Trước kia Viên Thạc không quan tâm đến những chuyện này, chúng không liên quan gì đến ông, nhưng bây giờ ông cười xán lạn mở miệng: "Hôm nay ta nhất định phải đi lên cây cầu kia, ngươi tránh ra, ngươi không biết ta chứng có thân phận không cao, ta muốn tới tính sổ với Từ gia bên kia, ngươi nhường đường thì ta sẽ không giết ngươi, đừng ép ta ra tay độc ác!"
Tướng lĩnh kia biến sắc.
Người dám nói ra lời này chắc chắn không phải kẻ tầm thường!
Gã kiêng kị, nhưng Đông Hải Đại Kiều là cây cầu chiến lược cực kỳ trọng yếu, mấu chốt là giữa Đông Hải Đại Kiều đang có chút vấn đề... Không phải cầu hỏng mà là hiện tại đang có rất nhiều hải tặc tụ tập ở đó, dùng Đông Hải Đại Kiều làm cột mốc, nhanh chóng tỏa ra, chuẩn bị vây quét Lý Hạo.
Giờ không thể để bất luận kẻ nào tiến lên cầu.
Tướng lĩnh nhanh chóng truyền âm bốn phía, trong nháy mắt, quân doanh phía xa có chút động tĩnh, rất nhiều siêu năng xuất hiện.
Viên Thạc nhướng mày: "Cách cả Đông Hải mà các ngươi cũng muốn bán mạng cho Từ gia ư?"
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì!"
Người kia quát: "Mau rời đi, nơi đây là yếu địa của Đông Tân, chúng ta đang chấp hành quân vụ. Không kẻ nào được phép đi lên!"
"Quân vụ?"
Viên Thạc cười một tiếng, đột nhiên ông biến mất tại chỗ như là thuấn di.
Khi ông xuất hiện, trong tay có thêm một khối ngọc truyền tin.
Tướng lĩnh kia chỉ thấy hoa mắt, người kia biến mất rồi lại xuất hiện, giờ đối phương đang xem gì đó, gã cảm thấy không ổn, lập tức hét to: "Đánh giết giặc cướp!"
Oanh!
Âm thanh súng ống và năng lực phát ra nổ mạnh, trong nháy mắt đã có người xuất thủ.
Viên Thạc không thèm để ý, ông lại lóe lên rồi mất, kiểm tra ngọc truyền tin một hồi, ông thở dài một tiếng: "Tiểu tử này gây ra phiền phức lớn rồi, Đông Tân đã điều động quân đội phong tỏa duyên hải."
Đúng vậy, tin tức trên ngọc truyền tin rất đơn giản.
Chặn Đông Hải Đại Kiều, phong tỏa gần 300 dặm hải vực duyên hải, phối hợp với hải tặc Đông Hải, nếu phát hiện hành tung Ma Kiếm thì không được cản lại mà phải nhanh chóng báo lên.
Hiển nhiên bên này cũng nhận được tin tức từ Từ gia.
Đông Tân hành tỉnh với phối hợp với hải tặc Đông Hải phong tỏa hải vực này, đối diện chính là Định Biên, dù tốc độ của Lý Hạo nhanh thế nào thì giờ phút này cũng khó thoát khỏi phạm vi Định Biên, muốn vượt biển thì cũng chỉ có thể tiến vào phạm vi này.
Sau khi xem xong, Viên Thạc không nói thêm gì nữa.
Thân hình lướt qua, thạch đao lóe lên.
Bịch một tiếng!
Đầu người rơi xuống đất!
Trong ánh mắt hoảng sợ của đám người, Viên Thạc di chuyển cực kỳ linh mẫn, ông không tuyên bố điều gì cũng chẳng đe dọa lời nào, thạch đao không ngừng lóe lên, trong chớp mắt, quanh cầu đã không còn kẻ nào sống sót!
Viên Thạc giết sạch đám người, sắc mặt không thay đổi chút nào.
Sau đó ông nhanh chóng chui vào quân doanh, phí sức kéo ra một vật.
"Hắc hắc, đại pháo năng lượng, không tệ, không ngờ có cả đạn diệt thành. Xem ra bọn họ thật sự muốn giết chết Lý Hạo."
Ông ném ra một cái máy phát xạ, nó vô cùng to lớn, dường như ông rất quen thuộc với nó.
Xoay khớp cổ một trận, sau đó ông nhìn về phía bên kia Đông Hải, thở hắt ra: “Mẹ nó, không biết các ngươi đánh nhau ở đâu, gây ra chút động tĩnh đi, ranh con, ngươi thông minh thì chạy đến đây này... Không làm được thì cũng có thể dẫn người tới đây."
Dứt lời, ông nhổ một ngụm nước miếng lên bàn tay, khẽ quát một tiếng, ném ra một quả đạn pháo lớn từ trong rương, nó sáng long lanh như thủy tinh.
Vật như vậy là vũ khí chiến lược có đẳng cấp bảo mật rất cao.
Kẻ vừa tới đây trấn giữ là một vị Húc Quang, Húc Quang hoàn toàn có tư cách quản lý những vật này, dù sao đối với hành tỉnh bình thường mà nói, Húc Quang sơ kỳ đã là cường giả hiếm có, nhưng đối với Viên Thạc thì kẻ như vậy hiển nhiên không tính là gì cả.
Giết một tên Húc Quang sơ kỳ chẳng đủ để khiến ông dao động.
Nhấc đạn pháo lên, ông có thể cảm nhận được năng lượng bạo động bên trong, hầu hết thứ này đều được khai quật ra, trong các di tích cổ cường đại bình thường đều có nó, đây là vật phẩm phòng ngự của một thành.
Về phần Chiến Thiên thành có hay không... Viên Thạc chưa từng đi vào, chỉ đi vòng vo ở ngoại vi một vòng, nhưng ông đoán ở trong đó cũng có, hơn nữa còn là có không ít.
Giờ phút này, ông không để ý đến những chuyện râu ria, ông nhanh chóng lắp đạn!
Ông lắp hết cái này đến cái khác.
Đông Tân thực sự đã dốc hết vốn liếng cho lần hành động này, chỉ là một chi đội ngũ ở đây thôi nhưng đã mang theo đến 6 viên đạn diệt thành.
Ông trực tiếp nạp 6 viên đạn vào máy phát xạ.
Sau đó thuần thục cầm một cái hộp nhỏ, đây là điều khiển phát lệnh phóng, cần điền mật mã vào, nhưng có thể phá giải để sử dụng.
Hiện tại, những người sử dụng cũng đều phải phá giải mật mã.
Ông vừa phá giải vừa thở dài: "Đều là lỗi của ta, nếu biết sớm thì 30 năm trước đã không công khai phương pháp giải mã rồi, cứ nghĩ rằng có thể kiềm chế lẫn nhau cho thế giới thái bình, cho võ sư chúng ta có thể đánh một trận thật tốt... Kết quả các ngươi lại dùng nó để đối phó với đồ đệ của ta."
Nếu lời này truyền đi e rằng sẽ khiến không ít người chấn động.
Không phải người nào cũng biết đạn diệt thành xuất hiện rất sớm, nhưng thời gian được mang ra sử dụng lại không dài, thế lực tứ phương biết cách phá dịch mật mã để phóng đạn mới chỉ từ 30 năm trước.
Trước lúc đó từng có người dùng nhưng đều dùng phương thức đánh bom tại chỗ, nói đơn giản thì là phái một vài võ sư hoặc một đoàn quân nhân khiêng đạn diệt thành, muốn nổ chỗ nào thì chạy tới chỗ đó, sau đó kích nổ.
Không ai biết cách sử dụng máy phát xạ.
Mãi đến 30 năm trước, Viên Thạc đào mộ nhiều năm thấy bộ dạng này của bọn họ quá đáng thương, mỗi lần kích nổ đạn đều có rất nhiều quân nhân tử vong, thế là ông vung tay lên, truyền bá phương thức phá mật mã ra ngoài.
Viên Thạc hùng hùng hổ hổ nhanh chóng nhét hết đạn diệt thành vào nòng.
Tiếp theo, ông phá giải mật mã, nhìn qua ống nhắm xem xét tỉ mỉ hướng đối diện. Nhưng nơi đó quá xa, ông không thấy rõ.
Ông không quan tâm.
Ngay sau đó, ông ấn xuống nút bắn.
Trong nháy mắt, sáu viên đạn bay thẳng ra, tốc độ cực nhanh.
Sau khi bắn chừng năm phút đồng hồ...
Oanh!
Tiếng nổ rung trời vang vọng bốn phương!
Trong biển nổi lên sóng lớn, cây cầu chấn động kịch liệt.