Tình Ký Bạc Hà

Chương 33

“Bạn cùng bàn, cô Dương bảo chúng ta trưa nay ăn cơm xong thì qua giúp cô ấy sửa bài thi.” Nam Phong từ văn phòng trở về, nói với Hứa Giai Ninh.

 

Từ đầu học kỳ hai lớp 11 của Lớp Hỏa Tiễn đến nay, số lần kiểm tra thường ngày dường như ngày càng nhiều hơn.

 

Dương Tuyết Thanh còn dạy Toán ở các lớp khác, những lúc thực sự sửa không xuể, cô sẽ gọi vài bạn đứng đầu lớp cùng nhau phụ giúp.

 

Nghĩ đến mỗi lần cũng sẽ không quá lâu, khoảng hơn hai mươi phút, Hứa Giai Ninh đồng ý.

 

Cô lại nghe thấy Nam Phong ho khan, bèn lo lắng hỏi: “Mấy hôm nay cậu cứ ho suốt, có nghiêm trọng không vậy?”

 

“Chắc là do bây giờ là mùa xuân, tớ vốn dĩ đã bị hen suyễn rồi.” Nam Phong gượng cười, “Không sao đâu, mỗi năm cũng như vậy cả, tớ cũng quen rồi.”

 

“Trưa nay cậu cũng đi sửa bài thi à?” Hứa Giai Ninh khuyên cậu, “Ở lại lớp nghỉ ngơi cho khỏe đi.”

 

“Tớ đương nhiên phải đi rồi.” Nam Phong lắc đầu, thái độ rất kiên quyết, “Tớ là cán sự môn Toán mà.”

 

Khuyên cậu ta không được, Hứa Giai Ninh đành phải bỏ qua. Đợi đến trưa ăn cơm xong, Hứa Giai Ninh đến văn phòng của Dương Tuyết Thanh trước, một lát sau, Nam Phong và vài người khác cũng tới.

 

Họ sửa bài khoảng hai mươi phút, cũng gần như đã xong, sau khi giao bài thi cho Dương Tuyết Thanh, lục tục rời khỏi văn phòng.

 

Hứa Giai Ninh và Nam Phong đi ở phía sau cùng, nói đến câu trắc nghiệm cuối cùng của môn Toán có một cái bẫy, hai người có suy nghĩ khác nhau, rất nhanh trao đổi quan điểm.

 

Đang nói chuyện, Nam Phong bỗng im bặt, đột nhiên ho một tràng dữ dội, hơi thở cũng trở nên gấp gáp.

 

Hứa Giai Ninh hoảng hốt, vội vàng đỡ lấy cậu: “Cậu sao thế?”

 

“Tớ không sao…” Nam Phong dừng bước, tựa người vào tường, cậu từ từ điều chỉnh hơi thở, cảm thấy nghỉ ngơi một chút sẽ ổn.

 

Nhưng cơn ho dường như ngày càng nghiêm trọng, hơi thở càng thêm dồn dập, tay chân cũng bắt đầu tê dại, không nghe sai khiến, cuối cùng vẫn phải cầu cứu người bên cạnh, lời nói cũng mơ hồ không rõ: “Hứa Giai Ninh, trong túi tớ…”

 

Hứa Giai Ninh vội vàng lấy từ trong túi cậu ra ống hít Salbutamol cậu vẫn mang theo bên mình, đưa cho cậu hít, nhưng vẫn không có tác dụng.

 

Cô không còn do dự nữa, trực tiếp gọi điện thoại cho 120.

 

Lúc xe cứu thương 120 đến, Dương Tuyết Thanh và y tế trường cũng đã chạy tới, Nam Phong liệt ngồi dưới đất, tay chân tê dại không cảm giác, một câu cũng không nói nên lời.

 

Hứa Giai Ninh không yên tâm về tình trạng của Nam Phong, cùng Dương Tuyết Thanh và mọi người lên xe cứu thương.

 

May mà sau khi đến bệnh viện, tình hình của Nam Phong cũng không nghiêm trọng như mọi người tưởng tượng, y tá cho Nam Phong thở oxy, hơn nửa tiếng sau, Nam Phong đã khỏe lại, có thể nói chuyện bình thường.

 

Hỏi kỹ lại nguyên nhân, hóa ra là do dạo này Nam Phong học bài thức khuya quá nhiều, thể chất kém, tích tụ lâu ngày cộng thêm yếu tố thời tiết, nên bệnh hen suyễn mới tái phát.

 

Thấy tình trạng cậu đã ổn, Dương Tuyết Thanh ra khỏi phòng bệnh để trao đổi với phụ huynh đã đến bệnh viện.

 

Mà Hứa Giai Ninh ngồi bên giường bệnh, nhỏ giọng hỏi cậu: “Không chỉ là chuyện học hành đâu đúng không? Kỳ nghỉ đông cậu lại đi làm thêm ở quán nào nữa à?”

 

Kỳ nghỉ đông của họ cũng không dài, có người nghỉ ngơi còn không đủ, thấy Nam Phong im lặng không phản bác, Hứa Giai Ninh bắt đầu có chút tức giận: “Bây giờ đã tự hành hạ cơ thể như vậy, cả năm lớp 12 liệu có trụ nổi không? Ba mẹ cậu có yên tâm để cậu như vậy không?”

 

“Ba tớ mất sớm rồi.” Nam Phong quay đầu bình tĩnh nói, “Người ở ngoài cửa là ba dượng của tớ.”

 

Hứa Giai Ninh lập tức im lặng, không biết nên nói gì.

 

Mà Nam Phong tự mình nói tiếp: “Mấy năm nay tình cảm của hai người họ ngày càng tệ, nhưng mẹ tớ không có nguồn thu nhập kinh tế nào, tớ và mẹ chỉ có thể dựa vào ba dượng, cho nên mẹ tớ đến cả việc ly hôn cũng không dám đề cập.”

 

“Tớ chỉ nghĩ…” Giọng Nam Phong dần dần nghẹn ngào, “Nếu tớ có thể kiếm được chút tiền, gánh nặng của mẹ cũng sẽ nhẹ đi một chút, sẽ không cần phải lúc nào cũng nhìn sắc mặt của người đàn ông đó nữa.”

 

“Tớ hiểu mà.” Hứa Giai Ninh, người cũng có ba mất sớm, trong khoảnh khắc này vô cùng đồng cảm với Nam Phong, “Tớ cố gắng học tập, cũng là để mẹ tớ có được cuộc sống tốt hơn.”

 

“Ba tớ mất khi tớ còn chưa ra đời.” Hứa Giai Ninh cũng tâm sự với Nam Phong, “Nhưng so với việc hủy hoại sức khỏe để đổi lấy chút tiền trước mắt, thà rằng dồn hết tâm sức vào việc học, thi đỗ Thanh Hoa, tìm một công việc tốt, lúc đó mới có thể cho mẹ cậu một cuộc sống tốt đẹp

được.”

 

Nam Phong chỉ biết nhà Hứa Giai Ninh có tiệm hoa, chứ chưa từng biết ba cô cũng đã qua đời, đột nhiên có cảm giác thân thiết như tìm được người đồng cảnh ngộ.

 

Lại nghe cô nói những lời sau đó, không tự nhiên hỏi: “Sao cậu biết tớ muốn thi Thanh Hoa?”

 

“Vậy thì là Bắc Đại à?” Hứa Giai Ninh trêu cậu, “Người luôn muốn vượt qua tớ để giành hạng nhất, không thi Thanh Hoa, Bắc Đại thì còn muốn thi trường nào nữa?”

 

“Đủ rồi đó, Hứa Giai Ninh.” Nam Phong cuối cùng cũng bật cười, “Hồi cấp hai tớ chưa từng thi hạng nhì bao giờ. Đến Ninh Viễn rồi, làm lão nhị vạn năm sau lưng cậu đã hai năm, không biết lớp 12 có phải lại làm thêm một năm nữa không.”

 

“Đừng nói vậy, tớ sẽ có áp lực đó.” Hứa Giai Ninh suy tư nói. “Cậu cũng sẽ có áp lực sao?” Nam Phong hỏi lại.

“Đúng vậy, đặc biệt là khi thấy kỳ nghỉ cậu đi làm thêm mà vẫn có thể thi được hạng nhì.” Hứa Giai Ninh cố ý nói, “Tớ nghĩ… nói không

 

chừng sau khi cậu chuyên tâm học tập, hạng nhất của tớ sẽ bị cậu cướp mất đó.”

 

Nam Phong cười cười, tự nhiên biết Hứa Giai Ninh đang khéo léo khuyên cậu ta. Đạo lý này thực ra cậu ta cũng đã nghĩ thông suốt, trải qua chuyện hôm nay, cậu ta quả thực không dám lấy sức khỏe ra mạo hiểm nữa.

 

“Tớ sẽ không như vậy nữa.” Nam Phong mở miệng, sau đó cậu ta nhìn về phía Hứa Giai Ninh, cảm kích nói, “Hôm nay cảm ơn cậu, bạn cùng bàn.”

 

Hứa Giai Ninh nói đúng, xét về lâu dài, chỉ có cậu ta thi đỗ đại học, tìm được công việc tốt, mới có thể cho mẹ một cuộc sống tốt hơn.

 

—–

 

Nam Thành rất nhanh từ xuân sang hạ, kỳ nghỉ hè ngắn ngủi như không có, lớp 12 cứ thế mà vội vã kéo đến.

 

Sau khi lên lớp 12, lịch học của Lớp Hỏa Tiễn bị xếp kín mít, tiết tự học buổi tối cũng bị kéo dài đến 10 giờ đêm.

 

Trên bảng đen đã sớm viết dòng chữ đếm ngược ngày thi đại học, bạn

học sinh trực nhật mỗi ngày phụ trách cập nhật con số trên đó, xóa đi số cũ, viết xuống số mới, ngày tháng cứ thế trôi qua cực nhanh trong những lần “xóa rồi viết” này.

 

Tô Tri Ngụy đã lâu không thấy Kiều Mộc Nhiên ôm album EXO đến trường, hỏi cô bạn: “Thoát fan rồi à?”

 

“Haiz, hình như lại có một thành viên rời nhóm nữa rồi, nhưng tớ không có thời gian để ý đến họ đâu.” Kiều Mộc Nhiên luôn miệng than thở,

 

“Mỗi ngày làm xong bài tập đã là tốt lắm rồi, phim năm nay một bộ cũng không dám cày, 《Bên Nhau Trọn Đời》, 《Hoa Thiên Cốt》, 《Lang Nha Bảng》 chắc cũng sắp chiếu rồi.”

 

“Cậu không xem, mà nhớ thì rõ ràng thật đấy.” Hứa Giai Ninh lặng lẽ bình luận.

 

“Bởi vì tớ muốn xem mà!” Kiều Mộc Nhiên khóc không ra nước mắt, rồi lại hạ quyết tâm hùng tráng, “Tớ ghi nhớ hết rồi, chuẩn bị nghỉ hè sau tốt nghiệp sẽ cày bù hết. Tất cả là vì thi đỗ vào Trung Truyền (Đại học Truyền thông Trung Quốc) đó, mong ông trời phù hộ.”

 

Thực ra Kiều Mộc Nhiên là người không chịu nổi sự khô khan của việc học, nhưng vì kỳ thi đại học sang năm, hiện giờ cũng đang dốc hết toàn lực.

 

Cô bạn lại một lần nữa nhắc đến mục tiêu cuộc đời mình đã viết từ hồi lớp 10, điều này lại truyền cảm hứng cho Nam Phong ngồi phía trước. Mọi người chỉ thấy Nam Phong tay cầm tấm thẻ vẫn còn chần chừ chưa dán lên bảng đen, đi đến trước tấm bảng đen ở bức tường bên cạnh, nghiêm túc dán tấm thẻ lên.

 

Mà nếu mọi người đến gần hơn để xem, sẽ có thể nhìn thấy dòng chữ trên đó.

 

“Thi đỗ Thanh Hoa, cho mẹ một cuộc sống tốt hơn. — Nam Phong”

 

Khi lý tưởng đã đủ kiên định, mục tiêu cũng đã thực sự được xác định, Nam Phong không còn che giấu nữa.

 

Bị các bạn học trong lớp nhìn thấy cũng chẳng sao, bất luận chuyện gì, bất luận ai, cũng sẽ không làm lung lay mục tiêu của cậu.

 

Đến đây, mục tiêu cuộc đời của toàn bộ thành viên Lớp Hỏa Tiễn đã được bày ra rõ ràng ở đó.

 

Tô Tri Ngụy ở bên, nói một câu chẳng hề liên quan để bày tỏ cảm xúc cá nhân: “Tớ chỉ muốn xem 《Attack on Titan》, chết tiệt Isayama

Hajime.”

 

“Chẳng phải là vì mãi không có mùa hai sao.” Kiều Mộc Nhiên cười

khúc khích, “Cậu lại đợi thêm hai năm nữa đi. Nhớ mãi không quên, ắt sẽ có hồi đáp.”

 

“Lòng đã hướng về, dù gian khó vẫn tiến bước phải không?” Tô Tri Ngụy gục trên bàn, “Tớ cảm giác là tự an ủi mình thôi.”

 

Có lẽ là do từ khi lên lớp 12, mọi người đã có ý thức tích lũy tài liệu viết văn, điều này đã trở thành một hành động theo bản năng khi đọc sách, mọi người mở miệng ngậm miệng cũng bắt đầu tuôn ra những câu nói triết lý sáo rỗng.

 

Ngay cả Hứa Giai Ninh cũng không có tâm trí đọc tiểu thuyết, thường ngày nhiều nhất chỉ chú ý một chút tin tức thời sự.

 

Trường Trung học Ninh Viễn rất coi trọng kỳ thi đại học hàng năm, đến khóa của Hứa Giai Ninh, ngay cả kỳ thi thử bắt đầu từ tháng 1 sang năm cũng rất căng thẳng. Áp lực này truyền đến Dương Tuyết Thanh, cũng liền từ tháng 8 bắt đầu, các bài kiểm tra nhỏ trong lớp diễn ra không ngừng.

 

Mục đích của Dương Tuyết Thanh là để mọi người làm quen với không khí thi cử, xem như một loại rèn luyện giải mẫn cảm, để mọi người không quá căng thẳng trong các kỳ thi lớn.

 

Chậu bạc hà bên cửa sổ lại cao thêm rất nhiều, Hứa Giai Ninh cứ thế thi hết bài này đến bài khác, rất nhanh đã vào thu.

 

Lại là một lần kiểm tra nhỏ kết thúc, sau khi có điểm, giáo viên cũng đã phát đáp án chuẩn, chỉ là còn chưa tiến hành giảng giải chi tiết, liền lục tục có bạn học cầm bài thi đến hỏi các bạn học sinh giỏi đứng đầu lớp.

 

Hứa Giai Ninh là người bị hỏi bài nhiều nhất, tính cách cô ôn hòa, lại có kiên nhẫn, giảng bài luôn có thể để ý đến việc người hỏi có hiểu hay không.

 

Đáp án chuẩn đưa ra cách giải thường rất cứng nhắc, cũ kỹ. Mà cách giải của Hứa Giai Ninh sẽ đơn giản hơn, Nam Phong cũng thường xuyên cùng cô trao đổi, bàn luận về các cách giải cụ thể.

 

Còn về Tiết Chiêm, có lẽ là số ít không hỏi Toán, chỉ hỏi Văn.

 

Hứa Giai Ninh rất ngạc nhiên, tay cầm bài thi môn Văn do dự: “Môn Văn có gì cần giảng sao? Đợi thầy Đường giảng sẽ hay hơn chứ?”

 

Tiết Chiêm chỉ cười: “Không cần cậu giảng, tớ chỉ mượn xem một chút thôi.”

 

Cậu thuận lợi mượn được bài thi môn Văn của Hứa Giai Ninh, rồi nhanh chóng trở về chỗ ngồi, lật sang mặt sau, lặng lẽ nhìn bài văn cô viết.

 

Thầy giáo Ngữ văn Đường Đoan Kỷ luôn ví việc viết văn thi đại học như “khiêu vũ trên xiềng xích”, Tiết Chiêm vô cùng đồng tình.

 

Đặc biệt là các bài văn theo đề, không gian để mọi người phát huy lại càng hạn hẹp.

 

Nhưng Hứa Giai Ninh luôn có thể viết những bài văn theo đề rất mới mẻ, kết hợp với thời sự, đồng thời còn kèm theo những suy tư của riêng

 

mình, cũng khó trách luôn có thể trở thành bài văn mẫu xuất sắc được các lớp trong khối chuyền tay nhau xem.

 

Lần thi trước cô viết về những người lính cứu hỏa và cảnh sát công an đã quên mình trong sự cố nổ kho hàng ở khu Tân Hải, Thiên Tân ngày 12 tháng 8, còn bài văn lần này, cô lấy việc Đồ U U giành giải Nobel Y học năm 2015 làm luận cứ cho bài nghị luận.

 

Cô không chỉ viết về tinh thần nghiên cứu khoa học không ngừng nghỉ của Đồ U U và đội ngũ của bà, mà còn chỉ ra Đồ U U là người phụ nữ Trung Quốc *****ên giành giải Nobel, ca ngợi sức mạnh của phụ nữ.

 

Tiết Chiêm từ trong những con chữ có thể nhìn thấy một góc nhỏ sâu thẳm trong tâm hồn Hứa Giai Ninh, nhìn thấy những điều cô suy nghĩ, trăn trở.

 

Cô luôn mang trong mình chủ nghĩa lý tưởng, nhưng cuối cùng lại có thể hạ cánh xuống thực tại.

 

Bề ngoài cô trông yếu đuối, nhưng nội tâm lại kiên cường. Giống như một cây non kiên cường sinh trưởng, ban đầu mọi người nhìn cô mong manh, tưởng là ngọn cỏ nhỏ, sau lại thấy cô ngày một cao lớn, trổ cành, đâm lá, đón mưa gió trở thành một cái cây cao lớn, vững chãi.

 

Tiết Chiêm thích một Hứa Giai Ninh như vậy.

 

Cũng khát khao được theo sát bước chân cô, ở bên cạnh cô, cũng trở thành một cái cây như vậy.

Bình Luận (0)
Comment