Ban đêm, Tiết Chiêm mở tường tin nhắn trên newfeed của mình, tìm kiếm từng tin một, cuối cùng cũng tìm thấy lời nhắn của Hứa Giai Ninh lẫn trong đó:
“Sinh nhật vui vẻ, hy vọng cậu có thể sống thật tùy ý, rực rỡ xán lạn, tiền đồ như gấm. —2015.1.4”
So với rực rỡ xán lạn, tiền đồ như gấm, thì việc sống thật tùy ý lại trở thành ưu tiên hàng đầu.
Điều này dường như trùng khớp một cách ngẫu nhiên với nguyện vọng của chính Tiết Chiêm.
Ở tuổi 18, cậu vẫn còn phụ thuộc nhiều vào gia đình, dựa dẫm vào cha mẹ, chưa thể sống một cách tùy ý được.
Có lẽ trong mắt người ngoài, cậu muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, nhưng chỉ có chính cậu mới biết, sự tự do thực sự mà cậu khao khát vẫn còn cách cậu rất xa.
Ngày đó liệu có đến sớm hơn không?
——–
Đông qua xuân tới, mùa xuân năm 2015 đến sớm, tuyết đọng tan chảy, trời ấm áp hẳn lên.
Cuối tuần ngày Quốc tế Phụ nữ 8 tháng 3 ấy, lại định sẵn là một ngày bận rộn túi bụi.
Nhưng cũng may gia đình ba người nhà họ Trần mỗi dịp lễ tết sẽ thiện ý qua giúp đỡ, đến buổi chiều, cả bốn người ăn ý thúc giục Hứa Giai Ninh đi nghỉ ngơi, lo chuyện của mình.
Hứa Giai Ninh không lay chuyển được mọi người, đành ngồi xuống làm bài tập, chỉ còn vài tháng nữa là lên lớp 12, áp lực học hành quả thực ngày càng căng thẳng.
Đang làm bài tập Vật lý, thì nghe thấy tiếng mẹ và ai đó nói chuyện ngoài cửa, không giống như chỉ đơn thuần tiếp khách.
“Ai thế mẹ?” Hứa Giai Ninh nhìn ra ngoài, “Người quen ạ?”
“Con xem là ai nào?” Đoạn Tĩnh Thu cười dắt người vào trong, “Bạn học của con tới đó.”
“Tiết Chiêm?” Hứa Giai Ninh lập tức đứng dậy.
Kể từ hai lần gặp mặt ở tiệm hoa hồi mới đầu lớp 10, Tiết Chiêm chưa từng đến tiệm hoa lần nào nữa.
Cô nhất thời có chút chột dạ không thể giải thích được, nhỏ giọng hỏi cậu tình hình: “Cậu đến làm gì thế?”
“Tớ đến mua hoa chứ sao.” Tiết Chiêm đi đến bên kệ hoa bằng mây, lý do vô cùng chính đáng, “Hôm nay là lễ, lại là sinh nhật mẹ tớ, tớ muốn mua hoa tặng mẹ.”
Cậu nhìn hồi lâu, cuối cùng chọn một bó cẩm chướng màu tím, đưa đến trước mặt Đoạn Tĩnh Thu.
Tiết Chiêm trả tiền, Đoạn Tĩnh Thu gói hoa, Hứa Giai Ninh đứng bên cạnh cũng nhìn, nói: “Màu tím quả thật rất hợp với mẹ cậu.”
Cao quý, thanh lịch, là ấn tượng nhất quán của Hứa Giai Ninh về mẹ Tiết Chiêm.
Tiết Chiêm thì lại nói: “Nhớ là tiệm hoa nhà cậu bán hoa sẽ tặng kèm thiệp nhỏ, cậu còn viết thơ chúc nữa, sao bó này lại không có?”
Hứa Giai Ninh cúi đầu xác nhận, đúng là đã bỏ sót thật, vội vàng tìm một tấm thiệp đưa cho Tiết Chiêm: “Cậu tự viết đi, muốn viết gì thì viết.”
“Tay tớ không tiện, với lại đầu óc cũng không nghĩ ra được gì hay ho, cậu giúp tớ viết một câu đi.” Tiết Chiêm đẩy lại cho Hứa Giai Ninh.
Hứa Giai Ninh lục lọi trong đầu những câu thơ cổ phù hợp, cuối cùng cầm bút viết: “Thả xướng nghênh xuân nhạc, chúc từ mẫu, thiên thu
tuế.” (Tạm dịch: Hãy cùng hát khúc nhạc đón xuân, chúc mẹ hiền, sống lâu ngàn tuổi.)
Viết xong, cô cắm tấm thiệp vào bó hoa, Tiết Chiêm lòng tràn đầy vui mừng ôm hoa vào lòng, lại có một phát hiện nhỏ, nhìn chằm chằm vào dòng chữ nhỏ trên giấy gói: “Ủa? Bây giờ còn in riêng tên tiệm hoa nữa à?”
“Như vậy có lợi cho việc quảng bá thương hiệu.” Hứa Giai Ninh chỉ cho cậu xem, “Còn có cả địa chỉ nữa đó.”
Tiết Chiêm nhìn lên, bên dưới dòng chữ “Hứa Người Một Cành Hoa” quả nhiên có ghi địa chỉ chi tiết của tiệm hoa.
Hoa đã lấy xong, Tiết Chiêm không có lý do gì để ở lại, cả hai ngượng ngùng không nói thêm lời nào, nhưng Đoạn Tĩnh Thu thấy Tiết Chiêm ôm hoa ra cửa không tiện, chủ động bảo Hứa Giai Ninh giúp Tiết Chiêm mở cửa.
Lúc ra cửa, Hứa Giai Ninh nhớ lại chuyện cũ, cười nói: “Lần này cậu sẽ không quên mang ô nữa chứ?”
“Tớ không mang ô.” Tiết Chiêm cũng cười, “Hôm nay cũng sẽ không mưa đâu.”
Đứng ở cửa, Hứa Giai Ninh nhìn thấy xe nhà Tiết đã sớm đậu ở đó chờ cậu, cô xoay người định vào lại trong tiệm.
Mà Tiết Chiêm đột nhiên cất cao giọng, phấn khích gọi cô: “Hứa Giai Ninh, cậu nhìn lên trên kìa! Tiệm hoa nhà cậu lại có chim én đến làm tổ!”
Tiết Chiêm lùi lại hai bước, để cô nhìn rõ hơn.
Hứa Giai Ninh ngẩng đầu lên, thấy trên biển hiệu “Hứa Người Một Cành Hoa” của tiệm hoa nhà mình, ngay trên chữ “Một”, lại có một đôi én bay đến xây tổ, chúng nó thỉnh thoảng lại tha về một ít bùn, tổ chim đã có hình thù sơ khai.
Tiếng hô kinh ngạc này, khiến cả những người trong tiệm cũng chạy ra xem.
Bác Trần tươi cười, luôn miệng khen ngợi: “Nghe nói gia đình hòa thuận, có phúc khí thì mới có chim én đến làm tổ.”
Đoạn Tĩnh Thu cũng đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn, mấy năm nay gia đình quả thực ngày càng tốt đẹp hơn, việc buôn bán ở tiệm hoa không tệ, Giai Ninh cũng sắp lên lớp 12, đợi thi đỗ vào một trường đại học tốt, bà sẽ
được nhẹ nhõm.
“Nhưng mà én cứ bay ra bay vào thế này, có ảnh hưởng đến việc buôn bán không nhỉ?” Thím Trần lo lắng thay cho hai mẹ con, “Lỡ nó ị bậy đầy đất thì…”
“Mẹ, đừng phá tổ én nhé.” Hứa Giai Ninh sợ mẹ mình cũng nghĩ đến điều này, vội vàng ngăn lại, “Tìm một tấm ván che chắn một chút cũng được, nhưng đừng phá đi.”
“Không phá đâu.” Đoạn Tĩnh Thu quyết định, cười nói, “Làm gì có ai vô duyên vô cớ đi phá nhà người ta chứ?”
Tổ én được giữ lại, Hứa Giai Ninh vui vẻ đến gần xem, đôi én đó cũng không sợ người lắm, cứ thế đậu trong tổ rỉa lông trước mặt cô. Cô vội vàng lấy điện thoại ra chụp ảnh, ghi lại hình ảnh đôi én trong tổ.
Tiết Chiêm lần đầu quan sát cảnh tượng con người và động vật nhỏ thiên nhiên hòa hợp chung sống như vậy, cũng rất tò mò, nói: “Một khi đã làm tổ, có phải mỗi năm sẽ bay về không?”
“Đương nhiên rồi.” Hứa Giai Ninh đáp.
Mỗi năm mùa xuân, chim én từ phương Nam bay tới, mùa thu thì lại bay về phương Nam tránh đông. Cứ thế năm này qua năm khác.
“Vậy tớ cũng rất mong chờ mỗi năm sẽ thấy chúng nó bay về.” Tiết Chiêm nói.
Mọi người ngẩng cổ quan sát hồi lâu, lâu đến mức tiệm hoa có khách tới, lâu đến mức tài xế của Tiết Chiêm không thể không thúc giục cậu về nhà, lúc này mới tản ra, người vào tiệm thì vào tiệm, người về nhà thì về nhà.
Trở lại trong tiệm, Hứa Giai Ninh ngồi ở góc nhỏ, cúi đầu sắp xếp lại album ảnh trong điện thoại.
Tất cả những gì liên quan đến cô và Tiết Chiêm, cô tạo một album riêng để cất giữ. Bên trong có bức tranh của Tiết Chiêm, ảnh chụp chung trên sân khấu của họ, và cả bức ảnh tổ én vừa rồi nữa.
“Đang xem gì thế?”
Hứa Giai Ninh đang lật đến bức tranh quốc họa 《Bạc Hà》 trong album, thì giọng nói của Trần Nam Tinh đột ngột vang lên phía sau, làm cô giật cả mình.
Trần Nam Tinh bây giờ đã không còn quá phụ thuộc vào xe lăn, có thể tự mình đứng vững bằng chân giả, đã đi đến ngồi xuống bên cạnh Hứa Giai Ninh, hỏi cô: “Em thích tranh quốc họa à?”
Anh ta rõ ràng đã nhìn thấy bức 《Bạc Hà》 trong album của cô, có lẽ cũng thấy rõ trên đó có ghi tên Tiết Chiêm, không đợi cô trả lời, đã ôm
một niềm mong đợi hỏi cô: “Thực ra anh cũng biết vẽ tranh quốc họa, em còn nhớ không?”
“Nhớ chứ ạ.” Hứa Giai Ninh trả lời, “Bác Trần có treo mấy bức ở nhà anh, bác với thím rất thích.”
“Vậy còn em?” Trần Nam Tinh chuyển chủ đề sang Hứa Giai Ninh, “Em thấy, tranh của anh đẹp hơn, hay là của cậu ta?”
“Tại sao lại phải so sánh như vậy chứ?” Hứa Giai Ninh không hiểu.
Trần Nam Tinh thở dài, không đáp lại cô, ánh mắt thì lại trở nên u buồn và phẫn hận: “Người có tiền khôn khéo lắm, anh lo em bị lừa. Anh cũng từng gặp người có tiền rồi, lòng dạ họ rất đen tối, ăn thịt người không
nhả xương.”
Hứa Giai Ninh cuối cùng cũng nghe ra được ẩn ý của Trần Nam Tinh, nói: “Nhưng Tiết Chiêm, cậu ấy không giống vậy.”
“Em thích cậu ta à?” Trần Nam Tinh nhìn vào mắt cô, trong mắt mang theo chút dò xét.
Anh ta hỏi thẳng thắn như vậy, cô đương nhiên không dám thừa nhận, lắc đầu nói: “Em không có.”
Tâm tư thiếu nữ sao có thể che giấu được, Trần Nam Tinh vẫn cảm nhận được sự khác biệt của Hứa Giai Ninh đối với Tiết Chiêm, trong lòng dâng lên một nỗi bực bội: “Giới thượng lưu dơ bẩn nhiều chuyện lắm, tất cả là tính toán và giao dịch lợi ích, cậu ta tuy còn trẻ, nhưng từ nhỏ đã
mưa dầm thấm đất, em nghĩ cậu ta sẽ là loại người như thế nào?”
“Cậu ấy vẫn luôn là một người lương thiện mà.” Hứa Giai Ninh phản
bác bênh vực Tiết Chiêm, “Trong trường học làm gì có nhiều chuyện lừa lọc nhau như vậy.”
“Môi trường trung học là một chuyện, xã hội lại là một môi trường
khác.” Trần Nam Tinh như đang chất vấn cô, “Vốn dĩ đã không cùng một tầng lớp, có những quy tắc sống khác nhau. Sự lương thiện của người giàu có là có điều kiện, nếu một ngày nào đó đụng đến lợi ích, cậu ta sẽ lại là người như thế nào?”
Anh ta hỏi một tràng, gần như làm Hứa Giai Ninh ngẩn người ra.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới sau khi bước vào xã hội, Tiết Chiêm sẽ có thay đổi gì, những giả thiết đủ loại của Trần Nam Tinh, nhắm vào vòng tròn của Tiết Chiêm, cô nhất thời cũng không nghĩ ra được lý do gì để phủ nhận.
Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Dù sao cậu ấy sẽ không…”
“Thôi bỏ đi.” Trần Nam Tinh trực tiếp ngắt lời cô, “Em không tin lời anh nói. Nhưng dù sao em cũng không thích cậu ta, anh cũng không cần phải lo lắng chuyện này.”
Lời này lại lái đến câu nói không thừa nhận vừa rồi của Hứa Giai Ninh, xem ra Trần Nam Tinh không có ý định tiếp tục nói chuyện nữa.
Không đầy vài giây, Trần Nam Tinh quả nhiên từ từ tránh đi, lại làm cho cảm xúc của Hứa Giai Ninh bị treo lơ lửng.
Lại có khách vào cửa, những người khác tay đều đang bận, Hứa Giai Ninh thu dọn lại cảm xúc, đi giúp khách chọn hoa.
Cẩm chướng quả thực bán rất chạy, lúc Hứa Giai Ninh đi lấy hoa, ánh mắt dừng lại trên những bông cẩm chướng màu tím bên cạnh, không khỏi nhớ đến Tiết Chiêm đã rời đi.
—–
Tần Uyển Nhược không ngờ, con trai Tiết Chiêm lại tặng bà một bó hoa lớn như vậy.
Ban đầu, bà khen không ngớt lời, lòng tràn đầy ngạc nhiên vui sướng, tự tay đi tìm bình hoa pha lê để cắm hoa, nhưng khi thu dọn giấy gói, ánh mắt bà thoáng cứng lại. Ngay sau đó, tấm thiệp chúc phúc kia cũng lọt vào mắt bà, là những dòng chữ nhỏ nhắn rất đặc biệt, thanh tú.
Tiết Chiêm so với trước kia đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, nói với bà vài câu, cậu tự giác lên lầu học bài.
Tiết Lãng Phong bị công việc vặt vãnh quấn thân, hiếm khi cũng quan tâm đến chuyện giao tiếp của Tiết Chiêm, không yên tâm nói: “Thấy nó cứ thích ra ngoài chơi với bạn bè, còn tưởng lại tìm đám kia, hóa ra là đi mua hoa cho bà.”
“Nhưng Tiểu Chiêm bây giờ học cấp ba rồi, cũng cần có bạn bè cùng trang lứa để chơi cùng chứ.” Tần Uyển Nhược nói một câu hòa giải.
Đây cũng là lý do hiện tại Tiết Lãng Phong không mấy quản lý chuyện bạn bè của Tiết Chiêm.
“Bạn bè của nó nếu ai cũng giống như Thương Tự thì chúng ta đỡ lo
rồi.” Tiết Lãng Phong bất đắc dĩ nói, “Còn những đứa khác, như đứa tên Trương Dương gì đó, bà nói cấp ba cần bạn bè chơi cùng, không có cách nào, cũng đành thôi. Đợi nó lên đại học, nhất định phải làm cho nó hiểu đạo lý, biết lựa chọn bạn bè mà giao du.”
Cái gọi là “Nói cười toàn bậc học giả uyên thâm, qua lại không kẻ thường dân áo vải”. Nói cho cùng, Tiết Lãng Phong là không ưa việc Tiết Chiêm kết bạn với những đứa trẻ gia đình bình thường.
Thương nhân coi trọng lợi ích, tình cảm giữa người với người cũng có thể trở thành một mạng lưới lợi ích.
Theo quan điểm của Tiết Lãng Phong, mối quan hệ giữa những người cùng tầng lớp mới là tốt, họ nắm giữ lượng vốn tương đương, có thể tương tác liên tục, trao đổi lợi ích, cuối cùng đạt được đôi bên cùng có lợi.
Còn việc con trai Tiết Chiêm vượt qua ranh giới giai tầng như vậy, lại là một khoản đầu tư một chiều lỗ vốn.
“Yên tâm, em hiểu mà.” Tần Uyển Nhược tay gấp giấy gói, mãi cho đến khi những dòng chữ nhỏ trên đó bị gấp khuất đi, cười nói với chồng một chuyện khác, “Lãng Phong, mảnh đất lần trước không ai muốn đó, em lại nghĩ kỹ rồi, cảm thấy không tệ, hay là chúng ta mua rồi khai thác thử xem?”
“Không phải đã cho đội ngũ đánh giá rồi sao?” Tiết Lãng Phong có chút ấn tượng, nhưng cũng không mấy lạc quan, “Nhà chúng ta chưa bao giờ làm những khoản đầu tư vô nghĩa cả.”
“Nhưng em muốn mà.” Tần Uyển Nhược ném giấy gói vào thùng rác, đi đến bên cạnh Tiết Lãng Phong, tay đặt lên vai ông, “Lại không đắt, không thể để em thử một lần sao?”
“Em muốn à?” Tiết Lãng Phong nheo mắt lại, một khi sự việc liên quan đến vợ, thì lại dễ dàng thả lỏng thái độ, cười nói, “Vậy thì thử xem. Cho em, cho dù là để chơi, cũng không xem như vô nghĩa.”
Lúc này Tiết Chiêm từ trên lầu đi xuống, dựa vào cầu thang hỏi họ: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”
“Không có gì, chuyện làm ăn thôi, con thì hiểu được cái gì?” Tần Uyển Nhược một câu vội che giấu qua, “Lại vội vàng xuống lầu có chuyện
gì?”
Tiết Chiêm liền khẽ nhắc nhở bà: “Mẹ, trên bó hoa còn có một tấm thiệp, chữ trên đó rất đẹp, nhất định phải xem nhé.”
Tần Uyển Nhược gật đầu với cậu, dịu dàng cười, đợi cậu lên lầu rồi, mới lạnh mặt lại, ánh mắt ẩn hiện vẻ lo lắng.
“Tiểu Chiêm đã thành niên rồi, mà cứ như con nít.” Tiết Lãng Phong ngồi trên ghế sofa, quay lưng về phía Tần Uyển Nhược, ông không biết chuyện trước đó, ngược lại còn cười lớn.
Thư ký riêng của Tiết Lãng Phong đối với Tần Uyển Nhược cũng răm rắp nghe theo, nghe thấy lời Tiết Chiêm vừa nói, ân cần bưng tấm thiệp trên bàn qua, định đưa cho Tần Uyển Nhược.
Tần Uyển Nhược không nhận, đến cả nhìn cũng không muốn nhìn nữa, chỉ nghiêng người đi, trước mặt Tiết Lãng Phong vẫn duy trì vẻ thản nhiên như không có chuyện gì.
“Lúc nãy tôi xem rồi, chẳng qua là tiệm hoa ghi thêm vài câu dễ nghe thôi, tôi vứt đi rồi.”