Chiêm cũng bắt đầu để tâm đến việc học, từ tận đáy lòng Hứa Giai Ninh cảm thấy vui mừng.

 

Lúc cùng Kiều Mộc Nhiên quay về chỗ ngồi, tầm mắt cô không khỏi lặng lẽ dừng lại ở góc cuối cùng, trên người Tiết Chiêm.

 

Cậu đang ném bài tập nghỉ đông môn Toán cho Trương Dương ở tổ bên cạnh, một đường parabol hoàn hảo không chút lệch lạc.

 

“Hơn một tháng trời làm cái gì vậy? Bài thi Toán một câu cũng chưa làm à.” Tiết Chiêm cười mắng.

 

Sắp đến giờ đọc sách buổi sáng rồi, Trương Dương vẫn còn đang kéo lê bài tập nghỉ đông môn Toán của Tiết Chiêm để chép, vừa chép vừa thanh minh cho mình: “Tớ có nhiều bài không biết làm, nên bệnh lười nó mới tái phát đó chứ.”

 

“Chịu cậu thật, sau giờ đọc sách buổi sáng phải nộp cho tớ đấy.”

 

Là cán sự môn Toán, Nam Phong đứng đợi bên cạnh Trương Dương, thấy khối lượng bài tập của cậu ta quá lớn, cuối cùng đành từ bỏ ý định nộp bài tập nghỉ đông lên văn phòng trước giờ đọc sách.

 

Cậu ôm chồng bài tập của các tổ khác đã thu được vào lòng, quay về chỗ ngồi. Bài tập được xếp ngay ngắn trên bàn học, hơi chiếm một chút “lãnh địa” của Hứa Giai Ninh.

 

Hứa Giai Ninh không để tâm, ngược lại còn dịch sách của mình sang bên trái một chút, rồi hỏi: “Chỉ còn Trương Dương thôi à?”

 

“Đúng vậy, chỉ còn mình cậu ta.” Vẻ mặt Nam Phong thực sự không mấy tốt đẹp, “Muốn chép bài tập thì cũng phải đến sớm như những người khác chứ. Đến muộn như vậy, lại còn chưa viết.”

 

Cậu ta hạ thấp giọng, có vài phần khinh thường: “Với lại chép bài ai không chép, lại đi chép của đứa hạng nhất từ dưới lên.”

 

Hứa Giai Ninh vừa rồi đã thấy hết mọi chuyện, đương nhiên biết cậu ta đang nói đến Tiết Chiêm.

 

Trong lòng cô nhanh chóng dâng lên sự không vui, phản bác: “Một kỳ nghỉ đông trôi qua, biết đâu người ta đã học hành nghiêm túc, thành tích tiến bộ rồi thì sao?”

 

“Học thì thế nào?” Nam Phong không phục lắm, “Cứ như thể cả lớp chúng ta nghỉ đông không ai học bài vậy.”

 

Nam Phong nghỉ đông đã nỗ lực bao nhiêu, chỉ có chính cậu ta biết.

 

Để vượt qua Hứa Giai Ninh, nghỉ lễ cậu ta còn học điên cuồng hơn cả lúc đi học.

 

“Với lại tớ chẳng tin cậu ta có thể học hành nghiêm túc được bao lâu.”

Nam Phong chắc chắn nói, “Một cậu ấm nhà giàu cơm áo không lo, có

thể có bao nhiêu nghị lực trong học tập chứ? Phân ban lớp 11 cậu ta chắc chắn sẽ không còn ở trong lớp này nữa đâu.”

 

Nam Phong và Tiết Chiêm không có qua lại gì, nhưng lại vì gia thế quá hiển hách của Tiết Chiêm mà có thành kiến với cậu.

 

Hứa Giai Ninh biết rõ tranh luận bằng lời nói căn bản không thể làm Nam Phong thay đổi quan điểm, vì thế chỉ bình tĩnh nói: “Vậy thì chúng ta cứ chờ xem.”

 

Giọng cô bình thản nhưng lại mang theo một tia kiên định, dường như rất tin tưởng Tiết Chiêm sẽ ở lại lớp này. Còn vì sao lại tin tưởng vững chắc như vậy, chính cô cũng không biết.

 

Những cán sự môn khác, hơn phân nửa đã nộp bài tập lên văn phòng.

 

Giờ đọc sách hôm nay là môn Ngữ Văn, thầy Đường Đoan Kỷ đã đứng ở cửa, sau khi trò chuyện vài câu với mấy học sinh ở cửa, vỗ tay.

 

“Nào, giờ đọc sách cả lớp cùng đọc thuộc lòng bài 《Ly Tao》, để thầy xem kỳ nghỉ trôi qua, có quên hết không nào.”

 

Thầy nói rồi tự mình cao giọng đọc câu *****ên, làm mẫu cho cả lớp: “Trường thái tức dĩ yểm hề…” (Trường thái tức dĩ yểm thế hề – Thở dài mà lấy tay áo che nước mắt).

 

Giọng thầy vừa dứt, theo sát đó, cả lớp vang lên tiếng ngâm nga đều đặn: “Ai dân sinh chi đa gian…” (Ai dân sinh chi đa gian – Thương cho đời

 

sống nhân dân nhiều nỗi gian truân).

 

Lớp chuyên học tiến độ nhanh, cuối học kỳ 1 đã học xong bài 《Ly Tao》 trong sách bắt buộc tập hai.

 

Bây giờ cách một kỳ nghỉ đông, đại đa số học sinh trong lớp vẫn có thể

đọc thuộc làu làu, có lẽ đã trở thành một loại ký ức cơ bắp, buột miệng là ra.

 

Đợi giờ đọc sách kết thúc, Nam Phong không chờ một khắc nào, ôm toàn bộ bài tập nghỉ đông môn Toán của cả lớp đi ra ngoài.

 

“Nam Phong, cậu đợi một chút!” Trương Dương kêu rên một tiếng, vội vàng đuổi theo, đặt chồng bài tập chưa bổ sung xong của mình và bài

của Tiết Chiêm lên trên cùng.

 

Nam Phong vội vàng cũng có lý do, tiết học *****ên sau giờ đọc sách chính là môn Toán.

 

Các giáo viên khác có kiểm tra số lượng bài tập đã nộp hay không, Nam Phong không biết. Nhưng Dương Tuyết Thanh thì gần như lần nào cũng phải tự mình đếm, đây có lẽ là một loại chấp niệm của giáo viên Toán.

 

Vậy mà nộp bài xong như vậy, lòng Nam Phong thì yên, còn lòng Trương Dương lại không yên, thấp thỏm không yên.

 

Năm phút sau, thấy Dương Tuyết Thanh đi vào tay không, lại cũng không nhắc đến chuyện bài tập nghỉ đông, Trương Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

 

“Bài tập nghỉ đông tương đối đơn giản, chúng ta sẽ không sữa nữa. Hôm nay học bài mới luôn, đuổi kịp tiến độ một chút.” Dương Tuyết Thanh giải thích đơn giản vài câu.

 

Tiếng nói vừa dứt, cô ấy bắt đầu cầm thước tam giác vẽ hình trên bảng đen, bắt đầu ôn tập hình học không gian cho cả lớp.

 

Tiếp theo, cô ấy lại chép một bài chứng minh hình học không gian trong đề thi thử của thành phố năm nào đó lên bảng đen.

 

“Bài chứng minh này, có ai muốn thử không?” Dương Tuyết Thanh hỏi.

 

Ngay từ đầu, số người giơ tay trong lớp không ít. Ánh mắt Dương Tuyết Thanh *****ên nhìn thấy chính là Hứa Giai Ninh, sau đó chú ý tới, ngay cả Tiết Chiêm ngồi ở dãy cuối cùng sát cửa sổ cũng lười biếng giơ tay lên.

 

Cô nói thêm một câu, cố ý gây áp lực cho mọi người: “Bài này thực ra rất khó, có bẫy đó, suy nghĩ kỹ rồi hẵng lên.”

 

Cô ấy vừa nói vậy, đại đa số những người giơ tay ban đầu đều hạ tay xuống, sợ làm sai trên bục giảng sẽ rất xấu hổ mất mặt.

 

Dương Tuyết Thanh nhìn lướt qua, thấy cuối cùng còn kiên trì giơ tay chỉ còn bốn năm người.

 

Những học sinh xuất sắc như Hứa Giai Ninh và Nam Phong thì không cần phải nói, người khiến cô kinh ngạc nhất trong số đó vẫn là Tiết Chiêm.

 

Giờ phút này Tiết Chiêm còn vẫy vẫy tay, bình thản nhìn thẳng vào mắt cô.

 

Dương Tuyết Thanh ngay lập tức chọn người, chỉ tay về phía dãy cuối cùng, nói: “Vậy Tiết Chiêm lên làm bài này đi, những bạn khác ở dưới tự làm.”

 

Đây không phải là lần *****ên Tiết Chiêm lên bảng làm bài, nhưng lại là lần cậu thể hiện thoải mái nhất.

 

Tay cậu từ lúc cầm viên phấn lên, không ngừng viết lên bảng.

 

Vẽ hình, kẻ đường phụ trợ, viết các bước chứng minh, mỗi một bước cậu đều làm đâu ra đó.

 

Cậu đang làm bài. Song song với cậu, Hứa Giai Ninh cách đó không xa cũng đang cúi đầu làm bài.

 

Không bao lâu sau, Hứa Giai Ninh ngừng tay, ngẩng đầu nhìn thấy Tiết Chiêm trên bục giảng đã chứng minh đến bước thứ hai từ dưới lên, thân hình cao lớn thẳng tắp che đi phần lớn quá trình chứng minh.

 

Cô lặng lẽ chờ Tiết Chiêm, cho đến khi cậu viết xong, được cô Dương ra hiệu mới trở về chỗ ngồi của mình.

 

Hứa Giai Ninh ngẩng đầu rồi lại cúi đầu, nghiêm túc đối chiếu từng bước làm bài của Tiết Chiêm và của mình.

 

Cuối cùng phát hiện, trừ thói quen đặt tên cho đường phụ trợ, những chỗ khác không sai một chút nào.

 

“Làm đúng thật rồi.” Nam Phong kinh ngạc nói.

 

“Tớ đã nói là cậu ấy học hành nghiêm túc mà.” Hứa Giai Ninh lặng lẽ nhìn những hàng chữ phóng khoáng, xinh đẹp trên bảng đen, trong giọng nói lộ ra chút tự hào tinh tế.

 

Dương Tuyết Thanh đứng bên cạnh rõ ràng cũng đang xem xét quá trình, cầm viên phấn đỏ, vẽ một dấu tích thật to bên cạnh.

 

“Quá trình chứng minh của Tiết Chiêm hoàn toàn chính xác, hơn nữa rất chặt chẽ.” Dương Tuyết Thanh khen ngợi, “Kỳ nghỉ đông này, xem ra không chỉ lo đi chơi. Đúng là ‘kẻ sĩ ba ngày không gặp, phải nhìn bằng con mắt khác xưa’ nha.”

 

Không chỉ Dương Tuyết Thanh, có lẽ cả lớp đều ít nhiều có chút kinh ngạc.

 

Một người môn Toán vẫn luôn đội sổ trong lớp, bây giờ lại có thể lên bảng làm được một bài chứng minh hình học không gian khó.

 

Tiết Chiêm được khen thì cười cười, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn về phía trước.

 

“Tiết Chiêm, em kẻ đường phụ trợ này cũng thú vị đấy chứ.” Dương Tuyết Thanh có một phát hiện nhỏ, “XJN? Đây là viết tắt của cái gì sao?”

 

Kiều Mộc Nhiên cũng có chút liên tưởng, quay đầu nhìn về phía Hứa Giai Ninh: “Không phải là…”

 

Tim Hứa Giai Ninh cũng theo đó mà khẽ nhảy lên, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh trở lại, thầm nghĩ chẳng qua chỉ là một tổ hợp chữ cái ngẫu nhiên mà thôi.

 

Trước khi các loại suy đoán ập đến, Tiết Chiêm đã tự mình mở miệng giải thích: “Muốn Gặp Người, một album của nhóm nhạc Hoa ngữ Vô Ấn Lương Phẩm.”

 

Cái tên nhóm nhạc Vô Ấn Lương Phẩm (Muji) này, thực sự có chút ít người biết đến, ít đến nỗi cậu vừa mở miệng, người trong lớp về cơ bản đều chỉ có thể liên tưởng đến MUJI, thương hiệu đồ gia dụng của Nhật Bản.

 

Mà vào năm 1999, album 《Muốn Gặp Người》 mà nhóm phát hành trước khi tan rã, lại nổi đình nổi đám khắp khu vực Hoa ngữ.

 

Mọi người trong lớp chỉ nghĩ Tiết Chiêm có sở thích âm nhạc khá đặc biệt, mà không hề chú ý rằng, ánh mắt cậu dõi theo những cành lá bạc hà bên cửa sổ đang đung đưa theo gió, rồi dừng lại trên người Hứa Giai Ninh ở bên cạnh.

 

XJN.

 

Muốn Gặp Người.

 

Hứa Giai Ninh.

 

Theo tiếng chuông tan học vang lên, sự tò mò của các bạn học về nhóm nhạc Vô Ấn Lương Phẩm cũng tan biến.

 

Tô Tri Ngụy và Kiều Mộc Nhiên nói chuyện về Tết Nguyên Tiêu và ngày nghỉ, rồi lại nói đến chương trình Xuân Vãn năm nay.

 

“Nhạc Vân Bằng mới nổi năm nay thú vị thật đó.” Tô Tri Ngụy nói, “Trông mặt đã thấy hài rồi.”

 

Kiều Mộc Nhiên thì lại xua tay: “Nhưng không có Triệu Bản Sơn, bây giờ tớ không xem Xuân Vãn nữa.”

 

Hứa Giai Ninh cũng gật đầu: “Đồng ý.”

 

Nghĩ kỹ lại, lần cuối cùng Triệu Bản Sơn lên Xuân Vãn, đã là ba năm trước, cũng chính là năm 2011, lúc đó tiểu phẩm của ông tên là 《Bạn Cùng Bàn Ơi》.

 

Hứa Giai Ninh cảm thấy, từ năm đó trở đi, Xuân Vãn càng lúc càng nhàm chán.

 

“Năm đó nhiều người còn nói Triệu Bản Sơn xuống dốc, nhưng tớ thấy

《Bạn Cùng Bàn Ơi》 vẫn hài hước lắm.” Kiều Mộc Nhiên nói rồi liền lan man sang chuyện khác, “Đúng rồi, cặp đôi bạn cùng bàn lớp Ba chia

tay rồi đó, các cậu có biết không?”

 

“Thật hay giả? Tình cảm của họ tốt như vậy, chuyện từ khi nào thế?” Nữ sinh tổ bên cạnh nghe được chuyện hóng hớt, cách cái bàn cũng phải tham gia thảo luận.

 

“Tớ vừa mới bắt đầu kỳ nghỉ đã nhìn ra manh mối rồi.” Kiều Mộc Nhiên đắc ý nói, “Nhưng nhịn không nói, mấy hôm trước phát hiện họ đăng

status trên không gian cá nhân, viết dài ơi là dài… Còn cãi nhau ở dưới phần bình luận nữa.”

 

Hứa Giai Ninh thì chẳng biết chút gì về những tin đồn hóng hớt của lớp khác, nhưng nghe Kiều Mộc Nhiên nói thêm vài câu, cô cũng hình dung ra được.

 

Hóa ra là ủy viên học tập của lớp bên cạnh, cô cũng coi như có quen biết.

 

Thành tích học tập của cậu con trai đó cũng không tệ, sau khi yêu cô bạn cùng bàn, tình cảm hai người rất tốt, trong lớp cũng không hề che giấu, nhiều lần bị giáo viên bắt gặp.

 

Nhưng nói đến cũng thật cảm khái, sau khi yêu nhau, cậu con trai làm ủy viên học tập vẫn giữ thành tích xuất sắc, chỉ có thành tích của cô bạn gái cùng bàn lại càng kém hơn so với trước.

 

Thế là cô chủ nhiệm lớp bên cạnh và phụ huynh hai bên khéo léo nhắc đến chuyện này, kết quả cả hai bên đều rất không hài lòng về con của đối phương, nói là đứa kia sẽ làm ảnh hưởng đến thành tích của con nhà mình.

 

Dưới sự kẹp giữa của bố mẹ hai bên, áp lực mà cặp đôi bạn cùng bàn này phải chịu đựng có thể tưởng tượng được…

 

“Gậy đánh uyên ương à?” Tô Tri Ngụy tìm một từ rất kinh điển để hình dung.

 

“Không chính xác lắm.” Kiều Mộc Nhiên nói, “Hai người họ không phải chia tay vì lý do cha mẹ. Nói cho cùng, có lẽ thật sự là do tính cách hai người không hợp nhau. Cậu con trai thực sự không bị ảnh hưởng chút nào, ngày thường cũng không tốn quá nhiều tâm sức vào chuyện yêu đương, phân chia việc học và yêu đương rất rạch ròi.”

 

“Cậu ấy vốn dĩ đã nằm trong top ba của lớp họ, sau đó thành tích cuối kỳ còn tiến bộ thêm hai bậc, lên hạng nhất, không có gì bất ngờ thì có lẽ

học kỳ sau sẽ vào Lớp Hỏa Tiễn.”

 

“Ngược lại, cô gái vốn dĩ đã lo lắng về khoảng cách, kết quả lại còn bị chuyện yêu đương làm phân tâm, rồi lại than khổ với bạn trai, mà bạn trai thì hoàn toàn không hiểu được tâm tư của cô ấy.”

 

“Cảm giác về sau cậu con trai cũng mệt mỏi với chuyện yêu đương, cô gái đề nghị chia tay, cuối cùng cậu ta cũng không níu kéo, cứ thế mà chia tay rất bình thản.”

 

Kiều Mộc Nhiên nói rồi lại đột nhiên cười: “Xin lỗi nhé, nhưng tớ không nhịn được mà phải ‘đá xoáy’ một chút, tớ nghe người lớp họ nói, khai giảng lần này, bọn họ vẫn còn ngồi cùng bàn với nhau đấy.”

Bình Luận (0)
Comment