Tình Ký Bạc Hà

Chương 22

Nghe được hoàn cảnh của nữ sinh lớp bên cạnh, Hứa Giai Ninh nghĩ đến câu thơ trong bài 《Manh》 mà cô giáo Ngữ văn hay nhắc đi nhắc lại: “Sĩ chi đam hề, do khả thuyết dã. Nữ chi đam hề, bất khả thuyết dã.”

(Chàng say vì tình, còn có thể gỡ. Nàng say vì tình, không thể gỡ nổi.)

 

Một cuộc tình mang đến cho nam sinh và nữ sinh những ảnh hưởng, vốn dĩ đã có trọng lượng khác nhau.

 

“Trời ơi, cảnh tượng đó tớ thật sự không dám tưởng tượng…” Nữ sinh bàn bên cũng không nhịn được mà hình dung.

 

Cặp đôi đã chia tay mà vẫn tiếp tục ngồi cùng bàn, nghĩ thế nào cũng thấy ngượng ngùng.

 

Kiều Mộc Nhiên và nữ sinh kia túm tụm lại suy luận, họ cảm thấy cặp đôi bạn cùng bàn của học kỳ 1 kia có thể tiếp tục giữ nguyên chỗ ngồi sau khi bị cô chủ nhiệm phát hiện, bản thân việc này chính là “âm mưu” của cô chủ nhiệm.

 

“Có phải cô đã sớm nghĩ đến việc họ không bền lâu rồi không?” Kiều Mộc Nhiên ra vẻ trầm tư, “Đúng là đa mưu túc trí mà.”

 

Hứa Giai Ninh thì lại không nhịn được mà nghĩ nhiều hơn.

 

Nếu tình yêu đổi lại không phải là sự tiến bộ chung, mà là sự thụt lùi của một trong hai người, tương lai ở độ tuổi này bị hao mòn quá mức, thì mối tình nguy hiểm vô ích đó thà không có còn hơn.

 

Nếu việc quá lộ liễu thích một người sẽ không thể tránh khỏi việc ảnh hưởng đến người kia, vậy có phải yêu thầm sẽ an toàn hơn không?

 

Hứa Giai Ninh càng nghĩ càng sâu, gần như ngẩn người ra, đến cả Kiều Mộc Nhiên gọi cô, cô cũng không nghe thấy, mãi cho đến khi Kiều Mộc Nhiên chạm vào tay cô.

 

“Sao thế?” Hứa Giai Ninh hoàn hồn lại, “Cậu vừa nói gì vậy?”

 

“Tớ nói, giờ nghỉ giữa tiết chúng mình đi đắp người tuyết đi?” Kiều Mộc Nhiên lay lay ghế của cô, cả người tràn đầy sức sống, “Nhân lúc bây giờ vẫn còn tuyết.”

 

Vì tuyết trong sân trường vẫn chưa được dọn dẹp, nên giờ nghỉ giữa tiết lớn không tập thể dục.

 

Lúc này vẫn là tháng Giêng, chỉ còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Tiêu, vẫn còn trong những ngày cuối đông, trên đường đi học vẫn có thể cảm nhận được cái lạnh.

 

Hứa Giai Ninh tỏ ra nghi ngờ về tính khả thi: “Chỉ có hai chúng ta, có đắp nổi không?”

 

“Đương nhiên không chỉ hai chúng ta, tớ sẽ rủ thêm vài người nữa.” Về khoản chơi bời, Kiều Mộc Nhiên là người hướng ngoại hết cỡ, vung tay

 

một cái, chẳng hề để tâm, “Đến lúc đó chúng ta đắp mười người tuyết cũng không phải là nói đùa đâu.”

 

“Vậy được rồi…” Khóe miệng Hứa Giai Ninh giật giật, “Vậy cứ thử xem sao.”

 

Đợi đến giờ nghỉ giữa tiết lớn, Kiều Mộc Nhiên đã sớm không chờ được nữa, hô hào trong lớp, quả nhiên rủ được thêm vài nữ sinh.

 

Hứa Giai Ninh bị Kiều Mộc Nhiên kéo ra khỏi cửa lớp, suýt nữa thì đâm sầm vào một nữ sinh ở cửa.

 

Trông có chút quen mắt, nhưng Kiều Mộc Nhiên liếc mắt một cái đã nhận ra, nhỏ giọng ghé vào tai Hứa Giai Ninh: “Hoa khôi lớp Ha,i Lâm Thu Tâm kìa, chính là cô nàng xin Q.Q của huấn luyện viên hồi quân sự đó, tớ thấy tay cậu ấy cầm một lá thư, xem ra đã chuyển mục tiêu rồi, lại còn là lớp mình nữa.”

 

Vì hóng hớt, Kiều Mộc Nhiên không khỏi chậm bước lại, Hứa Giai Ninh cũng theo đó dừng lại, ngay sau đó, nghe thấy Lâm Thu Tâm lấy hết can đảm, cất giọng hô: “Tiết Chiêm, cậu có thể ra ngoài một chút được

không? Tớ có thứ này muốn đưa cho cậu.”

 

Tiếng gọi dũng cảm của cậu ta làm cả lớp vang lên tiếng xôn xao.

 

Mọi người biết rõ sức hút của Lâm Thu Tâm, dường như không có nam sinh nào cô ta không chinh phục được.

 

Vì thế cũng có người giúp cô ta gọi Tiết Chiêm đang ngồi ở cuối lớp, bảo cậu mau ra ngoài.

 

Mặt Hứa Giai Ninh lại cứng đờ, không dám nhìn ra sau.

 

Cô đột nhiên có chút sợ hãi khi biết phản ứng của Tiết Chiêm sẽ ra sao.

 

“Hóa ra là để ý Tiết Chiêm rồi à.” Kiều Mộc Nhiên không nhận ra sự khác thường của Hứa Giai Ninh, chỉ cười nói, “Học kỳ 1 chẳng có ai chặn ở cửa lớp cả, tớ sắp quên mất, Tiết Chiêm là nam thần được bình chọn trên diễn đàn Tieba từ lúc khai giảng đó.”

 

Bây giờ mới lớp 10, lại ở lớp Một coi trọng thành tích nhất, cô chủ nhiệm lại là Dương Tuyết Thanh quản lý nghiêm khắc nhất, học sinh trong lớp ngoan ngoãn như chuột hamster, người lớp khác cũng ít khi đến gây sự.

 

Tiết Chiêm vô hình trung dường như đã tránh được rất nhiều “đào hoa”, ấy vậy mà ngay ngày *****ên khai giảng học kỳ hai đã bị người ta gọi ra khỏi lớp trước mặt mọi người.

 

“Tiết Chiêm sao còn chưa ra nhỉ?” Kiều Mộc Nhiên nhìn vào trong lớp, thấy người nào đó lại không hề nhúc nhích, vẫn còn cúi đầu làm bài, không khỏi mất kiên nhẫn, nói: “Giai Ninh, chúng ta vẫn nên đi làm chuyện chính thôi.”

 

Chuyện chính đương nhiên là đắp người tuyết.

 

Tối hôm qua có một trận tuyết nhỏ, một lớp mỏng phủ trên nền gạch sân trường, có chút trơn trượt.

 

Các cô mặc áo khoác đồng phục mùa đông dày cộm, dìu nhau, cùng mấy nữ sinh khác trong lớp đi về phía đường chạy nhựa.

 

Giữa đường chạy chính là đống tuyết tích tụ từ suốt kỳ nghỉ đông chưa được dọn dẹp, rất nhiều tuyết được vun lại một chỗ, tuyết nắm trong tay cảm giác rất chắc chắn.

 

Loại tuyết này dễ lăn hơn tuyết tơi xốp, sau khi đắp lên cũng vững vàng hơn.

 

Mấy nữ sinh cùng nhau đắp, hiệu suất quả thực cao hơn rất nhiều, mọi người vừa chơi vừa cười, thỉnh thoảng còn phân tâm ném tuyết trêu nhau.

 

Người tuyết dần được trang trí xong, có mũi, mắt và miệng, nhìn từ xa

như đang toe toét cười, Kiều Mộc Nhiên lại tìm được một cây chổi bỏ đi, cắm vào bên cạnh người tuyết, làm thành cánh tay.

 

“Thấy chưa, tớ đã nói là có thể đắp được mà.” Kiều Mộc Nhiên đang nói với Hứa Giai Ninh, thì đột nhiên bị một nữ sinh cách đó không xa ném tuyết trúng, không khỏi bùng lên ý chí chiến đấu, vơ một nắm tuyết liền đuổi theo về phía đó, “Hay cho cậu, dám đánh lén, để tớ bắt được cậu thì cậu chết chắc! Giai Ninh, cậu cũng tới đi…”

 

Hứa Giai Ninh cười cười nhìn theo hướng cô bạn chạy đi, nhưng không tham gia vào trận chiến ném tuyết cùng họ.

 

Trong lòng đang có chuyện không chuyên tâm, cô chẳng còn hứng thú với những trò náo nhiệt này, chỉ muốn lặng lẽ đứng bên người tuyết, tránh xa sự ồn ào.

 

Cô bắt đầu ngắm kỹ người tuyết cao gần bằng cô này, cuối cùng phát hiện trên cổ người tuyết trông quá trống trải, rõ ràng là thiếu một chiếc khăn quàng cổ tiêu chuẩn.

 

Nhưng cô lại không mang khăn quàng cổ, đành chịu không thể bù đắp chi tiết này.

 

Hứa Giai Ninh xoay người chuẩn bị về lớp, thì nghe thấy tiếng bước chân trên nền tuyết, một giọng nam quen thuộc khẽ than, dường như ngày càng gần cô: “Ai đắp người tuyết này mà xinh thế nhỉ.”

 

Cô quay đầu lại, thấy Tiết Chiêm đang đứng trước mặt mình, cậu không mặc áo khoác đồng phục, mà là một chiếc áo khoác len cashmere màu xám đậm, quàng một chiếc khăn màu cà phê, đang trầm tư nói: “Chỉ là cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.”

 

Cậu cúi đầu nhìn mình một cái, rất nhanh đã có ý tưởng, giơ tay tháo chiếc khăn quàng cổ ra, tiến lên hai bước, quàng lên cổ người tuyết.

 

“Thử đánh giá xem, có phải đẹp hơn không, Hứa Giai Ninh?” Tiết Chiêm búng tay một cái, nhướng mày nhìn cô.

 

“Có.” Hứa Giai Ninh theo bản năng đáp lại, nhưng lại nghĩ đến tâm sự chất chứa trong lòng, cảm thấy không thoải mái, bèn nói bóng nói gió hỏi: “Sao cậu lại ra đây?”

 

“Sao tớ lại không ra đây được?”

 

Mặt trời lên đến đỉnh đầu, sân tuyết bị chiếu rọi sáng lấp lánh, giữa những tia sáng lung linh, Tiết Chiêm vươn vai.

 

“Cậu với Kiều Mộc Nhiên vừa đi, nhiều người trong lớp cũng theo ra chơi đó.” Tiết Chiêm nói, “Cứ ngồi mãi trong lớp cũng chẳng có việc gì khác, ra ngoài đi dạo thôi.”

 

Dăm ba câu nói của cậu, tuyệt nhiên không nhắc đến chuyện Lâm Thu Tâm tìm cậu, sự bình tĩnh của Hứa Giai Ninh dần bị bào mòn gần hết, cuối cùng cũng vòng vo hỏi: “Thấy có bạn lớp khác tìm cậu, không nói chuyện thêm một lát sao?”

 

“Ồ.” Tiết Chiêm đáp lại cực kỳ tự nhiên, nheo mắt lại, đối diện với Hứa Giai Ninh, lại chẳng hề để tâm mà nhắc đến: “Lâm Thu Tâm à? Cậu ta đến tỏ tình với tớ.”

 

Quả nhiên.

 

Trong khoảnh khắc này, Hứa Giai Ninh t có thể nghe thấy tiếng người tuyết bị mặt trời hun nóng, lặng lẽ tan chảy.

 

Tiếng nô đùa ầm ĩ của đám ném tuyết cách đó không xa dần trở nên mơ hồ, tiếng tim đập “thình thịch” trong ***** cô ngược lại càng trở nên rõ ràng.

 

“Cậu đồng ý rồi à?” Hứa Giai Ninh buột miệng thốt ra, giọng có chút vội vàng.

 

Cô nói xong mới cảm thấy không ổn, dù sao từ xưa nay cô không phải là người thích hỏi han chuyện riêng tư của người khác.

 

Vì thế cô vội vàng nói thêm: “Xem như tớ chưa hỏi nhé, tớ chỉ hơi tò mò thôi, chuyện riêng tư thế này vốn dĩ không cần phải trả lời đâu.”

 

Tiết Chiêm lại mặc kệ những lời chữa cháy của cô, nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi ngược lại: “Cậu có mong tớ đồng ý không?”

 

Hứa Giai Ninh im lặng, trên mặt không có biểu cảm thừa thãi, nhưng sự nôn nao bất an trong lòng lại thúc giục cô muốn chạy trốn.

 

Cô nhấc chân định đi, giọng nói phía sau lại lập tức vang lên. “Tớ đương nhiên là không đồng ý rồi.” Tiết Chiêm nói.

Cô xoay người lại, gương mặt bất giác nhẹ nhõm hẳn đi.

 

Hóa ra chỉ cần vài từ, là có thể làm tâm trạng cô có sự chuyển biến tinh tế.

 

“Vì sao vậy?” Hứa Giai Ninh cúi đầu, tay khẽ nắm chiếc khăn quàng cổ trên cổ người tuyết, nhỏ giọng hỏi, “Cậu ấy xinh đẹp như vậy mà.”

 

“Xinh đẹp đến mức nào?” Tiết Chiêm hỏi lại.

 

Hứa Giai Ninh ngẩn ra, không ngờ cậu sẽ hỏi như vậy, cô hiểu biết về Lâm Thu Tâm không nhiều, cô cứng nhắc lặp lại danh xưng của cậu ta: “Cậu ấy là hoa khôi mà, đây là vẻ đẹp được công nhận rồi.”

 

Tiết Chiêm cười, chỉ nhìn cô nói: “Cậu nói xem, sao lớp chúng ta lại không tích cực như vậy, không bình chọn ra một hoa khôi lớp nhỉ?”

 

Cô đang nghiêm túc nói chuyện với cậu, cậu thì lại ở đó nói vòng vo tam quốc.

 

Hứa Giai Ninh nhất thời cứng họng, còn cậu thì bất đắc dĩ thở dài.

 

“Trên đời này người xinh đẹp thì nhiều.” Cậu nói, “Nhưng chuyện đó không liên quan đến tớ. Tớ lại không cần ai cũng phải thích tớ, tớ chỉ cần…”

 

Cậu dường như càng nói càng lộ liễu, gần như sắp tiết lộ tâm sự, vì thế hơi chuyển hướng, quay lại lý do đường hoàng hơn.

 

“Cả ngày học hành còn chưa lo xuể, đương nhiên sẽ không nói chuyện yêu đương gì cả.” Cậu nói.

 

Đáp án này đột nhiên trở nên nghiêm túc, làm Hứa Giai Ninh sững sờ, nhưng cô cân nhắc một lúc, lại cảm thấy yên tâm.

 

Tiết Chiêm chịu khó học hành, cô đương nhiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

 

Nhưng dường như lại ẩn chứa chút gì đó nước đôi, giống như việc Tiết Chiêm từ chối Lâm Thu Tâm, cũng không phải vì thật sự không thích, mà là vì học tập mà đành nén lòng.

 

Nhưng cậu vẫn tiếp tục theo mạch suy nghĩ của mình: “Trước mắt không có chí hướng gì lớn lao, chẳng qua chỉ muốn cuối kỳ này thi được vào top hai mươi, cho dù là hạng 20. Nhưng từ hạng 41 lên hạng 20, có phải rất khó không?”

 

Suy nghĩ của Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng theo Tiết Chiêm quay trở lại với sự lý trí quen thuộc nhất của cô, nói: “Thoạt nghe thì rất khó. Nhưng môn Toán của cậu đã tiến bộ rồi, tớ có thể nhìn ra được qua tốc độ làm bài môn Toán của cậu. Còn về xếp hạng, thực ra chênh lệch giữa các bạn học trong lớp chúng ta mới là nhỏ nhất, chen chúc trong một lớp, chỉ nhìn vào xếp hạng thì không rõ ràng, xem điểm mới biết được.”

 

Giống như kỳ thi cuối kỳ 1, Tiết Chiêm đứng cuối cùng, tổng điểm cũng chỉ kém năm người đứng trước vài điểm.

 

Cô đang phân tích say sưa, thì nghe thấy Tiết Chiêm đột nhiên hạ thấp giọng, cúi mắt hỏi cô: “Vậy cậu có mong tớ ở lại không?”

 

Phân tích thành tích đơn thuần, đột ngột chuyển biến, biến thành một câu hỏi dò xét kỳ vọng hướng về một đối tượng duy nhất.

 

Hứa Giai Ninh bị tra khảo, do dự không nói nên lời. Tiết Chiêm lẩm bẩm: “Thế cậu mong tớ bị loại ra à?”

 

“Đương nhiên là không rồi.” Hứa Giai Ninh ngẩng đầu, đôi mắt trong veo long lanh đối diện với cậu, “Tớ mong cậu ở lại.”

 

Hóa ra cũng có thể dễ dàng nói ra kỳ vọng trong lòng như vậy, nhưng nói ra rồi lại luôn cảm thấy quá ngượng ngùng.

 

Vậy mà Tiết Chiêm đã có được đáp án cậu mong muốn nhất, mỉm cười cong cong khóe mắt với cô, cất bước đi về phía trước: “Như vậy là đủ rồi.”

 

“Này, khăn quàng cổ của cậu!” Hứa Giai Ninh gọi.

 

Tiết Chiêm cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Cậu cầm giúp tớ đi.”

Bình Luận (0)
Comment