Tiếng thở dốc không ngừng vang lên.
Lý Hạo cực lực chạy trốn về hướng Đông Hải Đại Kiều.
Phía sau, Từ Khánh sắc mặt khó coi.
Lão đã giải phong một chút mà vẫn không thể đuổi kịp Lý Hạo, lão nhìn về phía phương hướng Lý Hạo đào vong, sắc mặt có vẻ âm trầm.
Đông Hải Đại Kiều đã bị bắn sụp.
Là do Đông Tân xảy ra vấn đề hay là vì gì khác. Hiện tại lão vẫn chưa nhận được tin tức, có lẽ có người muốn cứu viện Lý Hạo đang ở tại Đông Tân.
Nếu để Lý Hạo gặp được người bên kia thì sẽ tăng thêm rất nhiều phiền phức cho lão.
Lúc này, trong lòng lão đã nổi quyết tâm, lão cắn răng một cái, tiếp tục hóa giải một chút khóa siêu năng, sau đó lại nuốt thêm hai giọt Sinh Mệnh Chi Tuyền, một cỗ lực lượng sinh mệnh truyền vào ngũ tạng, nhanh chóng lưu chuyển.
Nhưng hiện giờ nó không thể chữa trị nữa, nếu chữa trị thì chẳng khác gì mất công phá, có điều nếu không chữa thì lão cảm giác đứt đoạn sẽ càng ngày càng mạnh nên có chút e ngại.
Cuối cùng, lão cố nén sự bất an, cắn răng phát lực, ầm một tiếng, lão lao đi như tên lửa, trong nháy mắt đã bay xa hơn ngàn mét, tốc độ cực nhanh.
Phía trước, Lý Hạo biến sắc.
Lão già kia điên thật rồi.
Cái gọi là thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường.(1)
(1) Câu này xuất hiện trong Sử ký, là ngạn ngữ dân gian, ý nói kẻ giàu có trong nhà cất giữ nhiều vàng bạc, sẽ không dám ngồi gần lối vào chính đường, vì sợ sẽ có người đập mái ngói mà xông vào. Trong Sử Ký – Tư Mã Tương Như Liệt truyện, câu này ý nói, nếu thấy nơi nguy hiểm thì phải tránh đi. Còn có ý nói, tiền là vật ngoài thân, phải biết giữ tính mạng của mình, không nên tùy tiện nhảy vào chỗ nguy hiểm.
Ngươi không phải võ sư bình thường, ngươi là quốc công đấy, đại nhân vật thì liều mạng như vậy làm gì?
Thấy đối phương sắp đuổi kịp, Lý Hạo cắn răng, trong tay đột nhiên xuất hiện một thứ trông như rễ cây thủy tinh, hắn rống to, quay đầu ném về phía Từ Khánh.
"Ngươi chết đi!"
Con ngươi Từ Khánh đột nhiên co lại, lập tức dừng bước, sau đó đạp không bay thẳng lên trời, trên mặt lộ vẻ kinh sợ.
Kia là thứ đã một kích giết chết Râu Đỏ, lão vẫn luôn đề phòng nó, chẳng qua là trước đó Lý Hạo không dùng nên lão đã gần như quên mất vấn đề này.
Giờ phút này, thấy Lý Hạo nghiến răng nghiến lợi hận không thể giết chết mình, Từ Khánh không dám đỡ đòn, lão tự tin rằng mình mạnh hơn Râu Đỏ, tuy nhiên, dù thứ kia không giết được mình thì lão cũng sẽ bị trọng thương hoặc khóa siêu năng bị đứt đoạn nhiều hơn.
Lão không dám liều, vậy nên lão lựa chọn né tránh.
Lão biết thứ này không duy trì được quá lâu.
1 giây, 2 giây, 3 giây...
Lý Hạo phía trước đã chạy xa, lần nữa kéo giãn khoảng cách.
Giữa không trung, rễ cây thủy tinh kia... bay rồi bay, tiếp tục bay... sau đó rơi xuống đất.
Từ Khánh ngây người, lão nhìn thẳng về phía Lý Hạo đằng xa, trong mắt hiện lên sự tàn khốc.
Ngươi lừa ta!
Lừa hết lần này đến lần khác!
"Lý Hạo!"
Từ Khánh giận dữ, đạp phá hư không bay thẳng đến chỗ Lý Hạo!
Tên khốn kiếp này coi ta là kẻ ngu sao?
Phía trước, Lý Hạo không thèm để ý.
Dù là kẻ nào thấy hắn làm vậy thì cũng sẽ bị dọa sợ, đáng tiếc là chỉ có lần đầu tiên hữu dụng mà thôi.
Nếu hắn còn một cái nữa, hiện giờ ném ra thì sẽ có tác dụng rất lớn, người đã bị mắc lừa một lần thì sẽ không tin lần thứ hai, kẻ đó sẽ trực tiếp xông tới.
Đáng tiếc là hắn chỉ cái như vậy.
Lý Hạo có chút hối hận, trước đó hắn không biết thứ này cường hãn ra sao nên đã dùng hết để ứng phó với Râu Đỏ, Râu Đỏ chỉ là Thuế Biến kỳ, rõ ràng không đủ thực lực giải phong, lúc ấy hắn không nên tấn công Râu Đỏ.
Nhưng khi đó hắn cũng không ngờ bản nguyên rễ cây cường đại như vậy, có thể trực tiếp đánh chết Râu Đỏ trong 1 chiêu, không thì hắn đã giữ lại để đối phó với Từ Khánh rồi.
Ở thời điểm đó, Lý Hạo còn tưởng rằng thứ này chỉ có thể đối phó với Húc Quang đỉnh phong, không nghĩ nó đủ sức để giết Râu Đỏ.
"Lý Hạo! Ngươi trốn không thoát được đâu!"
Tốc độ của Từ Khánh càng lúc càng nhanh, khí tức càng ngày càng mạnh, vẻ tàn khốc trong mắt cũng càng ngày càng nặng.
Tổn thất mà Lý Hạo gây ra cho lão lớn đến mức không tưởng tượng nổi.
Nếu không giết Lý Hạo, phủ quốc công cũng khó mà bù đắp lại tổn thất như vậy.
Ban nãy bị hù dọa nên khoảng cách bị kéo giãn, hiện giờ Từ Khánh lại rút ngắn khoảng cách.
Trước mặt, Lý Hạo nhìn thoáng qua Hắc Báo đang bị túm đi, có chút bất đắc dĩ, đến giờ con chó này còn trụi lủi, mình có nên ném nó đi hay không?
Hình như Hắc Báo cảm nhận được gì đó, dùng ánh mắt vô tội ủy khuất nhìn Lý Hạo.
Lý Hạo cười một tiếng.
Đến giờ mà hắn còn cười được chứng tỏ lá gan rất lớn, không hề sợ hãi chút nào, nỗi sợ bây giờ hoàn toàn không thể so với nỗi sợ mà Hồng Ảnh mang đến cho hắn ở thời kỳ nhỏ yếu phàm tục lúc trước.
Sau khi chiến thắng nỗi sợ ngày đó, hắn không còn sợ hãi những thứ này nữa.
Hắn đã thấy biển cả ở phía xa, cũng thấy được cây cầu lớn có đoạn giữa đổ sụp.
Hắn cũng thấy rất nhiều quân sĩ.
Trong mơ hồ, hắn còn cảm giác được có gì đó đang nhắm vào mình nhưng không có tính uy hiếp, có thể đó là đạn diệt thành nhưng hình như Định Quốc quân không muốn bắn.
Phía sau, Từ Khánh cũng nhìn thấy tất cả.
Rõ ràng là ở điểm trú quân phía trước còn đạn diệt thành nhưng lão không lệnh cho bọn họ phát xạ.
Nếu bọn họ tiếp tục bắn đạn thì có thể sẽ gây ra một phiền phức vô cùng lớn, cửu ti, hoàng thất, Ngân Nguyệt đều đang cảnh cáo lão, những phe khác cũng đang bỏ đá xuống giếng, nếu lão còn dám bắn ra đạn diệt thành không chút kiêng kỵ thì có lẽ Lý Hạo còn chưa chết nhưng phương Đông đã bị các phương chia cắt rồi.
Lão cũng nhìn về cây cầu lớn sụp đổ ở nơi xa nhưng không thấy gì ở đó cả.
Lão quát to: "Định Quốc quân, ngăn cản Lý Hạo!"
Số lượng quân ở điểm trú quân kia không nhiều, chỉ có hơn ngàn người, giờ phút này, không ít người đều đổ mồ hôi đầy đầu, trong lòng tràn đầy sợ hãi.
Nơi đây có 1 vị Húc Quang tọa trấn và mấy vị Tam Dương, còn lại người bình thường chiếm đa số, bọn họ đều mang theo súng ống.
Nhưng lúc này tất cả bọn họ đều run rẩy.
Mệnh lệnh của Định Quốc Công truyền đến, cường giả Húc Quang đổ mồ hôi hột, nhưng y là thuộc hạ của phủ quốc công, y có thể trở thành Húc Quang cũng là nhờ phủ quốc công trợ giúp, giờ phút này, y không dám phản kháng mệnh lệnh.
Y biết Ma Kiếm cường đại ra sao.
Trước đó, hai vị tướng quân Thiên Địa đều ở đây, y không hề sợ hãi, nhưng hai vị tướng quân đã rời đi, chỉ có mình y là Húc Quang tọa trấn nơi này...