Bên kia, hầu gia địa vị cao thượng bật cười: "Vương triều còn ở đây, Triệu thự trưởng thật biết nói đùa!"
"Khi Ngân Nguyệt chi địa mở ra lần nữa... Đông Cực hành tỉnh có thể cầm lệnh tiến vào chiếm giữ Ngân Nguyệt!"
Vừa dứt lời, Đông Cực Hầu trầm mặc, một lát sau mới mở miệng: "Khó! Dù hai đại tướng quân trở về thì Ma Kiếm cũng dữ nhiều lành ít, ngươi xem thường Từ Khánh và Từ gia rồi! Hiện tại Từ Khánh chỉ đang mèo vờn chuột mà thôi, Lý Hạo khó thoát khỏi tấm lưới của Từ gia!"
"Ngươi làm chuyện của ngươi là được."
"Được! Nhưng... Đây là hệ thống thông tin của vương triều..."
Triệu thự trưởng cười: "Chẳng lẽ vương triều đang nghe lén chúng ta ư? Chuyện chúng ta đang bàn đều là tuyệt mật, nếu vương triều nghe lén thì chứng tỏ vương triều không tín nhiệm chúng ta, bọn họ không sợ 99 hành tỉnh sẽ phản đối ư? Vậy nên tin tức sẽ không bị tiết lộ ra ngoài, nếu bại lộ, vậy chắc chắn vương triều đã xảy ra vấn đề nên mới phải giám sát cả chúng ta, ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ha ha ha! Có đạo lý, có đạo lý!"
Đông Cực Hầu nở nụ cười: “Như vậy đi, ta sẽ an bài, nhưng nếu Từ Khánh cảm thấy Lý Hạo trọng yếu hơn Định Biên thì ta cũng không có biện pháp."
"Ngươi cứ làm đi là được."
"Vậy được rồi, Triệu thự trưởng đừng quên ước định."
"Người Ngân Nguyệt sẽ không làm vậy."
"Ừm, cái này ta tin!"
Trò chuyện kết thúc.
Về phần vương triều có nghe lén hay không thì hai người không quan tâm lắm, dù nghe được thì sao?
Có lẽ Vương triều còn ước gì chuyện này xảy ra!
Triệu thự trưởng nhẹ nhàng thở hắt ra, cứ như vậy đi, còn mặt khác thì để Lý Hạo tự xử lý.
...
Giờ khắc này, Từ Khánh đang truy sát Lý Hạo bỗng nhiên nhăn mày, lão nhìn thoáng qua ngọc truyền tin, sắc mặt tái xanh!
"Ba phút trước, Đông Cực Hầu tuyên bố phản quân đã khống chế tướng sĩ Định Quốc quân, cưỡng ép bắn đạn diệt thành, khiến phương Đông rung chuyển, Đông Cực quân sẽ lập tức xuất binh bình định, mong phủ quốc công mở rộng cửa thuận tiện cho việc bình định phản quân."
"Khốn kiếp!"
Từ Khánh giận dữ.
Thật to gan!
Có khả năng Đông Cực Hầu chỉ đang uy hiếp, thế nhưng hiện giờ tám đại tướng quân đã chết mất sáu người, hai vị phó soái cũng chính là hai đứa con trai mình đều đã chết, bản thân lão thì không ở trong quân.
Mặc dù lão có thể điều khiển chỉ huy từ xa nhưng khi Đông Cực quân đánh tới thì quân đội của lão nhất định sẽ tan tác.
Lão nghiến răng nghiến lợi, nửa ngày sau, lấy ra ngọc truyền tin nhanh chóng đưa tin cho hai vị tướng quân.
Mặc kệ có phải đối phương đang uy hiếp hay không, hiện giờ nhất định phải có cường giả trở về tọa trấn.
Hai vị tướng quân trở về thì mới có thể tọa trấn Định Quốc quân, khiến Đông Cực Hầu không dám tùy tiện vọng động.
"Ngân Nguyệt, các ngươi giỏi lắm!"
Lão hừ lạnh một tiếng.
Chuyện này nhất định là do có người Ngân Nguyệt mua chuộc được Đông Cực Hầu, nếu không thì sao tên kia lại tỏ thái độ như vậy!
Xử lý những việc này lãng phí chút thời gian của lão, Từ Khánh hừ lạnh một tiếng, phá không lao đi, tiếp tục đuổi giết Lý Hạo, thiếu đi hai người cũng không sao, chuyện này sẽ khiến kẻ khác kiêng kị Ngân Nguyệt hơn, đám người Ngân Nguyệt khốn kiếp kia cứ chờ đi!
...
Giờ khắc này, bên trong Bắc Hải.
Hai bóng người lao qua, khí tức ngập trời, khiến đám cường giả, hải tặc và thương thuyền sợ hãi né tránh.
Hồng Nhất Đường lộ vẻ sầu khổ.
Mẹ nhà hắn, lại tới rồi, mới được mấy ngày chứ!
Lần trước mới cứu được Quang Minh Kiếm, lần này lại đến phiên Lý Hạo, các ngươi không yên tĩnh mấy ngày được à?
Đông Hải gần biên giới Trung Bộ, Viên Thạc cầm ngọc truyền tin, nhe răng trợn mắt cười: “Thật hung ác!"
Đạn diệt thành mà cũng dùng đến rồi, hơn nữa còn không chỉ một viên.
Từ gia thật hung tàn, Từ Khánh cũng quá ác độc.
Mà đó cũng là chuyện đương nhiên, bọn họ là kẻ thù sống còn, Lý Hạo giết đến tận cửa, người ta vận dụng đạn diệt thành cũng chẳng có gì lạ, Viên Thạc không nổi giận vì điều này vì đạn diệt thành thực ra không khiến cường giả tổn thương quá lớn, người gặp nguy hiểm chân chính là người thường.
Vận dụng đạn diệt thành không phù hợp quy củ, dù là phía quan phương hay là võ lâm.
Nhưng người ta không thèm để ý đến quy củ thì đành chịu thôi.
Viên Thạc nở nụ cười, giờ phút này, ông không biết nên giận hay nên cười.
Nhìn biển cả trước mắt, đối diện chính là đại lục phương Đông.
Phía trước có một cây cầu.
Đông Hải Đại Kiều do đại lục phương Đông chế tạo, nối liền Trung Bộ và Đông Bộ, xem như nơi hẹp nhất của Đông Hải, nó kéo dài hơn 300 dặm, nếu không phải thời đại siêu năng thì đây gần như là nhiệm vụ không thể hoàn thành.
Nhưng tại thời đại này, siêu năng có thể tạo nên kỳ tích.
Thực ra Viên Thạc không hề cảm thấy kinh ngạc.
Thế này đã là gì?
Trong sách cổ, ở thời đại văn minh cổ đã tạo ra tường vây cao hơn ngàn mét, bao quanh một phương, nhốt toàn bộ địa quật.
"Ranh con gây hoạ giỏi thật, sao phải đến địa bàn của người ta trêu chọc thị phi làm gì?"
Viên Thạc nói thầm, trong tay xuất hiện một thanh đoản đao, thạch đao lấp lánh óng ánh, đó là Thần Binh thạch đao của bát đại gia.
Viên Thạc không am hiểu binh khí không có nghĩa là không biết dùng binh khí, thực ra ông dùng binh khí còn mạnh hơn võ sư bình thường nhiều, chỉ là không bằng cường giả đỉnh cấp chuyên biệt một đạo.
Nhưng thạch đao rất khó phá hỏng, dùng khá tốt.
Ông vừa sải bước lên cầu.
Hai bên đầu cầu đều có quân đội đóng giữ, bên Trung Bộ là trú quân của hành tỉnh gần đó, đối diện do Định Quốc quân đóng giữ.
Không phải kẻ nào cũng có thể đi qua cây cầu kia.
Khi Viên Thạc đi tới, có cường giả nhanh chóng bay tới, quát: "Không được đi lên cầu, muốn đến Đông Bộ thì hãy đi đường thủy!"
Cầu đã xây xong nhưng không cho đi.
Viên Thạc nhã nhặn nhìn thoáng qua tướng lĩnh kia, cười nói: "Nghe nói Từ Khánh chế tạo cây cầu Đông Hải này để nối liền Trung Bộ và Đông Bộ, nguyên nhân là vì Đông Tân hành tỉnh đầu phục Từ gia, chuyện này là thật hay giả?"
Tướng lĩnh kia biến sắc, nghiêm nghị quát lớn: "Ngươi là người phương nào?"
Về phần thật giả thì... Đương nhiên là thật.
Nếu không, Từ Khánh phát điên thì mới đầu tư lớn như vậy để chế tạo cây cầu này, làm vậy chẳng phải là để Trung Bộ thuận tiện xâm lấn sao?
Từ Khánh có dã tâm cực lớn.
Lão tạo nên Đông Hải Đại Kiều này là để chính mình tiến vào Trung Bộ.
Đầu cầu bên kia không thể là địa bàn địch nhân, chỉ có thể là người một nhà hoặc bằng hữu, trên thực tế, người nắm quyền ở Đông Tân hành tỉnh là hậu đại tướng lĩnh dưới trướng Định Quốc quân năm xưa, là người từng đi theo Định Quốc Công đời đầu.