Giờ khắc này, Ngân Nguyệt.
Triệu thự trưởng nhìn thoáng qua tin tức, sắc mặt trở nên âm trầm, khẽ nói: "Từ Khánh dùng đạn diệt thành, tuy không phải khu thành thị nên có thể dùng đạn diệt thành di động... nhưng trước đó các phương đều thỏa thuận chuyện này là không được phép!"
Tranh bá, chém giết, đánh trận...
Những điều này đều bình thường.
Nhưng kẻ có quyền cũng biết một đạo lý, đó là khi các phương đều dùng đạn diệt thành thì rất dễ khiến phương khác phản kích, một viên đạn diệt thành đương nhiên không diệt được cả một tòa thành, nhưng dù là thành lớn như Bạch Nguyệt mà trúng 20 – 30 viên đạn, tuy cả tòa thành không bị phá hủy toàn bộ nhưng người bình thường sẽ chết sạch!
Vậy nên từ trước đến nay các phương đều có sự ăn ý ngầm.
Trừ khi đối phó với 3 tổ chức lớn, còn lại đều không được vận dụng đạn diệt thành.
Ngân Nguyệt cũng có nhưng chỉ dùng để uy hiếp 3 tổ chức lớn mà thôi, chưa từng thật sự bắn ra.
Hoàng Vũ vỗ bàn, sắc mặt vẻ khó coi: "Có vẻ Từ Khánh không đuổi kịp Lý Hạo, không ngờ gia hỏa này lại tự tiện dùng đạn diệt thành để công kích, mặc kệ hiệp nghị. Đáng chết!"
Triệu thự trưởng cũng trầm mặc.
Một lát sau, ông nhìn về nơi xa, bỗng nhiên nói: "Ngươi mang theo Ngân Nguyệt quân và 3 trang bị phát xạ kèm 30 viên đạn diệt thành đến Bắc Hải nã pháo chơi đùa! Nếu các phương không chế tài Định Quốc quân thì tiếp đó hãy bắt đầu trận chiến dùng đạn diệt thành bắn lẫn nhau đi!"
Hoàng Vũ không nói lời nào, trong nháy mắt đã biến mất.
Một bên, Khổng Khiết hừ một tiếng: “Nếu là ta thì đã trực tiếp bắn đến Lâm Giang rồi!"
"Ngươi muốn tiêu diệt những người bình thường ở Lâm Giang ư?"
Triệu thự trưởng nhìn thoáng qua Khổng Khiết, Khổng Khiết không nói nữa, Bắc Hải chỉ có hải tặc là nhiều, bọn họ chỉ cần tránh thương thuyền là được, còn ném đến Lâm Giang thì sẽ tử thương vô số.
Khổng Khiết nổi nóng: "Vì giết Lý Hạo, Từ Khánh không cố kỵ gì cả. Dù bị uy hiếp thì hắn cũng sẽ không để ý, dù sao phương Đông cũng là địa bàn của hắn, uy hiếp từ xa thì có ích gì!"
Hành động của Hoàng Vũ có lẽ sẽ có hiệu quả, nhưng khả năng lớn nhất là Từ Khánh sẽ bị các phương chất vấn sau khi mọi chuyện xong xuôi.
Còn hiện giờ thì dù là cửu ti hay hoàng thất thì cũng sẽ không quản quá nhiều.
Trông chờ bọn họ xuất binh san bằng phương Đông sao?
Đừng mơ!
Hành động của Ngân Nguyệt sẽ khiến các phương ước thúc đạn diệt thành chặt hơn nhưng sẽ không ngăn chặn hoàn toàn.
Đợi đến khi có người có thể ngăn cản công kích của đạn diệt thành thì e rằng đạn diệt thành sẽ không còn là yếu tố duy trì cân bằng giữa các phe nữa.
Triệu thự trưởng không nói gì, chỉ hỏi: "Quang Minh Kiếm và Địa Phúc Kiếm đã xuất phát chưa?"
"Có lẽ đã khởi hành rồi, ta đâu có theo dõi bọn họ."
Triệu thự trưởng khẽ gật đầu, chỉ là khoảng cách từ đây đến đó quá xa.
Đến phương Đông không phải chuyện có thể làm được trong thời gian ngắn, hiện giờ Lý Hạo chỉ có thể tự cứu.
Khổng Khiết cũng thở dài.
Y thấy lần này Lý Hạo quá liều lĩnh và lỗ mãng, chỉ sợ Lý Hạo cũng không ngờ rằng Từ Khánh sẽ vận dụng đạn diệt thành, có cường giả đi theo, nắm giữ vị trí của ngươi, ngươi rất khó trốn được công kích của bọn họ.
"Dù sao Lý Hạo cũng là phó bộ trưởng Tuần Dạ Nhân Ngân Nguyệt, Tuần Kiểm Ti nhanh chóng phát tin đến Thiên Tinh thành, khiển trách Từ Khánh, để Thiên Tinh thành ra mặt ngăn cản song phương tranh đấu..."
Khổng Khiết trợn trắng mắt!
Lão Triệu bị dở hơi à?!
Có khả năng thành công không?
"Bảo ngươi đi thì cứ đi đi!"
Triệu thự trưởng nhíu mày: "Tối thiểu là phải chiếm lý, thuận tiện cho những hành động sắp tới, nếu không sau đó làm gì cũng đều không ổn! Về phần ân oán giữa Lý Hạo và Từ gia thì đừng nhắc tới, không thừa nhận, có chứng cứ thì cứ tìm Tuần Dạ Nhân, Từ gia không có quyền chấp pháp, Từ Khánh hắn cũng không phải Tuần Dạ Nhân hay Tuần Kiểm Ti!"
"Đúng rồi, đừng quên nói thêm một câu, Lý Hạo là người được Ngân Nguyệt phái đi vây quét hải tặc Râu Đỏ. Còn cái chết của Từ Tinh, có ai thấy chuyện này là do Lý Hạo không? Mọi người chỉ thấy hắn giết Râu Đỏ, vậy mà Từ Khánh lại truy sát Lý Hạo, chẳng lẽ gã đang báo thù cho hải tặc ư?"
Khổng Khiết suy tư: "Ngươi muốn dùng đại nghĩa để ép Từ Khánh dừng tay ư? Hắn vì tranh bá nòa quan tâm gì tới thanh danh nữa."
"Đừng đùa!"
Triệu thự trưởng lắc đầu: "Từ Khánh sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu, chỉ là hắn chưa dám vận dụng Định Quốc quân mà thôi!"
Ông khoát tay: "Đi thôi, nhanh lan truyền tin tức, đừng quên ngợi khen Lý Hạo đã giết được đạo tặc Đông Hải, như vậy chẳng lẽ phía trên không ban thưởng chút gì sao? Lý Hạo thích thăng quan thì cho hắn thăng! Hầu Tiêu Trần rời đi, hiện tại Tuần Dạ Nhân thiếu đại quan tuần phủ, xin cho Lý Hạo đi!"
"Cái này... Được!"
Khổng Khiết không rõ lão Triệu muốn làm gì, nhưng như vậy cũng tốt, dù sao cũng tốt hơn là không làm gì.
Khổng Khiết cũng rời đi.
Triệu thự trưởng trầm ngâm, do dự một chút rồi cầm lấy máy truyền tin màu đỏ trên bàn, bấm một mã số, một lát sau kết nối được, ông liền trầm giọng nói: "Vận dụng Ngân Nguyệt Ám Vệ của ba tỉnh gần Định Biên, để bọn họ tiếp dẫn Lý Hạo ngăn cản Từ Khánh, tranh thủ chút thời gian cho Lý Hạo."
"Đại nhân..."
"Đi làm đi!"
"Vâng!"
Ông nhanh chóng cúp máy.
Triệu thự trưởng nhìn về phương Đông, chân mày hơi nhíu lại.
Khoảng cách quá xa, truyền tống trận thời kỳ văn minh cổ đã thất truyền từ lâu, nếu không thì có thể truyền tống đến đó.
Nếu ở gần Ngân Nguyệt thì không sao, đích đến ở phương Đông thì Ngân Nguyệt sẽ không có đủ lực lượng để vận dụng.
Nếu đám người Khổng Khiết, Hoàng Vũ ở gần Lý Hạo thì có khả năng tiếp ứng được hắn, nhưng ở xa như vậy thì bọn họ không tiện qua đó.
"Phương Đông... Phương Đông..."
"Du Tiều, Đông Cực Hầu, Thần Nhật hội..."
Suy nghĩ một hồi, ông lại cầm lấy máy truyền tin, bấm một mã số, máy truyền tin màu đỏ này là hệ thống đưa tin cơ mật nhất của toàn bộ vương triều, hao phí rất nhiều nhân lực vật lực.
Nó tốt hơn ngọc truyền tin, nhưng chỉ có một vài đại quan đỉnh cấp mới có tư cách được phân phối.
Hơn nữa thông tin dễ bị vương triều nghe lén, nhưng hiện giờ Triệu thự trưởng không để ý đến vấn đề này, hệ thống thông tin của ngọc truyền tin chỉ là vòng nhỏ, không thể nhanh chóng liên hệ với những người khác.
Một lát sau, thông tin được kết nối.
Bên kia truyền đến tiếng cười nghi hoặc: "Triệu thự trưởng? Ngọn gió nào khiến Triệu thự trưởng nhớ tới ta mà gọi điện đến đây ngày hôm nay vậy. Thật vinh hạnh!"
"Đông Cực Hầu, Đông Cực hành tỉnh có thể xuất binh uy hiếp Định Biên được chứ? Tối thiểu là phải khiến Thiên Địa tướng quân trở về Định Biên..."
"Triệu thự trưởng đang nói đùa ư?"