Khi Hứa Giai Ninh trở lại tiệm hoa, cô mới phát hiện có người đã đợi cô rất lâu rồi.
“Chị Giai Ninh, cuối cùng chị cũng về rồi!” Ôn Thư Bạch đang nghịch mấy cánh hoa hồng trong thùng rác, thấy cô liền lập tức đứng bật dậy, “Chị đi đâu mà vội thế?”
“Hội mừng năm mới của trường.” Hứa Giai Ninh sợ cô ấy gặng hỏi nên cũng không giải thích nhiều, “Tập tiết mục với bạn học thôi.”
“Sinh nhật vui vẻ!” Ôn Thư Bạch lao tới ôm chầm lấy cô, rồi lại nhìn cô chăm chú, “Hôm nay trông chị Giai Ninh vui vẻ quá nhỉ?”
Tay Hứa Giai Ninh lặng lẽ cho vào túi, nắm lấy hộp kẹo bạc hà nhỏ, trong giọng nói dịu dàng là niềm vui nhảy nhót không sao kìm nén được: “Bởi vì hôm nay chị nhận được một món quà sinh nhật rất tuyệt.”
“Của ai thế?” Ôn Thư Bạch tò mò.
“Không có ai cả.” Hứa Giai Ninh kéo cô bạn đến trước bàn, lảng sang chuyện khác, “Em còn đặt bánh kem cho chị nữa à?”
“Tất nhiên rồi.” Sự chú ý của Ôn Thư Bạch nhanh chóng bị chiếc bánh kem thu hút, “Đẹp không?”
Chiếc bánh kem có hình một đóa hoa, tựa như những bông hoa nhí đủ màu sắc được rải trên một thảm cỏ xanh đậm. Phía trên cắm một cây nến nhỏ ghi số “17”.
“Siêu cấp xinh đẹp.” Hứa Giai Ninh cảm động đáp.
Mẹ cô, bà Đoạn Tĩnh Thu, cũng bước tới, choàng một chiếc khăn quàng cổ màu vàng nhạt lên cổ cô.
Đó là chiếc khăn bà vừa đan xong. Bà rất khéo tay trong mấy việc thủ công này, một chiếc khăn quàng cổ cũng có thể làm ra đủ kiểu hoa văn, phần đuôi còn được thêu những bông hoa nghênh xuân bằng chỉ nhung.
Ba người đang định cắt bánh thì chuông gió vang lên.
Hứa Giai Ninh cứ ngỡ là khách mua hoa, nhưng khi ra đến cửa mới nhận ra đó là Trần Nam Tinh đang ngồi trên xe lăn. Hóa ra tuyết ngoài trời đang rơi nhưng Trần Nam Tinh vẫn nhất quyết đến chúc mừng sinh nhật Hứa Giai Ninh, bác thím Trần không yên tâm nên đã đi cùng.
“Đến sớm không bằng đến đúng lúc.” Bà Đoạn Tĩnh Thu mời họ ngồi xuống, “Hai người cũng vào dùng hai miếng bánh nhé.”
Mọi người quây quần trong tiệm hoa, cùng hát bài ca chúc mừng sinh nhật cho Hứa Giai Ninh.
Vài giờ sau, khi cuộc vui đã tàn, mọi người cũng đã ra về, Hứa Giai Ninh dọn dẹp bàn thì bỗng nhớ ra điều gì đó, bèn hỏi bà Đoạn Tĩnh Thu: “Mẹ ơi, nhà mình có gỗ không ạ?”
“Gỗ ư?” Bà Đoạn Tĩnh Thu nghĩ ngợi, “Loại gỗ nào? Con cần miếng to không?”
“Cũng không cần to lắm đâu ạ, nhưng chất lượng tốt một chút thì càng tốt.” Chuyện này trong đầu Hứa Giai Ninh cũng chỉ mới là một ý tưởng sơ khai.
“Con vào phòng kho xem thử xem? Hình như có mấy thanh gỗ để làm giàn hoa đấy,” bà Đoạn Tĩnh Thu nói.
Hứa Giai Ninh vào phòng kho, tìm thấy mấy thanh gỗ mẹ nói, nhưng chúng quá thô kệch. Lục lọi thêm một lúc, cô mới tìm thấy mấy tấm gỗ trăn nhỏ bằng lòng bàn tay ở trong góc, được cất giữ rất cẩn thận, bọc kín mít trong nhiều lớp màng bọc thực phẩm.
Hứa Giai Ninh lấy ra, thấy vân gỗ của chúng rất đặc biệt, còn tỏa ra một mùi hương gỗ trăn thoang thoảng.
Cô vui mừng ôm chúng ra hỏi mẹ.Đoạn Tĩnh Thu thoáng ngẩn người rồi đáp: “Mấy tấm này thực ra là của ba con ngày trước, có một dạo ông ấy hứng thú với điêu khắc nên mua về tập tành thử.”
“Công việc của ông ấy bận rộn như thế, cuối cùng cũng chẳng làm ra
được thành phẩm nào, chỉ còn thừa lại mấy tấm ván này.” Thấy con gái do dự, bà Đoạn Tĩnh Thu đặt hết mấy tấm gỗ vào tay cô, “Không sao đâu, nếu con dùng được thì cứ lấy đi. Mẹ để ở đó cũng chẳng biết làm gì, mà vứt đi thì lại tiếc.”
Nghe được nguồn gốc này, Hứa Giai Ninh đương nhiên không nỡ dùng nhiều, chỉ lấy một miếng, còn lại đều cất về chỗ cũ: “Chừng này là đủ dùng rồi ạ, con cảm ơn mẹ.”
——–
Cuối cùng, đêm hội mừng năm mới của năm 2014 cũng đã đến.
Tiết Chiêm chê đồng phục trường không đẹp, nên đã đặt trước trang
phục phong cách học đường để làm đồ biểu diễn, cậu và Hứa Giai Ninh mỗi người một bộ.
Sắp đến lượt họ, Hứa Giai Ninh trong chiếc áo sơ mi trắng và chân váy đen dài đến gối vẫn đang chỉnh lại chiếc nơ kẻ sọc trên cổ áo. Cô buộc tóc hai bím thật dài, cố ý để vài lọn tóc mái rủ xuống trán, lướt nhẹ qua đuôi mày.
Tiết Chiêm cũng mặc chiếc sơ mi trắng tương tự, phối cùng quần tây đen, chỉ có chiếc cà vạt trên cổ là thắt lệch cả đi.
Nhìn là biết Tiết Chiêm chưa từng tự thắt cà vạt bao giờ, loay hoay mãi mà vẫn chẳng ra đâu vào đâu. Hứa Giai Ninh đã để ý từ sớm, thấy các bạn lớp khác trong hậu trường đều đang bận rộn với tiết mục của mình, cô bèn lấy hết can đảm bước đến trước mặt Tiết Chiêm.
Thấy cô lại gần, Tiết Chiêm phản ứng rất nhanh, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, ngẩng đầu nhìn cô, hai tay buông thõng.
Hậu trường ồn ào náo nhiệt, phía trước sân khấu có lẽ đang diễn một vở kịch ngắn, tiếng cười của khán giả từ hội trường vọng vào khe khẽ.
Trong một góc nhỏ, Hứa Giai Ninh giúp Tiết Chiêm thắt lại cà vạt. Động tác của cô nhẹ nhàng mà thuần thục, chỉ vài đường là chiếc cà vạt đã trở nên phẳng phiu, ngay ngắn.
“Sao cậu thạo thế?” Tiết Chiêm nửa đùa nửa thật hỏi, “Tìm ai luyện tay rồi à?”
“Tớ thắt cho hoa.” Hứa Giai Ninh đáp.
“Hoa?” Một câu trả lời thực sự khiến Tiết Chiêm ngạc nhiên.
“Bó hoa cà vạt,” Hứa Giai Ninh giải thích, “Là một kiểu dáng trang trí, người ta sẽ dùng cà vạt tạo hình trên bó hoa, ở tiệm bán khá chạy.”
Đang nói chuyện thì lời dẫn của hai MC đã vang lên.
Cả hai bước lên sân khấu. Khi bức màn nhung còn chưa được kéo ra, họ ngồi xuống hai chiếc ghế đạo cụ đặt đối diện nhau, nhìn nhau một cái rồi cùng hít một hơi thật sâu.
“Sau đây, xin mời bạn Tiết Chiêm và bạn Hứa Giai Ninh đến từ lớp Chuyên, khối 11, sẽ mang đến cho chúng ta tiết mục guitar đệm hát —
《Đậu Đỏ》.”
MC vừa dứt lời, màn sân khấu được kéo ra.
Tiếng đàn guitar của Tiết Chiêm cất lên trước, ngay sau đó, giọng hát của Hứa Giai Ninh cũng chậm rãi hòa vào.
Để tạo sự tương tác, mỗi câu cô hát sẽ luôn nhìn về phía Tiết Chiêm đang chơi đàn, thỉnh thoảng ánh mắt họ chạm nhau, lại dấy lên một sự bối rối giả vờ trấn tĩnh.
Càng hát về sau, khán đài lại càng im lặng. Đến cuối cùng, Hứa Giai Ninh không còn nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ còn lại tiếng đàn của cậu.
Khung cảnh trước mắt như quay trở lại ngày tuyết rơi hai người cùng đi chung đường, và giờ phút này, bị ca từ thấm đượm, trong lòng cô dâng lên một nỗi buồn không thể ngăn lại.
Cô cất lên những câu hát cuối cùng, đăm đắm nhìn Tiết Chiêm, chẳng hiểu sao vành mắt đã hoe đỏ:
ǁ
Có đôi lúc, có đôi lúc
Em sẽ tin rằng mọi thứ luôn có hồi kết Gặp gỡ ly tan, luôn có thời có khắc Chẳng có gì là vĩnh viễn trường tồn
ǁ
Tiết Chiêm cũng nhìn về phía cô. Chàng trai trước sau chỉ lặng lẽ đệm đàn, giờ đây lại cùng cô hát lên câu hát cuối cùng:
ǁ
Chỉ là anh, có đôi lúc
Thà chọn lưu luyến chẳng nỡ buông tay Đợi đến khi nhìn thấu hết thảy phong cảnh
Biết đâu em sẽ cùng anh ngắm dòng nước chảy mãi không ngừng ǁ
《Đậu Đỏ》kết thúc, khúc nhạc đã hết nhưng người vẫn chưa muốn rời
đi. Họ cùng nhau đứng dậy, cúi chào khán giả rồi lui vào hậu trường
trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt.
Trong hội trường có điều hòa, nhưng ở lâu, mặc váy mùa đông vẫn thấy hơi lạnh chân. Hứa Giai Ninh xách túi đi vào nhà vệ sinh thay đồ.
Lúc cô đi ra, men theo lối bên hông từ hậu đài trở về chỗ ngồi của lớp, Kiều Mộc Nhiên thì thầm “chậc chậc”: “Giai Ninh, cậu có biết vừa rồi mọi người trong lớp nói gì không?”
“Nói gì cơ?” Hứa Giai Ninh ngẩn ra.
“Nói hai cậu biểu diễn cứ như một đôi tình nhân vậy.” Kiều Mộc Nhiên liên tục cảm thán, “Tớ cũng là lần *****ên phát hiện, hai cậu đẹp đôi thật đấy!”
Có lẽ vì thường ngày ở lớp Hứa Giai Ninh quá trầm lặng, lại quá nổi bật về mặt thành tích, nên chưa bao giờ có ai trong lớp nghĩ đến phương diện này.
Hứa Giai Ninh lập tức luống cuống, nói năng cũng lắp bắp: “Bọn tớ? Bọn tớ làm gì có…”
“Đùa chút thôi mà, xem cậu sợ chưa kìa.” Kiều Mộc Nhiên huých nhẹ vào vai cô, lén cho cô xem album ảnh trong điện thoại, “Nhưng mà cậu xem này… Đẹp thật đấy chứ.”
Hứa Giai Ninh cúi đầu nhìn, đó là tấm ảnh Kiều Mộc Nhiên vừa chụp được khoảnh khắc cô và Tiết Chiêm cùng đàn hát trên sân khấu.
Kiều Mộc Nhiên thích nhiếp ảnh, ảnh chụp ra có bố cục đẹp vô cùng.
Khoảnh khắc họ nhìn nhau khi hát câu cuối cùng đã được ống kính của Kiều Mộc Nhiên bắt trọn một cách chuẩn xác.
Hứa Giai Ninh gần như nhìn đến ngẩn người, cô rất thích đôi mắt của Tiết Chiêm trong tấm ảnh.
Khi ở trên sân khấu, ánh mắt chuyên chú của cậu hoàn toàn dừng lại trên người cô, có lẽ chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng lại là sự vĩnh hằng của thời gian và không gian lúc ấy.
Cô rất muốn xin Kiều Mộc Nhiên tấm ảnh này, nhưng lại chẳng có lý do gì, cuối cùng đành bất lực nhìn cô bạn cất điện thoại đi.
Trong lòng cô thoáng chút hụt hẫng, nhưng rồi lại le lói hy vọng khi
nghe Kiều Mộc Nhiên lẩm bẩm: “Hiếm khi chụp được tấm đỉnh thế này, đăng lên album lớp làm kỷ niệm dạ hội, cô Dương chắc không có ý kiến gì đâu nhỉ?”
Album của lớp là nơi ghi lại các hoạt động thường ngày, thỉnh thoảng lại có bạn học đăng ảnh lên.
Tấm ảnh này của Kiều Mộc Nhiên cũng nhanh chóng được đăng lên, cùng với những tấm ảnh cũ khác, ẩn mình trong một album dày cộp.
Khi tiết mục tiếp theo bắt đầu, Hứa Giai Ninh lặng lẽ vào album của lớp, lưu tấm ảnh chụp chung này về.
Dạ hội năm mới kết thúc cũng là lúc được nghỉ.
Nhà trường hiếm hoi cho khối 11 nghỉ ba ngày, vì vậy phải đến ngày 4 tháng 1 mọi người mới quay lại trường.
Và ngày này, là sinh nhật 18 tuổi của Tiết Chiêm.
Việc tặng quà giữa các bạn học rất phổ biến, lại thêm quan hệ của Tiết Chiêm rất tốt, nên từ sáng sớm đã có người đến tặng quà.
Ai ngờ Tiết Chiêm lại nói trước: “Tớ chẳng thiếu gì cả, tâm ý của mọi người là được rồi, không cần chuẩn bị quà đâu nhé.”
Cậu thì tiêu sái thật đấy, nhưng lại có người bắt đầu khó xử.
Gần đến lúc tan học, Hứa Giai Ninh do dự hồi lâu, món đồ trong tay cũng không dám đưa ra, cuối cùng quyết định ra về.
Ai ngờ vừa ra khỏi lớp chưa được vài bước thì có người đuổi theo cô.
“Sao sau đêm hội New Year, cậu lại ghét tớ rồi à?” Tiết Chiêm đi sóng vai cùng cô.
Hứa Giai Ninh nghe cậu nói đột ngột, vội phản bác: “Không có ghét cậu nha.”
“Vậy sao hôm nay cậu cứ im re, không đến chúc mừng tớ?” Tiết Chiêm hỏi lại.
Cậu nói chuyện cứ như một đứa trẻ, khiến Hứa Giai Ninh không khỏi bật cười: “Có nhiều người chúc cậu như vậy, cậu còn thiếu một câu của tớ sao?”
Tiết Chiêm không đáp, im lặng vài giây rồi mới bình thản nói: “Tớ muốn gom đủ lời chúc của cả lớp.”
“Được rồi.” Hứa Giai Ninh chiều theo ý cậu, dừng bước, nói lời chúc: “Sinh nhật vui vẻ, Tiết Chiêm.”
“Còn nữa.” Tiết Chiêm chìa tay ra trước mặt cô, “Tớ thấy cậu cầm đồ trong tay, là cho tớ phải không?”
“Không phải cậu không nhận quà sao?” Hứa Giai Ninh vẫn giấu món đồ trong túi, không lấy ra. Đối mặt với câu hỏi của Tiết Chiêm, cô tiến thoái lưỡng nan, không biết có nên thừa nhận hay không.
“Đúng là không nhận.” Tiết Chiêm nói thêm, “Nhưng có qua có lại thì không tính.”
Cô chợt nhớ ra hơn mười ngày trước, Tiết Chiêm đã từng tặng quà cho cô. Nghĩ lại câu “có qua có lại” này, lòng cô cũng thấy thanh thản hơn.
“Vậy cho cậu.” Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng đưa ra món quà đã cầm cả ngày.
Nhưng vừa trao vào tay Tiết Chiêm, không đợi cậu mở ra, cô đã nói nhà có việc rồi vội vã xuống lầu đi mất.
Tiết Chiêm bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu nhìn, đó là một chiếc hộp quà nhỏ tinh xảo màu đen sẫm, còn nhỏ hơn nửa bàn tay cậu.
Mở ra, bên trong là một chiếc phím gảy đàn guitar bằng gỗ trăn, do chính tay Hứa Giai Ninh mài giũa.
Cách làm một chiếc phím gảy đàn bằng gỗ thô như thế này, Tiết Chiêm cũng biết, nhưng vì ngại phiền phức nên chưa từng làm bao giờ.
Phải phác ra hình tam giác bo tròn, rồi dùng dũa lớn để gia công tạo hình, sau đó lại dùng giấy nhám từ thô đến mịn, mài giũa tỉ mỉ hết lần này đến lần khác, mới có thể có được cảm giác bóng mịn khi chạm vào như vậy.
Chiếc phím gảy đàn nằm trong lòng bàn tay cậu, trông thật sự rất đẹp, chất gỗ tinh mịn, vân gỗ rõ ràng tao nhã, màu sắc tươi sáng.
Cậu ngắm nhìn thật lâu, rồi trân trọng siết chặt lòng bàn tay. Qua mu bàn tay, cậu nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn.
Tựa như một chiếc lông vũ, tựa như bông tuyết đầu mùa, và cũng tựa như vệt sáng dịu dàng rọi xuống sân khấu ngày hôm ấy.